Quan Gia

Chương 301: Chương 301: Thả người hay không là do tôi định đoạt




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 301: Thả người hay không là do tôi định đoạt 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

- Bí thư Lục? 

Hùng Quang Vinh không khỏi ngây người ra. 

Rốt cuộc không thể tưởng tượng được ở chỗ này lại có thể gặp được nhân vật số một của địa ủy. 

Khi Hùng Quang Vinh khôi phục lại trạng thái tinh thần của mình thì đám người Lục Đại Dũng đã bước ra đến cửa. Y tự nhiên cũng không đuổi theo làm gì. Hơn nữa, cho dù có đuổi theo thì biết nói cái gì? Chẳng lẽ công nhiên nịnh bợ sao? 

Hùng Quang Vinh dù sao cũng là người có tư tưởng đơn thuần. Y cũng chỉ công tác tại đơn vị cơ sở nên ít nhiều không có kinh nghiệm trong chốn quan trường. 

- Chủ tịch khu, xin mời! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào tạm biệt. 

Lục Đại Dũng triệu tập các lãnh đạo chủ yếu của huyện mở cuộc họp, hắn tự nhiên cũng không thể đi theo. Phỏng chừng, sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Đại Dũng sẽ tìm một thời điểm thích hợp để gặp riêng hắn. Cũng đã đến lúc gặp trực tiếp Lục Đại Dũng rồi. Cho dù Lưu Vĩ Hồng có kiên nhẫn thì chỉ sợ Lục Đại Dũng không kiên nhẫn nổi. 

Hùng Quang Vinh nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức mừng rỡ, tiến lên vài bước, cầm tay Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Bí thư, cậu không sao chứ? 

Tuy rằng, thông qua điện thoại, Lưu Vĩ Hồng đã kể rõ sự tình cho Hùng Quang Vinh nghe. Tuy là đã nắm rõ sự tình, nhưng dù sao cũng là qua điện thoại, làm sao có sự thân thiết như khi gặp mặt được? Hơn nữa, Bí thư địa ủy Lục cũng đã đến rồi, cũng không biết sự việc có thay đổi gì không? 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói: 

- Không sao, không có việc gì. Vất vả cho anh rồi. 

- Không, tôi có vất vả gì đâu. Chỉ cần Bí thư không có việc gì là tốt rồi. 

Hùng Quang Vinh tự đáy lòng nói, vẻ mặt vui sướng. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, rồi cùng đi với Hùng Quang Vinh đến trước mặt Thân Khắc Lễ, mỉm cười nói: 

- Sếp Thân, vị này là đồng chí Chủ tịch khu Giáp Sơn Hùng Quang Vinh chúng tôi. Chủ tịch khu, vị này là Cục trưởng cục công an địa khu Thân Khắc Lễ. Bí thư Lục đã mời ngài ấy tự mình lãnh đạo tổ điều tra cho vụ án này. Trình Tĩnh nếu đã bị bắt đến đây thì cứ giao cho sếp Thân xử lý đi. 

Hùng Quang Vinh vừa nghe, trong đầu liền cảm thấy mê muội, vội không ngừng đưa tay ra bắt tay Thân Khắc Lễ: 

- Xin chào, xin chào, sếp Thân. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. 

Thân Khắc Lễ sắc mặt hơi nghiêm lại, cũng bắt tay Hùng Quang Vinh, nói: 

- Cám ơn Chủ tịch khu Hùng đã phối hợp công tác với chúng tôi. 

Lúc này Trần Văn Đông lại nói: 

- Sếp Thân, ngài xem có nên thả những đồng chí của Ủy ban kỷ luật huyện ra trước không? 

Lục Đại Dũng tự mình triệu tập những đồng chí lãnh đạo chủ chốt của huyện mở cuộc họp, Trần Văn Đông nhất định phải tham gia. Nhưng hiện tại ông ta không thể không lưu lại để can thiệp Thân Khắc Lễ. Cuộc họp của Bí thư Lục tất nhiên là quan trọng. Nhưng can hệ đến tiền đồ của những người thân ông ta thì ông ta không thể bỏ mặc được. Đợi sau khi vụ án này kết thúc, liều mạng nhận một chút phê bình nhưng có thể để lại ấn tượng phá án trong lòng Lục Đại Dũng thì cũng đành phải vậy. 

Hiện tại thì vốn chẳng có ấn tượng gì. 

Thân Khắc Lễ liếc mắt nhìn ông ta, nghiêm túc nói: 

- Chủ nhiệm Trần, vừa rồi Bí thư Lục đã chỉ thị và ngài cũng đã nghe qua rồi đó. Những cán bộ khác của Ủy ban kỷ luật thì có thể thả, nhưng những người tham dự vào cuộc tra tấn, bức cung cùng với đội trưởng đội chấp pháp của cục Nông nghiệp thì không thể thả. 

Vẫn liên tục đi theo bên người Trần Văn Đông là Lý Binh thì gương mặt xám như tro tàn. 

Nói cách khác, ông ta vẫn phải ở lại chỗ này, chẳng khác nào một tù nhân đang bị giam giữ. Trước đó, Lý Binh trong lòng còn không sợ hãi đến vậy. Cứ việc ông ta cung khai rất nhanh nhưng chỉ có điều là tạm thời đối phó. Hạ Hàn và cái tên sếp Cao kia không phải là ngồi không. Lý Binh nếu không dám nhận tội thì bọn họ cũng không ngại “gậy ông đập lưng ông”. Bọn công an, nếu muốn làm điều này thì chỉ sợ là còn lão luyện hơn so với đám cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện. Nghe nói là có thể đánh cho người đó bị nội thương đầy người nhưng bề ngoài thì lại chẳng nhìn thấy cái gì hết. Không giống như bọn họ, trói người ta lại, rồi dùng gậy đánh một mạch, không lưu lại dấu vết mới là lạ. 

Tra tấn bức cung cũng là một kỹ thuật và không phải ai cũng đều có thể làm tốt. 

Lý Binh lúc đó trong lòng suy nghĩ làm thế nào để bắt đám người Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn phải trả giá. 

Hừ, hừ, đừng nghĩ Lý Binh tôi là kẻ bất tài chứ? 

Nhất định phải cho các người sáng mắt ra. 

Nhưng Lục Đại Dũng vừa đến đã cho ra quyết định, Lý Binh lúc này mới thật sự sợ hãi vô cùng. Bí thư địa ủy đã quyết định, ở địa khu Hạo Dương này còn ai dám cãi lại. Hiện tại, nghe xong lời của Thân Khắc Lễ, ông ta coi như mất hết can đảm. 

- Ôi, sếp Thân, ngài xem, đồng chí Lý Binh đang bị thương. Hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng, có nên cho ông ấy đi bệnh viện điều trị trước không? 

Trần Văn Đông đảo mắt, lập tức liền nghĩ ra được lý do. 

Thân Khắc Lễ liếc mắt nhìn một nửa bên mặt của Lý Binh, cười lạnh nói: 

- Vết thương ấy mà tính cái gì? Một bàn tay có thể đánh đến như thế sao? Không sao, cứ gọi bác sĩ đến đây, cho một vài viên thuốc là xong. 

Thân Khắc Lễ cũng là một cán bộ công an lão luyện, trường hợp nào mà chưa thấy qua. Vết thương ấy của Lý Binh chỉ là ngoài sd, trong mắt ông ta nó chẳng là cái gì. Hơn nữa, ông ta là thân tín của Lục Đại Dũng, trong lòng Lục Đại Dũng nghĩ như thế nào ông đều hiểu được. Trần Văn Đông tưởng ông ngu sao? 

- Việc này…! 

- Lão Tưởng, anh gọi người đến kiểm tra cho ông ta đi. Tôi hiện tại còn phải đi gọi điện thoại yêu cầu bên chỗ cảnh sát cử người đến ngay. 

Trần Văn Đông còn muốn nói thì Thân Khắc Lễ đã quay sang Tưởng Đại Chính ra lệnh, rồi lập tức xoay người bước vào trong phòng, hiển nhiên là chuẩn bị đi gọi điện thoại. 

- Vâng, sếp Thân! 

Tưởng Đại Chính nghiêm chỉnh chấp hành, rồi lập tức ra lệnh cho Hạ Hàn. 

Hạ Hàn làm sao mà còn khách khí nữa, tiến lên một bước, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Binh, quát: 

- Đi! 

Lý Binh cả người run lên, dường như không còn xương cốt gì nữa. Cánh tay của Hạ Hàn cứng rắn, liên tiếp kéo ông ta vào trong phòng giam. 

- Mụ nội nó, cho các người chết. Dám chơi xấu người khác hả? 

Sau khi đẩy xong Lý Binh vào, Hạ Hàn vỗ vỗ tay, vừa phun ra một bãi nước bọt vừa mắng những lời cay độc. Trần Văn Đông lúc này thần sắc cực kỳ không tốt. 

Trần Văn Đông liền vội chạy theo Thân Khắc Lễ nói: 

- Sếp Thân, vậy những người kia có thể đi chưa? 

Thân Khắc Lễ cũng không quay đầu lại, chán ghét nói: 

- Chủ nhiệm Trần, tôi vừa mới tiếp nhận vụ án, tình huống vẫn còn chưa rõ ràng lắm. Chờ khi nào tôi làm rõ, người nào thả, người nào không nên thả đều sẽ có chủ trương. Xin mời ngài đừng ở đây cản trở công việc của tôi. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. 

Thân Khắc Lễ nhìn qua thì là người thô lỗ, nhưng bên trong lại không đơn giản như vậy, nhẹ nhàng khéo léo một câu thì đã ám chỉ Tào Chấn Khởi “tham ô”. Ông ta chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lục Đại Dũng mà thôi. 

Trần Văn Đông sắc mặt trắng bệch, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứng ngây người một hồi, rốt cuộc dậm chân thật mạnh, xoay người bỏ đi. Sau khi đi ngang qua đám người Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn thì dừng lại, trừng mắt một cái rồi bước đi luôn. 

Phù! 

Trần Văn Đông chưa ra khỏi cửa thì Hạ Hàn trong này đã phun một bãi nước bọt, vẻ mặt khinh thường. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Hạ Hàn, cần phải giữ văn minh của một người đồn trưởng chứ. 

Hạ Hàn cười ha hả, giọng cười rất là vui sướng. 

- Bí thư Lưu! 

Tưởng Đại Chính nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như đang đợi chỉ thị của hắn, giống như Lưu Vĩ Hồng là thượng cấp vậy. Vì sao có loại cảm giác này, Tưởng Đại Chính cũng không hiểu. Nhưng toàn bộ sự việc đã đến nước này thì Tưởng Đại Chính có thể nhìn ra một ít manh mối. Mặc kệ thế nào thì ban đầu là Ủy ban Kỷ luật huyện muốn chỉnh Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ thì Lưu Vĩ Hồng vẫn đứng ở nơi này, một sợi tóc cũng không mất. Còn đám cán bộ Ủy ban kỷ luật huyện kia thì bị tạm giam. Nhìn tư thế của sếp Thân thì ông ta cũng nhận định người của Ủy ban Kỷ luật huyện không đúng. Kế tiếp thì chỉ có xem việc này sẽ quyết định như thế nào thôi. 

Vị này nhìn qua thì giống như một Bí thư trẻ tuổi lưu manh. Nhưng giờ phút này, địa vị và hình tượng của Lưu Vĩ Hồng trong cảm nhận của Tưởng Đại Chính đã hoàn toàn thay đổi. 

- Sếp Tưởng, tôi nghĩ anh nên ở chỗ này để hiệp trợ cho sếp Thân đi. Bí thư Lục hẳn là có thể lý giải. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, giọng điệu rất là bình thản, chút cũng không có “trên cao nhìn xuống”. Tưởng Đại Chính thì lại cảm thấy đây là chỉ thị nên vội vàng đồng ý. 

Có đi họp hay không thì chính là ở vấn đề thái độ. Nhưng ở đây hiệp trợ Thân Khắc Lễ thì thái độ ấy càng rõ ràng hơn. Bí thư Lục đương nhiên là có thể hiểu. 

- Hạ Hàn, em cũng ở lại đi. 

- Vâng! 

- Em cả đêm không ngủ, chú ý nghĩ ngơi một chút nhé. 

- Được! 

Lưu Vĩ Hồng liền quay sang Hùng Quang Vinh nói: 

- Chủ tịch khu, tôi đi báo cáo với sếp Thân một tiếng rồi chúng ta ra về. 

- Bí thư Lưu, cậu không ở đây à? 

Hùng Quang Vinh kỳ quái hỏi han. 

- Tổ chuyên án của địa khu đã thành lập, lập tức sẽ đến đây tiếp nhận, lúc này cơ bản tôi không còn chuyện gì ở đây. Nếu cần tôi hỗ trợ điều tra thì tổ chuyên án sẽ thông báo cho tôi biết. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói. 

Hùng Quang Vinh liên tục gật đầu. Đối với Lưu Vĩ Hồng bây giờ, y vô cùng khâm phục. Dám ở Ủy ban Kỷ luật huyện đại náo, đây không phải là quá can đảm sao? Kết quả lúc này đã hoàn toàn nói lên Lưu Vĩ Hồng mưu lược và sâu sa ra sao. 

- Sếp Thân, tôi tạm thời hết trách nhiệm ở đây. Nếu tổ chuyên án có cần tôi phối hợp điều tra chuyện gì thì cứ tùy ý gọi tôi đến. 

Sau khi đi vào phòng, Lưu Vĩ Hồng cười hướng Thân Khắc Lễ nói lời tạm biệt. 

Thân Khắc Lễ uy nghiêm gật đầu. 

Cho đến bây giờ, Thân Khắc Lễ không biết Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu tài giỏi. Nhưng xem ra thì tất cả đều là có Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa. Còn Lưu Vĩ Hồng thì dù sao cũng là một tiểu tốt, cũng không đáng để sếp Thân như ông ta phải coi trọng. 

Lưu Vĩ Hồng lễ phép chào Thân Khắc Lễ một lần nữa rồi mới bước ra ngoài. 

- Hạ Hàn, ngày hôm qua chúng ta quên đi đón Tình Nhi và Tiểu Trương rồi. Tiểu Trương có gọi cho em không? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi, trên mặt còn có chút áy náy. Cô bé từ xa chạy đến đây tìm hắn, ngày đầu tiên đã cho người ta leo cây. Tuy nói là có nguyên nhân nhưng tóm lại thì mình vẫn là người có lỗi. Cô bé không chừng còn rất là lo lắng. 

Hạ Hàn như tỉnh mộng nói: 

- Ái cha, anh xem bận đến nỗi lú lẩn cả đầu óc, quên béng mất việc này. Tiểu Trương ngày hôm qua có gọi cho em, em bảo cô ấy quay về khu. Tình Nhi thì còn ở nhà khách Lâm Khánh. Anh mau nhanh lên đi, phỏng chừng cô bé lo lắng lắm đấy. Cũng mong là không xảy ra chuyện gì. 

- Đi thôi, Chủ tịch khu! 

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, rồi khoác vai Hùng Quang Vinh rời khỏi doanh trại bộ đội. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.