Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 62: Chương 62: Vì thân phận "Thiên kim của cô "?




"Chán ghét, già mà không đứng đắn!" Đẩy bàn tay của anh ra, Cố Niệm Hề trách móc!

"Ở trên xe cũng không đứng đắn? Về nhà lại thu thập em!" Anh hơi hất mày, kéo động cơ xe.

Nhưng khi khởi động xe, từ kính chiếu hậu anh thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Trong nháy mắt, đôi mắt anh, chợt lóe lên kinh ngạc, cùng với vết gãy nơi mi tâm.

Chỉ chốc lát sau, tầm mắt anh từ trong kính chiếu hậu nhìn bóng dáng dời đi, sau đó nhìn về phía Cố Niệm Hề.

Chỉ thấy cô gái bên người, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ không có phát giác được cái gì.

"Niệm Hề, em không có lời gì muốn nói với anh à?" Nhìn cô một cái, anh mở miệng hỏi.

"Ừ? em không có a!" Nên nói, mình không phải đều đã nói qua sao? Hơn nữa, anh cũng bày tỏ phải về nhà trừng phạt mình. Đại khái chỉ chốc lát nữa về đến nhà, tránh không được được cái lão lưu manh này mang tới trên giường hung hăng giằng co.

Hiện tại Cố Niệm Hề cũng không phải là không biết, cái lão lưu manh này tựa hồ phi thường ham muốn chuyện trên giường.

Mà đánh không lại anh, cũng nói bất quá hắn chính mình, đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận. Anh còn muốn mình nói cái gì?

"..." Anh không có nói tiếp, chỉ liếc cô một cái sau đó, liền phát động xe, đi về phía nhà bọn họ.

Dọc đường đi, anh không nói thêm gì nữa.

Cố Niệm Hề lại cảm thấy, anh giống như có tâm sự gì đó.

Mãi đến khi Cố Niệm Hề thu dọn bát đũa, con ngươi đen của anh vẫn một mảnh tĩnh mịch.

"Ông xã, anh làm sao vậy?"

Lau sạch sẽ tay của mình, cô cũng đi theo anh ngồi ở trên ghế sofa, trừng đôi mắt mắt to giống nhau bồ đào, tìm tòi nghiên cứu người đàn ông trước mặt.

"Làm sao vậy?" Thấy động tác tức giận như đứa nhỏ của cô, Đàm Dật Trạch sủng ái vuốt vuốt tóc của cô.

"Em cảm thấy được, anh giống muốn nói điều gì!" Cô vẫn như cũ theo dõi anh, trong đôi mắt sáng rỡ rất chuyên chú.

"Em biết?" Lại bị vật nhỏ này nhìn ra?

Là mình, biểu hiện quá rõ ràng?

Hay là cô, đã bắt đầu dần dần nắm rõ ràng tập tính của mình?

"Cảm giác giống như vậy, " Cô gật đầu nói.

"Tốt lắm, em nói cho anh biết, em hôm nay thật sự không có lời gì muốn nói với anh sao?" Anh qua bên cạnh, một tay ở trên eo nhỏ của cô, một tay vòng ở chân của cô, ôm cô lên, đặt ở trên đùi của mình.

Mười mấy tuổi liền một thân một mình, thói quen sinh hoạt cá nhân, anh kỳ thật cũng không thích người khác tiếp xúc thân thể của mình. Nhưng Cố Niệm Hề xuất hiện, làm cho anh cảm giác tứ chi tiếp xúc như vậy giống như là chuyện đương nhiên. Thậm chí, anh cũng yêu cực kỳ cảm giác ôm cô trong ngực của mình như hiện tại. Bởi vì động tác như vậy, anh cảm giác cô cùng tâm của anh gần đây...

"Không có, vì sao hôm nay anh luôn hỏi vấn đề này!" Cô nghiêng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu.

"Vậy anh đổi lại vấn đề hỏi em, hôm nay người nào tìm em hay không?!" Đàm Dật Trạch cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà hỏi ra một người khác.

Anh cũng không nhận ra, Bà ta sẽ nhàn rỗi đến hốt hoảng, đến công ty Bác Á tìm Cố Niệm Hề nói chuyện phiếm.

"Anh... Có phải hay không biết cái gì rồi?"

"..." Anh không có mở miệng, bất quá con ngươi đen thâm thúy của anh, cô không thể đoán được. Dễ dàng, làm cho Cố Niệm Hề bại trận.

"Được rồi, em nói với anh. Dì Thư hôm nay đi tìm em!" Lông mày xuất hiện một ít nếp nhăn.

"Bà ấy tìm em nói gì đó?" Anh nhìn chằm chằm cô, mỗi một cái nháy mắt cũng không bỏ lỡ. Vội vàng trong con ngươi đen tử, từng chút từng chút một nhanh chóng lan tràn ra.

Kỳ thật, anh có thể ngờ tới Thư Lạc Tâm có thể sẽ nói cái gì đó. Cũng biết,

kỳ thật Thư Lạc Tâm đối với cô căn bản sẽ không tạo thành tổn thương gì.

Nhưng anh, vẫn ngăn không được lo lắng, bởi vì cô nên lo lắng.

"Anh nghe xong, không được tức giận! Dì Thư nói em không xứng với anh, muốn em rời khỏi Đàm gia, rời khỏi anh!" Nói xong, Cố Niệm Hề nghĩ tới chi phiếu, bổ sung: "Đúng rồi, bà ấy còn cầm hai mươi vạn chi phiếu cho em. Muốn em cầm lấy số tiền kia, sau đó rời đi."

Cố Niệm Hề nói những lời này, kỳ thật cũng không khác nhiều dự liệu của anh. Trong ấn tượng của anh, tính cách Thư Lạc Tâm cũng không khác đó là mấy.

Đàm Dật Nam mười mấy tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khi đó, Thư Lạc Tâm cũng giống như vậy dùng tiền đuổi những cô gái kia đi.

Biết rõ, Thư Lạc Tâm sẽ làm không hành động như vậy, nhưng chính tai nghe được lời Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch vẫn ngăn không được có chút tức giận.

Bởi vì Cố Niệm Hề đã bị ủy khuất, mà tức giận.

"Vậy em nói xem, anh có đáng giá hai mươi vạn hay không?" ANh che dấu tức giận của mình ngồi dậy. Chỉ chốc lát sau, anh lại dùng ngữ điệu không mặn không nhạt, hỏi Cố Niệm Hề một câu như vậy.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần đôi mắt của anh, xác thực nhìn không ra cái gì. Cũng đừng quên, Cố Niệm Hề giờ phút này đúng là được anh ôm vào trong ngực. Khi anh nói xong, bà tay ôm eo cô càng siết chặt, mà này, cũng đem hắn tức giận một cái nào đấy sự thật tiết lộ hầu như không còn.

Lập tức, đôi mắt linh hoạt của cô chợt lóe lên xảo trá!

"Không đáng giá!" Lúc nói lời này, miệng của trên miệng cô góc trên chợt lóe lên nhẹ phác thảo.

"Anh không đáng giá?!" Vốn chỉ dự định thử dò xét một chút, lại không nghĩ cô cho đáp án này. Lúc này, đôi mắt anh trong nháy mắt híp lại, thân thể cao lớn không ngừng tiến gần phía Cố Niệm Hề, hàn khí cũng trải rộng...

"Vật nhỏ, em cũng dám nói anh không đáng giá hai mươi vạn! Xem ra, là anh trong khoảng thời gian này biểu hiện chưa đủ tốt rồi?" Không phải không thừa nhận, bộ dáng Đàm Dật Trạch hơi hí mắt lại nhìn, thật sự rất dọa người.

Thấy anh tiếp cận tới mặt, Cố Niệm Hề không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

"Ông xã..." Cô đang muốn đối với anh cái gì đó, thân thể lại bị đằng không.

Anh tức giận một tay liền đem nàng khiêng lên, bước về phía phòng ngủ.

"Ông xã, đừng như vậy, anh trách móc như vậy rất dọa người!" Bị ném lên giường Cố Niệm Hề đem chính mình co lại thành một đoàn, núp ở bên giường.

"Niệm Hề, anh không có ý muốn đánh em!" Không thể không thừa nhận ngữ điệu của anh, thật sự rất ôn nhu,.

Nhưng thanh âm càng là ôn nhu, Cố Niệm Hề càng có cảm giác muốn rơi lệ.

Đúng vậy, anh không nghĩ muốn đánh mình.

Nhưng kế tiếp anh sẽ dùng chuyện so với đánh còn điên cuồng hơn đến hành hạ mình, được hay không!

"Ông xã, anh vừa rồi nghe lầm! em là nói không ngừng!" Cuối cùng, côcũng chỉ biết tước vũ khí đầu hàng. Người đàn ông này, cô thật sự không thể trêu vào!

"Thật sự?" Anh không mặn không nhạt nói, nghe không ra vui vẻ hay không vui vẻ!

Nhưng hành động của anh cuối cùng vẫn dừng lại, Cố Niệm Hề vội vàng chân chó chui vào bên cạnh anh, cọ xát nói: "Thật sự thật sự! Bằng không, em đã sớm lấy hai mươi vạn, sau đó rời đi . Còn để anh đón về nhà hay sao?"

Thấy sắc mặt anh hòa hoãn rất nhiều, Cố Niệm Hề vội vàng nói ra những lời mình nói với Thư Lạc Tâm, hi vọng anh có thể mở một mặt lưới: "Bà ấy đưa hai mươi vạn cho em, em liền hỏi bà ấy tiền này bà có thể dễ dàng lấy ra, chứng minh gia sản Đàm gia nhất định còn nhiều hơn có phải hay không. Sau đó em thấy bà ấy không có phản bác, em liền nói, nếu gia sản Đàm gia đã không ít, vậy em bá chiếm anh chờ về sau chia gia sản chẳng phải là tốt hơn, hiện tại ngây ngốc cầm lấy hai mươi vạn rời đi, đây chẳng phải rất thiệt thòi?"

Nhưng sau khi nói ra sự tích vinh quang của mình, Cố Niệm Hề phát hiện sắc mặt anh cũng không tốt lên bao nhiêu.

"Ông xã, anh có phải cảm thấy em nói sai cái gì, đã làm sai điều gì? Đúng là, em thật không có lấy hai mươi vạn!" Thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, bỗng dưng chóp mũi Cố Niệm Hề một hồi chua xót.

Loại cảm giác chán ghét này, lại xuất hiện!

Chỉ cần gò má Đàm Dật Trạch lạnh lùng chút ít, trong lòng của cô tổng hội như vậy mỏi nhừ.

Kỳ thật, lúc ban đầu bọn họ kết hôn, anh bày ra sắc mặt này không ít lần. Khi đó, cô vẫn sống được rất tốt?

Nhưng bây giờ, chỉ cần anh thoáng lạnh lùng chút, cô liền chịu không được.

Chẳng lẽ, thời gian này Đàm Dật Trạch thật sự đối với mình thật tốt quá, làm cho mình ỷ sủng mà kiêu?

Nhưng khi Cố Niệm Hề còn chưa hiểu rõ, bản than tại sao lại vì anh mà khổ sở, anh lại lấy tay ấn cô vào trong ngực của anh, tiếng cười sảng khoái từ trên đầu cô truyền đến: "Ha ha... Đứa ngốc, em cũng không có làm gì sai! Ngược lại, anh lại cảm thấy em làm rất tốt!"

Vốn Đàm Dật Trạch còn lo lắng, Thư Lạc Tâm đi tìm Cố Niệm Hề, sẽ làm Cố Niệm Hề bị ủy khuất.

Nhưng nghe cô nói như vậy, Đàm Dật Trạch không lo lắng nữa.

Bởi vì Thư Lạc Tâm cũng không tìm được niềm vui trên người cô, còn bị cô hung hăng thống kích một phen. Như vậy cho Thư Lạc Tâm một lần dạy dỗ, thì lần sau bà ta cũng không dám dễ dàng hạ thủ đối với cô đi.

"Thật sự cảm thấy em làm tốt lắm sao? Em còn tưởng rằng..." Còn tưởng rằng anh cảm thấy hành vi của mình có chút quá mức. Còn tưởng rằng, anh sẽ giúp Thư Lạc Tâm đến quở trách mình...

"Vật nhỏ, em và anh mới là vợ chồng. Là vợ chồng, sẽ phải nhất trí đối ngoại!" Anh cười xoa mái tóc cô, tay của anh rất lớn, khớp xương đều đều mà xinh đẹp. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cũng bởi vì nụ cười cưng chiều trên khóe miệng mà trở nên chân thật vài phần.

"Bất quá... Còn có lần sau em nhớ kỹ!" Cô vùi ở trong ngực của anh, hưởng thụ cảm giác thoải mái anh khẽ vuốt mình, cũng cảm thụ ấm áp anh mang đến cho mình, rồi sau đó, yên lặng cùng đợi câu sau của cô.

Kỳ thật, Cố Niệm Hề có thể đoán được, Đàm Dật Trạch tiếp theo sẽ nói nội dung gì đó.

Đại khái, là giáo dục mình đối với trưởng bối không thể vô lễ như thế, hoặc là cái gì khác.

Nhưng Cố Niệm Hề tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Đàm Dật Trạch tiếp theo thế nhưng sẽ nói ra những lời này.

Mà những lời này, cũng làm cho Cố Niệm Hề giật mình nhìn anh.

Anh nói: "Lần sau Dì Thư nếu lấy tiền cho em, em cứ nhận."

"Vì sao?" Cô có chút không hiểu thoát ra ôm ấp của anh.

Chẳng lẽ, anh thật sự muốn mình rời đi hay sao?

"Coi như bà ấy đưa tiền tiêu vặt cho em, mặc dù mỗi tháng anh cũng có thể cho em tiền tiêu vặt, nhưng mà tiền lương của anh không cao, cho nên mua cho em không nổi một hai món đồ tốt. Nếu Dì Thư khẳng khái đưa tiền như vậy, anh cũng không cần cùng bà ấy khách khí, phải không?"

Khóe môi anh tinh vi nói, ngay cả đáy mắt cũng dính vào ấm áp nhàn nhạt.

Một khắc kia, Cố Niệm Hề cũng không tự giác nở nụ cười với anh.

Người đàn ông này bây giờ là đang "Khóc than" phải không?

Vì sao mình cảm thấy, anh thật sự một bụng đầy ý nghĩ xấu đây?

Bởi vì sau khi kết hôn, Đàm Dật Trạch đưa cho mình một tấm thẻ, nói bên trong có một trăm tám mươi vạn. Tất nhiên, là mẹ đẻ anh qua đời để lại cho anh. Còn nữa, lần trước mình lần đầu tiên đến Đàm gia, Ông nội Đàm cho mình một bao lì xì. Nói là tiền bên trong không nhiều lắm, chỉ là cho mình cái lễ ra mắt. Lúc ấy Cố Niệm Hề cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, Nhưng cầm về nhà mới biết được, bên trong thậm chí có mười vạn. Vốn Cố Niệm Hề muốn cầm đi trả lại cho ông nội, nhưng bị Đàm Dật Trạch ngăn cản. Nói tiền này là ông nội đưa cho bọn họ sống qua ngày.

Hiện tại cộng lại tính toán, kỳ thật nhà bọn họ giống như cũng không phải là rất nghèo. Nếu như không tiêu tiền như nước dùng, số tiền này tuyệt đối cũng đủ đẻ mình cùng anh chi tiêu mấy năm.

Nhưng mà, Đàm Dật Trạch thế nhưng nói bọn họ nghèo, muốn mình nhận tiền Thư Lạc Tâm cho mình.

Lý do này, có đủ gượng ép rồi!

"Ông xã, anh thật xấu xa!" Cô cười hướng phía anh trách móc.

Thật sự rất khó tưởng tượng, Thư Lạc Tâm nếu thấy mình cầm tiền của bà ta, , lại đem nó trở thành tiền tiêu vặt sẽ có vẻ mặt gì.

Mà Đàm Dật Trạch, thật không biết anh toàn thân có phải hay không đều giả vờ ý nghĩ xấu. Thậm chí ngay cả chủ ý xấu này cũng nghĩ ra?

"Như vậy đã xấu, còn có tệ hơn có muốn xem một chút không?"

Hôn ám quất sắc quang tuyến dưới, nam nhân đối với nữ nhân khiêu khích.

Rõ ràng một động tác đơn giản, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không sao lại nóng rang.

Nguyên nhân, tất nhiên là bàn tay anh đã dò xét vào trong quần áo cô!

"Không cần, người ta không có hứng thú!" Chuyện này, kỳ thật cũng cũng coi là một việc hưởng thụ. Nếu không phải Đàm Dật Trạch mỗi một lần không giày vò mình mắt mở không ra không bỏ qua thì tốt rồi.

Cho nên, thấy trong con ngươi dấy lên hai ngọn lửa, Cố Niệm Hề vội vàng chạy thục mạng.

Chỉ tiếc, cô chưa đủ nhanh.

Rất nhanh đã bị anh túm trở lại trên giường.

"Em không có hứng thú không cần gấp gáp, anh có hứng thú là được!" Điển hình chủ nghĩa bá quyền!

Cố Niệm Hề liếc trắng anh một cái, đã bị anh hôn đến bay bổng.

Cuối cùng, vươn tay lấy chăn chum lên than thể hai người. Đem tình cảnh sắp trình diễn kia, chặt chẽ giấu đi, không để cho bất luận kẻ nào theo dõi...

Cuối tuần này, Đàm Dật Trạch còn phải đi làm. Cố Niệm Hề nhìn bầu trời sáng sủa bao la bên ngoài cửa sổ, liền sửa soạn một chút, bao kín mình thành cái bánh chưng lớn rồi mới ra cửa.

Vì là cuối tuần, nên trên đường phố người rất đông đúc. Cố Niệm Hề một mình ở nơi này càng ngày càng quen thuộc, cô phát hiện, kỳ thật thành phố này cũng rất xinh đẹp.

Nơi Cố Niệm Hề đi dạo, là một con phố náo nhiệt. Các loại đồ ăn vặt, đều có ở đây.

Nhìn đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, tâm tình Cố Niệm Hề cũng tốt vô cùng.

Trước kia còn đi học nếu đến ngày nghỉ, cô sẽ gặp cầm lấy tiền tiêu vặt mà bản thân tích góp từng tí một, cùng Tô Du Du đến thành phố D ăn quà vặt, đi dạo khắp nơi. Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Có đôi khi, còn có thể mang theo Hoắc Tư Vũ. Ba người đồng hành, rất sung sướng...

Chỉ tiếc, hiện tại mọi thứ đều thay đổi.

Thành phố xa lạ, phố cảnh xa lạ, ngay cả người cũng có chút xa lạ.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Cố Niệm Hề ửng đỏ.

"Ông chủ, một phần hạt dẻ xào." Cách đó không xa, có tiếng rao của gánh hàng rong, cũng có tiếng vang của người mua đồ phát ra.

Chỉ là, cái thanh âm này đặc biệt hơn so với những thứ khác, hấp dẫn Cố Niệm Hề chậm rãi hướng quán bán hạt dẻ đi đến.

Bởi vì, giọng nói kia rất quen thuộc...

" Ông chủ, ông thật xấu. Nhiều như vậy, thêm cho tôi hai cái được không?" Cách đó không xa, một cô gái mặc áo lông hồng phấn, đang cùng người bán hàng rong kêu la, có chút quen thuộc.

Trong số những người Cố Niệm Hề quen biết, chỉ có một người có bản lãnh quen thuộc như lần này!

Người đó, chính là Tô Du Du.

Nhìn hình dáng cùng cách ăn mặc, thật sự giống cô ấy!

Là cô ấy sao?

Theo ý nghĩ như vậy, Cố Niệm Hề không nhịn được đến gần hơn.

"Cô gái, tôi đây cũng là làm ăn lỗ vốn. Coi như quên đi, nhìn cô lớn lên cao ráo xinh đẹp như vậy, tặng thêm cô hai cái. Nhiều hơn nữa, thì không được!" Người bán hàng rong bị cô gái giảo hoạt nói, không còn cách nào, chỉ có thể lấy thêm cho cô hai cái.

"Hắc hắc, ông chủ thật tốt. Hôm nay làm ăn nhất định sẽ thuận lợi, lợi nhuận một cái biệt thự lớn!" Cô gái vui vẻ cầm lấy hạt dẻ ông chủ đưa, vẫn không quên nói lời chúc phúc của mình.

Cố Niệm Hề nhớ rõ, Tô Du Du thích nhất cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả.

Không phải vì không đủ tiền, không mua được. Mà là, cô ấy thích hưởng thụ cùng người ta nói chuyện phiếm, hưởng vui thú đấu võ mồm.

"Ha ha, mong được như cô nói!" Chủ quán mỗi một lần bị Tô Du Du chọc không thể làm gì khác, luôn sẽ dùng câu nói như vậy để kết thúc.

Tình hình như vậy, hình như rất giống mấy năm trước?

Cố Niệm Hề càng bước nhanh hơn về phía cô gái rời đi.

"Hạt dẻ nóng hổi, nếu Niệm Hề ở đây, liền thảm!" Mà cô gái cách đó không xa, sau khi nhận lấy hạt dẻ, liền thở dài.

Một khắc kia, Cố Niệm Hề có thể khẳng định, đó chính là Tô Du Du!

"Du Du?"

"Niệm Hề?" Nghe được tiếng nói quen thuộc, Tô Du Du cũng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Cố Niệm Hề đứng ở trước mặt mình, Tô Du Du trợn tròn hai mắt.

"Thật sự là cậu, Niệm Hề!", Tô Du Du còn tưởng mình nhìn lầm, xoa xoa đôi măt của mình, phát hiện Cố Niệm Hề vẫn đứng ở trước mặt mình, đột nhiên hướng phía Cố Niệm Hề nhào tới.

Nhưng đối với thân mật đột nhiên xuất hiện như vậy, Cố Niệm Hề giống như bình thường đã sớm dự liệu được, trực tiếp duỗi ra hai tay, đem Tô Du Du hướng phía mình nhào tới ôm lấy.

Một khắc kia, hai cô gái mặc áo lông, bao bọc giống như bánh chưng sít sao ôm chặt nhau, có vật gì đó từ trong hốc mắt chảy ra.

"Niệm Hề, ngươi chính là cái cho gọi thú! Mình chẳng qua là mua hạt dẻ cậu yêu nhất, sợ bị cậu ăn sạch, thì thầm vài cái, cậu đã xuất hiện ..." Nghe vào giống như lời nói oán hận, nhưng lại làm cho khóe miệng Cố Niệm Hề tung bay. Bởi vì, cô nghe thấy câu nói sau cùng của Tô Du Du, cũng là một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Thật tốt quá, muốn chết tỷ tỷ!"

Kỳ thật, bọn họ cùng tuổi.

Bất quá, Tô Du Du sinh đầu năm, mà Niệm Hề sinh cuối năm. Nên, cho tới nay, Tô Du Du đối với Cố Niệm Hề đều xưng là chị.

"Du Du, hạt dẻ của cậu. Đàng hoàng giao ra đây cho mình!" Rõ ràng là nước mắt vui mừng gặp nhau, lại nhìn như va chạm ngang ngược càn rỡ.

"Nhóc con chết tiệt kia, mỗi một lần mua hạt dẻ cũng không có phần của mình!" Mặc dù nói như thế, nhưng Tô Du Du vẫn đưa túi hạt dẻ nóng hổi đưa cho Cố Niệm Hề.

"Phải, hôm nay chị vui vẻ, miễn phí cung cấp cho em!" Trên miệng nói lời khinh thường như vậy, nhưng mặt mũi lại tràn cưng chiều đối với Cố Niệm Hề.

Bởi vì, Tô Du Du cũng là con gái một. Cho nên cô thật sự coi Cố Niệm Hề thành em gái của mình.

Mỗi khi trong nhà có đồ ăn ngon, cô cũng không quên để lại cho Niệm Hề một phần.

Cô còn nhớ rõ, lúc trước cô bị điều đến nơi này công tác, Niệm Hề khóc chết đi sống lại, nói cái gì cũng không chịu tách cô ra. Nếu không phải Tô Du Du thừa dịp nửa đêm lúc Niệm Hề đang ngủ, đóng gói rời đi, chỉ sợ bây giờ còn bị cái tiểu hỗn đản này quấn quít lấy, có thể thuận lợi công tác hay không còn không biết.( sao cái khúc này mình thấy giống bố trốn con gái hơn nhỉ).

Nhưng cô cùng hứa với Niệm Hề, một năm sau nhất định sẽ quay về thành phố D công tác.

Không nghĩ tới, thời gian một năm còn chưa tới, đã gặp được Niệm Hềtại thành phố này!

"Du Du, cậu cứ mạnh miệng đi, kỳ thật cậu nhớ tới mình, mới mua hạt dẻ!" Cố Niệm Hề đưa tay tiếp nhận hạt dẻ trên tay Tô Du Du, một chút cũng không có cảm giác tội ác đoạt thức ăn của người khác.

Một hơi lại một hơi, cái này tiếp cái kia, ăn rất vui vẻ.

"Nhóc con, chúng ta có thể đừng vừa đi vừa ăn không, quá mức mất mặt? Bên kia có một quán cà phê, chúng ta đến ngồi một chút!" Kỳ thật, cô biết rõ Cố Niệm Hề sợ nhất là lạnh.

"Được, nhưng cậu phải trả tiền!"

"Biết rồi, quỷ keo kiệt này!"

---------

"Niệm Hề, thành thật khai báo, lần trước không phải nói, cậu muốn ' Đi tìm hạnh phúc thuộc về mình'. Làm sao lại xuất hiện ở đây? Có phải hay không bị người nọ quăng, cho nên đến tìm chị nương tựa? Thành thật khai báo rõ ràng, nếu không chị không rút gân, lột da em không được!"

Người đến người đi trong quán cà phê, Tô Du Du giống như một người đàn ông hung hãn vén tay áo lên, đối với Cố Niệm Hề "Ác nói cùng hướng" đức hạnh, nghênh đón không ít người chăm chú nhìn!

"Chị Du Du, chị tỉnh táo một chút. Nhìn xem, nhiều người đang nhìn kìa!"

"Không cần đánh lạc hướng chị! Nhanh chóng khai báo thành thật, nếu không chị thật sự sẽ nhổ da của em!"

"Kỳ thật, cậu nói cũng không sai lắm, mình bị quăng!" Lúc nói lời này, ánh mắt Cố Niệm Hề có chút đen tối. Kỳ thật cho tới bây giờ, Cố Niệm Hề cũng không biết làm như thế nào cùng người khác nói về mình trong khoảng thời gian này.

Lúc trước vừa đến thành phố này, chứng kiến cảnh tượng Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ mây mưa trong phòng, cô đã lựa chọn cùng Đàm Dật Nam chia tay, sau đó chẳng có mục đích gì ở lại thành phố xa lạ.

Khi đó, cô không phải là không biết Tô Du Du sống ở đây, cũng không phải là không nghĩ tới muốn tìm Tô Du Du. Chỉ là, cô thật sự không biết hình tượng nửa sống nhử chết của mình lúc ấy, làm như thế nào xuất hiện ở trước mặt Tô Du Du. Cô sợ Tô Du Du lo lắng, càng sợ Tô Du Du dưới cơn nóng giận sẽ đi tìm Đàm Dật Nam liều mạng...

Tô Du Du vẫn rất thương cô, mặc dù mỗi một lần rất hỉ hoan dùng các loại ngôn ngữ ác độc đả kích cô. Nhưng cô biết rõ, trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ, không có người nào giống như Tô Du Du, vì mình móc tim móc phổi.

Vì vậy, tại thành phố xa lạ, Cố Niệm Hề tình nguyện lựa chọn làm một người công nhân che giấu thương thế đau nhức của mình, cũng không tình nguyện làm cho mình vẻ mặt chật vật xuất hiện ở trước mặt Tô Du Du.

"Cái gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu nói rõ ràng toàn bộ cho mình. Nhóc con chết tiệt kia, có phải ngay sau tối hôm đó cậu đã đến thành phố này phải không? Sau đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vì sao cậu lạ không liên lạc với mình? Còn nữa, cậu, nhóc con chết tiệt này trải qua mùa đông này như thế nào? Chú Cố có biết rõ tình trạng của cậu ở nơi này không?"

Liên tiếp vấn đề, Tô Du Du hỏi có chút mất trật tự.

Giọng nói gấp gáp, thở dốc liên tục, đã tỏ rõ sự bất mãn của cô. Thế nhưng đôi mắt trong suốt, lại tiết lộ rõ sự đau lòng của cô.

"Du Du, mình kết hôn rồi!" Đối với những vấn đề Tô Du Du liên tiếp hỏi, , Cố Niệm Hề vẫn quyết định, đem tin tức nặng trịch nhất nói cho cô ấy biết.

Sáu chữ vô cùng đơn giản, lại khiến trong quán cà phê tuôn ra một tiếng Hống Sư Tử hà Đông!

"Cố Niệm Hề, em gái cậu có thể hay không đừng kích thích chị như vậy cho! Cậu đem chị kích thích chết, về sau xem ai sẽ cung cấp miễn phí hạt dẻ cho cậu ăn!"

"Chị Du Du, bớt giận bớt giận. Trước uống ngụm nước, điều hòa hơi thở, nghe em nói!" Nói xong, Cố Niệm Hề vội vàng hai tay dâng nước trái cây lên cho Tô Du Du.

Bình thường, cô đều trực tiếp gọi "Du Du", nếu là dùng tới ba chữ "Chị Du Du", chứng minh cô đang chột dạ. Nếu không, chính là muốn mè nheo Tô Du Du mua hạt dẻ cho mình ăn.

Tô Du Du tức giận trừng Cố Niệm Hề một cái, rồi mới tiếp nhận ly nước trái cây cô nàng hai tay thành kính đưa tới, sau khi uống một ngụm, lại cho cô một cái mắt lạnh ý bảo: nói tiếp đi, hôm nay nếu không cho chị một giải thích hợp lý, coi chừng chị gặm xương cốt của ngươi!

Cố Niệm Hề mím miệng, vẻ mặt đầy ủy khuất: em nói, em nói vẫn không được sao!

"Mình thật sự kết hôn, kỳ thật mình cũng không biết giải thích với cậu như thế nào!" Mọi chuyện phát sinh trong thời gian ngắn nỏi, thật sự rất nhiều. Nếu cô hành văn thật tốt, không chừng còn có thể đem những thứ này viết thành một bộ tiểu thuyết ai cũng thích.

"Không phải cậu vừa rồi nói, cậu bị con chó kia bỏ rơi sao? Làm sao, lại cùng anh ta kết hôn!" Tô Du Du vẫn luôn là người nắm bắt thời đại tốt. Cho nên vừa nghe tin người đàn ông kia quăng Cố Niệm Hề, lập tức gọi anh ta từ "Đàn ông đáng chết" thăng cấp làm "Cẩu vật" .

"Không phải là cùng anh ta kết hôn, mà là với anh trai cùng cha khác mẹ!" Sự thật, có đôi khi chính là nằm ngoài dự đoán của mọi người!

"Cái gì? Con chó kia quăng cậu không được, còn bán cậu đi? Chuyện hãm hại này, con chó này cũng làm được. Đi, mang chị qua, hiện tại có chị ở đây không cần sợ, chị bây giờ đi đò lại công đạo cho cậu, đi thiến con chó này, đem JJ của anh ta cầm đi cho chó ăn. Sau đó lại tìm vài người đàn ông hung hãn, cường bạo hoa cúc anh ta." Tô Du Du luôn luôn thuộc phái dễ xúc động, mồm miệng lanh lợi đem Đàm Dật Nam từ đầu tới đuôi mắng một lần còn không hết giận, lúc này nộ khí đằng đằng vén tay áo lên, lôi kéo Cố Niệm Hề, ý đồ muốn đi "Hành hung".

"Du Du, tĩnh táo một chút! Tỉnh táo là bản lĩnh lớn nhất của cậu, cậu không thể bỏ nó!" Cố Niệm Hề cũng biết, muốn một người tính tình nóng nảy như Tô Du Du sau khi biết rõ mội chuyện xảy ra của mình, không tức điên không thể.

Còn nữa, Tô Du Du nổi giận giống như một con rồng phun lửa. Đã nói ra, cô ấy nhất định làm được. Nếu thật sự thiến Đàm Dật Nam, lại cường bạo cái gì cúc mà nói, anh ta còn có đường sống sao?

Kỳ thật anh ta như vậy nếu thật sự bị Tô Du Du giày vò tới chết, cũng không đáng giá để đồng tình. Nhưng vấn đề là, vì loại người cặn bã này làm cho Tô Du Du ngồi tù, cô không bỏ được!

"Nhóc con kia, đến nơi đây gặp chuyện lớn như vậy, cũng không tới tìm chị, thật sự uổng phí chị cưng chiều cậu hai mươi hai năm như vậy..." Xác thực, bình thường Tô Du Du tựa như Cố Niệm Hề nói, tỉnh táo là bản lĩnh lớn nhất của cô. Nếu không, cô làm sao có thể cầm dao, giúp bệnh nhân mở ngực mổ bụng?

Chỉ khi nào đụng tới chuyện của Cố Niệm Hề, cô chính là muốn tỉnh táo cũng không được.

Bởi vì ngay lập tức, cô ấy đã phát hung hãn siêu cường ngoài sức tưởng tượng, đem hình tường của cô trong đầu Cố Niệm Hề càng khắc thêm bi thảm. Cái gì lừa bán, cái gì SM(sadomasochism:Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi) , đều ở trên người của cô trình diễn.

Nghĩ đến những thứ này, kiên cường như Tô Du Du, đột nhiên vành mắt đỏ au.

"Đừng a, chị Du Du. Em không khóc, là em tự nguyện gả, không phải là bị bán đi!" Mặc dù qua trình lĩnh giấy hôn thú, Đàm Dật Trạch sử dụng có chút tiểu xảo tức nước vỡ bờ. Nhưng trên tất cả, bọn họ coi như là "Kết hôn tự do" .

"Cái gì, mình không tin! Cậu chưa quen cuộc sống nơi đây, làm sao có thể tự nguyện kết hôn? Đều do chị không có chiếu cố thật tốt em, nếu lúc trước cậu giải thích muốn 'Chạy về phía cái gì chó má hạnh phúc', mình đứng ra ngăn cản, nhất định sẽ không phát sinh chuyện cực kỳ bi thảm như vậy . Đều do chị không có chiếu cố tốt, chị thật sự thực xin lỗi em..." Cô gái bên cạnh vừa khóc vừa dùng giọng nói ai oán, còn có trí nhớ siêu cường, đem thân mật từ nhỏ đến lớn của các cô, cùng với chuyện đã xảy như vậy, Tô Du Du vừa hối hận vừa không cam lòng, mồm miệng lanh lợi biểu đạt hết ra.

"Du Du, mình thật sự là tự nguyện kết hôn! Hơn nữa, mình bây giờ còn thật sự hạnh phúc!" Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề trong đầu thoáng hiện ra thân anh người đàn ông nào đó, khóe miệng không tự giác giương cao...

Mà đường cong đột nhiên này, cũng bị Tô Du Du bắt được.

Lập tức, Tô Du Du cũng đột nhiên có chút tin, Cố Niệm Hề là tự nguyện kết hôn!

"Vậy... Người đàn ông kia làm cái gì, cao bao nhiêu, lớn lên không phụ lòng đại chúng sao? Có nhà sao?" Rõ ràng đang khóc lóc, Tô Du Du đột nhiên lại khôi phục tính tình hung hãn. Mở miệng, liền hỏi vài vấn đề được quần chúng vô cùng quan tâm.

"Cao bao nhiêu, mình không có lượng qua. Bất quá, mình chỉ cao đến ngang vai anh ấy."

"Quá cao, không phải là rất tốt. Hơn nữa, mình coi trọng chất lượng, không phải là sức nặng."

"Tướng mạo rất tốt, rất dương cương, anh tuấn!"

"Sợ là cái bình hoa, trông khá mà không dùng được!"

"Có một bộ nhà trọ, hai phòng hai bên ngoài phòng thêm một cái khác phòng bếp!"

"Nhà nhỏ như vậy, không sợ chen lấn sao? Cũng dám lấy ra cưới bà xã! Công tác là gì?" Tô Du Du có chút chanh chua châm chọc, trong ngữ điệu tràn đầy bất mãn.

Cố Niệm Hề cảm thấy, giờ phút này Tô Du Du không giống chị em của mình tý nào, ngược lại rất giống mẹ của mình, đang tra hỏi con rể tương lại.

"Công tác, nghe nói là tham mưu trưởng quân khu S!" Cố Niệm Hề còn tưởng rằng, nói ra chức vị này sẽ chọc Tô Du Du kinh ngạc liên tục.

Ai biết, cô ấy cũng chỉ đơn giản nhíu mày một cái: "Đúng là quân nhân, chỉ sợ có cái gì cổ quái. Chờ có cơ hội, mang anh ta đến cho chị giúp em khảo nghiệm, khảo nghiệm!"

Nhìn tư thế Tô Du Du, lúc này thật sự đem mình trở thành mẹ Cố Niệm Hề.

Nhưng, qua không lâu, khi Đàm Dật Trạch xuất hiện ở trước mặt Tô Du Du, Cố Niệm Hề mới biết được, thì ra là giờ phút này nói những chuyện linh tinh này, chẳng qua là đang giả đứng đắn thôi.

"Nhưng mà, Niệm Hề, gả cho anh trai cẩu vật, cùng cẩu vật cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, chẳng lẽ cậu không biết là khó chịu sao?"

"Có thể tiến hành, mình hiện tại đã không có bao nhiêu cảm giác." Khó chịu nhất đoạn thời gian kia, Đàm Dật Trạch đã cùng cô vượt qua. Hiện tại thời điểm đối mặt Đàm Dật Nam, cô thật sự đã không có bao nhiêu cảm giác. Cho dù có, cũng chỉ là nhớ lại đoạn năm tháng xanh miết kia thôi.

"Vậy xem ra, cậu đã thoát khỏi bóng ma! Nhưng mình thật sự thật tò mò, vì sao cậu lại cùng anh trai hắn kết hôn? Này chuyện kết hôn chớp nhoáng này, cậu là con thỏ làm không được."

"Còn không phải là bởi vì Hoắc..."

Hoắc Tư Vũ!

Cố Niệm Hề vốn dự định, cùng Tô Du Du nói ra những chuyện của Hoắc Tư Vũ.

Lại bất đắc dĩ, ngay một khắc này, di động Tô Du Du đột nhiên vang lên.

"Alo, có chuyện gì!"

"Cái gì! Thiếu người, tôi lập tức đến!" Điện thoại chỉ nói đôi câu, Tô Du Du liền dập máy.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Trong bệnh viện vừa đưa tới một bệnh nhân, xuất huyết nhiều. Hôm nay là cuối tuần, trong khoa chỉ có một bác sĩ trực ban, nhưng bây giờ không giúp được, để cho mình chạy nhanh qua một chuyến, hiệp trợ một chút."

Lúc nói lời này, Tô Du Du đã bắt đầu thu thập túi sách, mặc áo khoác của mình.

Làm một bác sĩ mà nói, Tô Du Du không thể nghi ngờ là người cực kỳ có trách nhiệm.

"Thực xin lỗi a Niệm Hề, chúng ta thật vất vả gặp mặt, hoàn..."

"Nói cái gì đó, mình bên này thanh toán là được! Cậu chạy nhanh qua đi, an nguy bệnh nhân quan trọng hơn!" Cố Niệm Hề hiểu rõ Tô Du Du nhất. Mặc dù ngoài mặt cô ấy có chút thô lỗ, nhưng dính đến bệnh nhân, cô ấy lại không dám chút nào do dự, cũng không dám qua loa.

"Ừ, vậy mình rời đi trước. Đúng rồi, chúng ta bây giờ ở chung thành phố, số điện thoại di động của cậu không có đổi phải không? Phải chuẩn bị tốt chị tùy thời đột kích kiểm tra!" Trước khi đi, Tô Du Du vẫn không quên dặn dò một câu.

"Không đổi, sẽ chờ chị đột kích kiểm tra!"

"Coi như thức thời! Tốt lắm, chị đi trước!" Nói xong, Tô Du Du liền bước nhanh ly khai.

Gặp được Tô Du Du, Cố Niệm Hề cảm giác tâm tình mình thật tốt.

Vốn muốn, muốn mang một ít đồ ăn ngon trở về cho Đàm Dật Trạch, làm cho hắn vui vẻ vui vẻ. Lại không nghĩ, vào lúc này ngoài ý muốn nghẹn gặp một cái bóng dáng.

Mà người nọ, tựa hồ đã sớm chú ý tới sự tồn tại của cô, đang từng bước một tiếp cận cô.

"Hoắc Tư Vũ, cô thật đúng là chỗ nào cũng có!" Thấy cô ta bước đi đến trước mặt của mình, Cố Niệm Hề học bộ dạng trước kia cô ta cùng mình chào hỏi, lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Ý của cô rất rõ ràng: Hoắc Tư Vũ lại theo dõi mình!

Mà Hoắc Tư Vũ cũng không che giấu, nói: "Đúng vậy, sáng sớm hôm nay khi dưới lầu chờ cô. Bất quá cô cũng không thấy tôi, cho nên toii liền đi theo phía sau cô xem một chút! Xem một chút cô đến thành phố xa lạ này sẽ làm những chuyện gì!"

"Vậy cô cũng thấy được, có thể trở về đi?" Cái thành phố này, xác thực xa lạ.

Bất quá làm Cố Niệm Hề càng xa lạ, là Hoắc Tư Vũ.

Trước khi chưa đến thành phố này, các cô đã từng có quan hệ thân mật như vậy.

Nhưng vừa tới nơi này, tất cả đều thay đổi!

Mà cô ta, từ lâu đã không phải là cô gái bên cạnh mình và Du Du, cùng các cô bước chậm đi dạo, cùng nhau cười vui.

"Niệm Hề, cô... cô nói cái gì lời nói đây!" Nhìn thái độ ôn hoà của Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ nắm chặt tay

Ví da LV.

Nhưng mà, ví da đẳng cấp như thế, cũng không cho cô ta cảm giác an toàn.

Đối mặt với khinh thường của Cố Niệm Hề, cô ta tức giận.

Thật muốn, hung hăng cho cô ta vài tát tai.

Nhưng bây giờ, cô ta không dám chọc giận Cố Niệm Hề.

Bởi vì, cô ta còn có việc muốn cầu xin Cố Niệm Hề!

Vì vậy, dù lời nói Cố Niệm Hề lạnh nhạt, Hoắc Tư Vũ tiến lên hai bước, kéo tay Cố Niệm Hề!

"Niệm Hề, khuyên can mãi, chúng ta cũng là đến từ một chỗ. Hơn nữa, chúng ta cũng có tình cảm nhiều năm!" Cô ta lôi kéo cầm tay Cố Niệm Hề, xảo tiếu vẻ mặt mở.

Phảng phất, cô ta chưa từng làm ra bất cứ thương tổn gì với Cố Niệm Hề.

Mặt mũi của cô ta, cười sinh động.

Nhưng mà, Hoắc Tư Vũ như vậy lại làm cho Cố Niệm Hề chán ghét.

Nhìn khóe miệng cô ta thoáng cười, Cố Niệm Hề không khỏi hoài nghi cô gái này lại đang có kế hoạch cái gì!

Cô vẫn không quên, Hoắc Tư Vũ đúng là diễn viên giỏi.

Khinh thường đem tay của mình rút ra, Cố Niệm Hề lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì, nói thẳng. Không cần phải quanh co lòng vòng!"

"Niệm Hề, cô không nên như vậy! Sở dĩ hôm nay tôi đến đây, chắc hẳn cô cũng nên biết tôi là vì cái gì!" Hoắc Tư Vũ không hổ là phái hành động. Vừa mới là vẻ mặt xảo tiếu, giờ phút này hai tròng mắt đã nổi lên sương mù, phảng phất một cô gái mỏng manh bị khi dễ.

"Vì Đàm Dật Nam?" Cố Niệm Hề khiêu khích, hừ lạnh nói: "Cái loại đó bị Hoắc Tư Vũ cô dùng qua, tôi sẽ không tiếp thu! Cô, cứ việc yên tâm to gan dùng!"

"Không phải vậy... Niệm Hề, sở dĩ hôm nay tới tìm cô, là vì..." Hoắc Tư Vũ cau mày lại, khẽ cắn môi đỏ mọng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Hoắc Tư Vũ như thế, nhìn qua không khác nữ chính trong kịch của Quỳnh Dao là mấy. Người bên cạnh đi ngang qua, không chừng còn cho rằng Cố Niệm Hề cô đối với cô ta làm chuyện gì!

"Không phải vì Đàm Dật Nam, vậy là..." Cố Niệm Hề xoay người, nhìn về phía Hoắc Tư Vũ."Sẽ không phải là vì, thân phận 'Thiên kim' của cô? Cô cho rằng, lừa dối như thế, thật có thể gạt được Đàm Dật Nam còn có người nhà họ Đàm cả đời? Cô chẳng lẽ không biết, mẹ chồng tương lai của cô rất mong đợi nhìn thấy ‘người cha làm thị trưởng’ của cô. Đến lúc đó, tôi muốn xem một chút cô đến đâu tìm một 'người cha làm thị trưởng', cho bà ta xem."

Từ trong con ngươi của Hoắc Tư Vũ, cô nhìn thấy chính mình bắt đầu híp lại hai tròng mắt, tràn trề ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu chính mình.

Thì ra, gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, vẫn có một chút đạo lý.

Cùng Đàm Dật Trạch sống chung thời gian dài, tựa hồ ngay cả cô cũng học xong bộ mặt bí hiểm của anh.

Không trách được, gần đây miệng mình càng ngày càng tệ!

Này, đều bị anh dạy hư!

Lão lưu manh!

"Niệm Hề..."

____________Hết____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.