Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 64: Chương 64: Quan tâm của anh, cô hờ hững.




Nhìn một màn chướng mắt này, Đàm Dật Nam cảm giác giống như có đồ vật gì đó tiêu thất, hương vị gay mũi.

Chờ anh khôi phục ý thức, mới phát hiện thì ra điếu thuốc thơm trên tay đã cháy hết, làm phỏng hai ngón tay. Nhưng chẳng qua anh không phát hiện thôi.

Nhìn hai ngón tay bị tổn thương do phỏng, Đàm Dật Nam tuyệt không để ý.

Mà trên khóe miệng, cũng lại lần nữa khổ sở cười.

Hắn lúc này cũng mới ý thức tới, rốt cuộc bản thân mình vẫn để ý đến cô...

Thật giống như, từ vừa mới bắt đầu tâm tư của anh, cũng chỉ rơi vào một mình cô, chưa từng rời đi.

Nếu không phải lúc trước ý loạn tình mê, làm cho Hoắc Tư Vũ bò lên trên giường của mình lời mà nói, hôm nay ôm lấy cô, người, cùng nói cười hẳn là mình mới đúng!

Mà không phải, chỉ có thể cô đơn đứng ở ở góc độ này, len lén nhìn cô...

Chóp mũi rất mỏi nhừ, Đàm Dật Nam biết mình có chút thất thố.

Chỉ là, mặc kệ hắn làm như thế nào, anh mắt của anh cũng không thể rời khỏi Cố Niệm Hề.

"Này, Tiểu Trạch, chúng ta ăn cơm đi." Ông nội Đàm mở miệng, sau đó ý bảo những người khác cũng vậy, bắt đầu bữa cơm tối của bọn họ.

Đàm Dật Nam cũng chỉ có vào lúc này, mới thoáng nghiêng đầu của mình, làm cho mình thoạt nhìn không phải thất thố như vậy.

Nhưng Đàm Dật Nam không có phát hiện, sau lưng sớm đã có một đôi mắt tức giận, đem thất thố của anh, thất lạc của anh, nụ cười tự diễu của anh, toàn bộ thâu nạp vào đáy mắt...

Nhìn anh sau khi mọi người rời đi, vẻ mặt cúi đầu ủ rũ ngồi ở trên ghế sofa. Trong nháy mắt, Hoắc Tư Vũ thật muốn tiến lên, hung hăng cho anh vài tát tai!

Nếu đã thích Cố Niệm Hề, vì sao lúc trước còn mở một mắt nhắm một mắt để cho mình bò lên giường của anh?

Chẳng lẽ, thế giới này thật sự không chịu được như thế?

Thân thể cùng tâm của đàn ông, nhất định phải tách ra?

Chuyện chung tình trong tiểu thuyết, cũng chỉ là cô gái lúc nhàm chán YY (tự sướng) sao?

Hoắc Tư Vũ quả thật rất muốn cho người đàn ông này vài tát tai, chất vấn anh vì sao không yêu mình, lại làm cho mình yêu anh, lại làm cho mình trở nên không chịu được như thế?

Nhưng cuối cùng, mình cũng chỉ biết quyết định nuốt phẫn nộ vào bụng.

Bởi vì mình bây giờ còn chưa chính thức là ngươi Đàm gia, mình không thể đem quan hệ của hai người huyên náo quá, càng không thể làm cho anh kể từ bây giờ liền bắt đầu chán ghét mình!

Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ vỗ vỗ gương mặt của mình, để cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn không quá cứng đờ, mới chậm rãi bước đi đến bên cạnh anh.

Cô ta duỗi đôi tay mảnh khảnh của mình, nâm chặt cánh tay Đàm Dật Nam: "Nam, anh hôm nay làm sao vậy? Sao vừa về đến nhà sắc mặt lại kém như vậy, chẳng lẽ thân thể không thoải mái sao?"

Ngữ điệu của cô ta, vẫn trước sau như một biểu hiện vô cùng ôn nhu săn sóc.

Ánh mắt của cô ta, cũng như trước nhu thuận quyến rũ.

Nhưng lời cô ta nói ra, lại làm cho đôi mắt Đàm Dật Nam chợt lóe lên kinh ngạc.

Bởi vì, cô ta dùng vẻ mặt ôn nhu nhất thế giới này, cùng lời nói nhu tình nhất, đến biến tướng chỉ ra thất thố vừa rồi của anh. Nhắc nhở Đàm Dật Nam, quản chính mình thật tốt!

"Anh không có gì." Bị Hoắc Tư Vũ nói như vậy, Đàm Dật Nam cũng ý thức được mình không nên thất thố. Lập tức, cuống quít quay mặt đi.

Bất kể như thế nào, trên danh nghĩa Hoắc Tư Vũ mới là vị hôn thê của anh, Đàm Dật Nam vẫn cảm thấy rất áy náy.

"Nếu đã không có gì, vậy chúng ta cũng đi ăn cơm đi! Đây chính là lần đầu tiên hai người chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên." Lúc nói lời này, khóe miệng Hoắc Tư Vũ quyến rũ ra một nụ cười lạnh, nhìn vẻ mặt Đàm Dật Nam, nói: "Nhưng em tin tưởng, chúng ta sau này sẽ còn có nhiều thời gian ăn cơm tất niên với nhau!"

Cô ta muốn nói, sự thật là cô ta sắp gả cho anh!

Nhưng mà, anh hiển nhiên cũng không có gì tâm tình cùng cô ta ở chỗ này tốn thời gian, mặc dù cô ta luôn biến tướng nhắc nhở anh là sự thật, sắc mặt anh lại không có chút nào hòa hoãn.

Sau khi lạnh lùng nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, anh liền đứng lên, không dấu vết đem cánh tay đang bị Hoắc Tư Vũ nắm lấy bỏ ra, anh nói với cô:

"Anh biết rồi, đi ăn cơm đi!"

Sau đó, anh liền sải bước ly khai.

Một bước, cũng không vì cô gái sau lưng mà dừng lại...

Nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở phòng khách, nụ cười Hoắc Tư Vũ nỗ lực duy trì, trong một nháy mắt đã xụ xuống.

Vì sao đến giờ phút này, mọi chuyện cần thiết chỉ còn bước cuối cùng, mình lại bắt đầu hối hận đây?

Nếu như lúc trước mình không bò lên trên giường Đàm Dật Nam, có phải hay không hiện tại sẽ không bị anh đối đãi lạnh lùng, càng không cần nói đến những người khác?

"Tư Vũ, con còn ở trong đó làm cái gì? Nhanh chóng tới dùng cơm, coi chừng đứa nhỏ đói bụng." Bên kia, truyền đến âm thanh Thư Lạc Tâm.

Bà ta cả ngày đầy miệng đều là "Đứa nhỏ", "Đứa nhỏ".

Nhưng không thể không nói, Thư Lạc Tâm vẫn là người quan tâm mình nhất!

Tối thiểu, so với người nhà của mình quan tâm mình gấp trăm lần!

Vừa nghĩ tới cuộc sống trước kia, vừa nghĩ tới cái người đàn ông uống rượu say, sẽ không ngừng đánh chửi mình, sẽ không ngừng gây họa, Hoắc Tư Vũ phát hiện mình thật sự sợ hãi trở lại cuộc sống trước kia.

Không muốn trở lại cuộc sống trước kia, cũng chỉ có thể nỗ lực kiên trì. Còn thiếu chút xíu nữa, chỉ cần thành công gả cho Đàm Dật Nam, chỉ cần thuận thuận lợi lợi làm vợ anh, thì Hoắc Tư Vũ mình thật có thể cùng cuộc sống trước kia nói gặp lại sau!

Nghĩ tới đây, đôi mắt Hoắc Tư Vũ híp lại...

_________________________________

Khi Hoắc Tư Vũ đi đến bên bàn ăn mới phát hiện, Xung quanh Chiếc bàn ăn chạm trổ cẩm thạch, ông nội Đàm đang ngồi chủ vị. Đàm Kiến Thiên cùng Thư Lạc Tâm, ngồi đối diện với ông.

Vị trí bên trái, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch ngồi. Bất quá, bọn họ không biết đang nói những thứ gì, hai người tán gẫu vô cùng cao hứng. Ngay cả Đàm Dật Trạch bình thường lạnh lùng, khóe mắt hiện lên nếp nhăn khi cười.

Mà ngồi ở bên phải, cũng chính là đối diện Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch là Đàm Dật Nam, cũng còn một chỗ trống chưa ai ngồi.

Vị trí này, hẳn là lưu cho mình.

An bài như thế, kỳ thật rất hợp lý.

Mình, hẳn nên tươi cười ngồi vào mới đúng. Nhưng vừa nhìn mắt Đàm Dật Nam rơi vào phía đối diện, một đôi trong tròng mắt đen tràn đầy đố kỵ rõ ràng, trực diện nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hai người bọn họ, Hoắc Tư Vũ phát hiện mặt mình đã cứng đờ ra không thể có bất kỳ nụ cười nào.

"Tư Vũ, nhanh chóng ngồi xuống. Chúng ta khai tiệc đi!" Kỳ thật, Đàm Dật Nam thất thố, tất cả mọi người đều thấy rõ. Ngay cả ông nội Đàm cách anh ta xa nhất, cũng không mở miệng không được, hy vọng có thể tiêu diệt ngọn lửa vốn không nên lan tràn trên bàn hết bữa ăn này.

"Vâng, ông nội!" Hoắc Tư Vũ biết rõ, ông nội Đàm đang cho mình bậc thang, cũng chỉ có thể thuận theo ông ngồi bên người Đàm Dật Nam.

Cơm tất niên, chính thức bắt đầu.

Cơm tối của Đàm gia, chính là chuẩn bị một chút thúc ăn bình thường họ thích.

Nhìn một bàn thức ăn nóng hổi, nếp nhăn trên mặt ông nội Đàm cũng sâu hơn khi cười.

"Này, Tiểu Trạch, khó có dịp các con trở về một chuyến, ăn nhiều một chút!" Ông nội Đàm bận bịu kêu gọi.

Nhưng lời này, lại làm cho Lạc Tâm một bên Thư bất mãn.

Cái gì gọi là khó có dịp trở về, sẽ phải ăn nhiều một chút?

Còn Tiểu Nam đây?

Chẳng lẽ Tiểu Nam vẫn luôn ở tại cái nhà này, cũng không cần ăn nhiều một chút sao?

Nhưng, Thư Lạc Tâm không dám nói ra, sợ hãi chọc ông nội Đàm mất hứng.

"Vâng, ông nội!" Được ánh đèn soi sáng, làn da Cố Niệm Hề quả thực đẹp như nước. Trong mắt hiện lẻn quang mang, cũng là chói mắt dễ chú ý nhất. Xem kìa, Đàm Dật Nam lại lần nữa bởi vì cô mà thất thần.

Nếu không phải Hoắc Tư Vũ một bên trực tiếp gắp cánh gà cho anh, có lẽ anh ta sẽ vẫn ngây ngốc nhìn Cố Niệm Hề.

"Nam, gần đây anh gầy đi rất nhiều, ăn nhiều thêm một chút! Sắp làm cha rồi, phải tự chiếu cố mình thật tốt!" trên mặt Hoắc Tư Vũ, nỗ lực duy trì ôn nhu tươi cười.

Nhưng chỉ có chính cô ta mới biết được, nụ cười trên mặt mình, là có cỡ nào lúng túng.

Người chồng tương lai ở trước mắt mình liên tục, nhìn chằm chằm bạn gái cũ. Căn bản không có để ý tới, bên người còn ngồi một người khác đang "Mang thai" là mình!

Điều này, châm chọc cỡ nào, chỉ mình Hoắc Tư Vũ biết rõ.

Cho nên, cô ta cũng chỉ biết lúc thích hợp thì lên tiếng. Nhắc nhở thất thố của Đàm Dật Nam, đương nhiên cũng nhắc nhở người đàn ông này, bọn họ bây giờ còn cùng chung một chuyện đó là "Cục cưng".

Chỉ tiếc, Đàm Dật Nam bị tiếng cười điên điên đảo thần hồn của Cố Niệm Hề mê hoặc, căn bản cũng không phát giác được hàm nghía sâu xa trong lời nói của cô ta.

Anh ta nhìn quanh cả bàn ăn, khi thấy món hạt dẻ xào thịt gà, anh kìm lòng không được, bèn gắp một ít bỏ vào trong bát của Cố Niệm Hề.

"Niệm Hề, đây là hạt dẻ em thích ăn nhất. Mau nếm thử, chị Lưu nấu rất ngon!" Anh ta, không coi ai ra gì nói những lời này, hoàn toàn đã quên mất mọi người xung quanh mình.

Giờ khắc này, Đàm Dật Nam giống như trở lại vài tháng trước.

Khi đó, mỗi tháng sau khi quay lại cùng Cố Niệm Hề đi ra ngoài ăn cơm, sẽ vì cô cố ý nấu một phần hạt dẻ với thịt gà. Sau đó, sẽ săn sóc đem tất cả hạt dẻ bên trong bỏ vào bát của cô.

Hôm nay, vừa nhìn thấy một mâm món ăn như vậy, tay của anh cũng không tự giác hành động.

Tính cả suy nghĩ của anh ta, tựa hồ cũng hãm sâu vào.

Nhưng Đàm Dật Nam không nghĩ tới, hành động của mình, sẽ làm ánh mắt tất cả mọi người rơi trên người anh ta.

Không hề giải thích, có nghi hoặc, còn có bất mãn cùng tức giận...

Kỳ quái nhất là vợ chồng Đàm Dật Trạch.

Đi theo Đàm Dật Nam kìm lòng không được bắt đầu dùng chiếc đũa gắp lên hạt dẻ, anh như đã đã nhận ra cái gì.

Nhưng mà trong tất cả quá trình này, anh thủy chung đều híp mắt lại, đôi mắt rất nhạt. Nhạt đến mức, bạn căn bản không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.

Mà Cố Niệm Hề bên người anh, đối với bày tỏ của Đàm Dật Nam, cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng. Tựa hồ, đối với nhiệt tình của anh ta, cũng giống như không thế nào tiếp nhận.

Về phần Hoắc Tư Vũ, nhìn một màn này, nụ cười trên mặt dù muốn cũng không thể duy trì được. Giờ khắc này, hai tay đặt trên bàn cơm đã nắm chặt thành quyền!

Cố Niệm Hề, đây chỉ sợ là mục đích thật sự cô gả cho Đàm Dật Trạch?

Cùng sống dưới một mái nhà, muốn xem Đàm Dật Nam lại lần nữa vì cô thần hồn điên đảo, muốn xem Đàm Dật Nam vì cô mà lạnh nhạt tôi, có đúng hay không?

Mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Niệm Hề cô đã thành công!

Bây giờ, ngay cả tôn nghiêm của tôi đều bị cô dẫm nát ở dưới lòng bàn chân!

Nhưng nếu cô cho rằng, như vậy tôi sẽ thỏa hiệp, thì cô đã sai hoàn toàn!

"Tiểu Nam, con ăn cơm của mình đi, quản tốt chính con là được!" Thư Lạc Tâm dù không muốn mở miệng, nhưng nhìn đến hành động của Đàm Dật Nam, còn có sắc mặt Hoắc Tư Vũ, bà ta rốt cuộc kiềm chế không được, quát lớn Đàm Dật Nam một phen.

Bởi bà ta rõ ràng, nếu không gọi Đàm Dật Nam, chỉ sợ chốc lát nữa không chừng anh ta còn làm ra hành động khác. Đến lúc đó, mất mặt là nhỏ, chọc giận Hoắc Tư Vũ, làm bị thương đứa bé mới là chuyện lớn!

Không phải chỉ là một Cố Niệm Hề thôi sao?

Trên thế giới này, cô gái xinh đẹp so với cô ta còn nhiều mà!

Dựa vào cái gì, cô ta có thể đem Dật Nam hần hồn điên đảo như thế?

"Mẹ, con chỉ nghí Niệm Hề lần lần đầu tiên ở nhà chúng ta ăn cơm, có chút không quen!" Đàm Dật Nam ngẩng đầu, thấy thần sắc mọ người trên bàn ăn đều rất kém, tự nhiên cũng nhận ra chính mình lại lần nữa thất thố. Lập tức, ho nhẹ một tiếng, vì chính mình giải thích.

Mà nghênh đón anh ta, là ánh mắt cảnh cáo của Thư Lạc Tâm, còn có ánh mắt ai oán của Hoắc Tư Vũ.

Anh ta bất đắc dĩ bĩu môi, xem như đáp lại hai người bọn họ, sau đó liền vùi đầu mãnh liệt ăn cơm. (Đọc đoạn này lại thấy hay hay)

Anh ta nở nụ cười áy náy, xem như vì trên bàn ăn mỗi người làm giải đáp. Nhưng khi, anh ta bỏ hạt dẻ vào bát Cố Niệm Hề, đã không thế bình tĩnh như vạy được nữa.

Mặc dù trên bàn ăn mỗi người đều có ý tưởng dàn xếp ổn thỏa, cho nên đều ăn ý duy trì trầm mặc.

Nhưng người đàn ông bên người dùng anh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm cô, cũng không nghĩ như vậy.

Đôi mắt anh từ đầu tới đuôi đều mang theo một chút hàn khí, ý tứ hàm xúc cảnh cáo cực kỳ rõ ràng.

Càng thêm rõ ràng, là bàn tay đang ôm eo cô đang không ngừng gia tăng lực đạo. Còn có, anh giờ phút này đối với cô tung ra nụ cười không rõ...

Nhìn thần sắc âm lãnh của anh, Cố Niệm Hề không có cốt khí nuốt một ngụm nước miếng.

Ý tứ của anh, không cho phép cô ăn hạt dẻ Đàm Dật Nam gắp cho mình, ý đồ cũng quá rõ ràng đi?

Nếu không, tại sao khi cô vừa dùng đũa gắp hạt dẻ, lại mạnh mẽ véo eo ếch cô một cái.

Lông mày Cố Niệm Hề nhíu một cái, đem viên hạt dẻ đưa đến miệng anh, buộc anh mở miệng, sau đó nói: "Ông xã, hạt dẻ rất bổ. Ăn nhiều một chút, có lợi cho thân thể!"

Dưới nụ cười nịnh nọt của cô, anh nuốt viên hạt dẻ vào miệng.

Động tác rất nghiền ngẫm, thật sự rất tao nhã, không lộ răng, cũng không có phát ra bất kỳ tiếng vang.

Nhưng một đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề, lại làm cho sống lưng của cô lạnh toát.

Theo nhau mà đến, anh hung hăng bấm cái mông nhỏ của cô, ánh mắt âm lãnh báo cho cô biết: vật nhỏ, muốn đến thăm?! Thế nhưng buộc anh ăn đồ anh ta gắp?

Cố Niệm Hề cảm thấy rất ủy khuất, lập tức căm tức nhìn anh: nhưng anh không để cho em ăn nó!

Anh lại mập mờ không rõ nhìn Đàm Dật Nam: không ăn vứt bỏ cũng được!

Mà bàn tay của anh, lại vặn Cố Niệm Hề một chút. Ý tứ rất rõ ràng, đây là trừng phạt!

Đối mặt hành vi ngang ngược của anh, Cố Niệm Hề chỉ có thể ở trong lòng mắng thầm: lão lưu manh!

Bởi vì lúc trước Đàm Dật Nam gây ra phong ba, trên bàn mỗi người đều có tâm tư riêng, tận lực giữ vững trầm mặc.

Bữa cơm tất niên này, tự nhiên ăn cũng không ngon.

Sau khi ăn xong giao thừa, chủ yếu là xem tiết mục liên hoan.

Mọi người đều cùng nhau ngồi ở trong phòng khách, ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên một chỗ, Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ ngồi một chỗ, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch ngồi chung một chỗ, chỉ có Đàm Dật Nam là cô đơn chiếc bóng.

Tầm mắt của anh ta, liên tục đuổi theo bóng dáng Cố Niệm Hề, nhìn trên mặt cô thỉnh thoảng thoáng hiện nét cười, phập phồng đi theo tâm tình của cô.

Mà điều này, dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt người đàn ông bên cạnh Cố Niệm Hề.

Chỉ là, người đàn ông này vẫn luôn duy trì khuôn mặt tươi cười, cùng Cố Niệm Hề chuyện trò vui vẻ.

Tham mưu trưởng Đàm biểu hiện rất lớn khí, bởi vì anh cảm giác mình cũng không phải là một người có lòng dạ nhỏ mọn.

Chỉ là, lúc cùng Cố Niệm Hề ngồi, tay của anh liên tục sít vòng eo của cô. Anh tự nói với mình, đây cũng không phải là biểu hiện hẹp hòi, mà là vì anh sợ vật nhỏ cảm lạnh mà thôi...

Tiết mục liên hoan Tết còn chưa kết thúc, Cố Niệm Hề đã ngủ thiếp đi. Cái đầu nho nhỏ nghiêng trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé cũng không tự giác ôm láy eo của anh. Đây là, tư thế ngủ gần đây cô thích nhất.

Nhìn cô gái ngủ rơi nước miếng trong ngực, anh bất đắc dĩ ôm cô vào ngực của mình.

"Ông nội, cha, Niệm Hề ngủ thiếp đi, con đưa cô ấy về phòng. Hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Anh cưng chiều ôm cô vào ngực của mình, nụ cười trên khóe miệng cũng không che dấu chút nào.

"Tốt lắm, miễn cho sau này cô ấy lại cảm lạnh!"

Sau khi được ông nội đồng ý, Anh bất chấp tầm mắt của mọi người, chuyên chú ôm cô lên lầu.

Một màn ông xã ôm vợ trở về phòng đơn giản như vậy, lại làm cho Đàm Dật Nam nhéo chặt hai tay!

Chết tiệt, Đàm Dật Trạch lại muốn cùng Cố Niệm Hề chung một phòng.

Này ý vị như thế nào?

Cùng là đàn ông Đàm Dật Nam cũng không ngốc cho rằng, hai người bọn họ bây giờ trở về phòng sẽ đắp chăn bông nói chuyện phiếm!

Tức giận, bất an, vội vàng xao động...

Trong lúc nhất thời toàn bộ xông lên trong lòng của anh ta.

Nhưng Đàm Dật Nam lại phát hiện, chính mình căn bản tìm không được bất kỳ lý do ngăn cản bọn họ...

Sáng sớm ngày mùng một, Cố Niệm Hề rời giường sớm. nhưng lại bị mỗ nam chơi xỏ lá, lôi kéo cô lăn một hồi, nói là tối ngày hôm qua ăn thật nhiều hạt dẻ, thân thể cơn tức quá lớn, cần phát tiết một trận.

Cố Niệm Hề cũng biết, ngày hôm qua mình buộc anh ăn hạt dẻ Đàm Dật Nam đưa tới, anh tuyệt đối sẽ tìm cơ hội báo thù.

Nhưng không nghĩ đến, báo ứng tới nhanh như vậy.

Bị anh hung hăng ức hiếp nhiều lần, Cố Niệm Hề lại buồn ngủ.

Đợi đến khi cô hoàn toàn thanh tỉnh, lúc xuống lầu đã hơn mười giờ sáng.

Trong phòng khách Đàm gia, đã có rất nhiều người vội vàng đi đến chúc Tết, giữa lúc uống trà, ăn điểm tâm, trò chuyện thiên nam địa bắc.

Trong đám người, Cố Niệm Hề đầu tiên là nhìn thấy anh.

Mặc kệ xung quanh anh có bao nhiêu người hay sự vật, anh luôn là người được chú ý nhất. Phảng phất từ nhỏ anh chính là một vật sáng, có thể trong nháy mắt cướp đoạt tất cả con mắt mọi người.

Cởi ra một thân quân phục màu xanh biếc, hôm nay, anh chỉ mặc bộ trang phục nhàn nhac màu xám, bên ngoài mặc áo lông, bộ y phục này là cô hai ngày trước đi mua ở siêu thị. Vốn dự định, để anh tùy tiện mặc chơi, không nghĩ tới anh lại mặc vào mùng một đầu năm. Bất quá, nhìn qua anh giường như trẻ đi mấy.

"Niệm Hề! Em đã dậy?"

Anh tựa hồ đã nhận ra sự tồn tại của cô, quay người lại đã thấy cô đứng ở đầu bậc thang, khóe miệng anh tự nhiên nở nụ cười.

"Sao anh lại không đánh thức em?" Cố Niệm Hề đi đến bên người anh, bị anh ôm vào trong lòn, không tự giác trách móc anh.

"Anh không phải sợ làm em mệt muốn chết sao?"

Nghe vào, là một câu nói rất săn sóc, lại lập tức làm cho Cố Niệm Hề đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cái lão lưu manh này, được tiện nghi còn khoe mẽ!

Nhìn bộ dạng vật nhỏ, khóe miệng anh lại câu lên nụ cười sủng ái.

"Đầu năm mùng một cũng có thể ngủ thẳng mặt trời phơi nắng cái mông, ngủ thật tốt a!" Cách đó không xa Thư Lạc Tâm nhìn Cố Niệm Hề chê cười.

Kỳ thật, bà ta chính là không ưa Đàm Dật Nam đối cô si mê.

"Không có chuyện gì, lúc còn trẻ có thể ngủ thêm một lát để cho bọn họ ngủ thêm một lát. Chờ già rồi, muốn ngủ đều ngủ không được!" Đàm Kiến Thiên nhìn đôi vợ chồng son, đặc biệt là Đàm Dật Trạch trên mặt cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn mọi ngày.

Điều này, tựa hồ cũng từ lúc mẹ Dật Trạch qua đời, Đàm Kiến Thiên ở trong vòng một ngày chứng kiến Đàm Dật Trạch cười nhiều hơn một lần.

Xem ra, lúc trước đồng ý làm cho Cố Niệm Hề vào Đàm gia, thật sự là một quyết định chính xác.

"..." Gặp Đàm Kiến Thiên mở miệng ủng hộ Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm cũng không dám phát biểu ý kiến nhiều hơn nữa. Nhưng sau lưng, càng chán ghét Cố Niệm Hề nhiều hơn.

"Mẹ, đầu năm mùng một bớt tranh cãi một chút đi!" Lúc này nghe được có người đề cập tên Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam, từ trong đình viện đi vào.

Vừa vào cửa, ánh mắt tham lam kia, lại lần nữa rơi trên người Cố Niệm Hề.

Bên trong bên ngoài, đem Cố Niệm Hề đánh giá một lần.

Mặc dù xem ra, Cố Niệm Hề không thiếu khối thịt nào, nhưng sắc mặt Đàm Dật Nam cũng không khá lắm.

Từ tối hôm qua, sau khi Cố Niệm Hề được Đàm Dật Trạch ôm vào phòng ngủ, anh ta vẫn luôn không ngủ.

Lúc nửa đêm, mấy lần không tự giác đi ra khỏi cửa phòng, đến cửa gian phòng Đàm Dật Trạch hút thuốc, bất an cùng đợi cái gì!

"Tiểu Nam, đầu năm mùng một con cũng ít thất thần cho ta. Có rảnh rỗi, mang Tư Vũ ở trong sân tán bộ một chút, đối với đứa nhỏ và nó đều tốt!" Thư Lạc Tâm cũng lạnh lùng kìm nén nhìn Đàm Dật Nam một cái.

"Mẹ, Nam có đôi khi có chút ít tính tình trẻ con, người cũng đừng trách anh!" Hoắc Tư Vũ tìm theo tiếng chạy tới, lập tức lôi kéo Thư Lạc Tâm nịnh nọt.

Không có cách nào, mặc dù trong lòng đối với sự giám thị của Thư Lạc Tâm có chút bất mãn, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn muốn nịnh nọt bà ta. Bởi vì cô ta biết rõ, Thư Lạc Tâm là người duy nhất có thể để cho cô ta thuận lợi lên làm thiếu phu nhân Đàm gia.

"Tư Vũ thật hiểu chuyện. Tiểu Nam được một nửa như con, thì tốt rồi." Hoắc Tư Vũ tận lực nịnh nọt, tự nhiên được Thư Lạc Tâm ủng hộ.

Nhưng, khuân mặt mẹ chồng nàng dâu tươi cười, lại làm cho Cố Niệm Hề lạnh lùng cười một tiếng.

Nếu để Thư Lạc Tâm biết rõ, kỳ thật Hoắc Tư Vũ không phải là con gái thị trưởng, không biết bà ấy sẽ có phản ứng gì!

Mà nhạy cảm như Hoắc Tư Vũ, cũng nhận ra nụ cười lạnh đó.

Lúc này, cô ta lập tức lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề.

"Hoắc tiểu thư, đầu năm mùng một không trở về nhà, chẳng lẽ không sợ thị trưởng đại nhân lo lắng sao?"

Cố Niệm Hề thật lòng cảm thấy, thanh âm của mình rất ôn nhu, nụ cười cũng rất hiền hoà, nhưng một câu nói lại làm cho Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ đứng chung một chỗ tái mặt.

Nhìn Cố Niệm Hề, đôi mắt Hoắc Tư Vũ ở trong chốc lát trở nên lạnh như băng.

Cố Niệm Hề Chết tiệt, thế nhưng công khai khiêu khích mình!

Một câu "Hoắc tiểu thư", nhắc nhở Hoắc Tư Vũ còn chưa chính thức bước vào cửa chính Đàm gia. Mà câu nói kế tiếp, đem sự tình hiện tại Hoắc Tư Vũ sợ hãi nhất, toàn bộ nói ra.

Lập tức, cô ta thật sự hận không thể đem miệng Cố Niệm Hề xé rách.

"Đúng vậy Tư Vũ, nếu không con cùng Tiểu Nam về nhà một chuyến, thuận tiện mang một ít lễ vật, hiếu kính cha vợ tương lai. Sau đó, muốn ông ấy và phu nhân cùng nhau đến Đàm gia chúng ta làm khách?" Thư Lạc Tâm kỳ thật vẫn luôn phi thường mong đợi có thể nhìn thấy Hoắc phó thị trưởng trong truyền thuyết, cho nên vừa nghe đến Cố Niệm Hề mở miệng, bà ta cũng lập tức vội vàng phụ họa.

Nhưng nói đến đây, Thư Lạc Tâm lại nghĩ tới điều gì.

"Đúng rồi, trong nhà còn có vài hũ rượu cũ năm xưa, nếu không sau này để Tiểu Nam đặt trước vé máy bay, để nó mang theo con, thuận tiện sẽ đem chút ít rượu cũ mang qua, hiếu kính hiếu kính cha của con!"

"Không..." Xem bộ dang nhiệt tình của Thư Lạc Tâm, sắc mặt Hoắc Tư Vũ càng ngày càng tái nhợt. Nếu chuyện này xảy ra, chẳng phải để cho Cố Niệm Hề thật sự đạt được âm mưu tiết lộ thân phận của mình?

Không, không thể được!

Nhưng Hoắc Tư Vũ lời nói vẫn chưa hoàn toàn nói ra khỏi miệng, cô gái bên người lại mở miệng.

"Rượu, tôi nhớ rõ Hoắc phó thị trưởng đúng là phi thường thích uống!"

Khóe miệng Cố Niệm Hề, như cũ là độ cong kiều mị. Một đôi mắt đẹp, cũng là trong suốt thấy đáy, phảng phất Cố Niệm Hề cô thật không có bất kỳ tâm cơ.

Nhưng chính khuôn mặt như vậy, lại làm cho Hoắc Tư Vũ thật sự hận không thể đem miệng Cố Niệm Hề xé rách!

Cô ta đáng chết, tận lực nhấn mạnh bốn chữ "Hoắc phó thị trưởng" này, tựa hồ đang nhắc nhở Hoắc Tư Vũ nói dối, vẫn không quên nhớ nhắc nhở cô ta, cô ta có một người cha là tửu quỷ.

Phẫn nộ, đã không đủ để hình dung tâm tình Hoắc Tư Vũ giờ phút này.

"Phải không? Như vậy cũng tốt. Vậy ta đi lấy ngay bây giờ đi ra, các con lập tức trở về một chuyến!" Thư Lạc Tâm vừa nghe đến thông gia tương lai thích uống rượu, tựa hồ cũng quên mất lời này là từ trong miệng Cố Niệm Hề nói ra, lập tức vội vã chuẩn bị trở về phòng.

"Mẹ, chờ một chút! Cha cùng mẹ con gần đây thật vất vả mới được nghỉ ngơi, đã nói xuất ngoại đi du lịch vài ngày. Nếu về lúc này, chỉ sợ trong nhà không có ai!"

Hoắc Tư Vũ cắn răng, nói ra những lời này.

Mà Thư Lạc Tâm nghe xong, mặc dù hơi khó hiểu, nhưng cũng đành phải thôi: "Cũng đúng, chức vị thị trưởng này bình thường cũng không có nghỉ phép, thật vất vả mới được nghỉ, nên giải khuây thật tốt." Thư Lạc Tâm nhưng thật ra là bận tâm đến thể diện "Thiên kim"! thị trưởng của Hoắc Tư Vũ.

Cho nên, dù có rất nhiều bất mãn, bà đều để ở trong lòng, cũng không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Bất quá, lần này không có thành công nhìn thấy thông gia tương lai của mình, trong lòng Thư Lạc Tâm vẫn khó tránh khỏi có chút thất lạc.

"Mẹ, lần tới đi! Lần tới con nhất định mang theo Nam, cùng con đi gặp mặt cha!" Thấy cảm xúc Thư Lạc Tâm xuống thấp, Hoắc Tư Vũ vội vàng an ủi, sau đó dìu bà đến nơi khác nghỉ ngơi.

Mà Cố Niệm Hề, thì đối với một màn như vậy lại tinh quái cười một tiếng.

Gần đây, cô phát hiện nếu không phải đem Hoắc Tư Vũ ra châm chọc, ngẫu nhiên đâm trúng chỗ đau của cô ta, kỳ thật rất sảng khoái.

"Vật nhỏ, gần đây công phu chỉnh người có tiến bộ" Giọng nam quen thuộc lại vang lên.

Cố Niệm Hề ngước mắt, liền bắt gặp đôi con ngươi đen đang tìm tòi nghiên cứu, cùng với nụ cười mập mờ không rõ trên môi anh.

"Nói cái gì đó! Em nào có chỉnh người?" Cố Niệm Hề chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, làm ra vẻ ngu ngốc.

Nếu như bị những người khác phát hiện Hoắc Tư Vũ gieo rắc lừa dối, thì mình lại không có việc gì để vui rồi? ( Ý chị là nối than phân HTV bị lộ thì chị không còn thú vui thi thoảng lôi ra đâm chọcj )

"Ông xã, trong nhà đều là khách, anh hay là ra trước cùng một chút. Em đi gặp ông nội trong vườn hoa!" Kỳ thật, đây bất quá là một cái cớ, để tránh việc anh tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vì cô biết rõ, năng lực của anh rất kinh người. Rất dễ dàng, có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Cho nên, trước khi bị lòi đuôi, chạy là thượng sách!

Nói xong, cô đẩy anh ra, sải bước ly khai.

Chỉ là, bởi vì bước chân quá mức vội vàng, cô không có chú ý tới nụ cười của anh dõi theo bóng lưng cô.

Vật nhỏ, còn không định nói có phải không?

Tốt lắm, anh sẽ cùng cô tiếp tục chơi!

________________________________

Buổi trưa, có mấy vị khách ở lại ăn cơm.

Cố Niệm Hề chủ động vào trong phòng bếp, giúp đỡ Lưu tẩu chuẩn bị món ăn. Mà Hoắc Tư Vũ thì mượn danh nghĩa "Mang thai", không chịu nổi khói dầu hun đúc, vẫn luôn ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, ý đồ thu hút ánh mắt những người khác.

Về phần Đàm Dật Trạch, anh một mình đứng trong đình viện, cảm thụ yên tĩnh khó có được.

Trong ngày thường, anh mỗi ngày đều có nhiều chuyện để làm.

Thời gian nhàn rỗi của anh, thật sự không nhiều lắm.

Số lần anh quay về Đàm gia rất ít, cho nên cũng có rất ít cơ hội, có thể an tĩnh cảm thụ một chút ngôi nhà gây cho anh cái loại cảm giác an nhàn đó.

Hôm nay, anh khó có được vui vẻ khi đến đây.

Nhưng hết lần này tới lần khác có vài người, không để anh được nhàn rỗi. Này không, khi Đàm Dật Trạch đứng trước một gốc cây hoa hồng, phía sau anh truyền đến một giọng nữ: "Tiểu Trạch!"

"Ta vừa rồi ở trong phòng không thấy con, còn tưởng rằng con đang ở trên lầu ngây ngô đây!" Thư Lạc Tâm chậm rãi bước đi đến bên người Đàm Dật Trạch, nhìn hình dáng anh thâm thúy hơn ngày thường, lòng bàn tay không tự giác nhéo lại.

Đứa bé này, thật sự rất xuất sắc.

Bất kể là việc học, năng lực, đều làm rạng rỡ Đàm gia.

Lúc trước vì Đàm Dật Nam, bà kiên trì đưa Đàm Dật Trạch vào bộ đội. Đối mặt Đàm Dật Trạch, kỳ thật Thư Lạc Tâm vẫn còn có chút tự trách.

Chỉ cần Đàm Dật Trạch không cùng Đàm Dật Nam tranh gia sản, thật ra bà thật thích đứa bé này.

"DÌ Thư, tìm con có chuyện gì!" khóe miệng anh nhẹ động, xem như chào hỏi.

"Tiểu Trạch, tuổi con cũng không nhỏ. Lần này kết hôn, kỳ thật Dì Thư cũng thay con cao hứng..."

Thư Lạc Tâm cùng anh đứng ở một phương hướng, nhìn những bong hoa trong đình viện.

Giọng của bà, cực kỳ bình thản. Nghe vào, thật sự giống như là một lời nói trưởng giả thấm thía.

Chỉ là, Đàm Dật Trạch vẫn nghe ra trong lời nói của bà có chuyện.

"Dì Thư, có lời gì ngài cứ nói thẳng." Chuyện quanh co lòng vòng, Đàm Dật Trạch khinh thường nhất.

"Kỳ thật, dì nói lời này, có thể con không thích nghe, nhưng con nên biết dì là vì tốt cho con!" Trước tiên là nói những lời này, sau đó lặng lẽ đánh giá Đàm Dật Trạch, thấy anh không có phản ứng "Bất thường" gì, bà mới tiếp tục mở miệng nói: "Thật sự, con kết hôn dì thật cao hứng, như đứa bé Niệm Hề này mặc dù bộ dạng xinh đẹp, nhưng lòng dạ quá nặng, tâm cơ quá sâu, cô gái như vậy thực không thích hợp làm cháu dâu trưởng Đàm gia."

Sắc mặt Đàm Dật Trạch, cực kỳ lạnh nhạt.

Cho dù bà nói xong những lời này, anh cũng chỉ nhìn cây hoa hồng cách đó không xa.

Đôi mắt anh rất sâu thúy, rất giống người mẹ đã qua đời của anh.

Là cái loại sâu thẳm không thấy đáy...

"Tiểu Trạch, dì biết rõ lời này con không thích nghe, nhưng con phải tin tưởng dì! Dì đi qua kiều, so với con đi qua đường còn dài hơn." Thấy Đàm Dật Trạch không có phản ứng, Thư Lạc Tâm lại tiếp tục mở miệng.

Bà cho rằng, Đàm Dật Trạch im lặng không lên tiếng, là đồng ý với mình.

Lại không nghĩ, sau khi trầm ngâm chốc lát, Đàm Dật Trạch nhàn nhạt hỏi một câu: "Vậy dì cảm thấy, cô gái như thế nào thích hợp làm cháu dâu trưởng Đàm gia?"

"Điều này..."

Đôi mắt Đàm Dật Trạch bí hiểm, làm cho Thư Lạc Tâm trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

"Chỉ sợ, chỉ có Hoắc tiểu thư - thiên kim thị trưởng phải không?"

Giọng của anh, vẫn bình thản.

Nhưng đôi mi chau lại, lại nói rõ anh khinh thường những gì bà nói.

Anh tận lực lặp đi lặp lại bốn chữ " thiên kim Thị trưởng", có chút mập mờ.

"Tiểu Trạch, dì không phải có ý này!" Thư Lạc Tâm nghe được lời của anh, lập tức chối bỏ. Ý tứ của anh, đơn giản là cười nhạo chú ý của bà. Nếu Bà thừa nhận, đây chẳng phải là làm trò cười cho người.

Đương nhiên, thật ra Thư Lạc Tâm cũng nhìn thấy có gì đó trong mắt anh, chỉ là bà quá đáng khẩn trương, hiện tại không có thời gian dây dưa những thứ này.

"Không phải là ý này? Vậy dì có ý gì?"

Giọng anh có chút lãnh, hoàn toàn không giồng như trước kia, dù bà có làm chuyện gì quá phận, anh cũng có thể cười trừ.

Bởi vì lần này, bà nói đến chính là Cố Niệm Hề.

Cái kia, anh dự định cưng chiều vật nhỏ đến tận xương!

Mặc dù chỉ là lời nói châm chọc khiêu khích, anh cũng không hi vọng rơi vào trên người của cô!

Đây cũng là, nguyên nhân anh thay đổi thái độ với Thư Lạc Tâm.

Anh chính là muốn cảnh cáo Thư Lạc Tâm một lần, để cho bà về sau không thể dễ dàng ra tay đối với Cố Niệm Hề!

"Con cũng biết, bên chúng ta có một tập tục, chính là dâu mới vào nhà, trong nhà ba ngày cũng không thể đánh nát đồ sứ, hoặc là có chuyện gì không tốt phát sinh. Mà khi con đem Cố Niệm Hề mang tới nhà, bong đèn trong nhà liền hư. Đây chính là nói, đứa nhỏ này mệnh không tốt như, nếu tương lai cùng cô ấy chung sống, chịu khổ chính là con. Tiểu Trạch, dì là đau lòng con, mới nói cho con biết điều này."

Thư Lạc Tâm suy nghĩ một chút, nếu nói thẳng ra mình phản đối nó cùng Cố Niệm Hề, trên thực tế là vì Tiểu Nam. Vì không để cho Cố Niệm Hề lắc lư trước mặt Tiểu Nam, vì bảo trụ hôn nhân của Đàm Dật Nam cùng thiên kim thị trưởng, nên mình mới tham gia vào hôn nhân của nó, nếu nói thẳng là đuổi Cố Niệm Hề đi, nó nhất định sẽ không đồng ỳ.

Cho nên, mình mới dựa vào phong tục truyền thống, như vậy có phải hay không dẽ tiếp nhận hơn?

"Bóng đèn trong nhà hư? Nhưng con nhớ rõ, đây không phải là hư. Mà là ngài cảm thấy bong đèn trong phòng tắm kỳ không đủ sáng, để cho người ta cho thay đi. Còn có, nếu nói cô dâu mới ba ngày sau khi vào cửa trong nhà không thể bể nát bất kỳ vật gì hoặc là phát sinh chuyện không tốt, thì không thể bước qua cửa chính Đàm gia, vậy Hoắc tiểu thư chẳng phải là không thể nhất, cũng không nên tiến vào cái nhà này nhất sao?" Nói xong, khóe miệng anh nhẹ nhàng ôm lấy đường cong, nhìn bà bởi vì những lời mình nói mà càm thấy khó hiểu, lại tiếp tục mở miệng nói:

"Nếu như con không có nhớ lầm, Hoắc tiểu thư vào nhà một ngày, nước sơn cửa chính nhà chúng ta rơi đầy đất. Nhị hoang ông nội nuôi, để bảo về nhà saucả ngày không ăn không uống, còn có hoa lan ngài trồng, cũng khô héo! Nếu tính như vậy, dì cần phải lo lắng nhất, là Tiểu Nam mới đúng!"

Giọng của anh, vẫn bình thản.. Nghe không ra, bất kỳ tâm tình phập phồng. Nói ra những lời này, giống như anh đang hồi tưởng lại mà thôi.

Nhưng những lời này, lại làm Thư Lạc Tâm thong thể phản bác!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của bà thay đổi lien tục!

"Tiểu Trạch, chúng ta bây giờ là đang nói chuyện của con, làm sao con kéo đến Tiểu Nam rồi?" Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng Thư Lạc Tâm vẫn nghi ngờ những gì anh nói. Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ vào Đàm gia một ngày, thật sự đã xảy ra nhiều chuyện không tốt như vậy sao? Còn nữa, Hoắc Tư Vũ có thể số mệnh thật sự không tốt hay không?

"Con đây đương nhiên biết rõ. Bất quá thân là anh trai Tiểu Nam, con cũng cần phải quan tâm em trai của mình, không phải sao?"

Anh lạnh lùng nói, khi nhìn thấy lo lắng trong mắt bà, anh nhẹ nhàng phác thảo môi mỏng.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, vậy con trở về phòng."

Về chuyện của Niệm Hề, anh tuyệt đối sẽ không khiến người khác tham gia!

"Tiểu Trạch!" Mà Thư Lạc Tâm cũng không nghĩ tới, lần này chẳng những không khuyên nhủ anh thành công, còn bị anh phản pháo cắn một cái. Lập tức, bước theo, tiếp tục cùng anh nói cái gì đó.

Đã thấy, anh vốn đang đi nhanh, đột nhiên dừng lại: "Dì Thư, đối với mọi chuyện, có đôi khi con mắt nhìn qua, lỗ tai nghe được, cũng không nhất định chính là sự thật. Trong lòng, mới là cảm nhất, chân thật nhất!"

Nói xong một câu nói kia, anh liền sải bước rời đi.

Mà nghe những lời anh nói, Thư Lạc Tâm cũng quên mất chuyện mình cần phải làm.

Bà nghiêng đầu trầm tư nghĩ gì đó.

Bởi vì, bà cảm giác, những lời vừa rồi của anh, giống như đang len lén nói cho bà biết chuyện gì.

Nhưng nó nói, đến tột cùng là cái gì đây?

Là chỉ chuyện Đàm Dật Nam, hay là Cố Niệm Hề, hay hoặc giả là Hoắc Tư Vũ...

______________Hết_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.