Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 61: Chương 61: Vật nhỏ, xem anh thu thập em như thế nào




Nghe tiếng nói quen thuộc của anh vang bên tai, cảm giác được lực đạo nắm eo của mình, hốc mắt Cố Niệm Hề vốn đong đầy nước mắt, trong nháy mắt rơi lã chã.

Đàm Dật Trạch, thì ra anh còn nhớ cái nhà này?

Thì ra, anh còn nhớ rõ sự tồn tại của em?

Cố Niệm Hề chỉ âm thầm rơi lệ, thậm chí không đọng đậy gì, tùy ý để anh sít sao ôm cô vào trong ngực. Cảm thụ nhiệt độ quen thuộc từ trên người anh truyền đến, cảm thụ mùi thơm thuộc về anh, cũng cảm thụ được ôn nhu anh mang đến cho mình.

Nhưng anh tựa hồ có chút xúc động.

Chỉ ôm ngắn ngủi, sau đó tay của anh bắt đầu không an phận .

Môi của anh, cũng dán lên vành tai của cô.

Vừa hôn hít lấy vành tai trắng mịn của cô, vừa tà ác hướng phía vành tai của cô phun nhiệt khí: "Niệm Hề, em thơm quá."

Lần đầu tiên nhờ có Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch phát hiện cô gái này tựa như hoa anh túc, một khi dính vào thì không thể tự thoát ra được.

Cho nên, biết rõ đêm đó là lần đầu tiên của cô, anh muốn ngừng mà không được muốn cô ba lượt.

Mà điều này, đại khái chỉ làm cho anh ăn lưng lửng bụng, vẫn chưa no.

Nhìn cô trong ngực mệt mỏi buồn ngủ, anh tạm thời buông tha cô. Vốn định, đợi cô tỉnh ngủ, tiếp tục ăn no. Nhưng mà, lúc gần sang lại nhận được mật lệnh, để cho anh dẫn đội đến biên cảnh chấp hành nhiệm vụ.

Quân lệnh, không thể trái.

Vì vậy, anh dù không muốn, cũng chỉ có thể buông vợ yêu nũng nịu mềm mại xuống, lao tới nơi quốc gia cùng nhân dân cần anh.

Trải qua vài ngày, Đàm Dật Trạch phát hiện đây mới thật là một lần chờ đợi dài dòng buồn chán nhất trong đời anh.

Không thấy được cô, cơ hồ anh mỗi ngày nhìn kim đồng hồ sống qua ngày.

Cuối cùng, nhiệm vụ kết thúc.

Cả đội ngũ ngày mai mới quay về. Nhưng quá nhớ nhà - giống như cái tên của anh, anh lần đầu tiên không kìm nén được nội tâm nôn nóng, đã tự mình ngồi máy bay trở về.

Khi về đến nhà, Cô vẫn chưa về. Anh tắm xong, giống như một cậu nhóc mới nhận việc, ở trước cửa nhà sốt ruột đi qua đi lại, chờ cô trở về.

Nhưng mười phút, rồi ba mươi phút, một tiếng chuông đồng hồ ngân, rồi hai tiếng chuông liên tiếp trôi qua, nhưng cửa chính vẫn không có động tĩnh.

Đàm Dật Trạch không bình tĩnh được nữa.

Vốn định dùng sự trở về của mình cho cô một niềm vui, cuối cùng anh vẫn chịu không được cầm áo khoác của mình chuẩn bị ra cửa tìm cô.

Đây hình như từ lúc chào đời tới nay, hy vọng nhìn thấy một người như vậy.

Cũng may, ngay lúc anh sắp ra cửa, nơi cửa chính truyền đến tiếng vang.

Mà cô gái Đàm Dật Trạch anh ngày nhớ đêm mong, rốt cục cũng trở về...

Đem cô ôm vào trong ngực, cảm thụ được mùi thơm nhàn nhạt trên tóc cô, Đàm Dật Trạch phát hiện mình lại vận sức chờ phát động.

Thật muốn, hiện tại đem cô lên giường, sau đó hung hăng cùng cô triền miên một chỗ.

Đàm Dật Trạch từ trước đến nay muốn làm gì là làm ngay. Vì vậy, khi cảnh xuân nào đó xuất hiện trong đầu anh, anh không thể chờ đợi được đem cô quay lại, sau đó bàn tay rơi trên eo nhỏ của cô, chuẩn bị khiêng cô về phòng ngủ, chuẩn bị cùng cô chế tạo một hồi nhu mì mới.

Nhưng khi Đàm Dật Trạch đem cô quay lại mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, sớm đã ngập tràn nước mắt.

Cô đang khóc?!

Chuyện gì xảy ra?

"Làm sao vậy, đây là?" Anh dung ngón cái mang theo vết chai giúp cô lau nước mắt, động tác không tính dịu dàng. Nhưng ngữ điệu của anh, lại vô cùng sâu đậm. Ngay cả hô hấp của anh, cũng có thể thấy được vội vàng trong đó.

"Tại sao khóc?" Anh thương yêu ôm cô vào trong ngực của mình, nghe tiếng khóc lóc mơ hồ của cô, Đàm Dật Trạch phát hiện có vật gì đó quấn quanh trái tim của anh, một vòng lại một vòng, chặt lại căng, nhanh chóng làm cho anh không thể hô hấp.

"..." Chỉ là, cô gái trong ngực đối mặt quan tâm vội vàng của anh, vẫn như cũ không nói bất kỳ điều gì. Cô chỉ tùy ý kéo anh vào trong ngực, đem nước mắt cọ cọ trên quần áo của anh.

"Nha, em rốt cuộc làm sao vậy? Ai khi dễ em, trực tiếp nói cho anh biết. ngay bây giờ anh sẽ biến hắn thành tàn phế, đảm bảo em hài lòng!" Nước mắt của cô, chọc cho lòng Đàm Dật Trạch hốt hoảng.

Có đồ vật gì đó, đè trên lồng ngực của anh, không tan được.

Cảm giác chết tiệt này, làm anh nóng nảy khó chịu.

Thấy anh diễn thuyết sục sôi, Cố Niệm Hề khóc thút thít, vẫn không quên cho người đàn ông này một cái khinh khỉnh: ‘ăn hiếp em, không phải là anh sao?’

"Đừng khóc, vật nhỏ của anh. Em cứ khóc như thế, lòng của anh đều bị em nhào nát! Có chuyện gì, nói với anh không được sao?"

Anh có chút không hiểu.

Tại sao, anh lau thế nào cũng không hết nước mắt trên mặt cô. Này không, tay của anh mới vừa vặn rời đi trong chốc lát, nước mắt của cô lại rơi xuống, ướt đẫm

khuôn mặt của cô.

"Vật nhỏ..." Âm thanh bất đắc dĩ của anh vang lên, mang rất nhiều yêu thương nên có chút trầm đục.

Thấy cô cũng không chịu lên tiếng, anh chỉ có thể ôm cô, đi về ghế sô pha.

Trên ghế salon, anh ôm cô vào ngưc, ở vành tai của cô dỗ dành mãi.

Rốt cục, cô ngừng khóc.

Mà ảm giác này, so với đi đánh trận còn vất vả hơn. Nhưng làm sao đây?

Anh chính là không chịu được khi nhìn cô rơi nước mắt.

"Anh... Ăn cơm chưa?" Khóc lớn một hồi, tâm tình bất mãn tựa hồ cũng phát tiết xong. Cố Niệm Hề phát giác, mình đói bụng.

"Còn chưa có! Hai ngày nay đều làm nhiệm vụ, điện thoại di động cũng không thể mở. Sợ em ở nhà một mình không quen, nên trưa hôm nay nhiệm vụ hoàn thành anh trực tiếp đáp máy bay trở về. Thức ăn trên máy bay, anh lại ăn không quen." Kỳ thật, không phải là ăn không quen, mà là nội tâm bất an khi không thấy được cô, cho nên ăn không vào.

"Vậy em đi nấu cơm." Nghe anh dùng âm thanh khan khan kế chuyện, trong lòng chua xót cũng bình phục hơn phân nửa.

Nói xong, cô chuẩn bị đứng lên.

Nhưng mông còn không chưa rời ghế sô pha, đã bị anh kéo trở lại.

"Tay sao lại lạnh như vậy?" Tay của anh lôi kéo, nhẹ nhàng vuốt ve trên ngón tay sưng đỏ của cô.

"Em còn chưa sống lâu ở nơi có tuyết rơi như thế." Đây mùa đông đầu tiên cô xa quê hương.

"Rất khó chịu, đúng không! Hôm nay hay là để anh làm cơm đi, " nhìn đôi mắt cô vì khóc mà ửng đỏ, trong lòng của anh rất rầu rĩ. Có cảm giác, khoảng thời gian anh không ở nhà, có người khi dễ cô.

Người kia là ai, mình nhất định phải bắt được, giao hắn cho vật nhỏ một cái công đạo.

"Anh biết làm cơm?" Thanh âm của cô có chút kinh ngạc, một người đàn ông thế nhưng biết làm cơm?

"Món bình thường cũng có thể làm. Em đi tắm nước nóng, thay quân áo cho thoải mái, sau đó chờ một lát có thể ăn cơm!" Anh xoa tóc của cô, khóe miệng không thêm che dấu sủng ái.

Kỳ thật, anh mười mấy tuổi đã chuyển ra ở riêng. Không tốt số như Chu Tử Mặc, mẹ ruột mở nhà hàng, ngay cả nấu cơm cơ bản nhất cũng không làm. Lại càng không cần phải nói, là rửa bát. Đàm Dật Trạch còn nhớ rõ, lần trước gọi điện thoại cho Chu Tử Mặc, hắn nói hắn đang xử lý bát đũa nhà hắn. Lúc ấy Đàm Dật Trạch còn không biết, ý tứ Chu Tử Mặc. Bất quá vài ngày sau, khi hắn gặp được đang cùng Chu phu nhân đi dạo siêu thị mua bát đũa. Đàm Dật Trạch thế mới biết, thì ra Chu Tử Mặc quen vươn tay cơm đến mở miệng, cuộc sống đại thiếu gia, cái gọi là xử lý bát đũa dĩ nhiên là - - trực tiếp ném vào thùng rác! Không trách được, Chu phu nhân lúc ấy bị hắn làm tức giận.

Từ đó, Đàm Dật Trạch cũng có tự tin, mình sẽ là một ông xã tốt!

Tối thiểu, mình sẽ rửa bát, cũng sẽ nấu đồ ăn đơn giản. Lúc bà xa bạn việc hoặc là ngã bệnh, anh có thể săn sóc chiếu cố.

Tựa như, hiện tại...

Dưới lời khuyên của anh, cô đứng dậy đi tắm rửa. Mà anh cũng đi vào phòng bếp. Lấy gạo nấu cơm, sau đó lấy đò ăn trong tủ lạnh ra xào.

Cố Niệm Hề tắm xong, thay đồ ngủ thoải mái, đi ra phòng tắm thấyanh còn đứng ở trong bếp.

Anh rất cao, che cả ánh sáng trên trần nhà.

Đàm Dật Trạch về nhà, bình thường thích mặc quần áo ở nhà. Nhưng hôm nay, trên người anh lại đổi quần áo màu xám nhạt thoải mái. Một bộ trọn vẹn, nhìn bóng lưng, người đàn ông này có chút gầy. Nhưng sau khi trải qua mê tình đêm hôm đó, Cố Niệm Hề biết rõ chỉ vì quần áo nên anh mới có thể có vẻ như thế. Nếu anh mặc quần sao tơ tằm, toàn thân kết hợp lại vô cùng xinh đẹp...

Anh đưa lưng về phía cô, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt, cầm muôi của anh. Nhưng dù vậy, ấm áp màu vàng quanh thân anh tỏa ra, trong nháy mắt lây nhiễm cô.

"Thơm quá, anh nấu gì đó!" Cô chậm rãi bước tới gần anh.

"Xào rau, vừa vặn trong tủ lạnh có hạt dẻ, liền lấy ra xào thịt gà." Anh buông muôi xuống, xoay người đến gần kéo cô vào trong ngực của mình.

Cảm giác thân thể mềm mại trong ngực, Đàm Dật Trạch tà ác ở phía trên cọ xát.

Kỳ thật, mình vừa rồi muốn cô đi thay quần áo, chính là mục đích này.

Nhưng chỉ cọ sát thôi, tuyệt đối không đủ!

Nghĩ tới đây, anh đưa tay thăm dò vào trong quần áo của cô.

Anh biết, Cố Niệm Hề tắm rửa xong, không thích mặc những thứ phiền toái kia. Một đường rất thông thuận, trực tiếp có thể đến địa điểm anh thích nhất.

"Đừng như vậy, thức ăn sáp cháy rồi!" Đông tác ngả ngớn của anh, lại chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ.

Trực tiếp đẩy tay của anh ra phía sau, cô chu đôi môi đỏ mọng.

Giọng nói cúa cô, có chút kiều mị.

Vốn là lời nói oán hận, giờ phút này cũng trở thành trách móc yêu thương!

"Cháy khét ăn mới ngon!" Tà ác ngắt cô một lúc, sau đó anh buông cô ra. Tay của anh lại lần nữa nắm lấy cái muôi, đảo thức ăn.

Có vài người, trời sinh chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Cho dù là động tác đơn giản, cũng có thể đem ưu nhã trên người anh biểu hiện vô cùng tinh tế. Mà anh, chính là người như vậy.

Rõ ràng là động tác nấu ăn đơn giản, dưới tay anh lại vô xinh đẹp.

Đợi đến khi cô đem toàn bộ món ăn ra đĩa, Cố Niệm Hề mới phát hiện, bản thân mình thế nhưng nhìn có chút si ngốc.

"Xới cơm, sau đó chúng ta ăn cơm đi!"

Sau khi ăn xong, còn có một trường "Gắng gượng" muốn đánh.

Thời điểm ý nghĩ tà ác chui lên ót, anh tà ác vừa liếc nhìn bộ đồ ngủ trên người cô...

Trong óc thỉnh thoảng thoáng hiện lên những cảnh chọc người ta giận, bữa cơm này anh ăn rất nhanh. Mà Cố Niệm Hề lại đối với việc anh vì cô làm món gà xào hạt dẻ. Cô thích ăn hạt dẻ nhất, có đôi khi cha cũng sẽ xuống bếp. Vì cô, cha sở trường nhất chính là làm món gà xào hạt dẻ. Mặc dù đây là đi qua vô số lần thất bại mới tạo ra được thành quả, nhưng mỗi một lần chỉ cần là cha làm, Cố Niệm Hề liền nhất định sẽ ăn sạch sẽ.

Không nghĩ tới, ở thành phố này, mình cũng có thể ăn được một món ăn này, đây là Đàm Dật Trạch cho làm mình.

Trong lòng, có cảm giác nói không ra lời...

Chóp mũi, cũng chua xót.

Mình, thật sự nhớ cha...

"Sao lại không ăn?"

Thấy Cố Niệm Hề vẫn đối với cái mâm ngẩn người, Đàm Dật Trạch thúc giục.

Ăn xong có khí lực, mới "Làm việc" tốt!

"Em nhớ nhà!" Thành phố xa lạ, rét lạnh xa lạ, làm cho cô mùa đông ở nơi này, càng nhớ nhà.

Nhớ mẹ mỗi ngày đều sẽ làm những món ăn đa dạng, nhớ cha cưng chiều mình lại không chịu nói ra, nhớ cuộc sống ấm áp một nhà ba người bọn họ trước kia...

"Niệm Hề, nếu nhớ nhà, chờ anh giải quyết công việc xong, sẽ cùng em về nhà!" Đàm Dật Trạch đến bên cạnh cô, đêm cô gái hai mắt hồng hồng ôm vào trong ngực.

Màu đỏ trong hốc mắt của cô, luôn có thể tác động đến tâm tình của mình.

Biết rõ, mình bây giờ công vụ bề bộn, nhưng vẫn không thể không bởi vì cô mà thỏa hiệp.

"Thật sự?" Cô có chút ngoài ý muốn, Đàm Dật Trạch sẽ nói ra nói như vậy.

"Anh chưa bao giờ nói láo! Nhanh ăn cơm đi!" Anh xoa tóc cô, trong mắt là sủng ái khiến người ta trầm luân.

Kỳ thật, mình có vẻ mặt như thế ngay cả Đàm Dật Trạch cũng không có ý thức được.

Trong ngày thường, trên mặt anh mặc dù có nụ cười. Nhưng cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng tiết lộ tâm sự của mình!

Chỉ có cô gái này, lại làm cho mình phá lệ nhiều lần.

"Cảm ơn anh, ông xã!" Cô hiểu ý anh cười một tiếng.

Chờ anh làm việc xong, sẽ cùng mình về nhà!

Ván đã đóng thuyền, cha mẹ sẽ đáp ứng đi?

Còn nữa, mình bây giờ, kỳ thật thật sự có một chút hạnh phúc, coi như hoàn thành lời thề lúc trước của mình.

Cha, sẽ không tức giận đi?

"Chúng ta là vợ chồng, không cần phải nói cám ơn!" Tốt nhất, là dùng hành động thực tế "Báo đáp" mình!

Kỳ thật, Đàm Dật Trạch cũng có chút hứng thú, rốt cuộc Cố Niệm Hề lớn lên ở trong gia đình như thế nào.

Kỳ thật, chỉ bằng năng lực của anh, rất dễ dàng có thể tra được lai lịch cùng bối cảnh của cô.

Nhưng anh càng hy vọng cô gái này chính miệng nói với mình. Cũng càng hy vọng tự mình có thể, dung nhập cuộc sống của cô...

"Đàm Dật Trạch, em sắp chết rồi!" Kể từ lúc ăn cơm tối xong, đây không biết là lần thứ mấy người đàn ông này áp mình ở trên giường. Cố Niệm Hề thật sự cảm giác, mình sắp bị nghiền nát.

Thật không biết, rốt cuộc anh ăn cái gì lớn lên. Không chỉ có thân thể cao lớn, thể lực cũng tốt như vậy. Ngắn ngủi hai đến ba giờ, anh đã nghiền ép mình thiệt nhiều lần, mình cảm giác thân thể của mình sắp rời ra từng mảnh, anh còn một bộ chưa thỏa mãn dục vọng.

Nhìn anh lại bắt đầu tại trên người của mình làm ác, cảm giác tay của anh lại lần nữa bơi trên da thịt của mình, Cố Niệm Hề nhịn không được bắt đầu oán trách.

Chỉ là, thanh âm này thật sự rất kiều mị. Nếu không phải phát hiện môi mình đang mấp máy, Cố Niệm Hề nhất định sẽ không thừa nhận, âm thanh mắc cỡ như vậy từ trong miệng của mình nói ra.

Có chút Khàn khàn mang theo một dòng nhu tình...

Có chút Trầm thấp mang theo một loại nghẹn ngào như anh túc...

Rất dễ dàng, có thể làm cho thú tính người đàn ông đại phát, tựa như nguuwoif đàn ông trước mắt này. Nghe được thanh âm của cô, anh lại lần nữa giống như mãnh thú và dòng nước lũ, mạnh mẽ lao tới.

Mà anh vẫn không quên phản bác cô: "Không cho em dễ dàng nói ra cái chữ này, cho dù muốn chết cũng chỉ có thể một loại chết kiểu này."

Trong đầu của anh chỉ có một ý tưởng.

Đó chính là, Cố Niệm Hề là của mình, của một mình Đàm Dật Trạch anh.

Mình sẽ không để bất kì ai, bất kì kẻ nào khi dễ cô, tổn thương cô. Đây chỉ có thể là quyền lợi của một mình anh. Những người khác nếu xâm phạm quyền lợi của mình, mình tuyệt đối sẽ không tha!

Nghĩ tới đây, anh nhéo chặt eo của cô.

"Cái gì, chết kiểu này!"

Trong lúc kịch liệt, cô vẫn chưa mất đi lý trí hoàn toàn.

"Cùng anh một chỗ làm sao chết được!" Anh tà ác cắn đôi môi đỏ mọng của cô, nhìn hồng phấn cánh môi lặp đi lặp lại nhiều lần bởi vì mình mà toát ra kiều diễm, tâm tình của anh cực kỳ tốt...

"Ừ... Em không được!" Cô phản kháng, cô muốn xoay người, phải làm chủ! Mới không muốn bị người đàn ông này ức hiếp như thế.

Không nghĩ tới, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị anh gắt gao phong bế.

Các từ còn lại, bị phong kín ở trong cổ họng.

Đợi đến khi anh lại thỏa mãn lần nữa, lúc đem cô toàn thân ướt đẫm mồ hôi ôm vào trong ngực, Cố Niệm Hề thật sự cảm giác mình đã chết một lần.

"Niệm Hề, thoải mái không!" Có vẻ là một câu hỏi rất chu đáo, anh lại nhu thuận hôn trán của cô. Đôi mắt màu đen, cũng chuyên chú nhìn chằm chằm cô.

Cố Niệm Hề từ trong đôi mắt anh, thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Phảng phất, thế giới của anh chỉ có cô...

Trong phòng ngủ, duwois ánh dend màu vàng, khuôn mặt anh cực kỳ ôn nhu. Có thể dễ dàng hòa tan một tòa băng sơn.

Nhưng đối mặt nhu tình đó, Cố Niệm Hề lại cảm thấy lạnh run.

Thân thể nhỏ nhắn cảm thấy không hoàn toàn nên chui vào chăn ngoài, tựa như gặp được vật gì rất đáng sợ.

Mình còn chưa quên, lúc kết thúc hai lần trước, anh cũng ôn nhu như vậy ở trong ngực hôn môi mình, cũng hỏi một câu như vậy. Nhưng sau khi hỏi xong, thoáng một cái lại đè mình dưới than thể của anh tàn sát bừa bãi.

Lúc làm chuyện này, cảm giác xác thực rất tốt. Nhưng làm nhiều hơn, thật sự mệt mỏi cực kỳ.

Đặc biệt là hiện tại, thân thể của mình bị anh chà đạp mấy lần, đã sắp rời thành từng mảnh. Mình khong thể chịu được giày vò như thế!

Nhìn anh lại chuẩn bị lập lại chiêu cũ, Cố Niệm Hề chỉ muốn trốn!

Nhưng thân thể vừa cách xa anh một chút, anh lại sáp đến gần, lại dính lấy cô thật chặt.

"Niệm Hề, làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?" Anh hỏi.

Cô lườm anh, thật sự rất không thoải mái! Hơn nữa, còn bởi ví anh...

Anh như những lần trước lại nhìn thấu lòng cô, cười nói: "Chỗ nào không thoải mái, anh giúp em xoa!"

Nói xong, nôn nôn nóng nóng cầm tay, lại bắt đầu chuẩn bị tàn sát bừa bãi .

Không ổn!

Mình có cảm giác eo sắp bị chặt đứt, nếu như bị anh lại đến một lần, mạng nhỏ cũng không giữ được a!

Nghĩ tới đây, đôi mắt to đảo vào cái, đột nhiên vươn tay trắng ra, mềm mại đặt lên cổ anh.

"Ông xã..." Giọng nói nũng nịu như thế, đảm bảo người đàn ông nào nghe xong cũng đều phân tâm.

"Làm sao vậy, có phải lực đạo không đủ hay không?" Tay của anh đang chuẩn bị tà ác lại ngắt cô một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô lại hồng hào.

"Không phải vậy!" dưới con mắt mê mang của anh, cô đột nhiên lại trở mình một cái, đem anh đặt ở dưới thân thể của mình."Ông xa, anh không phải vừa rồi hỏi em, lúc anh không ở nhà có người khi dễ em hay không!"

Cô trừng mắt, mắt to giống như nai con vô tội có thể nhéo ra nước. Trong nháy mắt, quyến rũ thương tiếc trong long anh.

"Ai khi dễ em, nói cho anh biết! Anh cho hắn thành tàn phế, để em vui vẻ!" Giận dữ vì hồng nhan, lời này Đàm Dật Trạch đột nhiên hiểu.

"Ông xã, anh thật sự vì em cùng người khác huyên náo không vui sao?" Nói xong, Cố Niệm Hề lại nghẹn miệng, nhìn qua phi thường ủy khuất bộ dạng, tiếp tục nói: "Hay là thôi đi, người nọ thật đáng sợ. Em không muốn anh vì em mà dính vào rắc rối!"

"Nói cái gì đó! Mặc kệ người nào, khi dễ em, anh đều không bỏ qua!" Coi chừng bộ dáng ủy khuất của Niệm Hề, anh cảm giác tim đều sắp tan vỡ.

"Thật vậy chăng? Anh nhất định cho hắn thành nửa tàn phế, để cho em vui vẻ?" Nghe Đàm Dật Trạch nói, cô lập tức tỉnh táo tinh thần. Ngay cả hơi nước vừa rồi trong ánh mắt, cũng biến mất không thấy.

Vẻ mặt này, lại không hiểu sao khiến Đàm Dật Trạch có dự cảm xấu.

Nhưng vì lấy long cô, anh trả lời: "Đương nhiên!"

"Tốt lắm, ông xã, anh bây giờ biến mình thành nửa tàn phế đi!" Nếu hiện tại nửa tàn phế, vậy thì anh không thể giày vò mình! Đôi môi đỏ mọng của cô, giương lên đường cong thắng lợi.

"Cái gì?"

"Khi dễ em chính là anh! Anh không dặn dò một tiếng đã rời đi, cho nên muốn nửa tàn phế, chính là anh! Nhanh lên, để cho em vui vẻ, vui vẻ!"

Cô gái đắc ý giống như tiểu hồ ly, khóe môi lại giương cao.

Lần này, Đàm Dật Trạch cuối cùng hiểu, mình bị đùa bỡn!

Mặc dù Đàm Dật Trạch nhiều năm như vậy, thời điểm đối mặt người ngoài trên mặt phần lớn đều là tươi cười. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, tính tình anh nhìn qua cũng không phải tốt như vậy. Điều này khiến nhiều người, không dám lỗ mãng ở trước mặt anh.

Mà trải qua nhiều năm như vậy, anh lần đầu tiên bị người true đùa. Mà người khởi xướng, chính là vật nhỏ trong mắt còn đang lóe đắc ý!

"Tốt Cố Niệm Hề, em đùa giỡn anh!" Anh tiến sát, đem tư thái nho nhỏ của cô dồn đến bên giường.

"Em không có đùa giỡn anh, đây là sự thật! Hơn nữa, lời này cũng không phải tự anh nói." Mặc dù ở bên trong có chút thành phần đùa giỡn, nhưng đây là thiên chân vạn xác.

"Còn không chịu nhận sai phải hay không? Vật nhỏ, Xem anh như thế nào thu thập em..." Nói xong, anh lại càng áp sát.

Mà Cố Niệm Hề cũng bắt đầu cảm giác được, hơi thở âm lãnh trên người anh không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Phảng phất, có thể thôn tính hết thảy hơi thở âm lãnh...

"Ông xã..." Cố Niệm Hề nuốt nước miếng không ngừng lui về phía sau.

"Hiện tại đã biết sợ hãi?"

"Ông xã, em sợ!" Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt!

"Sợ cũng vô dụng, xem anh như thế nào thu thập em!" Đem than thể nhỏ nhắn núp ở góc giường của cô, kéo vào trong ngực của mình.

Trong nháy mắt, khi bốn mắt nhìn nhau, Cố Niệm Hề cảm giác con ngươi đen của anh giống như một hàn đàm. Tùy thời đem mình nuốt hết.

"Ông xã, anh không thể đánh bà xã!"

Anh mang theo nguy hiểm hơi thở đến gần. Trong đầu Cố Niệm Hề thoáng hiện cảnh tượng bị Đàm Dật Trạch đối đãi tàn bạo, sống lưng một hồi hoang vu.

"Yên tâm, chồng em sẽ không đánh em. Chỉ biết thật tốt thương em..." Anh tà ác cắn lặp đi lặp lại cái chữ "Đau nhức" này, Cố Niệm Hề nghe lại một hồi run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, cô liền bị anh túm vào trong chăn.

Trong đêm tối, gian phòng này lại đầy ắp nhu mì...

Ngày hôm đó, bão tuyết mù mịt.

Cố Niệm Hề từ trong phòng làm việc đi ra, thấy bông tuyết trên bầu trời bay xuống khóe miệng giương lên quẹt một cái cười khẽ.

Tuyết rơi!

Nếu đổi thành hai ngày trước, thấy tuyết bay tán loạn như vậy, cô phỏng chừng lại vùi ở phòng làm việc một hồi u buồn. Nhưng bây giờ, bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, lại làm cho khóe miệng của cô quyến rũ ra.

Bởi vì...

"Đô đô đô đô..." Điện thoại di động vang lên, Cố Niệm Hề liền nhấn nút trả lời. Bởi vì cô sớm biết, anh nhất định sẽ gọi điện thoại cho của mình.

Quả nhiên, lúc ấn nút nghe liền nghe được âm thanh êm tai ấm áp của anh.

"Công ty tan việc?"

"Vâng!"

"Tìm nơi ấm áp, tại chỗ chờ lệnh!" Nghe thanh âm hùng hậu của anh, cô cơ hồ có thể tưởng tượng được hình ảnh của anh ở đầu điện thoại bên kia, môi mỏng cũng nhếch lên. Trong đôi mắt tràn ngập vui vẻ.

"Tuân mệnh, tham mưu trưởng Đàm!" Không ý thức, cô ngẫu nhiên cũng học được khẩu lệnh trong quân đội của anh.

"Vật nhỏ tinh nghịch, đợi tí nữa xem anh thu thập em như thế nào!" Chỉ lo cùng cô trong điện thoại chơi chữ, lại bỏ quên thư ký của mình giờ phút này bên người còn ở bên cạnh.

Khi anh chứng kiến khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế nhưng xuất hiện nụ cười sủng ái, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, không ngừng xoa hai mắt của mình.

Cúp điện thoại, Đàm Dật Trạch ý thức được thất thố của mình, xoay người hướng người nọ cười cười. Ý tứ rất rõ ràng: đối đãi địch nhân phải âm ngoan, đối đãi bà xã phải sủng ái! Nếu đã bị anh thấy được, đấu mắt mười phút!

Thư ký nói nhỏ thóa mạ: lưu manh!

Đàm Dật Trạch khiêu khích: lưu manh, thì làm sao? Khó chịu nhiều hơn mười phút.

Thư ký vội vàng cúi đầu: Sảng khoái!

So với không khí tự mình hại mình bên Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề bên này thì bị đè nén rất nhiều.

Bởi vì, lúc Cố Niệm Hề đang ở dưới tầng chờ Đàm Dật Trạch đến, sau lưng truyền đến giọng nói: "Cố Niệm Hề, chúng ta nói chuyện một chút!"

Cố Niệm Hề xoay người đã thấy, Thư Lạc Tâm mặc áo khoác lông chồn bên ngoài.

Không phải không thừa nhận, khí chất Thư Lạc Tâm rất tốt. Một thân áo khoác lông xù màu xám tro, mặc trên người bà sự cao quý càng được tỏa ra mạnh mẽ. Cuộc sống của bà cũng rất tốt, cho nên trên năm mươi tuổi, da thịt cũng vẫ cực kỳ tốt. Cho dù dưới,cái rét lạnh của mùa đông da thịt của vẫn bong loáng trắng như tuyết.

"Dì Thư, tìm tôi có chuyện gì!" Cố Niệm Hề cười nhạt tiến lên. Nhì trái nhì phải, không thấy hình dáng Hoắc Tư Vũ đâu cả.

"Dì Thư, hôm nay tại sao không đi cùng Hoắc tiểu thư?" Thường trong ngày, Hai người một mẹ chồng một nàng dâu không phải như hình với bóng. Ở siêu thị cũng có thể bắt gặp cảnh tượng đi dạo phố của bọn họ.

Ngược lại hôm nay, chỉ có một mình Thư Lạc Tâm.

Điều này không khỏi làm Cố Niệm Hề hoài nghi, chẳng lẽ thân phận Hoắc Tư Vũ bại lộ?

"Tư Vũ có thai, tuyết lớn như vậy nếu ra cửa xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không hay! Hơn nữa, người ta là ‘kim chi ngọc diệp’(1), cũng không giống như cô vậy ‘dã nha đầu’ (2) có thể giày vò!" (Kim chi ngọc diệp = lá ngọc cành vàng; (2)- Dã nha đầu = cô gái lỗ mãng, ngang tàng).

Trên mặt Thư Lạc Tâm dùng vẻ mặt hòa ái dễ gần, lại nói lời chanh chua. Châm chọc Cố Niệm Hề ngày tuyết lớn như vậy, còn phải ở bên ngoài bôn ba mệt nhọc.

Người có tiền nói chuyện dù sáng dù tối đều là đâm, trên mặt lại có thể duy trì vẻ mặt như tắm gió xuân. Những thói xấu này, chính là Tô Du Du nói cho cô biết.

Nhưng không nghĩ tới, Thư Lạc Tâm cũng là một thành viên trong đó.

"Vâng, tôi số phải lao lực. Bởi vì tôi cảm thấy, đi lên từng bước một vẫn là tốt nhất, tôi cũng không hy vọng giống như người khác, Ở thành phố xa lạ, tác uy tác phúc. Đến cùng nếu là kẻ vô tích sự, thì tất cả nỗ lực kia khác nào dùng giỏ trúc mà múc nước!" Cố Niệm Hề nói, là Hoắc Tư Vũ!

Đoạn thời gian gần nhất, Cố Niệm Hề cũng phát hiện, miệng của mình giống như biến thành xấu.

Đặc biệt một thời gian trước, biết Hoắc Tư Vũ nói dối tày trời, mình nắm được nhược điểm Hoắc Tư Vũ hung hăng chế ngạo cô ta một lần, phát hiện ra làm như vậy có thể khiến tâm tình của mình cực kỳ tốt.

Tất cả hình như càng ngày càng không thể thu thập!

Bất quá, điều này cũng không có ngoài ý muốn bao nhiêu.

Tựa như mọi người thường nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! CÙng lưu manh Đàm Dật Trạch chung đụng đã lâu, mình không nhiễm xấu mới thần kỳ đây!

"Thật không biết Tiểu Trạch rốt cuộc vừa ý cô gái không quy củ như cô ở điểm nào, lại vẫn cùng cô kết hôn. Thôi, tôi cũng không có thời gian so đo với cô, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn!"

Nghe được một ít lời nói của Cố Niệm Hề hôm trước, Thư Lạc Tâm phát giác có gì đó không đúng.

Giống như, lời Cố Niệm Hề chứa đầy hàm ý! Giống như, mơ hồ nói với mình chuyện gì đó.

Nhưng suy nghĩ một chút, Thư Lạc Tâm lại không đem nó đi hỏi đương sự. Dù sao hiện tại bà ta cũng nhận định, Cố Niệm Hề cùng mình đứng ở mặt đối lập, cô ta không thể nào đối tốt với mình!

Cũng không lâu sau, Thư Lạc Tâm liền hối hận. Nếu mình lúc này suy nghĩ lời Cố Niệm Hề một chút, sẽ biết rõ bộ mặt thật của Hoắc Tư Vũ, cũng sẽ không cố ý để Đàm Dật Nam cưới cô ta!

"..." Đối với lời Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Kỳ thật, cô cũng đang có ý đó.

Đàm Dật Trạch cũng sắp tới đón cô, cô cũng không muốn ở chỗ này cùng Thư Lạc Tâm lãng phí thời gian.

"Cái này, cô cầm lấy!"

Nói xong, Thư Lạc Tâm từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, nhét vào tay Cố Niệm Hề.

"Đây là..."

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Hề nhìn thấy chi phiếu!

Nhìn phía trên này một số "2", đằng sau còn có năm số không, cô cũng có chút giật mình. 20 vạn, tương đương với vài năm tiền lương của mình!

Không nghĩ tới, Thư Lạc Tâm này còn rất có tiền.

Bất quá, bà ta định làm gì?

Cố Niệm Hề cũng không ngốc đến mức cho rằng, Thư Lạc Tâm đang đưa tiền tiêu vặt cho mình.

"Dì Thư, Niệm Hề không biết đây là ý gì!"

"Nói nhảm tôi cũng không muốn nói thêm cái gì. Cô rời khỏi Đàm gia, rời khỏi Tiểu Trạch, 20 vạn này sẽ là của cô!"

Tư thế Thư Lạc Tâm, thật sự có phong phạm một vị phu nhân rộng rãi.

"Dì Thư, vì sao người không muốn gặp tôi, vì sao người không hy vọng tôi cùng ông xã ở chung một chỗ?" Rõ ràng, cô cùng Dật Trạch ở chỗ khác. Cơ hội tới Đàm gia, đã ít lại càng ít.

Còn nữa, Đàm Dật Trạch căn bản cũng không phải là con trai ruột Thư Lạc Tâm.

Từ thái độ bà đối đãi hằng ngày với Đàm Dật Trạch nhìn ra được, Đàm Dật Trạch chết hay sống cùng bà cũng không có vấn đề gì.

Nhưng bà ta, tại sao không co lý do gì lấy ra hai mươi vạn đuổi mình?

"Cố Niệm Hề, không phải là tôi không muốn gặp cô. Mà là, cô căn bản cũng không có tư cách Đàm gia. Nếu không phải lúc trước Tiểu Trạch tiên trảm hậu tấu, lãnh giấy hôn thú trước, cô cho rằng ông nội và cha nó, sẽ khinh địch như vậy đồng ý cho cô bước qua cửa Đàm gia, cô cho rằng, cô sinh ra có thể xứng đôi Dật Trạch? Tôi cho cô biết, cô bớt mơ mộng đi!"

"Tôi không xứng với Đàm gia nhà bà, người khác xứng đôi? Chẳng lẽ, Hoắc tiểu thư liền xứng đôi?" Cùng hạng người gì chung đụng đã lâu, ngay cả vẻ mặt cũng sẽ có chút ít tương tự. Nhưng không, thời điểm khi Thư Lạc Tâm trào phúng Cố Niệm Hề, bộ dạng khiêu khích châm chọc, còn có tư thế tài trí hơn người của cô, cùng Đàm Dật Trạch giống nhau như đúc.

"Nói nhảm, Tư Vũ đương nhiên xứng đôi. Người ta đường đường chính chính là thiên kim nhà thị trưởng, mà cô? Cô là cỏ dại ven đường, vừa nắm một bó to! Muốn tìm ra người hơn cô, một đống lớn! Cô vẫn nên thừa dịp hiện tại tôi cho cô tiền, nể mặt cô rời đi đi. Nếu không đợi đến lúc Tiểu Trạch chơi chán cô, đem cô đuổi ra khỏi cửa, sẽ rất khó coi!" Thư Lạc Tâm tâm cao khí ngạo nói, ý đồ không để cho tư thế của mình bị thua bởi Cố Niệm Hề.

Chỉ tiếc, khi nói ra những lời này bà ta cho rằng sẽ chọc giận Cố Niệm Hề, hoặc là đả kích Cố Niệm Hề, chờ tới chờ lui nhưng vẻ mặt Cố Niệm Hề lại chỉ cười yếu ớt không rõ hàm xúc.

"Dì Thư, ngài thoáng cái cho tôi hai mươi vạn như vậy, thật nhiều tiền nha! Có phải hay không, có thể mua bộ y phục giống như trên người ngài?" Cố Niệm Hề nghiền ngẫm giống như vuốt vuốt tờ chi phiếu trên tay mình kia.

Thư Lạc Tâm mặc dù nghe thấy lời của cô, nhưng lại đoán không ra tâm tình của cô, vẫn gật đầu nói: "Tất nhiên. Bộ này tối đa cũng chỉ mấy vạn, còn có thể mua vài bộ!"

Cố Niệm Hề nói rất đúng áo khoác lông chồn trên người bà. Thư Lạc Tâm tự nhiên biết rõ.

Nhưng lời này cũng làm cho Thư Lạc Tâm đối với Cố Niệm Hề nhiều hơn một phần khinh bỉ: Cố gái hám tiền!

Không trách được, thông đồng với Dật Nam không thành, lập tức liền leo lên giường Dật Trạch!

Nghĩ tới đó, Thư Lạc Tâm lại khinh thường nhìn cô một cái.

Kỳ thật, mình sở dĩ bỏ ra hai mươi vạn này, đuổi cô ta đi. Đương nhiên, không phải là vì Đàm Dật Trạch! Vì người không cũng mình có nửa điểm liên hệ máu mủ thế tốn công tốn sức, mình mới khinh thường.

Mình làm như vậy, đơn giản là vì con trai của mình.

Vừa thấy được Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam cũng mất hồn. Nếu Cố Niệm Hề lại nhiều lần xuất hiện, đây chẳng phải càng hỏng bét?

Còn nữa, Sắp đến cuối năm.

Đến lúc đó, Đàm gia họp mặt là không tránh khỏi. Nếu Cố Niệm Hề lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tiểu Nam, đây chẳng phải lại muốn đại loạn rồi? Còn nữa, Dật Nam thật đúng là sẽ vì con hồ ly tinh này, vứt bỏ thiên kim nhà thị trưởng!

Vì phòng ngừa loại chuyện như vậy phát sinh, Thư Lạc Tâm mới có thể quyết định bỏ ra tiền riêng của mình đuổi Cố Niệm Hề.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần.

Bởi vì Thư Lạc Tâm cảm thấy, Cố Niệm Hề chưa từng thấy qua món tiền lớn như vậy, hai mươi vạn đủ để đuổi cô!

Mà đôi môi đỏ mọng của Cố Niệm Hề, lại không không mặn không nhạt bay ra một câu như vậy: "Ơ, vài bộ tật tốt!"

Nghe vào giống như rất vui vẻ, rất mơ ước. Nhưng xem nét mặt của cô, lại giống như không phải vậy.

Cố Niệm Hề, rốt cuộc đang đùa cái gì?

Thư Lạc Tâm không có gì tính tình, nói thẳng: "Nếu thích y phục như thế, hãy cầm lấy chi phiếu, cút nhanh ra khỏi Đàm gia!"

Nhưng dưới đôi mắt của Thư Lạc Tâm, cô lại đột nhiên nói: "Không, Dì Thư."

Rồi sau đó, cô đem chi phiếu, nhét lại trên tay bà ta.

Sau đó, Cố Niệm Hề hướng lên Thư Lạc Tâm đang nghi hoặc, mặt mày vui vẻ nói: "Dì Thư, ngài thoáng cái có thể từ trên người lấy ra hai mươi vạn, hơn nữa nhìn bộ dáng còn không cần kinh động người trong nhà, điều này nói rõ đây chắc là tiền riêng của ngài. Tiền riêng của ngài nhiều như vậy, vậy thì gia sản Đàm gia chẳng phải là rất nhiều?"

Nói đến đây, Cố Niệm Hề lại nháy mắt to vô tội một chút, tiếp tục nói:

"Nếu như Đàm gia có tiền như vậy, tôi bá chiếm Dật Trạch, dù thế nào tương lai cũng có thể được một phần gia sản đi. Dù nói thế nào, cũng không dừng lại số này đi? Ngài nói nếu như hiện tại tôi nhận chút tiền kia, sau đó rời đi, đây chẳng phải rất thiệt thòi?"

Vẻ mặt vui vẻ của cô, giống như một đóa hoa hồng diêm dúa.

Xinh đẹp, kinh tâm động phách, có thể dễ dàng cướp đoạt thần chí, làm cho người ta không thể tự thoát ra được.

Nhưng hoa hồng, lại có gai!

Mà khi dưới, Thư Lạc Tâm chính là bị đóa hoa hồng diêm dúa có gai độc làm bị thương!

"Cô...Cô…con hồ ly tinh này! Cô quả thực không thể nói lý!" Thư Lạc Tâm vốn muốn lấy tiền đuổi Cố Niệm Hề, lại không nghĩ bị cô đưa vào bẫy.

Lập tức, tức giận ảo não, đã không đủ để biểu đạt tâm tình giờ phút này của bà ta.

"Dì Thư, tôi một không đoạt đàn ông người khác, hai không làm chuyện trộm cắp, danh xưng 'Hồ ly tinh' này, Niệm Hề không chịu nổi. Kính xin ngài thu hồi đi!"

Cố Niệm Hề nói xong, lại lạnh lùng liếc Thư Lạc Tâm một cái. cô toát ra ưu nhã tự nhiên, ngay cả Thư Lạc Tâm cũng kém cô.

Thấy sắc mặt của Thư Lạc Tâm, từ tái nhợt đến bây giờ biến thành màu đen, cô tiếp tục mở miệng nói: "Nếu dì Thư không có chuyện gì khác, Niệm Hề đi trước. Ông xã nói, hôm nay sẽ đến đón tôi. Nếu nhìn thấy tôi cùng ngài một chỗ, tán gẫu những chuyện linh tinh này nói, chỉ sợ anh ấy sẽ không vui!" Cố Niệm Hề lại mở miệng.

Sở dĩ nắm chắc Đàm Dật Trạch đi ra, cũng bởi vì Cố Niệm Hề nhiều lần quan sát được, Thư Lạc Tâm mặc dù đối với Đàm Dật Trạch không phải là tốt. Nhưng cũng không dám cùng anh trực tiếp đối kháng, đây đại khái bởi vì thân phận của anh đi?

Quả nhiên, sau khi cô nói xong, Thư Lạc Tâm trầm mặc.

Mà cô đã chú ý tới phản ứng Thư Lạc Tâm, đôi môi đỏ mọng lại quyến rũ ra. Bước qua Thư Lạc Tâm, cô chậm rãi bước ly khai.

Mà Thư Lạc Tâm ở lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô gái diêm dúa, từ trước mặt của mình rời đi mà không cam nguyện nắm chặt túi sách trên tay!

Cố Niệm Hề, tiền cũng đuổi không được cô?!

Cứng mềm không ăn, chẳng lẽ thật không có phương pháp gì đuổi cô đi?

_______________________

"Ông xa, nơi này!" Từ tập đoàn Bác Á đi ra, Cố Niệm Hề liếc cái đã nhận ra xe ô tô cách đó không xa đang tiến gần, vội vàng ngoắc.

"Mau lên đây! Không phải bảo em tìm nơi nào ấm áp, tại chỗ chờ lệnh sao? Sao lại chạy đến rồi? Sau khi về nhà, tiếp nhận xử phạt!" Cố Niệm Hề lên xe, người đàn ông trên xe nghiêm mặt nói. Thế nhưng vuốt heo bò trên ngực của cô, lại tiết lộ sự thật nào đó!

__________________Hết_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.