Quan Gia

Chương 328: Chương 328: Chết chắc rồi.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 328: Chết chắc rồi. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Mễ Khắc Lương còn đang do dự là có nên đi tìm Chu Kiến Quốc hay không, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã không để cho ông ta có cơ hội này. 

Trong phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ hút thuốc. Chu Kiến Quốc ngồi ở giữa, Lưu Vĩ Hồng ngồi bên phải chỗ cuối cùng, phía bàn bên trái có một cốc trà, do còn khá nóng, cho nên có thế đoán được là người ngồi chỗ đó rời đi chưa lâu. 

Thực tế, người ngồi ban nãy chính là trưởng công an huyện Tưởng Đại Chính. 

Tưởng Đại Chính đến để báo một số việc cho Chu Kiến Quốc: Người cung cấp giống táo “Hào quang số 1” , ông chủ Điền của tỉnh Hoàng Hải là một kẻ lừa đảo. 

Ngày hôm sau ở tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh rời đi, ông chủ Điền bị đám Hạ Hàn bắt được ở thị xã Hạo Dương, rồi bí mật áp giải về huyện Lâm Khánh. 

Qua thẩm vấn, ông chủ Điền thừa nhận, giống táo cải tiến có tên “Hào quang số 1” kia thực ra là những cây giống kém chất lượng bị vườn ươm thải ra mà thôi. Nào là giống sau khi cải tiến thì có thể thích ứng được với thời thiết và thổ nhưỡng của phía nam, năng suất cao…tất cả chỉ là lừa bịp cả. Loại cây giống này, hoàn toàn là loại kém chất lượng bị đào thải, phải tiêu hủy. Ông chủ Điền lấy với giá cực rẻ, rồi bán cho huyện Lâm Khánh với giá cao. 

Hiện giờ ba khu của huyện Lâm Khánh là khu Thượng Bình, khu Tam Hoa…tổng cộng đã trồng hơn một trăm ngàn cây táo “Hào quang số 1”, thêm vào phí vận chuyển, tổng cộng cũng mất hơn sáu trăm ngàn tệ. Ông chủ Điền kia cũng bỏ túi hơn bốn trăm ngàn. Để có thể qua các “cửa”, ông chủ Điền đã hối lộ phó Bí thư Huyện ủy quản lý nông nghiệp Mễ Khắc Lương năm mươi ngàn tệ, trưởng phòng Nông nghiệp huyện Mễ Khắc Lâm hai mươi ngàn tệ. Ông ta cũng thừa nhận, vì khu Giáp Sơn kiên quyết chống lại cho nên mới mất khoản thu nhập hai trăm ngàn, nếu không thì “hồng bao” của Mễ Khắc Lương, và Mễ Khắc Lâm còn có thêm vài chục ngàn tệ nữa. 

Có kinh nghiệm “mở rộng thành công” ở huyện Lâm khánh, ông chủ Điền đang chuẩn bị “triển khai” ở thị xã Hạo Dương. Nhưng không ngờ đã bị công an Lâm Khánh tóm gọn. 

- Đám khốn kiếp này. 

Chu Kiến Quốc nghe xong báo cáo này, tức giận đến run rẩy cả người, liên tiếp đập xuống mặt bàn, thiếu chút nữa chén trà đều rơi xuống mặt đất. 

Chu Kiến Quốc thật sự rất phẫn nộ. 

- Vĩ Hồng cậu nói xem…bọn chúng sao lại to gan như vậy? Làm như vậy hai năm sau không phải sẽ lòi đuôi ra sao? Đến lúc đó bọn họ ăn nói thế nào với nhân dân? 

Chu Kiến Quốc nói xong, đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng làm việc. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài. 

Chu Kiến Quốc là “tiếp xúc chưa nhiều” mà thôi. Đặt ở hậu thế, thì chuyện này đã là gì? Những việc như mù quáng đưa giống cây ăn quả, cây công nghiệp vào trồng hoặc là mù quáng cổ vũ nông dân nuôi trồng cây, con nào đó…rồi mất cả chì lẫn chài, đã xảy ra nhiều lắm rồi, trong cả nước thì nhiều không đếm xuể. Từ trước đến giờ không cần giải thích hay trả lời cái cả. 

Một câu “nộp học phí”, là đủ để trả lời mọi nghi vấn. 

Về khoản “học phí” này, đương nhiên không thể là lãnh đạo nộp được, mà là những người nông dân kia. Bởi ý của lãnh đạo vốn là tốt mà, muốn giúp quảng đại quần chúng nhân dân đi lên làm giàu. Chỉ có điều vì ‘không may’ nên khiến nông dân thua lỗ mà thôi. Cho nên cũng phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của lãnh đạo chứ ai còn đi trách lãnh đạo? Nếu trách thì quả là không công bằng cho lãnh đạo. 

Lưu Vĩ Hồng không biết phải nói rõ chuyện này cho Chu Kiến Quốc như thế nào. Chu Kiến Quốc lên đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo còn chưa đến một năm cho nên còn thiếu nhận thức trực quan về “thủ pháp” của cán bộ địa phương. Trong ý nghĩ của ông, trò lừa bịp này hai năm sau là bị vạch trần, sao còn có người dám làm? Đến lúc đó phải trả lời như thế nào? 

Đây cũng là lý do chủ yếu khiến ông lúc đó đồng ý với đề nghị của Mễ Khắc Lương. 

Không ngờ, tất cả điều lưu vĩ hồng nói đều chính xác. 

Đây đúng là âm mưu. 

- Bí thư, đám Mễ Khắc Lương không suy nghĩ xa xôi như vậy đâu. Hai năm sau, cây không kết quả hoặc quả ít thì họ cũng có cớ được. Ví dụ như quản lý không tốt, chăm bón không đúng kỹ thuật, rồi còn nhiều lý do khác nữa. Hơn nữa, đây chỉ là quyết sách sai lầm, với cả đâu chỉ là quyết sách của một mình Mễ Khắc Lương, mà là quyết sách của cả tập thể đó chứ? Mễ Khắc Lương đề nghị ra thì có bao nhiêu người cũng bị liên lụy theo ông ta? 

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói. 

Mặt Chu Kiến Quốc biến sắc, nói: 

- Ý cậu nói là, ông ta sớm đã có âm mưu rồi? Để cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chịu tiếng xấu thay ông at? 

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, một điệu cười mỉa mai, nói: 

- Chuyện bí thư chịu tiếng xấu, không chỉ là chịu thay cho một mình Mễ Khắc Lương. Dù sao có tiền lệ rồi, về sau cứ như vậy mà giải quyết. Quyết sách của bất kỳ lãnh đạo nào nếu có vấn đề, thì đều là tập thể chịu tiếng xấu cả. Hôm nay tôi chịu cho anh, ngày mai anh chịu cho tôi. Đây gọi là đoàn kết hợp tác. 

Chu Kiến Quốc không khỏi trố mắt. 

Lời nói của Lưu Vĩ Hồng rất không khách khí, nhưng đó lại là sự thật. 

Chu Kiến Quốc mặc dù mới lên không lâu, nhưng đầu óc “xoay chuyển” cũng không chậm, liền hiểu ngay ra ý của Lưu Vĩ Hồng. Nghĩ qua, không phải là chuyện như thế hay sao? Hèn gì mà Mễ Khắc Lương dám làm như vậy. Đối với chiêu này ông ta đã quá quen rồi. 

Lần này, nếu như không có một “kẻ khác người” như Lưu Vĩ Hồng, kiên quyết phản đối văn kiện của huyện thì kết quả sẽ giống hệt như những gì mà hắn đã nói. Cây đã trồng xuống rồi, hai năm sau, xuất hiện phiền phức lớn, thì tập thể sẽ là người chịu, còn Mễ Khắc Lương thì một sợi lông chân cũng chẳng mất. 

Đáng thương nhất chính là những người nông dân hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, ra sức trồng cây ăn quả. Trồng càng nhiều thì tổn thất càng nặng. 

- Vĩ Hồng, vẫn là cậu kiên định lập trường…haiz! 

Chu Kiến Quốc sau một hồi tức giận thì khẽ thở dài, dường như là hối hận vì mình ban đầu không giữ vững nguyên tắc. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt nói: 

- Bí thư! “Dân sinh vô chuyện nhỏ” mà. Chuyện này làm cho chúng ta cảnh giác hơn. 

Nếu đổi là người khác, hoặc là quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc, chưa thân thiết như vậy thì Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không nói những lời này. Bất luận thế nào, Chu Kiến Quốc cũng là cấp trên của hắn, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp nữa, trong tay quản chiếc mũ quan của hắn. Nói những lời thẳng thắn như vậy, đồng nghĩa với việc phê bình Chu Kiến Quốc là “chủ quan”, “làm loạn”, hậu quả không phải là nghiêm trọng bình thường. Chu Kiến Quốc một khi thẹn quá thành giận thì chiếc mũ quan của Lưu Vĩ Hồng cũng có nguy cơ bay mất. 

Đây cũng là bởi vì Chu Kiến Quốc trong cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng là một cán bộ tốt. Cho nên Lưu Vĩ Hồng bèn “dung nhập” quan niệm “Dân sinh vô chuyện nhỏ” cho ông. Về Chu Kiến Quốc? Theo chứng minh thư, thì mới có bốn mươi tám tuổi, đang trong độ tuổi sung sức. Lưu Vĩ Hồng rất hy vọng có thể giúp đỡ ông lên cao một bước. Một cán bộ còn có tinh thần trọng nghĩa và lương tri, thì rất đáng để Lưu Vĩ Hồng hỗ trợ. 

Lưu Vĩ Hồng biết rõ, phải thực hiện lý tưởng chính trị và khát vọng của mình, không phải dựa vào một mình mình mà có thể hoàn thành. Một cấp trên tốt và nhiều cấp dưới đắc lực thì đều là trong “toàn bộ hệ thống”, ắt không thể thiếu được sự sắp xếp. 

Chu Kiến Quốc mặt hơi đỏ, lập tức gật đầu nói: 

- Đúng vậy, đều tại tôi lúc đó không kiên quyết, lúc nào cũng muốn để quan hệ tốt. Đúng là không giữ nguyên tắc. 

Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười, nói: 

- Bí thư, nhân vô thập toàn mà. Có lúc xem xét không cẩn thận cũng là chuyện bình thường thôi mà. Ông xem, có phải nên có một quyết định rồi không? 

Thực tế, hôm nay Lưu Vĩ Hồng và Tưởng Đại Chính đến yết kiến Chu Kiến Quốc, “ra một quyết định” mới là trọng điểm. 

Việc đã xảy ra rồi, tự trách cũng chẳng có ích gì, quan trọng là biện pháp xử lý tiếp đó phải khéo léo. 

Chu Kiến Quốc bình tĩnh trở lại, chậm rãi bước đi rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rút điếu thuốc ngậm trên miệng, Lưu Vĩ Hồng vội vàng châm lửa cho ông, rồi mình cũng châm một điếu. 

Chu Kiến Quốc cau mày, rít vài hơi rồi quay sang Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Vĩ Hồng, cậu nói quan điểm của cậu trước đi. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười 

Chu Kiến Quốc bây giờ cũng “thông mimh” rồi, không vội vàng bày tỏ quan điểm của mình. Trước tiên để Lưu Vĩ Hồng nói “sáng kiến” của mình đã rồi mình mới nói. Như vậy mới là phong cách của lãnh đạo. 

Con người luôn đang trong quá trình trưởng thành. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không khiêm tốn nữa, mặt trầm ngâm, nói: 

- Mấu chốt của việc này có hai, thứ nhất là xử lý cán bộ, thứ hai chính là bồi thường cho nông dân. 

 

Kỳ thực trong những lời này cũng còn chút hỗn loạn. Đổi là nơi khác, việc như vậy chỉ có một mấu chốt sao có thể giấu được. 

Tu nhiên tình hình huyện Lâm Khánh lúc này, tự nhiên không thể để cho một số người nhẹ nhàng qua quan như vậy được. Lưu Vĩ Hồng đã sớm cho Hạ Hàn đi điều tra ông chủ Điền, chính là để dùng trong trường hợp này. 

Quan trường huyện Lâm Khánh cũng đến lúc phải “đại thanh lọc” rồi. 

Còn về việc bồi thường cho nông dân, một trăm phần trăm là “phong cách cá nhân” của Lưu Vĩ Hồng. Đời này và đời sau, những việc như vậy có quá nhiều, mà gần như chưa thấy bồi thường cho nông dân. Nông dân đòi bồi thường, mặt mũi của lãnh đạo sẽ giấu vào đâu? Hơn nữa, tiền ở đâu? Chẳng lẽ lấy công khoản ăn uống, du lịch…của lãnh đạo ra bồi thường hay sao? 

Không thể có chuyện này được. 

Có khổ hơn nữa thì lãnh đạo cũng không khổ mà. 

- Trước tiên nói về xử lý cán bộ. Ý kiến của tôi rất đơn giản, Trần Văn Đông thì xử phạt, Mễ Khắc Lương thì điều đi chỗ khác, Mễ Khắc Lâm thì cho mất chức. 

Lưu Vĩ Hồng nói rõ quan điểm của mình. 

- Mễ Khắc Lương cho dời đi? Tiền ông ta nuốt còn hơn Mễ Khắc Lâm nhiều. 

Chu Kiến Quốc lập tức phản đối. 

Nói thực, so về hận Mễ Khắc Lương thì Chu Kiến Quốc cũng chẳng kém Lưu Vĩ Hồng. Tên Phó Bí thư Huyện ủy ngang ngạnh này, Chu Kiến Quốc không vừa mắt từ lâu rồi. Luôn coi mình là nhất, ở ban nào mà cũng có người như vậy thì không biết sẽ thế nào. 

Có cơ hội trời cho như thế này, Chu Kiến Quốc làm sao không ra tay được chứ? 

Xử lý Mễ Khắc Lương thì uy tín của Chu Kiến Quốc sẽ lên cao. Từ nay về sau, để xem ai còn dám đối kháng với Bí thư Chu nữa không? Nếu dám chống lại thì sẽ có kết cục giống như Mễ Khắc Lương. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. 

Chu Kiến Quốc dũng khí thì có đủ, nhưng thủ đoạn thì còn yếu lắm. 

- Bí thư, Mễ Khắc Lương thì đương nhiên phải tóm lấy, nhưng tóm thế nào vẫn phải suy nghĩ. Bất luận thế nào Mễ gia ở Thượng Bình cũng là một gia tộc mạnh nhất trong huyện Lâm Khánh chúng ta. Nếu đẩy Mễ Khắc Lương vào đường cùng phải đề phòng chó cùng rứt giậu… 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.