Quan Gia

Chương 320: Chương 320: Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 320: Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Chiếc xe jeep cũ nát của khu Giáp Sơn lại một lần nữa xuất hiện tại tòa nhà Huyện ủy. 

Mỗi lần chiếc xe jeep này xuất hiện tại tòa nhà Huyện ủy đều khiến mọi người phải chú ý. Trước tiên chiếc xe này đã cũ nát, thuộc hàng đồ cổ, tòa nhà Huyện ủy khó mà có thể thấy được “kỳ quan” này. Mà hiện tại, sở dĩ mọi người chú ý là bởi vì trong xe bước xuống một chàng thanh niên trẻ tuổi có làn da thật khỏe mạnh. 

Huyện Lâm Khánh nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp qua một chàng trai có làn da khỏe mạnh như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng biết chính mình hiện tại giống như một con trâu khỏe. Tuy nhiên trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, bộ dáng đặc biệt khiêm tốn, cẩn thận, giống như hắn không phải là Bí thư Khu ủy mà là một sinh viên mới tốt nghiệp, được phân phối đến văn phòng Huyện ủy để thực tập. 

Làm người thì phải biết khiêm tốn cẩn thận, quá kiêu ngạo, ương ngạnh thì sẽ không tốt. 

Bí thư Lưu thường xuyên nhắc nhở mình như vậy. 

Bí thư Lưu nhẹ nhàng bước đến tòa nhà Huyện ủy. Các cán bộ đang lui tới tòa nhà Huyện ủy, nhìn thấy Bí thư Lưu thì liền dừng bước, hướng Bí thư Lưu lộ ra nụ cười rạng rỡ, rồi lại tránh sang một bên. 

Những “đãi ngộ” như thế, một Phó bí thư huyện ủy bình thường cũng chưa chắc có thể hưởng thụ được. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, gật đầu chào lại tất cả mọi người. 

Đến văn phòng của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng gõ cửa. 

- Mời vào! 

Chu Kiến Quốc ở bên trong, giọng nói rất có uy lực. 

Lưu Vĩ Hồng đẩy cửa bước vào, khẽ cười nói: 

- Xin chào Bí thư! 

- À, Vĩ Hồng, mau lại đây ngồi đi. 

Chu Kiến Quốc khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, vẫn ngồi đằng sau bàn làm việc chứ không đứng dậy, tùy ý nói. 

Lưu Vĩ Hồng đến Giáp Sơn nhậm chức đã được nửa năm, nhưng vẫn giữ mối quan hệ tốt với Chu Kiến Quốc, không một chút bất hòa. Chu Kiến Quốc có đôi khi gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng để tâm sự về việc nhà. Điều này cũng khó trách, Bí thư Chu ở Lâm Khánh cũng không có mấy người để có thể tâm sự. Lưu Vĩ Hồng tuy còn trẻ nhưng Chu Kiến Quốc lại cảm thấy hắn có thể chia sẻ cùng mình. 

Lưu Vĩ Hồng bước đến, trước hết châm đầy tách trà cho Chu Kiến Quốc, rồi rót một ly cho mình, lúc này mới ngồi vào bàn làm việc, đối diện với ông. 

- Bí thư, gọi tôi đến đây gấp như vậy là có chuyện gì vậy? 

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu nhẹ nhàng. 

- Vĩ Hồng à, vấn đề rất phức tạp. Tổ điều tra của ỦY ban kỷ luật tỉnh đã xuống đây rồi. Nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phương Đông Hoa rất là tức giận. 

Nói đến đây, hai hàng lông mày của Chu Kiến Quốc chau lại, dường như rất là bực bội. 

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Chu Kiến Quốc mà nói thì đó là một sự uy hiếp. Ông biết Phương Đông Hoa còn kiêm nhiệm luôn chức Phó bí thư Tỉnh ủy, ở toàn bộ tỉnh Sở Nam có thể nói là một đại nhân vật đạp một cước đất rung núi chuyển. Chu Kiến Quốc chỉ cần nghĩ đến trên đầu Phương Đông Hoa có quầng sáng thì liền không kìm nổi sự bất an. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, hỏi: 

- Bí thư, tin tức này là thật sao? 

- Đương nhiên là thật. Bí thư Lục vừa mới gọi điện thoại thông báo cho tôi, tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh vừa mới đến vào buổi sáng. Các lãnh đạo huyện còn mời bọn họ ăn cơm. Tổng cộng có sáu người, dẫn đầu là Chủ nhiệm Giang của phòng Kiểm tra kỷ luật 3 Ủy ban kỷ luật tỉnh, là một người rất nghiêm khắc. Khi nói chuyện giọng điệu cũng rất cứng rắn. 

Chu Kiến Quốc đơn giản nói qua tình hình. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói: 

- Bí thư, tôi nghĩ cũng chẳng có gì đáng lo đâu. Mặc kệ là Ủy ban kỷ luật tỉnh hay là tổ điều tra gì đó, cuối cùng thì phải lấy sự thật làm cơ sở thôi. 

Chu Kiến Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, nói: 

- Vĩ Hồng à, sợ là không đơn giản như vậy. Bí thư Lục.... 

Trong khoảnh khắc, Chu Kiến Quốc dừng lại rồi lắc đầu. 

Xem ra thì Lục Đại Dũng cũng có chút không chịu nổi sức ép, trong điện thoại rất có khả năng nói lời nhụt chí với Chu Kiến Quốc. Với lý lịch kinh nghiệp của Lục Đại Dũng thì quả thật không có khả năng đối đầu với Phương Đông Hoa. Về phần Lục Đại Dũng cụ thể nói với Chu Kiến Quốc điều gì thì cũng không cần phải tìm hiểu cho sâu. 

Trận đấu tranh ngầm này đã vượt ra khỏi phạm vi địa khu Hạo Dương. Chỉ có điều cán bộ địa khu Hạo Dương bao gồm Lục Đại Dũng, Tào Chấn Khởi cũng không biết nguyên nhân thật sự của nó. 

Một khi đã như thế thì Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không nên để Chu Kiến Quốc phải chịu dày vò như vậy. 

Thế lực to lớn của nhà quyền quý ở Bắc Kinh thì không phải một cán bộ như Chu Kiến Quốc có thể tưởng tượng được. 

- Bí thư, không cần lo lắng. Tôi đã có cách giải quyết. 

Lưu Vĩ Hồng nói, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. 

- Sợ là không dễ ứng phó đâu. 

Chu Kiến Quốc vẫn lắc đầu như trước, mặt hơi nhăn lại. 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ giọng nói: 

- Không có việc gì đâu. Chỉ sau vài ngày thì tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ về thôi. 

- Cái gì? 

Chu Kiến Quốc như là mới phục hồi lại tinh thần, mở to mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

- Cậu nói cái gì vậy? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Yên tâm đi, bọn họ chỉ điều tra một chút thôi, phát hiện được sự thật rồi thì chẳng còn gì điều tra nữa, tự nhiên là sẽ trở về. Lâm Khánh của chúng ta cũng chẳng phải danh lam thắng cảnh gì, ở lại đây để làm chi đâu. 

Chu Kiến Quốc bị những lời nói này làm cho nghẹn họng. 

Tiểu tử này là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ đây? Chẳng lẽ hắn không rõ đó là tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh hay sao? 

- Vĩ Hồng, không được phớt lờ như vậy. Đó là Ủy ban kỷ luật tỉnh, chỉ sợ là lão Lý cũng không thể can thiệp vào. 

Một lát sau, Chu Kiến Quốc cẩn thận nói, mang theo giọng điệu dò xét. Ông ta biết Lưu Vĩ Hồng và con trai Lý Dật Phong Lý Hâm là bạn tốt của nhau. Đó cũng chính là nguyên nhân hắn được Lục Đại Dũng ủng hộ. Nhưng hiện tại, rõ ràng là bên kia cũng không phải ngồi không. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa kinh nghiệm lý lịch chỉ sợ là còn dày dạn hơn so với Lý Dật Phong, xếp hạng ở trong Đảng cũng nằm vị trí cao hơn. Lý Dật Phong chỉ có thể ảnh hưởng đến Lục Đại Dũng chứ không thể ảnh hưởng đến Phương Đông Hoa. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không sao, Chủ nhiệm Phương chỉ nhất thời tức giận, cảm thấy cán bộ của Ủy ban kỷ luật bị oan ức. Cái này thì nhất định là phải làm, bằng không thì về sau công tác của Ủy ban kỷ luật sẽ bị động. Tuy nhiên, khi không thể điều tra được gì thì cần phải trở về ngay. 

Chu Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ nhưng phần không tin lại chiếm đa số. 

Nhìn chung thì cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không phải thật tâm nói. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng thì lại có phần rất chắc chắn. Thật không biết hắn dựa vào đâu mà tin tưởng như thế. 

Chu Kiến Quốc do dự một lát, đang muốn lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. 

- Mời vào! 

- Bí thư Chu, Bí thư Lưu cũng ở đây à. Thật là trùng hợp. 

Người đẩy cửa bước vào là Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn, vốn mặt đang mỉm cười, nhìn thấy Vĩ Hồng thì hơi ngạc nhiên một chút. Vương Hóa Văn trước kia hay gọi Lưu Vĩ Hồng là Vĩ Hồng, nhưng sau đó lại đổi thành Bí thư Lưu, và bây giờ vẫn gọi như vậy. Ông ta cảm thấy Lưu Vĩ Hồng tuy tuổi còn trẻ nhưng lại không thể đánh đồng với các thế hệ con cháu bình thường khác. Nếu cứ mãi gọi Vĩ Hồng thì lại không tôn trọng. 

- Anh Vương, có gì mà trùng hơp? 

- Là tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh đến đây hai người, bảo là phải mời Bí thư Lưu đến hỗ trợ điều tra. Không nghĩ đến Bí thư Lưu lại có mặt ở nơi này. 

Vương Hóa Văn đơn giản giải thích tình hình. 

Lúc ấy không có di động, Lưu Vĩ Hồng lại làm việc tại khu Giáp Sơn, tổ điều tra Ủy ban kỷ luật kỷ luật cũng không có khả năng tự mình đến khu Giáp Sơn tìm hắn, nên phải thông qua Huyện ủy để gọi hắn, xem như là quy cách chính quy. Vương Hóa Văn tự nhiên phải xin chỉ thị của Chu Kiến Quốc trước. 

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói: 

- Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh, không phải là liên hệ với Ủy ban kỷ luật huyện là phù hợp sao? 

Vương Hóa Văn liền cười khổ một tiếng. 

Ủy ban kỷ luật huyện? 

Hiện tại nó đã bị hỗn loạn. 

Phó chủ nhiệm Lý Binh vẫn còn đang bị giam giữ. Phó chủ nhiệm Hoàng Hưng Quốc thì hai ngày trước đã được thả ra nhưng vẫn còn bị “án treo”. Hiện tại thì vẫn chưa đi làm, nghe nói là bị hoảng sợ rất nhiều nên phải ở nhà tịnh dưỡng. Tuy nhiên, có nguồn tin là Hoàng Hưng Quốc đã phản bội, khai ra rất nhiều tin tức về Ủy ban kỷ luật huyện để làm điều kiện trao đổi. Nếu không thì chỉ sợ ông ta cũng sẽ giống như Lý Binh, vẫn còn đang bị giam giữ. Một vài cán bộ của Ủy ban kỷ luật cũng vẫn còn đang bị tạm giam. Bây giờ chỉ còn Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trần Văn Đông, Chánh văn phòng Chu Lỵ và một số cán bộ khác thì làm gì mà còn tâm tư làm việc chứ. 

Hơn nữa, tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh lúc này đã thông qua Ủy ban kỷ luật huyện gọi điện thoại mời Bí thư Lưu đến hỗ trợ điều tra, chẳng lẽ hắn không đi sao? 

Tính cách của Bí thư Lưu, hiện tại toàn bộ cán bộ huyện Lâm Khánh ai mà không rõ chứ. 

Trong đầu của Vương Hóa Văn cũng có chút thay đổi. 

Chu Kiến Quốc nói: 

- Xét theo tình huống thực tế của Ủy ban kỷ luật hyện, trong khoảng thời gian này, tôi muốn mọi công việc của Ủy ban kỷ luật phải báo cáo trực tiếp lại cho tôi. 

Thì ra là thế! 

Chu Kiến Quốc đã kiêm nhiệm luôn chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện. 

Tình hình như vậy thì cũng không có gì đáng trách. 

- Vĩ Hồng, cậu đi gặp bọn họ đi. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không vội, Chánh văn phòng Vương, mời ngài đến gặp đồng chí của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh, nói là tôi đã nhận được điện thoại, sẽ lập tức từ khu Giáp Sơn đến đây. Một giờ sau tôi sẽ tự động đến báo danh. 

- Chuyện này.... 

Vương Hóa Văn không trực tiếp đáp ứng, mắt nhìn Chu Kiến Quốc, chờ chỉ thị của ông ta. 

Chu Kiến Quốc trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu Lưu Vĩ Hồng làm vậy là có ý gì. Tuy nhiên, ông ta vẫn nói với Vương Hóa Văn: 

- Anh Vương, cứ xử lý như vậy đi. 

- Vâng, thưa Bí thư Chu! 

Vương Hóa Văn gật đầu, rồi quay sang chào Lưu Vĩ Hồng, xoay người bước ra khỏi phòng Bí thư. 

Sau khi Vương Hóa Văn đóng cửa phòng lại, Lưu Vĩ Hồng nâng tách trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói: 

- Bí thư, tôi xem ngài cần phải chuẩn bị tuyển một số người. 

- Tuyển ai? 

Chu Kiến Quốc hơi có chút không hiểu. 

- Một Phó bí thư Huyện ủy, một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện, còn một người là Trưởng phòng Nông nghiệp huyện. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói. 

Chu Kiến Quốc đầu óc trở nên mơ hồ hơn. 

Bây giờ còn nói như thế sao? 

Chẳng lẽ người này không biết suy nghĩ à? 

Người của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đang ở tại tòa nhà này. 

- Tuy nói rằng, bộ máy thành viên Huyện ủy, phải từ địa khu quyết định nhưng ngài cũng nên chuẩn bị một chút. Nếu có thể chọn người thích hợp thì cứ đề cử lên Bí thư Lục. Tôi tin rằng Bí thư Lục sẽ ủng hộ. Về phần ứng cử viên cho Trưởng phòng Nông nghiệp huyện, tôi cảm thấy có một người. Ngài cảm thấy Hùng Quang Vinh như thế nào? Tôi tuy rằng rất tiếc anh ấy nhưng để cho vợ chồng người ta hai người hai nơi thì cũng chẳng phải là chuyện tốt. Ngài lúc này cũng nên chiếu cố cho bọn họ đi. 

Lưu Vĩ Hồng không để ý đến sự kinh ngạc của Chu Kiến Quốc, tự ý nói, giống như là ván đã đóng thuyền. 

Chu Kiến Quốc nhíu mày lại. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.