Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 5: Chương 5




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Dưới sự chỉ đạo của tiểu hòa thượng, Phó Vân Ngọc quả nhiên có chút tiến bộ, thời điểm nàng đang đắc chí nghĩ như thế nào để tiếp tục thông đồng với tiểu hòa thượng thì A Canh hòa thượng bước vào nhìn thấy nàng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại khôi phục như bình thường, trực tiếp bỏ qua đại mỹ nhân chim sa cá lặn này, đi đến trước mặt A Căn ca nói: ” Sư đệ, nhận được tin của sư phó, hắn kêu chúng ta chạy nhanh trở về.” Dứt lời, giơ giơ phong thư màu vàng đất trên tay lên.

A Căn ca mở thư cẩn thận nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi căng thẳng, lát sau lại giãn mở ra, nói: ” Chúng ta sau khi niệm xong ở đây trở về trong chùa đi.”

Như thế nào, nhanh như vậy đã phải đi về? Nếu nhớ không lầm đã nói thời gian còn phải ba ngày nữa, như vậy thời gian để câu tiểu hòa thượng bắt đầu cũng khó khăn quá lớn đi? Trong lòng Phó Vân Ngọc có một loại thương cảm không hiểu, đứng lên muốn đi xem hoa của cây lựu trong viên đã nở chưa. Lại vừa vặn nhìn thấy hai cái đầu bóng loáng, một cái mặt trên có sáu cái lỗ màu trắng, một cái còn lại là sạch sẽ, trong lòng nàng buồn bực cực kỳ.

” A Canh ca, vì sao trên đầu A Căn ca ca có sáu cái lỗ màu trắng a ~” Phó Vân Ngọc lôi kéo tay áo của tiểu hòa thượng A Canh hỏi.

Tiểu hòa thượng mặt cứng đờ, liếc mắt một cái bất đắc dĩ nói: “cái này không phải là lỗ, mà đây là giới sẹo, ta là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, sư đệ là đệ tử Thiếu Lâm, cho nên tu hành đến một trình độ nhất định là có thể dùng cây cỏ đốt.”

Đốt, Đốt ! ! Như vậy rất tàn nhẫn đi? Cái này không phải là giết hại đến thân thể sao! Phó Vân Ngọc tuy rằng đã sớm nếm một ít khổ hình khi viết chữ ở cổ đại, nhưng thời điểm nghe thấy thế thì cảm thấy có chút khiếp sợ, A Căn ca bộ dáng tuấn tú này thoạt nhìn thì da thịt non mềm nhưng sức lực nhẫn nại thì phải rất mạnh.

“Ngươi hiện tại nhìn thấy trên đầu sư đệ là sáu cái giới sẹo, nhìn hắn tuổi trẻ như vậy mà có năng lực có sáu cái giới sẹo của đệ tử Thiếu Lâm là vô cùng hiếm thấy. Chỉ có người vô cùng vĩ đại mới có thể được có được vinh dự tối cao như vậy, cho nên Phương trượng cùng vài vị sư thúc vô cùng coi trọng sư đệ a, nói không chừng hắn còn có thể được lựa chọn là chưởng môn tương lai!” Tiểu hòa thượng A Canh quả nhiên là tục gia, không có nhiều rằng buộc về thanh quy giới luật như vậy, đầu óc so với tiểu hòa thượng A Căn linh hoạt hơn.

” Sư huynh, ngươi không cần nói bậy.” Tiểu hòa thượng liền đánh gãy lời của hắn.

Vinh dự! Ta nhổ vào! Cho dù có cho ta tiền ta cũng không muốn bị ngược đãi bản thân như vậy! Này không phải là tự mình đánh mình sao! Phó Vân Ngọc ở trong lòng oán thầm.

Đến thời gian ăn cơm trưa, Phó Vân Ngọc đến tiền thính cùng lão gia của Phó gia cùng nhau ăn cơm, hai vị hòa thượng nhìn thấy thịt bò do dự liền đứng lên niệm a di đà phật, Tiểu Liên đành phải đem thức ăn chay đến trong phòng cho bọn họ. Cơm trưa của hai người cũng không tính là phong phú, ba món ăn một bát canh. Phó Chính tuy là nhà giàu nhất thành Tiên nhạc, nhưng bình thường cũng không phô trương lãng phí, đặc biệt ở phương diện ăn, ăn thịt cá hoàn toàn không lãng phí, còn không bằng đem tiền kiếm được tới cứu tế cho người nghèo.

” Phụ thân, cửa hàng nhà chúng ta có bao nhiêu gian?” trong đầu Phó Vân Ngọc bỗng nhiên hiện lên cửa hàng của gia đình mình ở trên đường ngày hôm qua, nhịn không được hỏi.

Phó chính sờ sờ chòm râu thật dài, mặt mày cười nói: ” Ngọc Nhi nhà chúng ta như thế nào cũng quan tâm đến việc lập nghiệp buôn bán làm ăn a, xem ra, phụ thân cũng không cần lo lắng vấn đề người nối nghiệp. Cả nước các nơi đều có phân nhánh của nhà chúng ta, ước chừng có khoảng hơn tám mươi cửa hàng đi.”

Hơn tám mươi cửa hàng, nhiều như vậy sao! Quả nhiên là giàu có như dầu chảy! Buôn lậu muối quả nhiên kiếm được nhiều tiền a ~

Ăn nghỉ xong, hai cha con ngồi ở trong vườn phơi nắng. Thấy Vương quản gia hừng hực chạy đến, nói là Giang gia nhà hàng xóm người ta muốn tới cầu hôn. Phốc ~ thời này là niên đại gì, bố cái gì, bố cái gì, như vậy có đoán được tính cách! Phó Vân Ngọc vốn trong lòng có một trận cao hứng, nhưng lại nhìn đến phụ thân mình đen mặt, trong lòng lại có điều lo lắng không hiểu.

” Phụ thân, Giang gia thiếu gia kia là con trai độc nhất?” Nàng vừa đi một bên hỏi thăm tình hình của vị hôn phu tương lai

” Uh.” Lão cha cơ hồ ngay cả râu đều không có động.

Nếu là con trai độc nhất, thì về sau mình phải gả đi qua, gia sản không được đầy đủ kia là của nàng? Phó Vân Ngọc trong lòng lại vui mừng, ” Phụ thân, Giang gia thiếu gia kia bộ dáng như thế nào, có xứng với ta không?” Trừ bỏ bên ngoài có tiền thi tướng mạo cũng là rất quan trọng.

“…” Mặt Phó chính bình tĩnh suy tư phải ứng phó với người của Giang gia như thế nào .

” Phụ thân, Giang gia thiếu gia kia có thể có tài văn chương không?” Nữ nhân chọn nam nhân, đơn giản là ba điểm tiền tài, tướng mạo, nội tâm.

” Ai…” Phó chính nặng nề mà thở dài một hơi, cúi đầu không nói.

Rất nhanh, hai cha con đã chạy tới tiền thính, trong lúc đó bên trong chất đầy sính lễ, Phó Vân Ngọc tính toán một chút tổng cộng có hơn mười rương, cộng thêm lụa là gấm góc mấy chục cuộn, năm kiện thuốc quý báu hiếm thấy, 6 nhánh lộc nhung, lâm chi, sừng tê giác ngàn năm đã lâu đời..đợi chút. Giờ phút này, trong mắt của nàng sớm đã trang đầy vàng bạc châu báu, làm sao mà nhín tới được hai người đang ngồi trên ghế thái sư được làm bằng gỗ lim.

” Phó lão gia! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Một vị nam tử trung niên thanh âm trung khí mười phần.

“Không dám nhận, không biết Giang lão gia điều động binh lực đến đây là có chuyện gì?”

Giang lão gia sờ sờ cái bụng gồ lên, cái bụng kia theo Phó Vân Ngọc nhìn ra hẳn là khoảng 6 tháng đi, tâm can của nàng cẩn thận run rẩy lên, lại theo cái đường cong kia đem tầm mắt rơi xuống trên người một nam tử trẻ tuổi bên người, chẳng qua, ộ dạng nam nhân này….., làm cho chú ý ban đầu của nàng run rẩy lên “Phù phù” một chút nữa thì ngã té xuống

Này, Giang gia thiếu gia này cho dù là bố cái gì trở thành nhà giàu nhà người ta, cũng không thể trưởng thành như vậy a, khuôn mặt này nhìn thấy cỡ nào ghê người a ~ một chữ xấu rất cao sao. Phó Vân Ngọc thiếu chút nữa đem cơm trưa phun hết ra, tuyệt đối là tạo hóa đã bị tạo ra hắn thật tốt! Tuyệt đối ! Cũng không biết mấy đời trước của hắn đã tạo ra cái nghiệt gì, mà tạo ra một bộ mặt dài vô cùng thê thảm như vậy, còn cao giọng sống ở này trên đời này như thế. Mặt của hắn là tiêu chuẩn mặt bàn tay, cái cằm vùa tinh vi lại vừa nhọn, nhọn có thể cho rằng đấy là hung khí giết người, ánh mắt của hắn cùng hạt đậu xanh nhỏ nhất tương tự nhau, nhìn đi qua tựa như vẽ hai cái vệt đen nhỏ, mũi của hắn là tẹt, không phải giống như loại tẹt bình thường này, chính là nhìn nghiêng bên cạnh giống như một cái mặt bằng, sau đó phía dưới mở hé ra bồn máu khoác lác, thật là bồn máu khoác lác, một loạt răng hô to màu vàng lộ ra ở bên ngoài, làm cho bên trong dạ day của Phó Vân Ngọc có một trận buồn nôn tràn ta. Chỉnh sửa lồi lõm trên khuôn mặt quả thực chính là mặt ngoài của mặt trăng, mấy cọng tóc thưa thớt dài trên đỉnh đầu, má ơi, ở ngoài ba thước nhìn thấy, khuôn mặt chỉnh sửa chỉ còn có miệng hé ra .

” Phó lão gia, nghe nói thiên kim nhà ngươi xinh đẹp như hoa, thanh tú thông minh, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Giang lão gia kia tuy rằng dáng người biến dạng, nhưng dựa vào lập thể ngũ quan của hắn nhìn ra được tuổi trẻ cũng là một soái ca, thật không biết như thế nào lại sinh ra một đứa con bảo bối gặp người hù chết như vậy.

Giang gia thiếu gia đứng ở đối diện hướng về phía Phó Vân Ngọc khuynh quốc khuynh thành ngây ngô cười ha ha, nhìn thấy nàng khóe mắt vừa kéo vừa kéo giống như có chất lỏng gì từ trong miệng hắn chảy ra , trời ạ ~~ là nước miếng! ! Cư nhiên chảy nước miếng! ! Phó Vân Ngọc nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt, muốn chết tâm cũng đều có, suy nghĩ nếu lão cha thật sự tính toán đem chính mình gả cho quái thú này, nàng liền lập tức đâm chết trên cằm của quái thú ngay tại đây! !

Trước thính lý không khí theo tiếng cười của quái thú kia không hài hòa, luôn luôn run rẩy. Phó Vân Ngọc vẻ mặt ủy khuất nhìn phụ thân, thật là có nỗi khổ nói không nên lời, muốn chết mà không chết được.

” Khụ khụ ~” Phó chính rốt cục cũng thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: ” Thật ngại quá Giang lão gia, khuê nữ nhà ta hiện tại tuổi còn nhỏ, vẫn chưa có muốn xuất giá .”

” Hắc hắc hắc, phó tiểu thư năm vừa mới mười tám đi? Cô nương bình thường lớn như vậy đều đã phải sinh oa nhi.” Thanh âm của Giang thiếu gia kia vang lên làm cho người ta muốn buồn nôn.

Phó Vân Ngọc dùng ánh mắt hung hăng cùng hắn quyết đấu, cuối cùng vẫn là bại dưới trận, không phải ánh mắt người nọ quá mức sắc bén, mà là nàng tìm tới tìm lui tìm không ra đôi mắt nhỏ đậu xanh của hắn, luôn luôn chần chừ tại trên mặt hắn, bộ dạng của quái thú này thật không có gì sánh kịp, nàng rốt cuộc nhịn không được thu hồi ánh mắt.

” Giang lão gia, vô luận như thế nào khuê nữ nhà ta cũng không gả cho quý công tử, thỉnh đem sính lễ lấy trở về đi, Ngọc nhi của chúng ta trèo cao không nổi.” Phó chính lại cự tuyệt, trong ánh mắt lóe ra vài phần sắc bén bình thường hiếm thấy.

Phụ tử Giang gia vừa nghe xong, trên mặt nhanh chóng thay đổi sắc, Giang lão gia lộ ra ánh mắt hung ác, nhất thời cũng khó mà nói cái gì, chỉ ngượng ngùng kéo con đi ra. Chính là, vải bố gì của Giang gia hắn, cùng một số vị đại thần trong triều có quan hệ mật thiết, có thể nuông chiều hô phong hoán vũ, căn cứ vào chuyện từ hôn này thì mặt mũi Giang gia của hắn sẽ không nhịn được, chuyện này tự nhiên là sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.

Phó Vân Ngọc hồi tưởng lại một màn vừa rồi, nhất thời cảm thấy phụ thân này thật vĩ đại, vì nàng mà không sợ quyền quý. Trong lòng nàng có một trận ấm áp, hạ quyết tâm, ngày sau sẽ chiếu cố lão nhân gia hắn thật tốt .

” Phụ thân, cám ơn người.” Nàng hốc mắt hơi hơi có chút ướt át, rúc vào trong lòng Phó chính .

Phó lão gia vẻ mặt hiền lành, hai mắt phiếm hồng, bàn tay to thô ráp vỗ về tóc dài của nàng, ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, một người như vậy, phụ thân sao có thể đem con phó thác cho hắn. Chỉ cần con thích, chỉ cần con hạnh phúc, nguyện vọng đời này của phụ thân liền đạt tới .”

” Phụ thân…”

Thời gian hoà thượng đọc kinh là bốn ngày, niệm xong trước hai ngày một ngày sau còn lại là ngày giỗ của phó phu nhân, bởi vậy, hôm nay phải làm một hồi cúng tế. Chờ ngày giỗ qua đi, sẽ đem niệm tàng Bồ Tát bản nguyện kinh văn còn lại niệm xong.

Đến ngày giỗ của Phó phu nhân, Phó gia làm một loạt hoạt động cúng tế long trọng, mời nhiều đạo sĩ nổi danh đến thực hiện công việc này. Tuy rằng loại chuyện này, đối với Phó Vân Ngọc xem ra là một loại mê tín, chỉ cực kỳ vớ vẩn , nhưng nghĩ đến phụ thân của mình đối với mẫu thân đã chết đi rất yêu thương, liền đột nhiên cảm thấy cái gì cũng đều hợp lý . Buổi chiều cúng bái hành lễ làm xong, đi đến mộ phần của mẫu thân nàng bồi thêm đất và dâng hương.

Bởi vì Phó Vân Ngọc trong lúc cúng tế hít không ít khói bụi, liền đi trước tắm rửa, phó gia Vương lão gia mang theo quản gia đi đến mộ phần trước.

Tắm rửa xong đi ra, nhất thời cảm giác thân thể thoải mái không ít, Phó Vân Ngọc đơn giản đem tóc dài buộc ở sau đầu, chỉ chừa một ít ở trước ngực, chọn một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ mặc vào, gọi Tiểu Liên cùng nhau chạy tới mồ. Sắc trời bắt đầu tối, cổ đại không thể so với thế kỷ hai mươi mốt, buổi tối dọc bên đường người bình thường không đi ra, bởi vậy, đi ở trên đường cảm giác thoáng đãng rất nhiều.

Hai cô nương tuổi thanh xuân đi ở trên đường, xuyên qua một cái đường nhỏ, đi qua đường nhỏ ở núi thông đến nghĩa địa.

Phó Vân Ngọc đang nghe Tiểu Liên kể chuyện của mình trước kia, bỗng nhiên trước mắt một mảnh tối đen, thân thể lập tức bị cái gì vậy bao ở ngoài! Là bao tải! Nàng hô nhẹ ra khỏi miệng, liền kêu Tiểu Liên, chỉ nghe thấy bên người thanh âm một vật thể ngã xuống đất. Nguy rồi, không phải là bị bắt cóc chớ ! Nàng trong lòng vừa vội lại vừa hoảng, dắt cổ họng lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng nơi này là núi hoang lại vào buổi tối, nào có người nào, mặc dù nàng khóc trới kêu đất cũng không có ích.

” Ồn ào thì sẽ chết!”

Chỉ nghe thấy thanh âm hùng hậu của một người nam nhân, cái ót của nàng đột nhiên đau xót, liền không có tri giác.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cục cũng tỉnh lại, đau đầu muốn chết, trước mắt vẫn là một mảnh đen tối, hiển nhiên, hai mắt của nàng bị mảnh vải che chắn, tay chân cũng bị trói chặt ở trên giường. Phó Vân Ngọc rầu rĩ hừ vài tiếng, ở trên giường giãy dụa một trận, đều là không làm được chuyện gì, dây thừng kia buộc thật chặt, đem tay chân nàng đều đau buốt .

Rốt cuộc là ai bắt cóc ta? Ta giống như mới đến nơi đây không lâu đi, căn bản không có cừu hận với ai, chẳng lẽ ta hồng nhan bạc mệnh, vừa mới hưởng thụ tư vị làm mỹ nữ không được vài ngày, lại phải hồn quy về trời đi thôi! Trong lòng nàng vô cùng đau thương, vô cùng oán niệm.

Hắt xì ~ cửa phòng bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào vài người, Phó Vân Ngọc dựa vào hơi thở kia, kết luận hẳn là nam nhân.

” Thiếu gia, nó đã tỉnh.” Thanh âm này có điểm quen tai, hình như là của người bắt cóc nọ.

” Uh.”

Phó Vân Ngọc tập trung cẩn thận nhận thanh âm thiếu gia kia, nhưng là lời hắn nói thật sự quá ít, thật sự không phân biệt rõ được. Phụ thân, khuê nữ bảo bối của cha bị người bắt có , mau tới cứu ta a ~ nàng ở trong lòng hò hét.

“Đi, đem cái này cho nàng ăn .”

A, thanh âm này giống như đã nghe qua ở đâu. Phó Vân Ngọc dựng lỗ tai lên.

Một người nam nhân đi vào, tiếng hít thở dày đặc của hắn phun ở trên mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Cằm bị nắm, có một cái bình đang gắt gao nhét vào trong miệng của nàng. Chẳng lẽ bọn họ muốn độc chết ta! ý tưởng này chợt lóe qua, ý chí muốn sồng làm cho Phó Vân Ngọc liều mạng giãy dụa.

” Thiếu gia, nhét không đi vào a.” thanh âm nam nhân kia lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Ngu ngốc, đưa ta!” nam nhân được gọi là thiếu gia này cầm lấy cái bình thuốc đi đến chỗ nàng, ” Đến đay, Ngọc nhi của ta, uống khẩn trương, nàng sẽ không rời được ta, nga ha ha ha ~.” giọng điệu quấy nhiễu kia làm cho dạ dày của Phó Vân Ngọc có một trận khó chịu, cảm giác loại này giống như đã từng quen biết làm cho nàng lập tức thanh tỉnh.

” Ngươi, ngươi là Giang gia cái người quái dị kia?” Miệng còn chưa nói xong, một chút chất lỏng trắng liền vọt vào trong miệng của mình.

” Dám kêu bổn thiếu gia là người quái dị! Hừ, đêm nay ta sẽ khiến cho nàng không dậy được khỏi giường! Về sau khóc cầu ta muốn nàng! Ha ha ha ~ “

Giang gia thiếu gia kia tiếng cười đáng khinh làm cho tâm của Phó Vân Ngọc như rơi xuống đáy cốc, một trận tuyệt vọng, hắn, rốt cuộc đã cho chính mình ăn cái gì? Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết tại đây trong tay quái thú sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.