Quan Gia

Chương 309: Chương 309: "Hội song anh".




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 309: "Hội song anh". 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Hôm nay chơi thật thoả thích, khi đến khoảng 5 giờ chiều, 4 người mới hi hi ha ha mà đi về đại viện Ủy ban nhân dân khu. Xa xa, tiểu Hùng của văn phòng liền vội vàng lên đón, vẻ mặt đỏ bừng, dường như rất là kích động. 

Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, biết khẳng định lại xảy ra đại sự gì. 

- Tiểu Hùng, chuyện gì? 

- Bí thư, anh… Anh có khách… 

Nói xong, ánh mắt tiểu Hùng liền liếc qua liếc lại trên người Tiêu Du Tình, vẻ mặt hơi có chút cổ quái, dường như vị khách này có liên quan đến Tiêu Du Tình 

Lưu Vĩ Hồng lập tức liền có chút không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ người nào của Tiêu Gia lo lắng, đuổi tới khu Giáp Sơn? Nhưng, Tiêu Du Tình chỉ có một chị gái, chẳng lẽ là Nhâm Tú Nghi tới rồi? 

Vậy quả thực quá điên cuồng! 

Tính tình của Nhâm Tú Nghi và Tiêu Du Tình hoàn toàn khác nhau, đó là thục nữ chân chính, Tiêu Du Tình là giả bộ, trong đầu dã tính mười phần. 

- Nam hay nữ? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi một câu. 

- Nữ… 

Tiểu Hùng do dự một chút, lại thêm một câu: 

- Lại là Bắc Kinh tới, rất đẹp 

Tiêu Du Tình liền không kìm nổi hỏi: 

- Rất đẹp, đẹp hơn tôi nhiều không? 

Tiểu Hùng vội vàng lắc đầu: 

- Không phải... khác, hoàn toàn khác… 

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết y nói hoàn toàn khác là có ý gì 

- Ở đâu? 

- Ngay tại phòng Đảng chính, đã đến cả tiếng rồi, tự lái xe tới 

Hiện tại thông tin không phát đạt, Bí thư Lưu chui vào khe suối, người ta muốn tìm được hắn, thật sự không dễ dàng, chỉ có thể ở khu ngồi chờ. Lưu Vĩ Hồng liền vỗ vỗ đầu, tăng nhanh bước chân 

Đi vào đại viện Ủy ban nhân dân khu vừa thấy, một chiếc xe Audi màu đen, im ắng đỗ ở đó, vô cùng khí phách, treo biển số xe tỉnh Đại Ninh 

Bí thư Lưu càng thêm kinh ngạc, những người bạn của hắn ở tỉnh Đại Ninh hiện tại có thể lái được chiếc xe hơi xa xỉ này chỉ có một mình Lý Hâm, nhưng Lý Hâm lái xe Toyota, hơn nữa tiểu Hùng nói, khách là nữ, rất đẹp 

Đây cũng thật khiến người ta đầu đầy mờ mịt 

- Bí thư Lưu, rất hăng hái 

Lưu Vĩ Hồng chưa đi vào phòng Đảng chính, một giọng nữ tao nhã liền vang lên. 

Bí thư Lưu lập tức đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không thể tin được. 

- Tỷ? Sao tỷ lại tới đây? 

Giày xăng-̣đan pha lê gõ trên mặt sàn xi măng, rung động lộp bộp. Váy dài đen thuần bằng tơ tung bay mà ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ mặt như cười như không, mái tóc đen óng giống như lọn sóng xõa đầy trên đầu vai tròn, lộ ra khí chất quý tộc thản nhiên, làm người ta không dám nhìn gần. 

Chẳng phải Vũ Thường sao? 

Khó trách tiểu Hùng phải nói “hoàn toàn khác”. Vũ Thường và Tiêu Du Tình, quả nhiên là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác. Vũ Thường mãi mãi đều là khí chất tao nhã, phong độ nghiễm nhiên như vậy, làm người ta không kìm lòng nổi sinh ra ý kính trọng. Tiêu Du Tình lại nghịch ngợm hoạt bát, đáng yêu cực kỳ 

- Tỷ đến xem em, thế nào, không chào đón sao? 

Vũ Thường nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi cổ quái. 

Lúc này Bí thư Lưu, quả thật hình tượng không tốt lắm, quần áo đều nhăn nheo, còn dính không ít lá cây cây cỏ, hoàn toàn là một hậu sinh tiểu tử nghịch ngợm, một chút cũng không dính dáng đến Bí thư Khu ủy uy phong hiển hách 

- Hoan nghênh hoan nghênh, Chủ tịch Vân đại giá quang lâm Giáp Sơn, tiểu tử không dám không ngã giày đón chào! 

Lưu Vĩ Hồng qua lúc ban đầu khiếp sợ, liền bắt đầu nói hươu nói vượn. 

- Em đó, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, không một chút đứng đắn 

Vũ Thường mang theo chút giọng điệu oán trách, ánh mắt chung quy che giấu không được ý cưng chiều đối với Lưu Vĩ Hồng. Vũ Thường tỷ dường như mãi mãi cũng sẽ không thật sự tức giận với Lưu Nhị Ca 

- Phải, phải, lãnh đạo phê bình, tôi khiêm tốn nhận, khiêm tốn nhận! 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu như gà mổ thóc, quả nhiên một bộ dáng khiêm tốn thụ giáo 

- A, em đã biết, tỷ là Vũ Thường, phải không? 

Vẫn luôn đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, tò mò đánh giá Vũ Thường, Tiêu Du Tình bỗng nhiên không kìm nổi kêu lên. 

- Đúng, tỷ là Vũ Thường, em là ai? 

Vũ Thường kỳ thật đã sớm ở chú ý Tiêu Du Tình, lập tức mỉm cười hỏi ngược lại. 

- Em là Tiêu Du Tình, mẹ em là Tiêu Huệ Quân 

Tiêu Du Tình đáp, mắt to đen nhánh mang theo chút ý khiêu khích. Đương nhiên, che giấu rất tốt, ngoại trừ bản thân Vũ Thường, người bên cạnh không thể nhìn ra được 

Có liên quan gút mắc tình cảm giữa Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, sớm đã truyền khắp các đại thế gia Bắc Kinh. Tiêu Du Tình vẫn chú ý Lưu Vĩ Hồng, đối với chuyện này, tất nhiên cũng là nghe nói qua. Huống chi nó còn tại nhà hàng tây gặp qua Vũ Thường một lần, càng có ấn tượng 

- Ồ, hoá ra em chính là khuê nữ của cô Tiêu, thật xinh đẹp. 

Vũ Thường khẽ mỉm cười, khen ngợi nói. Không chú ý sự "khiêu khích" của Tiêu Du Tình. Trong mắt cô, Tiêu Du Tình căn bản là một đứa trẻ, có thể có thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng, điều đó cũng chỉ là biểu lộ cảm tình bình thường mối tình đầu của thiếu nữ mà thôi 

- Tỷ cũng khá xinh đẹp 

Tiêu Du Tình không muốn yếu đi khí thế, cũng khen Vũ Thường một câu. 

Hiển nhiên hai cô gái cười dài mà nói chuyện với nhau, đầu của Lưu Nhị Ca liền lớn một vòng cũng không chừng. Thật sự không có đoán được Vũ Thường sẽ vào lúc này đuổi tới khu Giáp Sơn, nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm… 

Từ lần trước ở Giang Khẩu, giữa hắn và Vũ Thường có một chút tiếp xúc vượt qua tình bạn, Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền thật sự có cách nghĩ. Nếu là trước kia, hắn là không dám nghĩ vậy. Sau khi trở về, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường điện thoại liên hệ càng thêm chặt chẽ so với trước kia, nội dung nói chuyện cũng càng thêm rộng rãi, Vũ Thường còn thường xuyên ở trong điện thoại nũng nịu với hắn. Điều này ở trước kia, là khó có thể tưởng tượng. Lưu Vĩ Hồng liền mơ hồ cảm thấy, trong lòng Vũ Thường khả năng cũng nổi lên biến hóa nào đó 

May mắn thế nào, liền ở trong này khiến cô đụng tới Tiêu Du Tình 

Thấy bộ dáng "đần độn" của Lưu Vĩ Hồng, trên trán còn chảy mồ hôi, Vũ Thường liền biết trong lòng hắn có chút bối rối 

Ai kêu hắn hoa tâm như vậy? 

Đáng đời, khiến hắn khẩn trương một hồi! 

- Bí thư Lưu, có bạn từ xa tới chẳng phải vui lắm sao? 

Vũ Thường liền cười trêu chọc Lưu Vĩ Hồng một câu, luôn mồm "Bí thư Lưu", kêu đến Nhị ca trong lòng run sợ 

- Phải, phải, vui lắm, vui lắm… 

Bí thư Lưu giờ này khắc này, chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống, vô hạn tiếp cận số không, chỉ biết lặp lại lời của Vũ Thường, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều, chính là lấy không ra một ý kiến hay 

Thấy Lưu Vĩ Hồng bộ dáng như vậy, Tiêu Du Tình vô cùng tức giận. Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là sợ Vũ Thường. Làm ơn, cho dù cô ấy là bạn gái, là vợ chưa cưới của anh cũng không cần phải có bộ dáng như vậy chăng? Giữa chúng ta cũng là trong sạch, không có chút gì xấu, anh sợ gì? 

- Vĩ Hồng ca ca, có bạn từ xa tới, anh nên mời người ta ăn cơm, có phải hay không? 

Tiêu Du Tình liền ngọt ngào kêu một tiếng "Vĩ Hồng ca ca", ngọt gấp bội, ngấy gấp bội, lại giơ tay thọc thọc xương sườn Lưu Vĩ Hồng 

Bí thư Lưu tức giận 

Cô bé, đã lúc nào rồi, còn càn quấy như vậy. Nhưng trong lúc này, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể "lớn tiếng quát lớn" cô bé, không khỏi quá mức, phải khiến người ta cười hắn "trọng sắc khinh bạn". Cho dù “người bạn” này kỳ thật cũng là rất xinh đẹp 

Tuy rằng không thể lớn tiếng quát lớn, nhưng trừng mắt một cái cũng có thể 

Sau khi Lưu Vĩ Hồng trừng qua Tiêu Du Tình, tựa như mộng mới tỉnh cười hì hì nói với Vũ Thường: 

- Tỷ, đói bụng rồi chăng, em mời tỷ ăn cơm. Ừ, chúng ta đi thị trấn ăn, thế nào? Điều kiện ở đó tốt một chút 

Tiêu Du Tình lại bị chọc tức. 

Tốt, khi tôi tới, anh ở tiệm ăn nhỏ ngoài cửa tùy tiện xua đuổi tôi, nay cô ta tới thì chê cấp bậc thấp, vội vội vàng vàng chạy tới thị trấn? 

Quả thực khinh người quá đáng! 

Thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Du Tình, Vũ Thường cũng có thể đoán được nguyên nhân gì, lại làm bộ như không biết, cười nói: 

- Vậy được rồi cùng đi thị trấn, tỷ còn có chuyện muốn nói với em 

Hôm nay cô chạy tới, quả thật là vì chuyện của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ Tiêu Du Tình cũng ở đây. Có những lời, vẫn là phải nói riêng thì tốt hơn. Về phần Lưu Vĩ Hồng có phải nặng bên này nhẹ bên kia hay không, Vũ Thường không quan tâm 

Lập tức Vũ Thường lắc vòng eo mảnh mai, vô cùng quyến rũ mà đi về chiếc xe Audi 

Tiêu Du Tình kêu lên: 

- Chờ một chút, em muốn đi thay quần áo trước. Vừa rồi rơi xuống nước, ướt sũng. Vĩ Hồng ca ca, anh không cần thay quần áo sao? Anh cũng ướt sũng đó… 

Lưu Vĩ Hồng đau đầu, liên tục xua tay nói: 

- Em mau đi đi, anh không cần thay 

Tiêu Du Tình bĩu môi, lộp bộp lộp bộp mà đi 

Cán bộ ở khu, đều cười hì hì mà từ xa nhìn tới bên này, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cũng không ai dám qua đây. Quả thật khí chất cao quý của Vũ Thường, khiến người ta không tự kìm hãm được cảm thấy khoảng cách, không dám dễ dàng tới gần. 

Vũ Thường nhìn bóng dáng Tiêu Du Tình thanh xuân dào dạt, như cười như không nói: 

- Nghe nói cô Lâm giới thiệu đối tượng cho em, tỷ còn tưởng rằng là bé lớn Nhâm gia, không ngờ là nhị tiểu thư 

Lưu Vĩ Hồng lập tức mặt sầu, hạ giọng nói: 

- Tỷ, tỷ biết rõ không phải... 

Vũ Thường vốn đang tính trêu chọc Lưu Vĩ Hồng vài câu, thấy bộ dáng hắn mặt mày nhăn nhó, trong lòng rất là không đành lòng, liền khẽ mỉm cười, giơ tay thay hắn lấy cọng cỏ nhỏ dính trên tóc bỏ ra, thở dài, nói: 

- Em đó, vẫn là tùy hứng như vậy. Nghe nói lần này đánh hết cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện. Đây không phải là Bắc Kinh, lúc này em đang là cán bộ, nhân vật số một Bí thư khu ủy, sao còn kích động như vậy? 

Tuy rằng giọng điệu mang theo một chút oán trách, tóm lại là che dấu không được ý cưng chiều 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày lập tức dương lên: 

- Tỷ, tỷ chính là vì chuyện này tới, phải không? Tỷ làm sao mà biết được? 

Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nói: 

- Tỷ làm sao mà biết được? Chuyện này đã truyền khắp Bắc Kinh rồi. Lưu gia Nhị ca, thật đúng là không chịu yên tĩnh, lăn lộn ở nông thôn, dăm ba ngày lại làm ra chút động tĩnh, không phải đập khách sạn thì là đánh cán bộ của Ủy ban kỷ luật, căn bản không giống người có khiếu làm quan! 

Lưu Vĩ Hồng liền hiểu rõ, cười lạnh một tiếng, nói: 

- Xem ra có người trước sau như một vẫn chú ý tới em. Cũng thật xem trọng Lưu Nhị Ca! 

Vũ Thường không hài lòng nói: 

- Đừng đoán mò. Bản thân làm tốt công việc, đừng luôn trách trên đầu người khác 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Tỷ, có một số việc không phải như tỷ tưởng tượng. Có người dựa vào gia tộc che chở, thuận buồm xuôi gió. Giang sơn của ta, phải dựa vào hai tay chính mình đánh ra! Con đường mà em và anh ta đi, định sẵn là bất đồng 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.