Quan Gia

Chương 342: Chương 342: Anh có dám nắm tay không?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 342: Anh có dám nắm tay không? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo của Bắc Kinh 

Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường sóng vai đi cùng nhau, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, nghiễm nhiên bà Lưu tới công viên lớn (nhà quê ra tỉnh). 

Lưu Nhị Ca hôm nay ăn mặc khá trẻ, áo ông tay ngắn ca rô, quần thể thao mỏng, giày thể thao trắng tinh, còn đeo một chiếc nón che nắng trên đầu và đeo cặp kính che nắng. Vũ Thường trẻ hơn so với cách ăn mặc của cô, quần áo ngắn màu trắng tinh, đôi chân thon dài trắng nõn, phấn quang trong suốt, cũng mang giày chơi bóng màu trắng, nón che nắng, tóc lọn sóng bình thường buộc thành búi tóc tinh tế, bây giờ lại buộc sau đầu, biến thành một “đuôi ngựa”, thỉnh thoảng nói ra một hai tiếng cảm thán, vô cùng “trẻ con” 

- Ôi, một năm không đến đi đạo phố, biến hóa của Bắc Kinh thật lớn 

Vũ Thường cảm thán nói. 

Cho dù một năm nay hoàn cảnh quốc tế rất ác liệt, nhưng như trước ngăn cản không được nện bước cải cách mở cửa của nước cộng hoà. Đường phố buôn bán lớn của Bắc Kinh, đã dần dần có hình thức ban đầu. Đời sau, con phố này sẽ là một con phố mua sắm náo nhiệt nhất của Bắc Kinh 

Vũ Thường ngày hôm qua mới từ Giang Khẩu bay trở về, hôm nay Lưu Nhị Ca liền khẩn cấp hẹn bạn gái đi ra dạo phố. Đừng thấy Lưu Vĩ Hồng hai đời làm người, kinh nghiệm cùng bạn gái đi dạo phố như vậy cũng thật là không nhiều. Đời trước, Lưu Vĩ Hồng đến sau 30 tuổi mới đứng đắn nói chuyện yêu đương, thời gian mỗi lần yêu nhau cũng không qua một tháng. Còn chưa phát triển thì đã chia tay 

Đời này, tất nhiên phải bù lại một khóa thật tốt 

Có thể “đoạt được” Vũ Thường, Lưu Nhị Ca trong lòng vẫn là hơi có chút đắc ý và tự hào. 

Chỉ có điều Bí thư Lưu hào khí ngất trời, lúc này lá gan dường như nhỏ đi, vài lần muốn giơ tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Thường cũng đều “bỏ dở nửa chừng”, không có dũng khí 

Khi Vũ Thường không có đáp ứng trở thành bạn gái hắn, Lưu Nhị Ca còn thích nói hươu nói vượn, ngẫu nhiên cũng sẽ có chút động tác nhỏ, hiện giờ chính thức bạn gái thành hắn, Lưu Nhị Ca ngược lại nhát gan, cũng quả nhiên là kỳ quặc quái gở. 

Nhưng người này tâm tính thường thường chính là không thể nói lý, Lưu Vĩ Hồng cũng không có biện pháp. 

- Tỷ, tôi mời tỷ ăn kem 

Nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ bán kem bên đường, Lưu Vĩ Hồng cười hì hì ra vẻ nịnh bợ. Sóng vai đi trên đường như vậy, ngay cả tay cũng không dám kéo một cái, nhìn thế nào cũng không giống là bạn trai bạn gái thật sự 

- Được 

Vũ Thường bình thường không ăn đồ ngọt, cô sợ béo 

Nhất là sau khi làm bà chủ lớn ở Giang Khẩu, càng là rất chú trọng khí chất phong độ. Nhưng lúc này, cô không phải bà chủ lớn mà chỉ là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng, cũng không cần so đo những chuyện này 

Bộ dáng buồn bực “cưỡng ép nhịn xuống” của Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường đã sớm thấy được, cười trộm một trận. Không ngờ thằng nhóc cả gan làm loạn, cũng có lúc quẫn bách như vậy. Càng xem càng có thú. 

Lưu Vĩ Hồng liền mua hai cây kem bánh trứng. Hiện tại chỉ là năm 90, chủng loại kem cũng không phong phú bằng đời sau như vậy. Loại kem bánh trứng như vậy, Lưu Nhị Ca kỳ thật cũng không thích, nhưng ở chỗ người ta lại không có lựa chọn khác, Bí thư Lưu cũng đành ăn tạm. Nhưng cách nhiều năm, thưởng thức lại từ đầu loại kem bánh trứng này, cũng có mùi vị rất khác. 

Hai người vừa ăn vừa đi, Vũ Thường quay đầu thấy khóe miệng Lưu Vĩ Hồng dính chút bơ, liền hé miệng cười, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau cho Lưu Vĩ Hồng. Cơ hội tới rồi, Lưu Nhị Ca liền không khách khí nữa, thuận tay nắm lấy bàn tay thon dài của Vũ Thường, Vũ Thường cười khẽ, tùy ý hắn cầm, không giãy ra 

- Như vậy mới giống chứ 

Lưu Nhị Ca không kìm lòng nổi nói thầm một câu. 

Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng cũng cảm thấy cực vui. Từ sau khi đính hôn với Hạ Cạnh Cường, Vũ Thường vẫn luôn trong mâu thuẫn, không biết là nên thuận theo ý nguyện của gia tộc hay thuận theo ý nguyện trong lòng mình. Một khi đưa ra quyết định, Vũ Thường cũng thoải mái, rất thích thú mà hưởng thụ sự ngọt ngào do yêu đương với Lưu Vĩ Hồng mang đến. 

Hai người nắm tay, đi vào một trung tâm mua sắm lớn 

Lưu Vĩ Hồng lập tức kéo Vũ Thường đi tới khu vực bán quần áo 

- Làm gì thế? Tỷ không ở đây mua quần áo đâu 

Vũ Thường hơi kỳ quái, hỏi một câu. Quần áo của cô, đều là mua ở cửa hàng độc quyền Hongkong hoặc là ở Giang Khẩu, toàn là hàng hiệu. Cái gọi là đi dạo phố, chỉ là “bài tập” mà bạn trai bạn gái cần chuẩn bị mà thôi 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Tôi biết, tôi mua quần áo cho ba mẹ vợ. Tuy rằng họ cũng chưa hẳn để ý, nhưng tôi không phải từ nông thôn đến, chỉ có trình độ này, tôi cũng không dám so sánh với ông chủ lớn của Giang Khẩu 

Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, nói: 

- Không phải nói xong rồi, tạm thời không công bố với họ sao? 

 

Lưu Vĩ Hồng nhìn khuôn mặt tươi đẹp của cô, nói: 

- Nhưng tôi thật sự không kìm nổi làm sao bây giờ? Tôi sẽ nói với bác Vân và cô Dương, khuê nữ cưng của hai bác đã thuộc về Lưu gia rồi! Không có chuyện của người khác… 

Thấy hắn vẻ mặt lấm la lấm lét, lòng bàn tay của Vũ Thường liền ngứa, quả muốn đập hắn một trận 

- Tùy anh! Anh cứ việc nói hươu nói vượn, xem tỷ sau này có để ý tới anh hay không! 

Giờ khắc này, Vân tỷ tỷ đoan trang thanh lịch, quý tộc phong phạm, cũng chỉ có thể dùng chiêu của mấy cô bé. Phỏng chừng câu nói “không bao giờ để ý nữa”, hẳn là trong tất cả những người đang yêu, con gái sử dụng tần suất cao nhất 

Lưu Vĩ Hồng liền dùng sức, cầm tay của Vũ Thường 

Cho dù Vũ Thường uy hiếp nói “không bao giờ để ý tới anh nữa”, sau cùng vẫn là theo ý của Lưu Vĩ Hồng, ở trong trung tâm mua sắm mua một bộ quần áo cho Vân Hán Dân và Dương Cầm, lại mua những món quà khác, hàng đống đồ, Bí thư Lưu hóa thân thành người khuân vác, trên hai tay xách đầy túi to túi nhỏ. Vũ Thường nhìn thấy đau lòng, muốn lên trước giúp đỡ, Bí thư Lưu liên tục lắc đầu, nói: 

- Không cần không cần, đi gặp ba mẹ vợ, cũng phải tỏ chút thành ý 

Nói xong là tới dạo phố, Vũ Thường đậu xe ở một nơi rất xa, Bí thư Lưu cứ như vậy xách theo rất nhiều túi, trong dòng người rộn ràng nhốn nháo chen chút hơn nửa tiếng, cho dù Nhị ca thân thể rất tốt, thể lực tràn đầy, cũng chen đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lên xe, vội vàng mở máy điều hòa, hung hăng thổi một trận, mới coi như là mát mẻ 

- Này, lái xe 

 

Thấy Vũ Thường chậm chạp không đi, Lưu Vĩ Hồng kỳ quái nói một câu 

Ngón tay thon dài xanh miết của Vũ Thường, nhẹ nhàng gõ tay lái, nói: 

- Anh thật sự bây giờ muốn tới nhà tỷ? 

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói: 

- Vậy thì đương nhiên, bây giờ qua đó, nói không chừng có thể ăn chùa một bữa, ha ha 

- Anh đó, thật là mơ tưởng, anh không làm ba tỷ tức chết là tốt rồi 

- Lời này kỳ lạ rồi. Chàng rễ đến nhà, ba vợ tức giận cái gì? Nói gì thì nói Lưu Nhị Ca này, có nhân phẩm, có bộ dáng, một hảo hán hùng dũng oai vệ, bộ trưởng Vân có gì chướng mắt? 

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, miệng nói hươu nói vượn. 

- Anh cứ giả vờ đi! Ba tỷ hôm qua ở nhà đã mắng anh một trận 

Vũ Thường trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: 

- Tỷ nói anh cũng thật là, tại sao làm vậy? Đây cũng là đi vào chỗ chết đắc tội người khác! 

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nhưng vẻ mặt cợt nhả không thấy nữa, nụ cười có chút lạnh: 

- Đó là do ba tỷ không biết, có người muốn vào chỗ chết gây sự với tôi. Đây gọi là có qua mà không có lại thì thất lễ! 

Vũ Thường khẽ thở dài. Vốn cũng biết, việc này trước chính là Hạ gia làm không tốt, không trách Lưu Vĩ Hồng phấn khởi phản kích. Chỉ là làm như vậy, lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan. Bỏ qua hôn ước giữa cô và Hạ Cạnh Cường không nói, thím cô chính là cô của Hạ Cạnh Cường, hai nhà là quan hệ thông gia. Hiện giờ cô đã theo Lưu Vĩ Hồng, tình hình Lưu gia và Hạ gia như nước với lửa, nhất là Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, đã kết mối “thâm thù” như vậy, sau này cô quả thật là có chút xấu hổ đối mặt với cả nhà chú thím. 

Gút mắc này, nhất định sẽ khiến người ta rất khó chịu 

Vũ Thường trong lòng suy nghĩ, Lưu Vĩ Hồng rõ như lòng bàn tay, trầm giọng nói: 

- Tỷ, trên thế giới này, vốn là không có mọi chuyện như ý. Người ta trong lòng không phục, nhất định phải đấu, vậy thì đấu đi! Bác Vân có thể lý giải thì tốt nhất. Thật sự không thể lý giải cũng không có cách nào khác 

Đấu tranh chính trị, xưa nay đều là không mời khách ăn cơm, không có quá nhiều nhã nhặn có thể nói. Cho dù là thân như cha và con gái, ba vợ và chàng rễ, có lúc cũng có thể trở mặt thành thù, đây là rất bất đắc dĩ 

Vũ Thường hé môi, nhẹ nhàng đạp chân ga, xe từ từ lăn bánh 

Vân Hán Dân vẫn là ở trong ký túc xá cán bộ cao cấp, xe rất nhanh chạy đến dưới lầu Vân gia. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường xuống xe, cầm túi to túi nhỏ, đi lên lầu. Lần này, Lưu Vĩ Hồng cũng là không từ chối Vũ Thường giúp hắn chia sẻ một ít “trọng trách” 

Đây là ký túc xá cán bộ của Quốc vụ viện, rất nhiều người nhà dẫn theo trẻ con, ở trong sân chơi đùa. Vũ Thường là con gái của Vân Hán Dân, lại là người đẹp nổi tiếng, những ông cụ, bà cụ dẫn theo trẻ con ở trong sân, cũng có hơn phân nửa quen với cô, cười ha ha chào cô, ánh mắt lại đảo quanh trên người Lưu Vĩ Hồng 

Coi cách ăn mặc của hai người, tình hình này, nhìn thế nào sao giống hai vợ chồng son 

Trong đó cũng có số ít người biết Vũ Thường và thằng nhóc Hạ gia có hôn ước, lúc này người đàn ông đẹp trai và phong độ bên cạnh cô, hình như cũng không phải thằng nhóc của Hạ gia 

Điều này cũng thật kỳ quái, chẳng lẽ Vũ Thường không thích con cháu của Hạ gia? Hay là, còn có con trai của nhà người khác, dám đánh võ đài với người nối nghiệp của Hạ gia? 

Đây cũng không đơn giản là gút mắc tình cảm giữa nam nữ trẻ tuổi 

Lưu Vĩ Hồng cũng là rất có lễ phép, phàm là người của Vũ Thường chào hỏi, hắn đều mỉm cười gật đầu thăm hỏi. Mặc kệ nói thế nào, bạn trai của Vân đại tiểu thư, không thể để lại ấn tượng thô lỗ trong mắt người ta 

Cho dù Lưu Nhị Ca không phải người nhã nhặn, nhưng khi cần thiết, vẫn phải giả vờ 

- Tỷ, lần này, bác Vân và cô Dương tan tầm chưa? 

Lưu Vĩ Hồng vừa lên lầu, vừa hỏi 

- Anh đó, có phải đã bận đến hồ đồ không? Hôm nay là chủ nhật, không đi làm. Ba mẹ tỷ, cố tình ở nhà với tỷ 

Lưu Vĩ Hồng liền cười nói: 

- Vậy thì tốt, nghe nói món thịt kho tàu của cô Dương làm rất ngon, chốc lát xem tôi có lộc ăn hay không 

Dương Cầm cho dù là giáo sư của đại học nhân dân, phần tử trí thức cao cấp, nhưng khi còn trẻ, lại là tay nghề số một, có thể ra sảnh vào bếp. Tay nghề giỏi làm bếp xưa nay chưa từng bỏ lại 

Vũ Thường âm thầm lắc đầu. 

Thằng nhóc này, tâm tính thật đúng là không phải tốt bình thường 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.