Quan Gia

Chương 329: Chương 329: Quan hệ dây chuyền.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 329: Quan hệ dây chuyền. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Chu Kiến Quốc không khỏi giật mình, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nghiêm túc nói: 

- Ý cậu là, Mễ Khắc Lương hẳn sẽ cổ động người khác gây chuyện? 

Lưu Vĩ Hồng đáp: 

- Con người Mễ Khắc Lương, xưa nay chẳng tuân theo quy củ gì, việc gì cũng dám làm. Do vậy khả năng này cũng không loại trừ, không thể không đề phòng được. Nếu để xảy ra việc tập thể nào, thì ảnh hưởng sẽ không hay đâu. 

Từ khi Chu Kiến Quốc nhậm chức đến nay, động tĩnh ở huyện Lâm Khánh quả thực là không nhỏ. 

Đầu tiên là mấy dòng họ ở khu Giáp Sơn đánh nhau, gây chết người. Kế tiếp là vụ Ủy ban Kỷ luật huyện vu cáo hãm hại cán bộ cơ sở, gây ầm ĩ, kinh động đến cả tỉnh, Ủy ban kỷ luật tỉnh còn phải cử tổ điều tra xuống. Bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng và Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi thì lại xảy ra mâu thuẫn. 

Nếu lại xảy ra việc quần chúng gây rối, nhằm vào chính quyền huyện thì lãnh đạo cấp trên sẽ coi Chu Kiến Quốc ra gì? 

Chu Kiến Quốc sắc mặt lập tức âm trầm hẳn. 

Điểm này ông thể ngờ được Lưu Vĩ Hồng đã “lường trước được máy bay địch”. 

- Thế theo cậu phải làm thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói: 

- Trước tiên hãy điều Mễ Khắc Lương ra khỏi huyện Lâm Khánh, đến địa khu đảm nhận một chức gì đó. Sau đó lại triệu kiến Phó bí thư Mễ của khu Thượng Bình, nếu có thể, tốt nhất hãy sắp xếp cho ông ta một chỗ trong Ủy ban nhân dân huyện. Cái này phải xem xem Bí thư Lục có đồng ý hay không nữa. 

Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày trùng xuống trầm tư suy nghĩ. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ đơn giản nói mấy câu có hàm ý, thật sự rất phong phú, ông cần phải “tiêu hóa” một chút. 

Mễ Khắc Lương thì bắt buộc phải “tóm”, nhưng lại không thể để xảy ra nhiễu loạn. Đây là tiền đề cơ bản. Vậy điều chuyển ông ta ra khỏi huyện Lâm Khánh, buộc ông ta rời khỏi “cái ổ” của mình thì là rất cần thiết. 

Việc phòng công an huyện bí mật bắt giữ ông chủ Điền, tin chức chưa tiết lộ ra bên ngoài, thậm chí đến cả Cục trưởng cục công an Địa khu Thân Khắc Lễ cũng chưa biết. Biết được việc này, ngoài Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc thì cũng chỉ có Tưởng Đại Chính và Hạ Hàn mà thôi. Lúc đó không có điện thoại di động, phỏng chừng năm ba ngày, thậm chí chục ngày sau cũng không có người phát hiện ông chủ Điền bị “mất tích”…Đây chính là thời gian thoải mái để đối phó. 

Phỏng chừng Mễ Khắc Lương cũng không biết được thiên la địa võng nhằm vào ông ta đã được rải ra. 

Thêm nữa, “tranh cãi” giữa Ủy ban Kỷ luật huyện và Lưu Vĩ Hồng, phòng Công an huyện đã rõ ràng. Mễ Khắc Lương sai khiến đám người Mễ Khắc Lâm, Mễ Triệu Lực vu cáo hãm hại Lưu Vĩ Hồng, động cơ gây án cũng trở nên đầy đủ rồi. 

Vì Lưu Vĩ Hồng gây trở ngại cho đường tiền tài của bọn họ mà. 

Dời Mễ Khắc Lương ra khỏi huyện Lâm Khánh, đề bạt Phó bí thư Mễ của khu Thượng Bình, đúng là một ‘thủ đoạn’ cao minh. 

Mễ Hiền Hoa- Bí thư khu ủy hiện tại của khu Thượng Bình, cũng là nhân vật có máu mặt của Mễ gia Thượng Bình, chỉ là một nhánh họ xa có cùng một tổ tông chứ không phải “cận tông thân tộc” với Mễ Khắc Lương. Khả năng hiệu triệu Mễ gia Thượng Bình của ông ta chỉ đứng sau Mễ Khắc Lương mà thôi. Khi Mễ Khắc Lương bị điều chuyển đi, vì tiền đồ của chính mình mà Mễ Hiền Hoa không thể hưởng ứng lời “hiệu triệu” người trong tộc đứng lên gây chuyện của Mễ Khắc Lương, mà ngược lại ông ta sẽ tìm mọi cách để ngăn chặn những hành động quá kích. 

Đến lúc đó lấy thế của ‘vạn quân’ để tóm Mễ Khắc Lương. Người khác đều đã bị cho vào nhà lao Hạ Dương, cộng thêm sự “làm phản” của Mễ Hiền Hoa, thì liệu Mễ Khắc Lương còn làm được gì. 

Điều quan trọng nhất là, từ nay về sau, Mễ gia Thượng Bình coi như là bị phân hóa. Mễ Hiền Hoa vào bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, không vào bộ máy huyện. Bất luận là kinh nghiệm lý lịch, danh vọng và thực quyền đều không thể đánh đồng với Mễ Khắc Lương, tự nhiên cũng không thể trở thành Mễ Khắc Lương được. Thứ hai, tóm được Mễ Khắc Lương rồi, thì đồng nghĩa với việc đã đánh tan được một phái “bản địa” lớn nhất. 

“quân lính tan rã”. 

Sau này Chu Kiến Quốc hoặc là đánh hoặc là kéo, tự nhiên có thể thu phục được số cán bộ họ Mễ. 

Điều này trong mắt cấp trên, đó là một bản lĩnh lớn. 

Từ nay về sau Chu Kiến Quốc trong lòng Lục Đại Dũng, thậm chí cả lãnh đạo cao hơn cũng khác xưa nhiều. 

Còn hai đại biểu của phái “bản địa” là Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông người bị điều đi nơi khác, người thì bị vào nhà lao, đối với phái bản địa đó là lời đả kích lớn, vô cùng trầm trọng. Bỗng chốc hai vị trí ủy viên thường vụ Huyện ủy trở nên trống, chỉ cần Lục Đại Dũng toàn lực ủng hộ, chọn cho hai người thích hợp, thì Chu Kiến Quốc càng dễ cầm trịch hơn trong hội nghị thường vụ, thực sự trở thành nhân vật số một như đúng cái danh của nó. 

Đối với Lục Đại Dũng mà nói, chắc chắn là sẽ rất thích nhìn thấy cái cảnh đó. Hai “danh ngạch” trong ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng chẳng phải là nhỏ, nó đủ để “mua chuộc” được mấy vị cán bộ. Nhân sự trong quan trường biến đổi khác thường là do như vậy, đừng có cho rằng “mặt ngoài động’ chỉ có hai ủy viên thường vụ Huyện ủy, mà là cả một dây chuyền nhân sự bị biến động. Huyện Lâm Khánh có thể nói là được “thay máu”. 

Cho dù đa số nhân viên được bố trí theo ý của Chu Kiến Quốc, xét đến cùng, cũng đều là “thành viên tổ chức” của Lục Đại Dũng cả. 

Đối với việc xử lý Trần Văn Đông , ngay từ đầu Chu Kiến Quốc còn có chút không tán thành. 

Đối với Chu Kiến Quốc đây cũng là một tên vô lại. “Trình độ” vô lại của y không hề thua kém Mễ Khắc Lương. Hơn nữa, theo lời khai của Lý Binh, rất nhiều chứng cứ đều chỉ thẳng vào Trần Văn Đông. Nếu thật sự muốn “tóm” y, cũng không phải là không thể. 

Nhưng nghĩ kỹ càng, Chu Kiến Quốc lại không thể không khâm phục phương thức xử trí của Lưu Vĩ Hồng . 

Trần Văn Đông và Mễ Khắc Lương không giống nhau. 

Vị trí bất đồng. 

Mễ Khắc Lương là Phó Bí thư Huyện ủy, xếp hạng trong Đảng cao hơn Trần Văn Đông. Nhưng ông ta chỉ là một cán bộ “thổ bá vương” mà thôi. Trần Văn Đông là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật huyện, cũng là có “tổ chức”. Hệ thống của Ủy ban kỷ luật tương đối độc lập. Tóm được Trần Văn Đông, “sắc mặt” của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu Trương Bình An, thậm chí là chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa cũng chẳng dễ coi chút nào. 

Điểm này, cho dù là Lục Đại Dũng cũng có chút đố kỵ. Lục Đại Dũng phần nhiều không ủng hộ việc “tuyệt diệt” Trần Văn Đông. Chu Kiến Quốc cũng vậy mà Lưu Vĩ Hồng cũng thế, đã nhận được sự chiếu cố của Lục Đại Dũng, thì không thể vì để cho bõ tức mà buộc Lục Đại Dũng làm những việc không hợp ý của ông ấy được. Đây là điều đại kỵ trong chốn quan trường. 

Trần Văn Đông bị giáng chức đi, nói chung cũng là để mặt mũi cho Trương Bình An. Nhưng đối với sai lầm của Trần Văn Đông, thì phải làm cho mọi người rõ ràng, Lục Đại Dũng đối với ông ta, cũng là thủ hạ lưu tình rồi. 

Rõ ràng là cho người ta “tiêu” rồi lại còn muốn bán một nhân tình, chiêu này quả là đẹp. 

Chu Kiến Quốc càng nghĩ càng khâm phục. 

Nói ra thì rất phức tạp, nhưng đầu xuôi thì đuôi lọt, chỉ là giữa “khoảng cách”, Chu Kiến Quốc cũng cân nhắc giữa lợi và hại. 

- Ha ha! Vĩ Hồng, ý kiến này hay lắm, cơ bản là tôi đồng ý. 

Trong chốc lát, trên mặt của Chu Kiến Quốc lộ ra vẻ tươi cười, liên tục gật đầu, không che giấu sự khe ngợi của mình cho Lưu Vĩ Hồng. 

Thằng nhóc này, có cái đầu được lắm. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đấy chỉ là đề nghị của tôi thôi. Còn đưa ra quyết định thế nào thì là của bí thư. Tuy nhiên, bí thư, tôi phải mượn cơ hội này để hướng tay về phía ông. Ông giữ cho tôi hai vị trí, có được không? 

Lời này mà Lưu Vĩ Hồng cũng nói ra, trực tiếp giơ tay ra đòi chức quan ở văn phòng Bí thư Huyện ủy, mà không chỉ muốn một chức. 

Việc xấu thế nào, vào tay Lưu Vĩ Hồng cũng trở thành việc tốt cả. Cho nên Chu Kiến Quốc tâm trạng tốt, cười ha ha nói: 

- Cậu ấy à, tôi biết ngay là cậu sẽ nhân cơ hội để đưa ra điều kiện mà. Nếu như lúc này mà không giơ tay ra xin, thì không phải là Lưu Vĩ Hồng nữa rồi. Được được, không phải là điều Hùng Quang Vinh lên huyện để thay vị trí của Mễ Khắc Lâm chứ? Tôi đồng ý. 

 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói: 

- Bí thư, ông cũng quá coi thường khẩu vị của tôi rồi, tôi đâu chỉ muốn một vị trí. 

- Hả? Cậu cũng tham lam đấy. Được, cậu nói xem, còn muốn vị trí gì nữa? 

- Tôi suy nghĩ, hai bộ máy ở khu Giáp Sơn, nhân viên chênh lệch tuổi quá lớn, không có đủ sức sống. Nhiều năm như vậy, cán bộ khu Giáp Sơn chưa biến động qua, quan hệ rắc rối, thật sự rất phức tạp. Rất nhiều biện pháp mà không triển khai được. Nhân cơ hội này, giải quyết luôn cũng tốt. Lão Hùng thì thực ra tôi cũng rất thích, ông ấy có uy tín, có tính quyết đoán, lại khá ngay thẳng, thật sự không nỡ để ông ấy đi. Nhưng hai vợ chồng ông ấy cách xa nhau, cũng không thuận tiện lắm, tôi cũng không nên ích kỷ nữa đúng không? Hơn nữa đồng chí này về mặt công tác tương đối là cần cù chịu khó. Sau này công tác nông nghiệp ở huyện ta cũng phải mở ra một cục diện mới. Tôi nghĩ, để ông ấy trực tiếp dưới tay của bí thư, để ông ấy học tập một số kiến thức về nông nghiệp, như vậy cũng tốt. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi mà nói. 

Rõ ràng hắn “cài cắm” thân tín của mình cũng rất “đường hoàng”. Giống như là nghĩ thay cho người khác hết vậy, da mặt cũng thật là không mỏng. Tuy vậy “da dày tâm đen” vẫn là tố chất mà người theo con đường chính trị phải chuẩn bị, Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là mọt ngoại lệ. 

- Cho điều Tiểu Hùng lên huyện, thì ai hỗ trợ cậu? 

Chu Kiến Quốc hỏi. 

- Tiết Chí Dân sao? 

Tiết Chí Dân là Phó bí thư phụ trách Đảng và Quần chúng, là nhân vật số ba, Chủ tịch khu đi rồi, y sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch khu, xem như là nhận chức theo trình tự rồi. 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói: 

- Lão Tiết này, tôi cũng quan sát một thời gian rồi. Tuy là có chút không an phận công tác, nhưng về kinh tế cũng khá, biết vượt qua thử thách, khá kiên định…Ông xem, có để ông ấy tiếp nhận vị trí của Lý Binh hay không? 

- Tiếp nhận vị trí của Lsy Binh? 

- Đúng vậy, môi trường của Huyện ủy đều đã bị Trần Văn Đông làm ô nhiễm rồi. Buộc phải thay đổi, nếu không, bên Kiểm điểm kỷ luật chỉ hữu danh mà vô thực, ủy ban Kỷ luật huyện không đắc lực, thì việc xây dựng đội ngũ cán bộ sẽ bị mất một cánh tay. Tôi cảm thấy lão Tiết có thể đảm nhận được vị trí này. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói. 

- Ừ, tôi suy xét một chút. Thế Chủ tịch khu do ai làm? 

- Để Mã Cát Xương đi. Đồng chí này thông thuộc tình hình của khu Giáp Sơn. Hơn nữa, trong thời gian làm bông này, đồng chí ấy cũng đã rất tích cực. 

Thường xuyên xuống nông thôn kiểm tra tình hình ruộng đồng. Tôi cần một Chủ tịch khu tận tụy hết lòng như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói. 

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, đối với cán bộ khu Giáp Sơn ông không biết rõ như vậy. Nếu như Lưu Vĩ Hồng nói có thể sử dụng được Mã Cát Xương, thì là không thể sai được. Ông rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của Lưu Vĩ Hồng. 

- Thế những cán bộ khác điều chỉnh thế nào? Cậu có chương trình gì chưa? 

Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói: 

- Việc điều chỉnh cán bộ khác, đương nhiên là tuân theo sự phân công của Bí thư rồi, tôi chỉ đề nghị từng ấy thôi. 

Chu Kiến Quốc cười ha ha, chỉ vào cái mũi của Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Cậu ấy à, còn ở đây dụ dỗ tôi. Được rồi, tôi cũng phải làm cho hào phóng. Khu Giáp Sơn và bộ máy phía dưới cậu muốn điều chỉnh thế nào thì cứ làm như vậy. Cậu đưa ra chương trình đi. Ý này của cậu, đừng tưởng là tôi không biết. 

Chu Kiến Quốc tiếng cười rất sang sảng, đủ biết là trong lòng đang rất vui. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.