Prince Joe

Chương 9: Chương 9




Dịch vụ phòng đến trước Joe.

"Làm ơn đặt trên bàn" Veronica hướng dẫn người phục vụ. Cô đã yêu cầu một bữa ăn đầy đủ, tất nhiên, từ món khai vị đến món tráng miệng, kết thúc với ba loại rượu vang khác nhau.

Bài học chiều nay là về đồ ăn - hoặc chính xác hơn là về cách ăn. Có một bữa trưa từ thiện hàng trăm đô ở Boston, Massachusetts, thứ mà đã bị gạch bỏ trong lịch trình của hoàng tử. Vị trí của sự kiện này thích hợp cho một vụ ám sát có thể xảy ra, nhưng nó không hơn gì chỉ là sự dự đoán. Nó sẽ nguy hiểm hơn bởi Joe sẽ đứng và vẫy tay giống như Hoàng tử Tedric sẽ làm.

Cửa khách sạn ở ra, và Joe bước vào, tiếp theo là ba đặc vụ FlCOM. Áo sơ mi của anh không cài, để lộ chiếc áo thun bên dưới và anh bắt gặp ánh mắt Veronica chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cái nhìn chuyển đến chiếc bàn đầy thức ăn. Khá rõ rằng anh đang khó chịu với cô.

"Gì đây?" anh hỏi.

"Đây là để thực hành trước cho chuyến từ thiện trong bữa trưa ở Boston" Veronica trả lời "Tôi hy vọng rằng anh đang đói"

Joe nhìn chằm chằm vào chiếc bàn. Nó chứa đầy thức ăn nóng sốt. Bàn cho hai người, với đầy đủ dao nĩa và ba loại rượu khác nhau mỗi bên. Gì chứ, Có phải quý-cô-kiêu-ngạo nghĩ rằng anh biết cách phải làm thế nào để ăn với một cái nĩa sao? Cô chưa biết anh ăn tối vơi Đô đốc và thiếu tướng tại câu lạc bộ dành cho sĩ quan à?

Ngu ngốc. Thiếu hiểu biết.

Joe gật đầu chậm rãi, ước gì anh vẫn đang tức giận, ước gì anh vẫn âm ỷ bực bội như anh cảm thấy trong phòng thể dục. Nhưng anh không. Anh quá mệt để cảm thấy giận dữ. Anh đã quá mệt để cảm thấy bất cứ điều gì ngoại trừ sự thất vọng và tổn thương. Chết tiệt, nó khiến anh cảm thấy dễ tổn thương.

Người phục vụ phòng và tiếp tân đang đứng cạnh bàn, nhìn xuống qua mũi đến chiếc áo cởi khuy của Joe với sự gắt gỏng. Ờm, có lẽ người phục vụ và Veronica đã cười vào mũi Joe trước khi anh đến.

"Không cần thiết" anh nói, quay lại nhìn Veronica. Trời ạ, cô ấy trông thật tuyệt trong chiếc váy màu xanh. Tóc cô được buộc bằng ruy băng, và quên cô ta đi, anh gay gắt tự nhủ. Cô ta chỉ là một cô gái giày có, người mà đã nêu rõ quan điểm rằng họ sống trong hai thế giới khác nhau, và không gì có thể vượt qua ranh giới đó. Anh thật ngu ngốc, thiếu hiểu biết, và hôn anh là một sai lầm. "Tin hay không, tôi thật sự biết cái nĩa nào dùng cho salát và cái nào dùng cho món tráng miệng. Có thể nó là cú sốc đố với cô, nhưng tôi cũng biết cách dùng khăn ăn và uống từ một cái ly"

Veronica trông có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt xanh của cô đang mở to hơn "Ồ" cô nói "Không. Không. Tôi biết. Đó không phải những gì chuyện này diễn ra" Cô kết thúc gượng gạo "Anh thực sự nghĩ... nghĩ rằng tôi cần dạy anh cách ăn sao?" Joe có vẻ không hài lòng "Ừ"

Chúa tôi, anh ta nghiêm túc. Anh đang đứng đó, cánh tay mạnh mẽ khoanh trước vòm ngực rộng, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen bí ẩn. Veronica nhớ lại ánh lóe lên của sự tổn thương trong đôi mắt Joe khi họ tranh luận trong phòng thể dục. Cô đã nói gì? Cô đã gọi anh là ngu ngốc và thiếu hiểu biết. Ôi lạy Chúa. Cô vẫn không thể tin được những từ đó đã thoát ra khỏi miệng mình.

"Tôi rất xin lỗi" cô nói.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, như thể anh không tin được những gì vừa nghe.

"Tôi nợ anh một lời xin lỗi" Veronica giải thích "Tôi đã rất tức giận lúc chiề, và tôi đã nói những điều vô nghĩa. Sự thật là tôi đã thất vọng và tức giận với bản thân mình. Tôi là người ngủ thiếp đi. Tất cả là lỗi của tôi, và tôi đã cố gắng để đổ lỗi cho anh, tôi không nên làm vậy. Tôi xin lỗi."

Joe nhìn người phục vụ, sau đó nhìn đến các đặc vụ FlCOM, những người đang ngồi trên ghế sofa, lắng nghe từng từ. Anh bước đến và mở cửa "Mời các anh bước ra ngoài trong vài giây?"

Các đặc vụ FlCOM nhìn nhau và nhún vai. Đứng dậy, họ bước ra cửa về phía hành lang. Joe quay sang người phục vụ "Cậu cũng vậy, anh bạn". Anh ra hiệu về phía cửa mở "Nhanh chân lên"

Anh chờ cho đến khi người phục vụ ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cửa và quay về phía Veronica. "Cô biết đấy, những người này sẽ cho cô sự riêng tư nếu cô yêu cầu" anh nói.

Cô gật đầu "Tôi biết" cô nói. Cô hơi hếch cằm lên, đáp lại cái nhìn của anh. "Chỉ là... tôi đã thô lỗ với anh ở nơi công cộng, tôi cảm thấy tôi cũng nên xin lỗi anh công khai"

Joe gật đầu "Được rồi" anh nói "Yeah, Có vẻ công bằng". Anh nhìn cô và có điều gì trong mắt anh gần như là sự ngưỡng mộ.

"Chuyện đó nghe thật sự công bằng"

Veronica cảm thấy mắt cô đang ngấn nước. Ôi, chết tiệt, cô sắp khóc. Nếu cô bắt đầu khóc, cô sẽ cảm thấy cánh tay cứng như thép của Joe còn hơn cả nhẹ nhàng. Và Chúa ơi, cô không muốn nhắc lại chuyện đó. "Tôi xin lỗi" cô nói, chớp mắt ngăn lại những giọt nước.

Ôi, Chết tiệt, Veronica sắp khóc, Joe nghĩ khi anh bước một bước về phía cô, sau đó dừng lại. Không, cô đang cố gắng để che giấu nó. Tốt hơn nếu anh cũng làm vậy, nếu anh giả vờ không chú ý thấy. Nhưng, trời ạ, khi thấy đôi mắt xanh đang bơi trong nước mắt khiến ngực anh đau thắt, nó nhắc anh nhớ về buổi sáng nay, khi anh ôm cô trong vòng tay anh. Nhắc anh nhớ về nụ hôn không thể tin được...

Veronica gượng cười và đưa tay về phía anh "Vẫn là bạn bè chứ?" cô hỏi.

Bạn á? Joe chưa bao giờ có một người bạn nào trước đây mà anh lại muốn kéo vào vòng tay để mà hôn đến ngày tận thế.

Khi anh nhìn vào đôi mắt cô, sự hấp dẫn giữa họ như nứt ra và đang nổ tanh tách, như thể một thứ gì đó hiện hữu.

Veronica trông vẫn rất ổn. Cô là một người thanh nhã - thực tế là cô đã chứng minh điều đó bằng lời xin lỗi. Nhưng cô đứng cách xa hàng dặm trên đường ray xe lửa. Nếu mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn, cô liệu vẫn muốn sống ở khu ổ chuột. Và anh muốn...

Anh sẽ mơ về cô mỗi đêm trong phần còn lại của đời mình.

Joe buông tay Veronica ra như thể anh vừa bị cắn. Chúa Jesus, Đức mẹ Maria, Thánh Joseph, anh đang nghĩ đi đâu vậy?

"Anh có sao không?" Sự quan tâm ánh lên trong mắt cô. Joe nhét tay vào túi áo. "À, xin lỗi. Tôi đoán là tôi... Sau khi chúng ta làm vài điều với bữa tối, tôi sẽ chợp mắt một chút"

"Một giấc ngủ ngắn 3 phút bây giờ á?" Veronica hỏi "Hoặc có thể anh sẽ phung phí, và ngủ nhiều hơn năm phút...?"

Joe mỉm cười và cô cười đáp lại. Ánh mắt họ gặp nhau và khóa lại. Và khóa lại và khóa lại.

Với một phụ nữ khác, Joe sẽ thu hẹp khoảng cách giữa họ. Với một phụ nữ khác, Joe đã có thể bước hai bước ngắn và họ sẽ đối mặt nhau. Anh đã có thể gạt đi những lọn tóc màu lửa trên gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó nâng cằm cô lên và hạ miệng xuống miệng cô.

Anh sẽ nếm đôi môi cô. Anh đã biết hôn Veronica sẽ tuyệt vời thế nào.

Nhưng cô không phải một người phụ nữ nào khác. Cô là Veronica St. John. Và cô đã nói rất rõ rằng tình dục không nằm trong chương trình thảo luận của họ. Quỷ thật, nếu nụ hôn đó là sai lầm, vậy thì việc làm tình sẽ là thảm họa không tin được. Và sự thật là, Joe không muốn đối mặt với việc sẽ bị từ chối.

Vì vậy, Joe không di chuyển. Anh chỉ nhìn cô chăm chú.

"Well" cô nói, thở khó nhọc "Có lẽ chúng ta nên bắt đầu công việc". Nhưng cô không bước về phía bàn ăn, cô chỉ nhìn anh chăm chú, như thể cô cũng đang bị bắt lại trong một loại trường lực và không thể di chuyển.

Veronica thật đẹp. Và giàu có. Và thông minh. Nhưng còn hơn cả một cuốn sách thông minh. Cô là một người thông minh. Joe đã thấy cô ứng phó với một bàn họp đầy những quan chức cao cấp. Cô không thể làm điều đó chỉ dựa trên một tấm bằng tốt nghiệp loại ưu của mình.

Anh không biết gì về cô, Joe nhận ra. Anh không biết cô đến từ đâu, hoặc làm cách nào cô được nhận, đến Washington, D.C. Anh không biết làm cách nào cô được làm việc cho thái tử Ustanzia. Anh không biết tại sao cô vẫn ở đây, thậm chí sau vụ mưu sát, khi hầu hết mọi người sẽ hướng đến những nơi an toàn. "Cô đã thả mồi gì?" Joe hỏi.

Veronica chớp mắt "Xin lỗi?"

Anh sửa lại câu hỏi "Tại sao cô ở đây? Ý tôi là, tôi ở đây để bắt Diosdado, nhưng tại sao cô không rời khỏi nhiệm vụ này?"

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ trong ánh chiều của thủ đô. Khi cô liếc nhìn lại Joe, nụ cười của cô rầu rĩ. "Đánh tôi đi" cô nói "Tôi đã được trả một nửa lương, mặc dù có thể nói rằng đây là một bước tiến dài để thúc đẩy sự nghiệp của tôi được vững chắc hơn. Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào việc chúng ta thành công hay không khi anh có thể hành động được như hoàng tử Tedric"

Cô chìm xuống chiếc ghế dài và nhìn anh, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cằm cô đặt trong lòng bàn tay "Chúng ta còn chưa đến sáu tiếng trước khi ủy ban đưa ra quyết định" Cô lắc đầu và cười không chút hài hước. "Thay vì giống như Tedric, anh có vẻ khác anh ta còn nhiều hơn từ khi chúng ta bắt đầu. Tôi nhìn vào anh, Joe, và anh thậm chí trông còn không giống hoàn tử"

Joe mỉm cười khi anh ngồi xuống cạnh cô. "May cho chúng ta, hầu hết mọi người còn không thể nhìn qua được vẻ bề ngoài. Họ mong đợi trông thấy Ted, vì vậy... họ sẽ thấy Ted"

"Tôi cần công việc này" Veronica nói, vuốt phẳng lớp vải trên đầu gối "Nếu chuyện này không thành..."

"Tại sao?" Joe hỏi "Lâu đài đã quá hạn vay thế chấp sao?"

"Veronica quay lại nhìn anh "Rất buồn cười"

"Xin lỗi"

"Anh thật sự muốn nghe không?"

Joe nhìn cô, nghiên cứu gương mặt cô. Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, và như bí ẩn của nơi sâu thẳm trong lòng đại dương "Có, tôi muốn"

"Chị gái của Tedric là bạn thân của tôi từ khi ở trường nội trú" Veronica nói "Mặc dù Tedric không hề quan tâm đến tình hình tài chính của Ustanzia, Wila đã làm việc chăm chỉ để nền kinh tế của đất nước phát triển. Điều này quan trọng với cô ấy - vậy là nó quan trọng với tôi" Cô mỉm cười "Khi tìm ra dầu, Wila thật sự đã lộn vòng tròn ở bãi cỏ trung tâm. Tôi nghĩ Jules tội nghiệp sẽ lên cơn đau tim mất. Nhưng sau đó cô ấy biết được chi phí khai thác là bao nhiêu. Vậy là cô ấy nghĩ đến việc xin viện trợ từ Mỹ"

Jules.

Jules thân yêu. Veronica đã lầm bầm cái tên đó trong giấc ngủ, và kể từ đó, Joe đã tự hỏi, không phải không có chút ghen tị, rằng chính xác thì Jules là ai.

"Ai là Jules?" Joe hỏi.

"Jules" Veronica lặp lại "Anh trai tôi. Anh ấy kết hôn với người bạn thân của tôi. Nó rất ấm áp, thật vậy, và rất ngọt ngào. Họ đang mong đợi một đứa trẻ sẽ đến bất cứ lúc nào"

Anh trai cô ấy. Jules là anh trai cô. Tại sao mà Joe lại cảm thấy dễ chịu một cách chết tiệt đến vậy? Anh và Veronica đang trở thành bạn bè, không hơn, vậy tại sao anh lại cần phải quan tâm xem Jules là anh trai hay bạn trai hay là con khỉ cưng của cô.

Nhưng chết tiệt là anh có quan tâm.

Joe chồm người về phía trước "Vậy ra, đó là lý do tại sao Wila đã không thể tham gia chuyến công du này thay bộ-não-chết Ted? Bởi vì cô ấy có thai sao?"

Veronica cố nín cười, nhưng không thành công. "Đừng gọi Tedric kiểu đó" cô nói.

Anh mỉm cười với cô, ấn tượng bởi đôi mắt cô có mày xanh chính xác như bộ váy cô đang mặc "Cô biết đấy, cô rất hợp với màu xanh"

Nụ cười của cô biến mất và cô đứng dậy "Chúng ta thật sự cần phải bắt đầu" cô nói, bước về phíabàn ăn "Thức ăn sẽ nguội mất". Joe không di chuyển "Vậy, đó là nơi cô và Jules đã lớn lên? London?"

Veronica nhìn sang anh "Không" cô nói "Lúc đầu chúng tôi đi du lịch cùng cha mẹ, và khi chúng tôi đủ trưởng thành, chúng tôi đi học xa. Nơi gần nhất là một ngôi nhà ở Huntsgate Manor, nơi Great của chúng tôi - dì Rosamond đã sống"

"Huntsgate Manor", Joe trầm ngâm "Nghe có vẻ như trong truyện cổ tích"

Đôi mắt to của Veronica mơ mộng và không tập trung khi cô nhìn ra cửa sổ. "Nó rất tuyệt vời. Lớn, cũ, ẩm thấp, ngôi nhà cổ với một khu vườn và khu vườn đi mãi không hết". Cô ngước lên nhìn Joe với một tia lóe lên của sự hài hước trong mắt "Không hẳn" cô nói thêm "Tôi nghĩ nơi đó chỉ rộng khoảng bốn hoặc năm mẫu Anh, nhưng khi chúng tôi còn nhỏ, nó dường như là nơi tận cùng thế giới rồi".

Veronica cười, bối rối "Tôi không biết tại sao lại nói tất cả những điều đó với anh" cô nói "Nó không mấy thú vị".

Nhưng nó có thú vị. Nó rất tuyệt. Sự hấp dãn của một ngôi nhà khổng lồ, anh đã từng đến cùng với mẹ, những ngôi nhà bà đã dọn dẹp khi anh còn là một đứa trẻ. Những điều Veronica đã nói là một điều gì đó khác với thế giới của "nhìn thôi nhưng không được cham vào". Nó rất thú vị. Và thất vọng như quỷ.

Veronica đã từng là một công chúa nhỏ. Không nghi ngờ gì cô chỉ có một mục đích dành cho cuộc sống của mình là "hạnh phúc mãi mãi về sau", với một hoàng tử.

Và anh chắc còn hơn địa ngục rằng anh cực kỳ không phù hợp.

Ngoại trừ, anh đang làm gì ở đây, nghĩ về nghĩ điều giống như hạnh phúc mãi mãi về sau?

"Thế anh thì sao, Joe?" cô hỏi, gián đoạn suy nghĩ của anh "Anh đã lớn lên ở đâu?"

"Gần thành phố New York. Chúng ta thật sự nên làm việc thôi" anh nói, nửa hy vọng cô sẽ bỏ qua chủ đề về thời thơ ấu của anh - và nửa hy vọng cô sẽ không.

Cô sẽ không "Thành phố New York" cô nói "Tôi chưa bao giờ sống ở đó, tôi mới chỉ ghé thăm thôi. Tôi nhớ lần đầu tiên là khi tôi còn bé. Tất cả giống như ánh sáng, âm nhạc và những vở kịch ở Broadway và đồ ăn tuyệt vời và... mọi người, mọi người ở khắp nơi"

"Tôi chưa bao giờ xem kịch ở Broadway" Joe nói cộc lốc "Mặc dù khi tôi được 10 tuổi, tôi đã lẻn khỏi nhà vào ban đêm và trèo vào khu vực nhà hát, cố gắng để tìm ai đó nổi tiếng. Tôi muốn có chữ ký của họ và sau đó sẽ bán nó, kiếm tiền một cách nhanh chóng"

"Cha mẹ anh có thể thích vậy" Veronica nói "Một đứa trẻ 10 tuổi một mình ở thành phố New York...?"

"Mẹ tôi thường quá say để chú ý đến việc tôi biến mất" Joe nói "Và ngay cả nếu bà ấy biết, bà cũng đếch quan tâm"

Veronica rời mắt khỏi anh, nhìn xuống sàn nhà "Ồ" cô nói "Yeah" Joe nói "Ồ"

Cô nghịch nghịch với mái tóc của mình và sau đó làm anh ngạc nhiên. Cô nhìn lên và nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó mỉm cười, một nụ cười cho cậu bé đã từng là anh "Tôi đoán rằng đó là nơi anh học được cách tự lực cánh sinh. Và sự tự tin nữa"

"Tự lực cánh sinh, có thể. Nhưng tôi lớn lên với tất cả những người đã luôn nói với tôi rằng tôi không đủ tốt" Joe nói "Không, không thật sự vậy. Không phải tất cả. Không phải Frank O'Riley." Anh lắc đầu và cười "Ông ấy là một người đàn ông khoảng trung tuổi sống trong căn hộ khá tồi tàn trong tầng hầm của một khu chung cư nằm trên bờ sông. Ông ấy có một chân bằng bỗ và đeo kính và cánh tay của ông ta đầy hình xăm và khiến tất cả lũ trẻ sợ chết khiếp. Ngoại trừ tôi, vì tôi là, đứa trẻ cứng đầu nhất, lì lợm nhất khu phố, ít nhất là trong khoảng cách dưới 12 khu nhà."

"O'Riley có một khu vườn, thực ra chỉ là một mảnh sân nhỏ. Nó rộng không hơn twelve by four feet. Ông ấy luôn trồng một thứ gì đó. Hoa, rau. Luôn luôn là thứ gì đó. Vậy là tôi ở trong đó, bên trong hàng rào rỉ sét của ông ấy, chỉ để chứng minh rằng tôi không sợ hãi ông già đó. Tôi đã lên kế hoạch để đạp mấy bong hoa, nhưng khi tôi ở trong vườn, tôi không làm được" Joe nói "Chúng đẹp một cách chết tiệt. Đầy màu sắc. Những màu tôi chưa bao giờ tưởng tượng được. Thay vào đó, tôi ngồi xuống và chỉ nhìn chúng."

Frank già ra ngoài và nói với tôi ông ta đã nạp đạn vào súng và đã sẵn sàng bắn vào cái mông tội lỗi của tôi, nhưng khi thấy rằng tôi rõ ràng là người cũng yêu thiên nhiên, ông ấy đã mang cho tôi một ly nước chanh thay thế"

Tại sao anh lại nói với cô chuyện này? Blue là người duy nhất anh kể cho về Frank O'Riley, và không bao giờ chi tiết như vậy. Tình bạn của Joe và O'Riley già là ký ức tốt đẹp duy nhất trong thời thơ ấu của anh. Frank O'Riley, Hải quân Hoa Kỳ, đã về hưu, và căn hộ tầng hầm nơi ông sống là nơi Joe ẩn náu, trống thoát khi cuộc sống ở nhà của anh không thể chịu đựng nổi.

Và đột nhiên anh biết lý do tại sao anh lại nói với Veronica vê Frank, người bạn thơ ấu của anh, là điều tốt đẹp duy nhất của anh. Anh muốn người phụ nữ này biết được anh đến từ đâu, anh thật sự là ai. Và anh muốn thấy phản ứng của cô, xem xem liệu cô có thể nhận ra tầm quan trọng của Frank già đã hiện diện cùng anh, hoặc cô sẽ nhún vai và bỏ qua, không để ý, không quan tâm.

"Frank là một thủy thủ" Joe nói với Veronica "Khủng khiếp, và với cái miệng hôi hơn địa ngục. Tôi chưa thấy một ai có thể chửi thề như ông ấy. Ông ấy đã chiến đấu ở Thái Bình Dương trong thế chiến thứ II, bơi như nhái, là một trong những thành viên đầu tiên của UDT, đội phá hủy dưới nước mà sau này là SEALs. Ông ấy thô lỗ và cục cằn, nhưng ông không bao giờ đá tôi ra khỏi cửa. Tôi đã giúp ông ấy nhổ cỏ dại trong vườn để đổi lấy những mẩu chuyện nhỏ"

Veronica lắng nghe chăm chú, khi anh bắt đầu.

"Khi tất cả những người khác tôi biết đều nói với tôi rằng tôi sẽ kết thúc trong tù hoặc có thể còn tệ hơn. Frank O'Riley nói với tôi tôi có định mệnh sẽ trở thành một hải quân SEAL, bởi vì tôi còn hơn cả tốt nhất"

"Ông ấy nói đúng" Veronica thì thầm "Ông ấy có lé phải rất rất tự hào về anh"

"Ông ấy mất rồi" Joe nói. Anh nhìn đôi mắt nhân hậu của cô, và chiếc thòng lọng trong ngực anh như đang siết chặt hơn nữa. Anh đang gặp rắc rối lớn rồi. "Ông ấy qua đời khi tôi 15 tuổi"

"Ôi không" cô thì thầm.

"Frank có một tinh thần mạnh mẽ" Joe tiếp tục, chống lại thôi thúc muốn kéo cô vào vòng tay anh và an ủi cô bởi người bạn của anh đã mất từ hơn mười lăm năm trước.

"Bất cứ nơi nào tôi đã đi và bất cứ điều gì tôi đã làm trong ba năm sau khi ông qua đời, ông luôn ở đó, thì thầm vào tai tôi, giữ tôi vững vàng, nhắc nhở tôi về những SEAL hải quân mà ông đã ngưỡng mộ rất nhiều. Khi tôi qua tuổi 18, tôi bước vào văn phòng tuyển dụng lực lượng hải quân và tôi gần như có thể thấy mình thở phào nhẹ nhõm"

Anh mỉm cười với cô và Veronica mỉm cười lại, nhìn vào mắt anh. Một lần nữa, thời gian dường như ngừng lại hoàn toàn. Một lần nữa, đây là cơ hội hoàn hảo để hôn cô, và một lần nữa, Joe không cho phép mình di chuyển.

"Tôi rất vui vì anh đã tha thứ cho tôi, Joe" cô lặng lẽ nói.

"Này, có chuyện gì với 'thưa điện hạ' rồi?" Joe hỏi, cố gắng một cách tuyệt vọng để quay lại không khí vui vẻ.

Cô bắn cho anh một ánh nhìn nghiêm túc. Nghiêm túc đồng nghĩa với trung thực, và trong tất cả sự trung thực, thì Joe không muốn làm bạn với người phụ nữ này. Anh muốn là người yêu. Anh muốn đến chết đi được để là người yêu của cô. ANh muốn chạm vào cô theo cách mà cô chưa bao giờ biết trước đây. Anh muốn nghe thấy cô rên lên tên anh và –

Veronica có vẻ ngạc nhiên "Tôi đã quên gọi anh như vậy, phải không?"

"Lần gần đây nhất thì cô gọi tôi là Joe" anh nói "Cái đó tốt thôi - tôi thích thế hơn. Tôi chỉ hơi tò mò"

"Anh không có gì giống với hoàng tử thật hết" cô nói trung thực.

"Tôi không chắc đó là lời khen hay lời xúc phạm nữa"

Cô mỉm cười "Tôi tin rằng, đó là một lời khen"

"Phải, đó cũng là những gì tôi nghĩ" Joe nói "Nhưng tôi không chắc chính xác mình đang đứng ở đâu"

"Hoàng tử Tedric... không hẳn tử tế" Veronica nói khách sáo.

"Hắn là một thằng hèn và ngu như lừa" Joe nói thẳng thừng.

"Tôi đoán cô cũng không mấy thích anh ta"

"Thật là cách nói của năm đấy, Ronnie. Nếu tôi kết thúc với một viên đạn lẽ ra dành cho anh ta. Tôi sẽ thật sự rất khó chịu" Anh mỉm cười dứt khoát "Tức là, nếu cô có thể khó chịu và chết cùng lúc"

Veronica nhìn Joe. Nếu anh chết với một viên đạn...

Lần đầu tiên, thực tế những gì Joe đang làm đánh thẳng vào dạ dày cô. Anh đang mạo hiểm cuộc sống của mình để bắt một tên khủng bố. Trong khi Tedric dành vài tuần tới trong sự thoải mái của một ngôi nhà an toàn, Joe sẽ ở nơi công cộng. Joe sẽ thành mục tiêu dưới nòng súng của những kẻ khủng bố.

Nếu có chuyện gì đó xảy ra? Điều gì nếu những kẻ khủng bố thành công, và giết Joe? Sau tất cả, chúng đã lên kế hoạch và chịu trách nhiệm trước cái chết của hàng trăm người.

Joe đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Có phải suy nghĩ của anh luôn quay về lối mòn giống hệt nhau không? Kiệu anh có sợ chết không? Nhưng sau đó anh ngước nhìn Veronica và cố gắng mỉm cười.

"Để tâm vào bữa ăn thôi?" anh nói "Hoặc trì hoãn nó khoảng nửa giờ?"

Veronica gật đầu "Chúng ta có thể trì hoãn nó" cô nói.

Joe đứng dậy, hướng đến phòng ngủ. "Tuyệt vời, tôi sắp ngã đến nơi. Tôi sẽ gặp lại cô trong khoảng 30 phút nữa, được không?"

"Anh có muốn tôi đánh thức anh không?" cô hỏi.

Joe lắc đầu, không "Cảm ơn, nhưng..."

Ồ, bé yêu, anh có thể chỉ cần tưởng tượng cô đi vào bóng tối trong phòng ngủ của anh để đánh thức anh. Anh có thể chỉ tưởng tượng khi anh thoát khỏi giấc ngủ sâu để trông thấy gương mặt đó, đôi mắt đang nhìn xuống anh. Anh có thể chỉ tưởng tượng ề cô, kéo cô xuống trên anh, khép miệng cô với anh –

"Không, cảm ơn" anh nói lại, vươn lên xoa dịu sự căng thẳng ở cổ và vai "Tôi sẽ đặt báo thức".

Veronica nhìn anh đóng cửa phòng phía sau.

Thời gian của họ đang hết. Mặc cho sự bảo đảm của anh, Veronica không tin rằng Joe có thể trì hoãn nữa. Nhưng đó không phải vấn đề duy nhất cô gặp phải.

Đóng giả hoàng tử Tedric có thể dễ dàng khiến Joe bị giết.

Họ liệu có đang làm đúng không? Mạo hiểm cuộc sống của một người đàn ông để bắt những kẻ khủng bố? Liệu có công bằng không khi đòi hỏi Joe nhận lấy những rủi ro trong khi Tedric rõ ràng đang an toàn?

Nhưng trong tất cả nghi ngờ, Veronica biết chắn chắn một điều. Cô không muốn Trung úy Joe Catalanotto chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.