Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 67: Chương 67: Vị khách thần bí




Đàm Dật Trạch giống như nước chảy mây trôi nói ra một câu nói kia, lại làm cho khuôn mặt Hoắc Tư Vũ càng them tái nhợt.

Lập tức, hai bạn tay đặt ở dưới bàn ăn, sớm đã bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.

Chết tiệt, Đàm Dật Trạch làm sao lại vào lúc này nhắc tới những thứ này? Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề đã đem tất cả nói cho anh ta biết?

Còn có, Hoắc phó thị trưởng sẽ không thật sự tới nơi này đi?

Ba vấn đề đồng thời quấn quanh trong đầu óc, cô ta cảm giác mình khẩn trương sắp không thở được, không biết nên đáp lại như thế nào.

Mà Thư Lạc Tâm một bên khi nghe được cái tin tức này, giống như nhặt được rất nhiều tiện nghi. Lúc này buông bát đũa xuống, vẻ mặt hưng phấn nhìn qua Đàm Dật Trạch, hỏi: "Tiểu Trạch, việc này là thật sao?"

Bộ dạng Thư Lạc Tâm nhướng mày vui mừng, lại làm cho Hoắc Tư Vũ bên người, một lần nữa không vui nhíu mày.

Này nên làm cái gì bây giờ?

Bà ấy nhìn trúng chỉ là than phận con gái thị trưởng của mình. Nếu lúc này để cho bà biết mình không phải là con gái thị trưởng, thì hôn sự của mình cùng Dật chẳng phải sẽ tan vỡ sao? Mà giấc mơ gả vào nhà giàu có của mình, cũng như công dã tràng?

Không được, hiện tại chưa đến lúc để Thư Lạc Tâm biết rõ tất cả!

Nhưng rốt mình nên nói cái gì, để ngăn cản Đàm Dật Trạch đây?

Ngước mắt, Hoắc Tư Vũ liền thấy nụ cười mập mờ của anh. Nhưng đáng sợ nhất, vẫn là sự lạnh lẽo trong mắt anh. Lạnh lẽo như vậy, phảng phất không đưa Hoắc Tư Vũ vào chỗ chết, anh sẽ không từ bỏ ý đồ!

Mình, rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

Nhưng mà, khi Hoắc Tư Vũ còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, một anh mắt lạnh như băng đang nhìn Đàm Dật Nam, lại lần nữa mở miệng: "Làm sao có thể giả? Hoắc phó thị trưởng vốn tới đây là để phát triển hoạt động hữu, sáng sớm hôm nay con còn gặp ông ấy! Nhưng mà, vì sao Hoắc phó thị trưởng của chúng ta đến bên này, thân là con gái, Hoắc tiểu thư lại hình như là một chút cũng không biết?"

Thời điểm anh nói lời này, vẫn như cũ tựa lưng vào trên ghế. Khóe môi vừa đúng độ cong, vừa vặn đem tác phong nhanh nhẹn khí độ bất phàm của anh hiển lộ rõ ràng.

Mà những lời này, quả nhiên như dự liệu của anh, tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trên bàn ăn nhìn trộm mặt nhau. Ngay cả Thư Lạc Tâm vừa rồi vẫn luôn nhướng mày vui mừng, cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Tư Vũ.

Bộ dạng muốn nói lại thôi kia, nhìn qua cực kỳ kìm nén.

Nghĩ đến, mấy năm này, Thư Lạc Tâm đem Đàm Dật Trạch đưa đi, mang theo Đàm Dật Nam ở nơi này, tại Đàm gia muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Cuộc sống, còn chưa từng kìm nén như hiện tại.

Về phần Cố Niệm Hề, tự nhiên cũng nghe ra lạnh lẽo trong lời nói của anh.

Nói thật, cô cũng vì Hoắc Tư Vũ mà toát mồ hôi dầm dề.

Nhưng cũng không phải là vì lo lắng Hoắc Tư Vũ bị vạch trần, mà là bởi vì sợ thân phận Hoắc Tư Vũ cứ như vậy, bại lộ vô cùng đơn giản, vậy sau này cô há không phải là không việc vui gì có thể chơi?

Còn có, Đàm Dật Trạch tại sao đột nhiên hỏi những thứ này?

Chẳng lẽ anh, kỳ thật cũng biết Hoắc Tư Vũ là đồ giả mạo?

Nhưng mà anh, làm sao mà biết được? Còn có, nếu anh biết rõ thân phận Hoắc Tư Vũ, vậy than phận mình chẳng phải cũng đã bại lộ hay sao?

Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề cuống quít nhìn về phía Đàm Dật Trạch, hi vọng từ trong ánh mắt của anh tìm được chút manh mối.

Nhưng hai đôi mắt màu đen kia, chỉ nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Một giây sau, anh đem tay nhỏ bé của cô kéo vào lòng bàn tay của mình. Anh không có dùng lực nhiều, chỉ là nhẹ nhàng xoa.

Kỳ thật, cử động như thế chẳng qua là, anh tiêu khiển lúc nhàm chán. Nhưng Cố Niệm Hề chẳng biết tại sao, lại nghĩ rằng anh bảo cô an tâm một chút chớ nóng vội.

"Này..." Rốt cục, Thư Lạc Tâm kiềm chế không được.

Hoắc phó thị trưởng tới thành phố này, tại sao thân là con gái lại không biết?

Này, không khỏi làm trò cười cho thiên hạ sao?

Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ cũng không phải là...

Vừa nghĩ tới khả năng nào đó, Thư Lạc Tâm nỗ lực đè lại trái tim mình, nhìn Hoắc Tư Vũ nói: "Tư Vũ, cha con tới thành phố này, chẳng lẽ con thật sự không biết sao?"

Hoắc Tư Vũ đối mặt với chất vẫn của Thư Lạc Tâm, lập tức có chút luống cuống.

Nhưng cô ta, không hổ là nữ diễn viên tốt nhất.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, miệng của cô lại khẽ cười yếu ớt, nói:

"Mẹ, ngài đây là nói nói chi vậy. Cha con tới nơi này, con đương nhiên là biết."

"Vậy con, sao lại không nói cho chúng ta biết? Vì sao, cũng không đem cha của con mang tới nhà chúng ta ngồi một chút? Chẳng lẽ, conkhoong muốn lien quan tới Đàm gia chúng ta?"

Thư Lạc Tâm vẫn như cũ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ.

Ngữ điệu kia, cũng có chút hùng hổ doạ người.

Bà chính là muốn bày ra bộ dáng trưởng giả, làm cho Hoắc Tư Vũ nhìn một chút, Thư Lạc Tâm bà cũng không phải là người dễ bắt nạt như vậy!

"Điều này... Con kỳ thật cũng là sáng sớm hôm nay mới nhận được điện thoại của cha! Lúc ấy, con cũng không biết làm như thế nào cùng mọi người nói. Cho nên, vẫn trì hoãn."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt Hoắc Tư Vũ còn tười cười để sát vào Thư Lạc Tâm. Bộ dạng tươi cười kia, giống như, con gái đang làm nũng đối với mẹ.

"Thật sự là như vậy?" Hiển nhiên, mặc dù Hoắc Tư Vũ đã giải thích rất nhiều, nhưng Thư Lạc Tâm đã bị Đàm Dật Trạch khơi mào phòng bị, lại không có chút nào giảm.

"Thật sự là như vậy, mẹ ta làm sao dám nắm chắc những chuyện này nói giỡn đây? Hơn nữa, cha mẹ con lúc nào cũng dạy bảo con không thể lấy thân phận nhìn người. Chúng ta làm sao có thể xem thường Đàm gia đây? Chỉ là cha con lần này tới có chút vội vàng, mỗi ngày đều tham gia rất nhiều hoạt động, rất khó rút ra thời gian thôi!"

Nhìn Hoắc Tư Vũ lien tiếp nói dối, Cố Niệm Hề chỉ nhẹ cong khóe miệng.

Không phải không thừa nhận, Hoắc Tư Vũ thật sự là một nữ diễn viên tốt nhất. Dưới cái nháy mắt, bán rẻ tiếng cười của cô ta, mặt Thư Lạc Tâm vốn có chút cứng đờ, lúc này đã hòa hoãn rất nhiều.

"Nếu như thật như vậy, chẳng ta cùng tiểu Nam không thể gặp ông ấy, thuận tiện cũng đem hôn sự của các con bạn luận!" Thư Lạc Tâm thấy Hoắc Tư Vũ giải thích đạo lý rõ ràng, liền cũng yên tâm.

Tựa như Hoắc Tư Vũ nói như vậy, Thư Lạc Tâm cũng không thấy phải, trên thế giới này làm gì có người nào nói dói chuyện to lớn như vậy.

"Mẹ, lại nói gì vậy! Nào có đạo lý không để cho người cùng cha con thăm hỏi! Vài ngày tới con cùng với cha nói một tiếng, để ông rút ra một chút thời gian tới đây một chuyến là được!"

Lời nói của Thư Lạc Tâm, lại để cho Hoắc Tư Vũ toát mồ hôi lạnh.

Nếu lão bà này thật sự mang theo Đàm Dật Nam qua thăm hỏi Hoắc phó thị trưởng, tất cả nhất định sẽ bị vạch trần. Đến lúc đó, mình tạo ra vở hài kịch này, nhất định khiến Đàm gia mất hết mặt mũi. Nói như vậy, Đàm gia làm sao còn có thể có thể để cho mình tiến cửa chính Đàm gia?

Trước không quản, bây giờ có thể giấu diếm được bao lâu cứ giấu diếm đi. Đợi đến khi Hoắc phó thị trưởng rời khỉ, đến lúc đó cũng dễ xử lý hơn!

Lúc này Hoắc Tư Vũ, là nghĩ như vậy.

"Nhưng này..." Thư Lạc Tâm hiển nhiên vẫn không yên lòng.

Mặc dù nét mặt của bà đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng lòng nghi ngờ bị Đàm Dật Trạch khơi mào, lại luôn không dằn xuống được.

"Mẹ, ngài còn không tin Tư Vũ sao?" Hoắc Tư Vũ lại là một hồi trách móc!

Nhưng mà, Thư Lạc Tâm mặt lại như thế nào cũng không cười được.

Thấy Thư Lạc Tâm liên tục không chịu mở miệng, Hoắc Tư Vũ lại là một hồi hoảng loạn.

Cũng may, Đàm Kiến Thiên mở miệng nói:

"Lạc Tâm, vẫn nên đợi đi. Chờ Tư Vũ cùng ông ấy nói chuyện xong, sau đó quyết định chuyện gì cũng không muộn. Nếu chúng ta tùy tiện quá, chỉ sợ có chút thất lễ!"

"Kia... Được rồi! Tư Vũ, con cũng với cha nói chuyện trước đi, mấy ngày nay nếu ông ấy rảnh rỗi, liền mời ông ấy đến Đàm gia chơi!" Cuối cùng, bởi vì Đàm Kiến Thiên nói, Thư Lạc Tâm không thể không thỏa hiệp.

"Vâng, Tư Vũ biết rồi. Mẹ đây là cá chần nước sôi ngài thích ăn nhất." Thấy tất cả lại lần nữa khôi phục như cũ, Hoắc Tư Vũ vui mừng nhướng mày.

Lại không nghĩ, có một người đàn ông đang quẹt ra một cái đường cong quỷ dị...

"Ông xã!" Buổi tối, trên giường lớn trong phòng ngủ, Cố Niệm Hề tắm rửa xong liền trực tiếp nhảy lên giường, đem bàn tay nhỏ bé có chút lạnh như băng của mình thả vào trong cổ anh để sưởi ấm.

"Vật nhỏ!" Trên cổ bị tập kích một trận, anh vẫn là vẻ mặt tươi cười. Trong mắt sủng ái, lại rõ ràng như vậy. Anh chẳng những không có tức giận kéo tay cô ra, ngược lại còn ôm cô ngồi dậy, cầm lấy khăn lông trên giường, bắt đầu giúp cô lau tóc.

Sợi tóc Cố Niệm Hề vừa đen vừa mềm, lúc thả xuống, tựa như thác nước vậy. Hôm nay dính nước, lại là một cái cảnh tượng mê người khác.

Trên người cô mặc bộ đồ ngủ in hình con thỏ, mặc dù hình thức rất là bảo thủ, nhưng bởi vì vừa rồi cô lăn lộn nghịch ngợm một phen ở trên người anh, nút áo cũng bị mở ra hai cái.

Giờ phút này, đôi với anh tuyệt đối là phong cảnh mê người nhất.

Làm cho đôi mắt anh, trong nháy mắt xông lên hai ngọn lửa.

Bất quá, chuyện trọng yếu nhất vẫn là giúp cô lau khô tóc, nếu không rất dễ dàng cảm lạnh.

Anh dùng khăn lông bao vây lấy mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng xoa. Lực đạo không tính nhẹ, nhưng cũng không đánh mất ôn nhu.

Sau khi lau có chút khô, anh lại thuần thục cầm lên máy sấy, bắt đầu ôm cô xấy khô đầu tóc.

Nếu là trước kia, có người nói cho Đàm Dật Trạch, chính mình sẽ ôn nhu giúp một cô gái sấy tóc mà nói, anh tuyệt đối, đánh chết cũng không tin. Anh là nam nhi nhiệt huyết, tất cả tinh lực đều phải dùng ở trên chiến trường.

Nhưng gặp được Cố Niệm Hề, thật sự có quá nhiều ngoài ý muốn. Cái vật nhỏ mềm nhũn trong ngực này, luôn làm cho anh không tự giác muốn vì cô mà làm cái gì đó.

Kể từ sau khi kết hôn, mỗi một lần cô tắm rửa xong, cũng bởi vì khí trời lãnh mà cô lại ôm lấy cổ anh, anh tổng hội giống như là vừa bất đắc dĩ vừa cam tâm tình nguyện giúp cô lau khô tóc.

Giúp Cố Niệm Hề xấy khô tóc xong, Đàm Dật Trạch buông máy sấy xuống, liền đè cô trên giường lớn.

Giúp cô phục vụ đã hơn nửa ngày, cũng nên đến lúc cô đền bù cho anh.

Anh nhẹ nhàng giật ra nút áo của cô ra, sau đó chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm khu vực mê người kia. Đã thấy Cố Niệm Hề bản lĩnh né tránh, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nằm ở trên giường, bày ra bộ dạng ủy khuất.

"Vật nhỏ, có lời gì muốn nói?" Đàm Dật Trạch cũng không nhận ra, vật nhỏ là một con thỏ nhỏ tùy ý người khác khi dễ. Cho nên, khi cô bày ra bộ dạng này, anh liền nổi lên nghi ngờ trong lòng.

"Ông xã!" lại là một tiếng không rõ chuyện gì khẽ gọi.

"Có chuyện gì, nói thẳng!"

"Kia... Không có gì. Chỉ là muốn gọi anh!" Kỳ thật, là không biết nên nói như thế nào.

Cố Niệm Hề muốn hỏi anh, có phải hay không đã biết thân phận Hoắc Tư Vũ rồi, còn có của mình. Nhưng lời đến cổ họng, cô cũng không biết làm sao để mở miệng. Còn có, chính mình lỗ mãng, không biết anh có bởi vì mình liên tục giấu giếm mà tức giận hay không?

"Vật nhỏ, đã khua môi múa mép rồi! Nhìn anh đêm nay thu thập em như thế nào..." Nói xong, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng muốn nói lại không của cô. Đem những lời của cô, toàn bộ tiêu diệt tại giữa cổ họng.

Kỳ thật, anh không thích nhất chính là nhìn qua vẻ mặt sợ hãi của vật nhỏ như vậy. Bởi vì anh nhận định, cô là người phụ nữ của Đàm Dật Trạch anh.

Là người phụ nữ của anh, cũng không nên bị người khác ức hiếp sống qua ngày. Đương nhiên, trừ anh ra!

Xem ra, anh cần phải hảo hảo dạy dỗ cô một phen!

Mà trên giường, là địa điểm không thể tốt hơn...

Đêm này, Đàm Dật Trạch lại hóa thân thành hung hãn lỗ mãng, đem con thỏ nhỏ trong ngực lần lượt gặm nhấm.

Về phần thanh âm này có thể truyền tới trong tai người đàn ông liên tục canh giữ ngoài cửa phòng của bọn họ hay không, có thể lại lần nữa làm thương tổn tấm lòng mềm mại mà yếu ớt kia hay không, đây cũng không phải là vấn đề Đàm Dật Trạch anh nên băn khoăn. [ Tội Đ D N ghê ].

Mãi cho đến khi vật nhỏ bởi vì không chịu nổi nhiều lần yêu quá độ mà ngủ thật say, anh mới buông tha cô.

Bất quá, có mấy lời cần thiết vẫn phải nói với cô.

"Vật nhỏ, tin tưởng anh! Có chuyện muốn làm, cứ việc to gan buông tay đi làm, anh sẽ vì em chống đỡ cả bầu trời!"

Có lẽ là cô đã ngủ say, bị âm thanh ong ong này ầm ĩ làm phiền, cho là muỗi liền đưa tay vỗ, vừa vặn một cái tát đã rơi trên khuân mặt anh tuấn của anh.

Mặc dù lực đạo không lớn, nhưng cũng làm cho người ta căm tức.

Đàm Dật Trạch anh quyền cao chức trọng, chưa từng có người nào dám ở trước mặt anh lỗ mãng.

Hôm nay vật nhỏ, lá gan có phải hay không lại to ra một chút?

Nhưng đây là vật nhỏ của anh, đánh cô, anh thật sự không làm được.

Không có cách nào, người đàn ông đang căm tức chỉ có thể nỗ lực hít sâu vài cái, bình phục lồng ngực buồn bực của mình, sau đó cũng vùi vào ổ chăn ngủ. Về phần tát tai này, ngày mai anh có rất nhiều cơ hội, sẽ "Trừng phạt" cô thật tốt!

_________________________

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hoắc Tư Vũ đã an vị ngồi trong xe Đàm Dật Nam.

Vốn hôm nay cô ta dự định ra cửa, làm tiếp một phen kế hoạch.

Nhưng Thư Lạc Tâm cũng không biết gặp cái gì, muốn Đàm Dật Nam cùng cô ta đi làm khám thai.

Mấy lần trước thoái thác, lúc này cô ta cũng không biết cự tuyệt như thế nào mới tốt.

Hơn nữa, nếu cự tuyệt Đàm Dật Nam, Thư Lạc Tâm xung phong nhận việc mà nói, chẳng phải càng phiền toái hơn?

Cho nên, cô ta cũng chỉ biết lên xe Đàm Dật Nam.

Nhưng mà, trước khi vào "Khám thai", mình nhất định phải làm chút chuyện gì, đem Dật Nam rời đi mới được. Nếu không, chuyện tình "Mang thai" sẽ phải bộc lộ.

Hơn nữa, lại lần nữa đi cầu Tô Du Du, là hành vi vô cùng không thực tế.

Mặc dù Cố Niệm Hề cùng Tô Du Du gặp mặt, tuy không có nhắc đến chuyện của mình, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, dù sao đối xử với Cố Niệm Hề tốt nhất, vẫn là Tô Du Du.

Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ nắm lấy anh Đàm Dật Nam mở miệng nói: "Nam, đến bệnh viện anh để cho em xuống xe là được."

"Chuyện Này, không được tốt đi! Mẹ nói, hôm nay để anh cùng em đi, theo dõi quá trình phát triển của thai nhi!" Đàm Dật Nam vẫn chỉ chuyên chú lái xe, mắt nhìn chằm chằm xe phía trước.

"Kỳ thật cũng không có gì là không tốt. Em chẳng qua là đi làm khám thai, cũng không phải đi sinh con! Hơn nữa, mấy tháng này kiểm tra đứa bé rất bình thường. Cũng không có gì đáng lo."

Nghe lời Đàm Dật Nam nói, Hoắc Tư Vũ lạnh lùng trừng người đàn ông này một cái.

Người đàn ông này, thật sự đem lời nói của mẹ trở thành thánh chỉ! Chỉ cần chuyện mẹ phân phó, anh liền thuận theo!

Thật không biết, lúc trước mình rốt cuộc là nhìn trúng anh ta điểm nào!

Nhưng bây giờ mình có thể làm sao, đã tới bước này, hiện tại, nếu quay đầu, đã không còn kịp rồi!

"Là thế này phải không?" Anh ta lại không minh bạch hỏi một câu này.

Vừa vặn gặp đèn đỏ, anh ta dừng xe lại.

Nhưng dù nhàn rỗi anh ta cũng không quay sang nhìn cô ta.

Tầm mắt của anh ta, liên tục rơi vào đèn xanh đèn đỏ phía trước. Nhưng ánh mắt, lại mông lung, phảng phất xuyên qua tầng tầng lớp lớp, đến một nơi khác...

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Hoắc Tư Vũ kỳ thật biết rõ, anh ta hiện tại đang suy nghĩ, chính là Cố Niệm Hề!

Đừng tưởng mình không biết, mấy ngày nay, buổi tối Đàm Dật Nam mặc dù chui vào phòng ngủ sớm một chút, nhưng vừa đến nửa đêm liền canh giữ ở cửa phòng Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch.

Trong lòng anh ta đang khẩn trương những thứ gì, Hoắc Tư Vũ mình lại không phải người ngu, sẽ không nhìn ra!

Nhưng mà, lúc trước để cho mình leo lên giường, đúng là Đàm Dật Nam! Nếu anh ta không phóng túng chính mình, mình căn bản cũng không có khả năng tiến vào Đàm gia!

Mà Đàm Dật Nam cái người khởi xướng này, cả ngày hồn bay phách lạc, rốt cuộc lại là đang diễn cho ai xem?

Không cần Đàm Dật Nam nói rõ, Hoắc Tư Vũ cũng biết, kỳ thật anh ta một chút cũng không muốn quan tâm mình.

Huống chi, "Đứa bé" trong bụng của mình?

Sở dĩ cùng mình cùng nhau, đến bệnh viện làm khám thai, không chừng là vì thánh chỉ của mẹ anh ta?

"Thật sự, không cần phiền phức như vậy, chuyện của công ty cũng nhiều, hay là đi mau lên. Chờ một lát em làm khám thai xong, gặp anh là được!"

Hoắc Tư Vũ sớm nhìn ra bộ dạng không yên lòng của anh ta, cho nên làm cho Đàm Dật Nam đáp ứng cũng là chuyện sớm hay muộn.

Kỳ thật, lúc này Đàm Dật Nam dù chỉ là quay đầu lại nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, cũng có thể chứng kiến sơ hở trên mặt cô ta.

Nhưng bởi vì lúc này, trong đầu anh ta đều là bóng dáng Cố Niệm Hề, cho nên một cái quay đầu lại cũng không có. Dĩ nhiên, cũng bỏ lỡ cơ hội thấy vẻ mặt quỷ dị của Hoắc Tư Vũ!

"Vậy cũng tốt. Anh đến công ty trước, gần đây dự án hợp tác tương đối nhiều, cho nên cũng bận rộn. Em khám thai xong, thì gọi điện cho anh, an sẽ đi đón em cùng nhau về nhà!"

"Vâng." Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Hoắc Tư Vũ lại ở sau lưng đem Đàm Dật Nam hung hăng thóa mạ một lần.

Cái gì nhiều hợp đồng, đều là con mẹ nó lấy cớ.

Bây giờ là đầu năm, rất nhiều công ty lớn còn chưa chính thức khai trương buôn bán. Làm sao có thể có nhiều hợp đồng như vậy?

Theo lời Đàm Dật Nam, đều là lấy cớ, không muốn đối mặt Hoắc Tư Vũ mình!

Nếu không phải hiện tại mình chưa gả vào Đàm gia, lại bận tâm đến thân phận của mình bị vạch trần, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, mình thật sự rất muốn hung hăng cho người đàn ông chần chừ này vài tát tai!

Vì đạt thành giấc mơ giàu có của mình mơ, Hoắc Tư Vũ cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống cục tức giận này.

Thời điểm đến bệnh viện, Hoắc Tư Vũ liền xuống xe.

Bởi vì còn áy náy với "Đứa bé" trong bụng của cô ta, Đàm Dật Nam cũng xuống xe.

"Tư Vũ, thật sự không cần anh theo em đi vào sao?"

"Không cần. Em tự mình đi cũng được, hơn nữa hiện tại bụng còn không rõ ràng, đi đứng cũng chưa đến nỗi mệt nhọc. Mai mốt thân thể nặng, khi đó anh trốn không thoát đâu!" Hoắc Tư Vũ không hổ là phái hành động, nói xạo cũng là tự nhiên như vậy.

Cho nên, Đàm Dật Nam tin.

"Vậy em vào đi. Đợi lát nữa kiểm tra xong rồi, gọi điện thoại cho anh là được! Anh đi trước!" Nói xong, anh ta xoay người liền rời đi.

Đối mặt Hoắc Tư Vũ, còn có đứa bé kia, Đàm Dật Nam kỳ thật ngoại trừ tự trách ra, cũng không có gì khác.

Cho nên quay đầu rời đi, cũng là nhẹ nhàng tự tại như vậy.

Nhưng không biết, bóng lưng tiêu sái như vậy, lại giống như dao nhỏ, hung hăng cứa vào lòng Hoắc Tư Vũ.

Cô ta đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ta đi xa, hung hăng túm chặt quả đấm!

Đàm Dật Nam, một ngày nào đó em sẽ cho anh biết, Hoắc Tư Vũ em mới không phải dễ khi dễ như vậy!

"Tư Vũ, sao lại ở đây vật?" Đang khi Hoắc Tư Vũ đối với bóng lưng phẫn hận không thôi, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Lúc xoay người, Hoắc Tư Vũ thấy Tô Du Du mặc sap blu đứng ở phía sau của mình.

"Du Du, đã lâu không gặp! Mình... Mình chuẩn bị đến phụ cận làm một ít chuyện!"

Hoắc Tư Vũ lúng túng nhếch khóe miệng. Cũng không thể nói cho nàng Tô Du Du biết, mình lại là đến bên này "Khám thai" a? Hiện tại Tô Du Du cùng Cố Niệm Hề đã gặp mặt, rất dễ bị vạch trần.

"Mình vừa tiễn một bệnh nhân cũ, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu.

Đúng rồi, vừa rồi là ông xã của bạn phải không?"

Nói xong, Tô Du Du chỉ chỉ bóng lưng đã đi xa.

Kỳ thật, lúc này Tô Du Du cũng không nghĩ những thứ khác. Nhưng mà, cô có cảm giác, người đàn ông vừa rời đi kia, hình như đã từ thấy ở đâu đó.

Rốt cuộc là thấy ở đâu đây?

Trong lúc nhất thời, Tô Du Du thật đúng là nghĩ không ra.

"Ừ, chúng ta đã đính hôn, rất nhanh sẽ tổ chức hôn lễ!" Thấy Tô Du Du liên tục tìm kiếm bong dáng Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ sợ bị phát hiện, vội vàng mở miệng nói: "Du Du, mình còn có việc phải đi làm, gặp lại sau nha!"

"Tốt lắm, gần đây Niệm Hề cũng đến đây, lần sau có rảnh rỗi, chúng ta hẹn Niệm Hề gặp mặt đi."

"Ừ, tốt!" Bởi vì Tô Du Du nhắc tới tên Cố Niệm Hề, sợ Tô Du Du nghĩ đến cái gì, Hoắc Tư Vũ vội vàng sải bước ly khai.

Mà bước chân quá vội vàng này, cũng làm cho Tô Du Du có chút khó hiểu.

Mình cũng không phải là mãnh thú, Tư Vũ thấy mình sao lại bối rối như vậy?

Cuối tuần, thời khắc để phóng túng.

Thành phố mới lên đèn, Tô Du Du liền đến quán bar bình thường cô cùng Lục Tử Thông tới uống rượu nói chuyện phiếm.

Khi Lục Tử Thông đến, Tô Du Du đã vì anh chuẩn bị sẵn ly rượu anh thích uống nhất.

"Du Du, em dự định khi nào thì kết hôn?" Nhìn ngọn đèn mê ly, Lục Tử Thông đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Khi nào kết hôn cũng không phải là chuyện em có thể quyết định, phải xem đối tượng của em khi nào thì xuất hiện." Kỳ thật, Tô Du Du cũng không phải là không có người theo đuổi. Chỉ là, những năm gần đây trong lòng của cô chỉ có một người.

Mà người này, giờ phút này đang ngồi bên cạnh cô. Tô Du Du kỳ thật rất muốn trực tiếp thổ lộ, nhưng cô lo lắng, Lục Tử Thông sẽ không tiếp nhận mình.

Cô vừa hào phóng, lại nhát gan cá tính, chỉ có Cố Niệm Hề mới có thể lý giải được cô!

Nghĩ đến Cố Niệm Hề, trong đầu Tô Du Du đột nhiên "Oanh động".

Bởi vì, cô đột nhiên nghĩ tới, vì sao khi thấy ông xã Hoắc Tư Vũ, cô luôn có cảm giác quen thuộc.

Cũng bởi vì, người đàn ông đó chính là người Cố Niệm Hề dẫn đến cho co gặp mặt!

Nói cách khác, ông xã tương lai của Hoắc Tư Vũ, cũng chính là bạn trai cũ Cố Niệm Hề!

Tô Du Du còn nhớ rõ, thời điểm người đàn ông đó Niệm Hề và yêu đương cuồng nhiệt, chuyện khiến người ta nổi da gà cũng đều làm ra được. Tình yêu anh ta dành cho Niệm Hề, ai nấy đều thấy rõ.

Nhưng lần trước gặp mặt Niệm Hề, cô ấy lại nói với mình, cô ấy bị đá!

Này, rốt cuộc là tại sao vậy?

Tô Du Du cũng không nhận ra, người đàn ông rất yêu Niệm Hề kia, lại dễ dàng bị dụ dỗ. Trong lúc bối rối, Tô Du Du đột nhiên nhớ tới một thời gian trước, Hoắc Tư Vũ cầu xin mình giúp đỡ, ở trước mặt anh ta nói dối chuyện mang thai!

Sẽ không phải, là bởi vì chuyện đó, cho nên anh ta mới bất đắc dĩ bỏ Niệm Hề?

Nếu đúng như mình nghĩ, vậy...

Trời ạ...

Tô Du Du - mình chẳng phải là đầu sỏ giúp Trụ làm ác sao?

Trong nhất thời, sắc mặt Tô Du Du cực kỳ tái nhợt!

"Du Du, em làm sao vậy, sắc mặt sao đột nhiên trở nên khó coi như vậy?" Lục Tử Thông quay đầu lại, liền thấy được Tô Du Du khác thường.

"Em không sao, chỉ là phát hiện, em làm sai chuyện." Nói xong, Tô Du Du liền một hơi uống hết ly rượu của mình.

Whiskey thật là rượu mạnh.

Sau khi uống xong, Tô Du Du phát hiện đầu óc của mình có chút choáng váng.

"Du Du, đừng uống, uống như vậy sẽ say!".

"Không có việc gì, say mới tốt!" Bởi vì nếu thanh tỉnh, cô thật sự không biết nên đối mặt Cố Niệm Hề như thế nào.

Cũng là bởi vì cô rắt sợ, cho nên Cố Niệm Hề bị đá. Cùng đường tại cái thành phố này, lại không dám về nhà cô, mới có thể bất đắc dĩ gả cho một người đàn ông không rõ ràng khác!

Mặc dù lần trước Cố Niệm Hề nói, cô sống rất tốt.

Nhưng khi phát hiện, tất cả đều do mình tạo thành, Tô Du Du dù thế nào cũng không tiếp nhận được chuyện này!

"Đồ ngốc, đừng uống như vậy, sẽ làm hại thân thể ." Lục Tử Thông rất muốn khuyên Tô Du Du.

Nhưng cả đêm này, dù khuyên thế nào cô cũng không nghe. Mãi đến khi, cô uống say như chết.

Lục Tử Thông chỉ có thể bất đắc dĩ ôm cô, rời khỏi quán bar.

Ngược lại khi đang đi ra cửa quán bar, thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Người nọ, chính là người lần trước tại phòng cấp cứu giả trang thiên kim thị trưởng uy hiếp mình - Hoắc Tư Vũ!

Cô ta mặc váy xanh bó sát người, tối nay càng lộ vẻ diêm dúa.

Tóc ngắn xinh đẹp, một thời gian không gặp đã có thể buộc lại. Một khuôn mặt trang điểm diêm dúa, giờ phút này, anh ta nhìn không sót thứ gì.

Bởi vì Tô Du Du say rượu, liên tục cúi đầu, Hoắc Tư Vũ cũng không có nhận ra bọn họ.

Cô ta đi đôi giày cao gót đen bóng, sau khi tránh bọn họ liền trực tiếp đi vào quán bar.

Bộ dạng uốn éo dẽ chọc giận kia, rất dẽ khiến người ta liên tưởng đến một số chuyện...

Tối nay ở chỗ này gặp được cô, không biết có phải là duyên phận hay không?

Nhìn tư thái chọc giận kia biến mất tại cửa quán bar, khóe miệng Lục Tử Thông đột nhiên quyến rũ ra độ cong quỷ mị.

Anh ta dẫn Tô Du Du rời đi, sau khi đưa Tô Du Du về nhà, liền lại lần nữa xuất hiện ở trong quán rượu này.

Giờ phút này, bên trong quầy rượu đã bị dàn nhạc làm hâm nóng không khí. Cả trai lẫn gái đã ra sàn nhảy, tùy ý lắc lư.

Chỉ có rất ít người, vẫn ngồi ở tại chỗ uống rượu.

Mà Hoắc Tư Vũ, đúng là một thành viên trong đó...

Bất quá, tối nay, tâm tình cô ta hình như không tốt. Trước mặt cô ta đã xếp vài ly rượu, mà trên tay cô ta còn cầm một ly rượu khác.

Không nói những thứ khác, trang phục gây họa của Hoắc Tư Vũ, còn có tướng mạo trang điểm tinh xảo, thật sự chính là người được hoan nghênh nhất trong quán rượu.

Này không, khi Lục Tử Thồn còn đứng ở chỗ không xa quan sát, thì có không ít người trong quán bar, đến gần Hoắc Tư Vũ.

Bất quá Hoắc Tư Vũ lại tựa hồ cũng không nghĩ làm quen.

Rất nhiều người đến làm quen, bị từ chối, liền rời đi.

Nhưng, cũng có người chưa từ bỏ ý định.

Này không, làm quen chính diện không được, đã dùng thủ đoạn sau lưng.

Đứng ở góc độ Lục Tử Thông, vừa vặn có thể thấy một người đàn ông dáng dấp bỉ ổi, đem một thứ màu trắng gì đó bỏ vào ly rượu Hoắc Tư Vũ còn chưa có uống...

Kia là vật gì, Lục Tử Thông đại khái cũng đoán được.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Thời điểm Lục Tử Thông tiến lên, người đàn ông bỉ ổi rõ ràng có chút bối rối.

"Anh Lục, thì ra là anh. Em chẳng qua gần đây thiếu chút việc vui, muốn..." Người đàn ông kia, thấy tầm mắt Lục Tử Thông rơi trên tay mình, đại khái cũng đoán được toàn bộ hành động vừa rồi của mình đã bị nhìn thấy. Cho nên lúc này, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Em không biết người này là bạn của anh, hắc hắc!" Sau khi áy náy cười, người nọ liền rời đi. Kỳ thật cái này là chuyện thường xuyên phát sinh trong quán bar, chỉ là có rất ít người hi vọng vì thế chọc cho một thân tinh.

"Cút ngay! Anh có biết tôi là ai không, dám chọc tôi!" Lục Tử Thông vốn có ý tốt muốn lấy ly rượu trên tay Hoắc Tư Vũ, lại không nghĩ tới, cô ta đột nhiên đẩy anh ra . Rồi sau đó, cô ta hơi ngửa đầu liền đem chén rươu kia uống hết.

Nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt bởi vì uống xong ly rượu mà biến hóa, kỳ thật trong lòng Lục Tử Thông không có có bất kỳ cảm giác gì.

Cô gái như vậy, kỳ thật nên bị những người đàn ông kia kia "Dạy dỗ" một chút! Lục Tử Thông ôm định cái ý nghĩ này muốn rời khỏi, eo thon lại đột nhiên bị quấn chặt.

Xoay người nhìn lại, anh ta mới phát hiện, thì ra là dược liệu đã bắt đầu phát huy tác dụng. Cô ta vừa rồi giống như con trâu, giờ phút này đã giống như mèo cái động dục, quấn ở ngang hông mình.

Nhìn bộ dạng cô ta động tình liếm mình eo thon của mình, khóe miệng anh ta đột nhiên hiện nên nụ cười tàn nhẫn.

Đây là do cô chọc tôi! (Ghét tên này rồi, phải anh Trạch thì đã đá bày HTV)

Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!

Vì vậy, ở cửa quán bar xuất hiên một màn - - một cô gái gợi cảm quấn quít ôm lấy eo một người đàn ông, sau đó được anh ta không chút ôn nhu kéo lên xe taxi!

Đêm, như cũ, vẫn mê người như vậy.

Ban đêm, càng làm cho mọi chuyện trở nên đặc sắc...

Khi Hoắc Tư Vũ lại lần nữa trở về Đàm gia, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Mặc trên người cô ta, sớm đã không phải là bộ váy gợi cảm hôm qua. Mà là, một thân phi thường bảo thủ, áo lông cao cổ, sít sao ôm lấy khuôn mặt cô ta. Ngoại trừ sắc mặt có chút không tốt, những thứ khác nhìn không ra bất kỳ dị thường.

"Tư Vũ, tối qua quay lại nhà trọ, sao không cùng ta nói trước một tiếng. Ngày hôm qua, Mẹ còn chuẩn bị một nồi canh gà, chờ con trở lại sẽ hâm nóng cho con ăn." Thấy Hoắc Tư Vũ đi vào, Thư Lạc Tâm nhịn không được bắt đầu oán trách.

"Mẹ, thực xin lỗi. ngày hôm qua cũng muốn quay về, nhưng ở trong nhà trọ sửa sang lại đồ đạc, liền mệt rã rời. Vốn muốn ở trên giường nghỉ một lát thôi, không nghĩ tới đầu dính đến gối liền ngủ mất. Tỉnh lại, đã qua mười hai giờ. Vốn định cho gọi điện thoại cho mẹ và Nam, lại sợ đánh thức hai người!"

Hoắc Tư Vũ bị Thư Lạc Tâm vừa hỏi, sắc mặt có chút đờ ra. Bất quá cô ta là ai chứ, rất nhanh liền viện cớ, che dấu cho qua.

Chỉ là, khi nhắc đến ngày hôm qua, hai tay cô ta, không tự giác nắm chặt thành quyền.

Kỳ thật, ngày hôm qua cô ta chỉ ở trong nhà trọ thay đổi một bộ y phục, xóa trang điểm. Cả buổi tối, cô ta đều chưa từng trở lại chỗ đó. Bởi vì, cô ta ở trong quán bar uống rượu say, thật sự không biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì.

Khi tỉnh lại, cô ta một mình nằm trong một khách sạn gần quán bar. Đập vào mắt, chính là vệt nước đọng trên giường, dấu đỏ hồng trên người, còn có chiếc váy bị xé nát, cùng với nội y đã nhìn không ra hình dáng.

Trong không khí tràn ngập mùi xa hoa lãng phí, cùng với toàn thân chua xót...

Đây hết thảy, đại biểu cho cái gì.

Hoắc Tư Vũ không phải là co gái chưa biết mùi đời, tự nhiên biết rõ đêm qua xảy ra chuyện gì!

Nhưng mà, rốt cuộc là cái tên hỗn đản nào làm ra chuyện tình khốn kiếp đối với cô ta như thế, cô ta cũng không biết rõ, cũng không thể nói cho những người khác, càng không thể đi báo án.

Bởi vì, điều này không chỉ làm Đàm Dật Nam ghét bỏ mình, Thư Lạc Tâm quở trách mình, càng sẽ làm người Đàm gia cảm thấy chán ghét cô ta, không đồng ý để cô ta qua cửa.

Nghĩ đến những thứ này, Hoắc Tư Vũ chỉ có thể đem khuất nhục đêm qua, nuốt xuống toàn bộ.

"Thôi, lần tới chú ý một chút là được. Mau tới đây đi, tất cả mọi người chuẩn bị ăn cơm!" Thấy vẻ mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, Thư Lạc Tâm còn tưởng rằng lời mình nói có chút nặng, liền chuyển đề tài.

"Vâng. Con tới đây!" Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước đi về hướng bàn ăn, dù bước đi chậm rãi, Hoắc Tư Vũ vẫn cảm thấy hạ thân vô cùng đau đớn.

Tối qua cái người kia, nhất định cùng dã thú không có gì khác nhau.

Làm cho mình đau sắp chết!

Mỗi một bước đi, đều giống như bị dao nhỏ xẹt qua.

Thật vất vả đi tới trước bàn ăn, Hoắc Tư Vũ trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Thấy những người khác cũng không nói gì thêm, Hoắc Tư Vũ liền ngồi ở bên người Đàm Dật Nam.

Vốn định nhìn người đàn ông của mình một chút, tìm kiếm chút an ủi. Xoay người lại thấy Đàm Dật Nam, trước sau như một nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề.

Mà lại, bởi vì Đàm Dật Trạch còn chưa có xuất hiện, tầm mắt Đàm Dật Nam rơi vào trên người Cố Niệm Hề, càng lớn mật cùng nóng bỏng.

Ánh mắt như vậy, giống như là hận không thể đem Cố Niệm Hề nuốt sống.

Hận...

Hoắc Tư Vũ - mình có thể nào không hận?

Hận chết Cố Niệm Hề, không phải bởi vì cô ta, Đàm Dật Nam cũng sẽ không hờ hững mình. Nhưng mình càng hận Đàm Dật Nam. Rõ ràng anh ta trêu chọc Hoắc Tư Vũ - mình, bây giờ, ngược lại giống như toàn bộ thế giới nợ anh ta!

"Này, Tiểu Trạch sao vẫn chưa về ăn cơm, có phải buổi trưa không trở lại ăn hay không?" ông nội Đàm thấy bên cạnh Cố Niệm Hề trống trơn, liền hỏi.

"Anh ấy không có gọi điện thoại về, hẳn là sẽ về nhà ăn cơm. Khả năng, là có chuyện gì trì hoãn!" Cố Niệm Hề nói.

Gần đây, Đàm Dật Trạch bình thường có chuyện gì cũng sẽ nói với mình. Điều này cũng làm cho Cố Niệm Hề cảm giác được, đoạn hôn nhân này là chân thật.

Hơn nữa, giống như có gì đó kỳ quái, không ngừng lan tỏa giữa hai người.

Không thấy được Đàm Dật Trạch, lòng của cô sẽ thấy buồn, giống như hiện tại. Hơn nữa nghĩ tới anh, trong lòng cô sẽ thấy ấm áp.

Sau đó, mỗi ngày, sắp đến giờ Đàm Dật Trạch về nhà, cô lại không nhịn được mà mong đợi, mong đợi nhìn thấy anh. Không vì cái gì khác, liền vì khi anh nhìn thấy cô, sẽ nói một câu "Vật nhỏ", cũng có thể là một độ cong sủng ái...

Cảm giác này, thật sự rất kỳ diệu.

Là thứ Cố Niệm Hề - cô, chưa bao giờ có.

Đang lúc Cố Niệm Hề vướng mắc, ngoài cửa chính truyền đến tiếng vang.

Cô nghe được, bước chân sang sảng hữu lực như thế, ngoại trừ Đàm Dật Trạch còn ai vào đây?

"Ông xã, anh đã về!" Cố Niệm Hề buông bát đũa xuống, liền tới tới cửa. Thấy được anh liền cười thật tươi.

"Vật nhỏ, còn biết ra nghênh tiếp !" Anh tự tay, xoa nhẹ mái tóc cô. Trên khóe miệng sủng ái, cho dù ai nhìn cũng sẽ động dung.

"Tất cả mọi người đang dùng cơm, sao giờ anh mới vừa về! Mau tới, chúng ta ăn cơm đi!" Cô chủ động dắt tay anh, chuẩn bị dẫn anh đến bàn ăn.

Lại không nghĩ, anh kéo cô trở lại.

"Không vội, hôm nay anh dẫn theo một người về nhà ăn cơm." Bàn tay của anh ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Đây, là thứ Cố Niệm Hề tham luyến nhất.

"Người nào?" Sau khi cười nhẹ nhàng với anh, Cố Niệm Hề tò mò nhìn quanh, thật sự thấy được một người khác xuất hiện.

Nhưng mà, khi thấy người đó xuất hiện, đôi con người xinh đẹp của cô, bởi vì khiếp sợ mà trợn thật lớn.

"Hoắc thúc thúc!" Cố Niệm Hề lên tiếng kinh hô.

"Nhóc con, Niệm Hề?" Người này, hiển nhiên cũng có chút giật mình. (Truyện hay đến rồi!).

__________________Hết___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.