Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 69: Chương 69: Liền lưu manh, như thế nào, cắn anh a!




"Cha, con..." Thư Lạc Tâm định cứng rắn túm Hoắc Tư Vũ ra cửa, thuận tiện phá bỏ cái thai. Từ nay về sau, Hoắc Tư Vũ cùng Đàm gia không có bất kỳ quan hệ nào, cùng với Đàm Dật Nam nhất đao lưỡng đoạn.

Sau đó, bà ta muốn tiếp tục vì Đàm Dật Nam tìm kiếm một cô gái có bối cảnh tốt. Thư Lạc Tâm nhận định, chỉ có cô gái như vậy mới thích hợp với Đàm Dật Nam, mới có thể giúp đỡ Đàm Dật Nam cả đời.

Điều này, cũng chính là ước nguyện ban đầu của bà ta.

Nếu không phải Hoắc Tư Vũ nửa đường nhảy ra, sau đó còn nói dối mình là con gái phó thị trưởng, không chừng kế hoạch này bà ta đã sớm triển khai.

Nhưng rất may, hiện tại vẫn chưa quá trễ.

Chỉ cần Hoắc Tư Vũ cùng đứa nhỏ trong bụng cô ta rời đi, sau đó bà ta lại tìm chút ít lý do hủy bỏ đính hôn. Con trai của bà vẫn sẽ là người đàn ông độc thân hoàng kim, danh môn thục nữ tranh nhau muốn đoạt để gả. ( Mơ mộng quá).

Nhưng không nghĩ tới, Ông nội Đàm lại ngăn cản. Hoặc là nói, kỳ thật ông liên tục đứng ở chỗ này, chờ bọn họ.

"Cha, người chẳng lẽ không cảm thấy cô ta lừa dối, làm nhà chúng ta mất mặt hay sao? Chẳng lẽ người không biết, cô ta thật sự rất đáng giận, không muốn phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này nữa sao?" Thư Lạc Tâm rất sợ ông cụ sẽ ra mặt ngăn cản kế hoạch của mình, liền lập tức mở miệng nói.

Mà lời của bà ta, cũng làm cho Hoắc Tư Vũ bất giác nhéo chặt hai bắp đùi.

Sắc mặt đáng ghê tởm?

Lúc trước Thư Lạc Tâm – bà nghĩ mình là con gái phó thị trưởng, cho dù mình làm cái gì cũng tán thưởng đẹp mắt?

Như thế nào, mới biết mình không phải là thiên kim phó thị trưởng, đã thành sắc mặt đáng ghê tởm?

Nói cho cùng, cái lão bà này muốn chính là con dâu có thân phận!

Nếu bà ta biết rõ Cố Niệm Hề mới chân chính là thiên kim thị trưởng, không chừng sẽ lại xúi Đàm Dật Nam đoạt trở về!

Nhưng Hoắc Tư Vũ - mình, chính là hết lần này tới lần khác sẽ không để bọn họ được như ý nguyện!

Mình đã vì gả vào gia đình này, mà đánh cược tất cả, không thể dễ dàng buông tay được. Càng không có khả năng, để lão bà này tùy ý xếp đặt!

Chờ!

Thư Lạc Tâm, bà chờ đó cho tôi!

Hôm nay Hoắc Tư Vũ - tôi bị sỉ nhục, sau này nhất định trả lại bà gấp bội!

"Ông, Tư Vũ thật sự biết sai rồi. Ngài cứu Tư Vũ, cứu con của con, được không?" Hoắc Tư Vũ thật sự là diễn viên xuất sắc nhất. Trong đầu mới chỉ thoáng hiện ra thôi, nước mắt đã đổ xuống như mưa, trong nháy mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.

Mà cô ta cũng đột nhiên hung hăng tránh thoát tay Thư Lạc Tâm. Động tác này, Hoắc Tư Vũ cố ý làm biên độ có chút lớn, làm cho Thư Lạc Tâm bởi vì mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống.

Sau đó, cô ta liền trốn ra sau lưng ông cụ.

"Mẹ nói bởi vì con không phải con gái phó thị trưởng, cho nên không để cho Nam cưới con! Sau đó, còn muốn đưa con đến bệnh viện, phá bỏ cái thai!" Đoán được Thư Lạc Tâm nhiều lần che dấu ở trước mặt ông cụ, Hoắc Tư Vũ hết lần này tới lần khác chọn trúng thứ bà ta sợ nhất nói. Bàn về đùa giỡn thủ đoạn, Thư Lạc Tâm tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta!

Trước kia, ở nhà này chỉ có bà ta đối sử với mình tương đối khá, cho nên mình mới không dùng thủ đoạn gì. Nhưng bây giờ đã không giống!

Thư Lạc Tâm – bà nếu muốn chơi, Hoắc Tư Vũ – tôi tuyệt đối sẽ phụng bồi!

Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc ai cao hơn một bậc!

"Con dâu, làm người không thể như vậy, tham phú phụ bần!" Nghe lời Hoắc Tư Vũ nói, lông mày ông cụ hơi nhíu. Trầm ngâm trong chốc lát, ông mới mở miệng.

"Cha, con không có tham phú bụ bần! Con chỉ là quá tức giận, cô ta lại bịa chuyện nói dối! Lần này coi như may mắn, trước mặt phó thị trưởng Hoắc không làm ra chuyện xấu hổ. Nếu như lúc trước chúng ta dưới tình huống không biết gì, thật đúng là đến nhà phó thị trưởng làm thân, đây chẳng phải trò cười cho thiên hạ?"

Mặc dù rất muốn xông qua hung hăng đánh Hoắc Tư Vũ, nhưng ở trước mặt cha chồng, Thư Lạc Tâm còn chưa dám lỗ mãng .

"Nói cho cùng, con vẫn đang nổi nóng! Nhưng mà con dâu, cho dù có tức giận, cũng không thể tức giận với đứa nhỏ!" Một sinh mạng, còn chưa đên thế giới này, chẳng lẽ lại bị người thân đưa lên đoạn đầu đài?

Sao có thể nhẫn tâm được!.

"Cha, con không chỉ là tức giận, con đứng từ góc độ của Tiểu Nam mà cân nhắc. Từ lúc bắt đầu, Tiểu Nam cũng không thích cô ta, hôm nay cô ta còn miệng đầy lời nói dối, con sợ tương lai nếu cưới một cô gái như vậy, sẽ phá hủy hạnh phúc cả đời của Tiểu Nam!"

Thư Lạc Tâm thấy cha chồng muốn biện hộ cho Hoắc Tư Vũ, vội vàng thề thốt phủ nhận.

"Nhưng đây cũng là Tiểu Nam không đúng! Nếu lúc trước nó không thích Tư Vũ, vậy dựa vào cái gì còn đi trêu chọc người ta? Lại dựa vào cái gì, làm cho Tư Vũ mang thai con của hắn?" Ông cụ khẽ than.

Mà một câu nói kia, lại lập tức làm cho Thư Lạc Tâm không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Trong khi bà ta còn đang luống cuống, Đàm Kiến Thiên từ trong nhà đi ra.

Vừa rồi ông chẳng qua là ăn bữa sáng, lên lầu thay quần áo, đang chuẩn bị đi làm. Không nghĩ tới, vừa đi tới cửa lại bắt gặp tình cảnh này.

Hơn nữa, sắc mặt ông cụ lại quá âm trầm.

Đàm Kiến Thiên nhớ rõ, kể từ đêm ba mươi, Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề vào ở trong nhà này, rất ít khi ông có vẻ mặt này.

Liên tưởng tới chuyện hôm qua, cùng với một màn trước mắt này, thông minh như Đàm Kiến Thiên, đại khái cũng đoán được cái gì.

"Lạc Tâm, bà lớn như vậy, làm sao còn không hiểu chuyện? Suốt ngày không có việc gì, cũng biết tìm việc cho cha ngột ngạt sao?" Đàm Kiến Thiên sắc mặt cũng không tốt nói.

"Kiến Thiên, tôi không có ý nghĩ kia. Tôi chẳng qua là..." Thư Lạc Tâm thấy chồng, muốn giải thích mọi chuyện. Lại không nghĩ, mới nói một nửa, liền có người chen ngang.

Mà này người, chính là Hoắc Tư Vũ.

"Cha, người tới thật đúng lúc. Người giúp con khuyên mẹ đi! Lúc đầu nói dối, cũng bởi vì con thật sự muốn gả cho Nam. Hơn nữa, hiện tại đứa nhỏ trong bụng con là cốt nhục Đàm gia, cho dù con có sai lầm lớn tới đâu, đứa bé luôn vô tội! Cũng không thể làm cho nó còn chưa đến thế giới này, bởi vì con mà chết đi..."

Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ khóc nấc lên. Phảng phất, cô ta mới là người ủy khất nhất trên thế giới.

Nhìn Hoắc Tư Vũ than thở khóc lóc biểu diễn, Đàm Kiến Thiên cũng nhíu mày.

"Lạc Tâm, chẳng lẽ bà thật sự muốn đuổi Tư Vũ đi? Nó dù phạm sai lầm lớn, nhưng ít nhất còn đang mang cốt nhục nhà ta! Đó là con của Tiểu Nam, chẳng lẽ bà muốn trơ mắt nhìn đứa bé chịu khổ?" Ông nghe Hoắc Tư Vũ nói, cũng có chút căm tức nhìn Thư Lạc Tâm.

"Kiến Thiên, ông nghe tôi nói!" Thư Lạc Tâm phát hiện, sau khi Hoắc Tư Vũ biểu diễn một hồi khóc, hai nháo, ba thắt cổ như vậy, giường như người phạm sai lầm lại là bà ta. Hiện tại, bà ta mới là người tội ác tày trời!

"Cha, mẹ không ngừng muốn đuổi con đi, càng muốn bắt con phá bỏ cục cưng trong bụng! Cục cưng đã ba tháng, hiện tại đã có tim đập... Người sao có thể cam lòng..." Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ lại tiếp tục một hồi khóc lóc than thở, tiết mục giọng khách át giọng chủ lại lần nữa được đẩy lên cao trào.

"Lạc Tâm, bà sao có thể làm như vậy? Bình thường tôi biết rõ bà coi trọng nhất liên hệ máu mủ, đối đãi Tiểu Trạch không tốt, cũng bởi vì nó không phải là con của bà. Con của tôi, chính mình đau nhức cũng liền thôi. Nhưng bây giờ, đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ là con của Tiểu Nam, trên người cũng chảy dòng máu của bà, làm sao bà xuống tay được? Bà, làm cho tôi quá thất vọng rồi!"

Nghe tiếng tê tâm liệt phế khóc của Hoắc Tư Vũ, Đàm Kiến Thiên lạnh lùng khiển trách Thư Lạc Tâm.

Lần này, Thư Lạc Tâm cảm giác mình thật sự bị Hoắc Tư Vũ đẩy vào một cái hố sâu không đáy.

Hố kia càng lăn càng lớn, có thể trong nháy mắt nuốt chửng bà ta.

"Kiến Thiên, tôi không phải là có ý này, ông nghe tôi nói một câu không được sao?" Thư Lạc Tâm tiến lên, lại lần nữa muốn giải thích.

Nhưng Đàm Kiến Thiên trực tiếp gạt tay, cự tuyệt nghe bà giải thích, nói: "Lạc Tâm, hôm nay chúng ta ở chỗ này nói rõ đi! Đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, là huyết mạch Tiểu Nam, tôi sẽ không đồng ý cho bà phá bỏ! Về phần hôn lễ của hai đứa, cũng sẽ cử hành đúng hạn."

"Không... Kiến Thiên, ông làm như vậy sẽ hủy diệt Tiểu Nam. Ngươi biết rõ, nó cũng không thích Hoắc Tư Vũ, ông làm sao còn ép nó lấy cô ta? Nếu cô ta thật sự là cô gái tốt cũng liền thôi. Nhưng mà cô ta ngay cả lời nói dối như thế cũng nói được, cưới vào cửa cũng sẽ bại hoại gia phong !"

Vừa nghe Đàm Kiến Thiên quyết định, Thư Lạc Tâm rối loạn.

Bà ta vội vã đuổi theo Đàm Kiến Thiên đang bước ra cửa, vừa đi vừa cực lực khuyên lơn.

"Không hẹn mà gặp, ý kiến của tôi giống cha. Lúc trước Tiểu Nam nếu không thích Tư Vũ, vậy tại sao muốn cùng cô ấy một chỗ? Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, còn có thể là chúng ta buộc nó đi vào hay sao? Tất cả đều do nó tự gây ra chuyện, nhất định phải tự mình chịu trách nhiệm. Còn nữa, thúc đẩy hôn sự của hai đứa, chính là bà! Trong lòng bà nghĩ gì, muốn làm cho Tiểu Nam cưới Tư Vũ vào cửa, không cần tôi nói trong lòng bà tự biết. Đừng đem tất cả đổ lên đầu người khác!" Nói đến đây, Đàm Kiến Thiên vừa vặn đi tới trước xe của mình, đi tới cửa xe sau, ông lại mở miệng:

"Lạc Tâm, Tiểu Nam cũng đã lớn. Tự mình gây chuyện, thì phải tự chịu trách nhiệm. Bà đừng tưởng rằng quyết định, tính toán, chính là vì tố cho nó. Tôi hôm nay đã nói rõ, đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, Tiểu Nam nhất định phải chịu trách nhiệm, mặc kệ cha của Tư Vũ là ai, hôn lễ cứ theo lẽ thường tiến hành. Nếu nó ngay cả điểm này cũng không làm được, nó càng không có khả năng tiếp nhận tập đoàn Minh Lãng! Tránh ra, để cho tôi đi làm!" Nói xong, Đàm Kiến Thiên trực tiếp chui vào xe.

Khi Thư Lạc Tâm còn chưa kịp nói gì, xe của ông đã nhanh chóng rời đi.

"Không..."

"Kiến Thiên, ông hãy nghe tôi nói, ông thật sự không thể làm như vậy!"

"Kiến Thiên..."

Thư Lạc Tâm đuổi theo, muốn cùng Đàm Kiến Thiên nói cái gì đó. Dù sao ý tứ của ông chính là, nếu như Đàm Dật Nam không cưới Hoắc Tư Vũ, chịu trách nhiệm với đứa bé, mai sau trong danh sách thừa kế tập đoàn, sẽ không có tên hắn!

Nhưng tốc độ của con người, làm sao có thể đuổi kịp xe đây?

Cho nên, khi Thư Lạc Tâm đuổi theo xe của ông được một lúc, chỉ có thể vô vọng ngã ngồi dưới đất, nhìn Đàm Kiến Thiên đi xa.

"Mẹ, trời lạnh, không nên ngồi ở chỗ này. Ta trở về phòng đi..."

Chờ xe Đàm Kiến Thiên đi xa, sau kưng bà ta vang lên giọng nữ quen thuộc.

Ngước mắt, lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt còn vương lại một chút nước mắt, Thư Lạc Tâm thật sự hận không thể trực tiếp xé rách miệng cô ta!

Bởi vì bà biết rõ, vừa rồi Hoắc Tư Vũ nhất định là cố ý!

Ngay trước mặt họ, nói ra những lời kia, chính là muốn đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn. Bức bách mình, đồng ý hôn sự!

Đáng chết!

Nghĩ đến đây, Thư Lạc Tâm hung hăng đẩy cô ta ra: "Cút ngay, tôi không cần cô giả mù sa mưa!"

"Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, cô cho rằng dùng thủ đoạn như vậy, có thể ép tôi đồng ý hôn sự, tôi cho cô biết, không có cửa đâu! Chỉ cần Thư Lạc Tâm – tôi còn ở cái nhà này một ngày, Hoắc Tư Vũ - cô cũng đừng nghĩ bước chân vào cái nhà này một bước!" Hung hăng nói như vậy xong, Thư Lạc Tâm chịu đựng cơn đau chân vừa rồi không cẩn thận ngã xuống, tự mình đi vào nhà.

Mà cô gái sau lưng bà ta, trên mặt lại thoáng hiện nụ cười đắc ý.

Cô ta đưa tay, lau giọt nước nơi khóe mắt, nụ cười vui vẻ vừa rồi trong nháy mắt trở nên lạnh như băng: "Lão bà, nếu như tôi là đồ đê tiện không biết xấu hổ, vậy bà là cái gì? Bà cho rằng mấy chiêu công phu mèo quào kia, có thể ép tôi sao? Ha ha..."

"Chờ xem, lão bà. Bà để cho tôi một ngày không dễ chịu, tôi sẽ để bà cả đời sống không yên ổn!"

Sau khi che dấu bộ mặt u ám của mình, cô ta lại khôi phục vẻ mặt đẫm nước mắt, chậm rãi đi vào nhà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.