Phương Pháp Ôn Nhu Nuôi Dưỡng Nhân Loại

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Mối tình đầu của tiểu Tuyết long

“Đêm Giáng sinh này, có chút lạnh rồi!”  —— Lieteer

Làm Tuyết Long trẻ tuổi nhất toàn tộc, Lieteer nho nhỏ có niềm kiêu ngạo khác với những con rồng bình thường.

Phụ thân hắn chính là vương giả dung cảm nhất phương bắc, mẹ hắn là mỹ nhân cao lớn cường tráng nhất phía nam. Từ khi cậu được sinh ra, hoa văn hai màu vàng kim, ngân bạch đã đại biểu cho số phận chú định không hề tầm thường —— sau khi phá vỏ, cậu quả thực hoàn toàn thừa hưởng được toàn bộ huyết thống tốt đẹp của cha mẹ, trở thành hài tử có tiềm chất tốt nhất trong toàn bộ tộc đàn.

Thế nhưng trong đêm Giáng sinh này, cậu lại bỏ nhà ra đi.

Rõ rang lúc trước trong thư ước nguyện cậu đã viết “Con muốn có một nhân loại xinh đẹp”, không ngờ ước nguyện đó lại bị cha mẹ cự tuyệt, món quà hôm nay cậu nhận được lại là… là tê giác Nam Phi.

“Lieteer còn quá nhỏ, con vẫn chưa sẵn sàng để nuôi dưỡng nhân loại đâu.” Mẹ đã nói như vậy,

“Một con rồng muốn nuôi dưỡng loài người không những phải có ý chí rộng lớn, còn phải có được ôn nhu kiên trì mới có thể nhận lấy trách nhiệm đó.” Phụ thân cũng tiếp lời.

“Lieteer trước khi được bốn trăm tuổi thì không thể nuôi dưỡng nhân loại đâu, đó là việc chỉ có rồng thành niên mơi có thể làm.”

“Con đã đủ trưởng thành rồi!”

Bé con Lieteer hô to, từ trong mũi phun một luồng khói trắng.

Đúng vậy, từ nhỏ cậu đã mong muốn có thể sở hữu một nhân loại khả ái yếu ớt như hoa tuyết kia cho riêng mình. Cái chủng tộc đáng yêu đến không thể tưởng tượng kia phảng phất như đã hấp dẫn hết toàn bộ lực chú ý của cậu.

Sau khi len lén xem trộm những thứ cha mẹ giấu trong tủ âm tường, Lieteer càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình —— Phụ thân đã từng thu nhận một nhân loại có màu da mà đồng cổ, người còn len lén đính nơ bướm lên tấm ảnh chụp nhân loại giấu phía dưới ngăn kéo kia. Mà mẹ lại càng thêm khoa trương, sau khi tiểu công chúa mẹ thu nhận quyết định lấy chồng ở vương quốc khác, mẹ đã từng bay qua trùng dương để đến thăm hỏi nữa kia.

Càng nghĩ càng thấy giận, tiểu Tuyết long cảm thấy mình nên chứng minh một điều gì đó, vì vậy thừa dịp cha mẹ đi săn liền tức giận bỏ nhà ra đi ngay trong đêm Giáng sinh, cậu bay mãi, bay mãi, rốt cục đã tới một địa phương mình chưa thấy bao giờ.

Đêm tối hoang vu, bên dưới mặt đất phủ đầy ánh trăng chỉ có tiếng hú của bầy sói không ngừng cất lên —— Cậu mặc dù là chỉ là một đứa trẻ loài rồng, đại khái cũng mới cao khoảng hai thầng lầu, nhưng muốn đối phó với loại dã thú nhỏ yếu này tự nhiên cũng chỉ giống như một bữa ăn sáng, ở phương diện an toàn cậu hoàn toàn không cần lo lắng.

Đối với chủng loài vừa ra đời đã là vương giả mà nói, kẻ địch duy nhất có lẽ chính là sự cô độc có thể nghiền nát trái tim kia mà thôi?

Cậu nhỏ Lieteer sống hơn hai trăm tuổi, lần đầu tiên một mình cô độc trải qua lễ Giáng sinh, không có đàn gà quay thơm ngào ngạt, cũng không có bánh ngọt to như núi nhỏ, càng không có cha mẹ ở bên cạnh cùng mình hát thánh ca —— chỉ có một mình cô linh linh ngồi ở nơi nơi hoang sơ vắng vẻ này, quả thực buồn phiền vô cùng.

Đại khái là thiên thần có lẽ cũng nghe được lời than vãn của cậu, tiếng hú của đám sói dưới chân núi kia bỗng nhiên trở nên khác lạ.

Lieteer tò mò bay qua nhìn một chút… Trời, là nhân loại!

Đó là một người thanh niên không thể coi là quá trẻ tuổi, áo choàng của hắn có màu hỏa diễm rất giống Hồng Long Ryder, tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu lá cọ sâu thẳm như trời đất vào thu.

Hắn dùng một thanh cự kiếm —— đại khái cỡ bằng bộ dao nĩa của rồng nhỏ Lieteer hay dùng, đang không ngừng chống lại đàn sói.

Anh dũng xông lên, máu tươi của kẻ địch nhuộm đỏ cổ áo của hắn!

Bỗng nhiên có một nhân loại xuất hiện trước mặt, Lieteer cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác của mình đều bị chấn trụ.

—— Nếu có ai dám nói với cậu đây không phải là kỳ tích đêm Giáng sinh, cậu nhất định phun một ngụm hơi thở rồng ra đốt hắn chết cháy.

Tuy rằng người kia hơi cao một chút —— cậu vốn thích kiểu mẫu nhỏ xinh, tóc cũng không phải màu bơ, da không quá trắng, trên mặt còn có một vết sẹo đỏ nhợt nhạt, thế nhưng những thứ không hoàn mỹ này gộp lại, không ngờ có thể trở thành điều tốt đẹp đến thế.

Trong lúc kích động, Lieteer lập tức bay thẳng đến đánh đuổi bầy sói, sau đó cậu lập tức lắp bắp hỏi thăm nhân loại kia

“Nhân, nhân loại, ngươi vẫn đơn độc sao, không, ý của ta là, có rồng thu nhận ngươi chưa, a không, sai, ta muốn nói, ngươi có phải là Long kỵ sĩ không?”

Nam nhân kia cười cười, nhìn cái bóng to lớn bị ánh trăng chiếu xuống mặt đất lại không hề có chút hoảng sợ.

So với đa số nhân loại khi nhìn thấy Long tộc bọn họ liền hô to gọi nhỏ, bộ dạng kinh ngạc lại sùng bái thì hắn hoàn toàn khác biệt.

Nam nhân chỉ là ôn nhu cười, lấy cái nón trên tóc mình xuống, thực hiện một cái chào thân sĩ, sau đó mới nhìn thẳng vào tiểu Lieteer nói.

“Xin chào, tên ta là Pleasant, là một mạo hiểm giả, không có bất kỳ người hoặc rồng nào thu dưỡng ta, ta cũng chưa từng ký qua khế ước cùng rồng.”

“Xin chào, ta… Ta là Lieteer, “

Rồng con khẩn trương cúi đầu, đôi mắt màu nho tím khẩn trương nhìn chằm chằm vật nhỏ, thật ra so với nhân loại cũng là rất cao to rồi, trước mặt.

“Lieteer, là một cái tên rất đáng yêu. “

Mạo hiểm giả có vết sẹo trên mặt cười cười nói với cậu.

“Cám ơn ngươi đã đuổi bầy sói đi giúp ta, ngươi có muốn ngồi xuống cùng sưởi ấm chứ?”

—— Cứ như vậy, bọn họ liền ngồi xuống bên cạnh cùng đốt lửa sưởi ấm, Lieteer hào hứng một bên ăn thịt sói nướng, một bên nghe mạo hiểm giả kể những câu chuyện vô cùng đặc sắc mà hắn đã trải qua, từ người tuyết ở cao nguyên phương đông đến, quái thú ở vùng đầm lầy đen tối.

Cuối cùng, thẳng đến khi ánh trăng mộng ảo lặn đi, Lieteer nằm phịch xuống mặt đất, dùng cái đuôi tạo thành một vòng bảo vệ quanh nhân loại cậu yêu thích kia, thật giống như bọn họ đang thân mật ôm nhau ngủ.

Đây chính là đêm an lành tuyệt vời nhất trong lịch sử1.

Ở trong sự khuyến cáo của mạo hiểm giả, ngày hôm sau Lieteer đành mang theo biểu tình lưu luyến quay về nhà.

Trước lúc tạm biệt, Lieteer đã dùng ngôn từ chân thành nhất đưa ra khẩn cầu với nam nhân.

“Pleasant, xin người đồng ý trở thành Long kỵ sỹ của ta!”

Tiểu Tuyết long sợ bị cự tuyệt, hồi hộp đến mức cái đuôi vô thức không ngừng quất qua quất lại trên mặt đất, khiến cả khu đất bị hằn lên từng vệt hằn dài. (May mà không động đất nhỉ)

“Được “

Pleasant mỉm cười nhón chân lên, còn nỗ lực vươn dài cánh tay mới có thể xoa xoa được cái đầu con rồng nhỏ đang hồi hộp cúi thấp xuống kia.

“Bất quá sẽ không phải là hiện tại… Đợi đến khi ngươi trưởng thành, lúc đó ta sẽ làm Long kỵ sỹ của ngươi. “

Đôi mắt của tiểu Tuyết long thoáng chốc mở to, bên trong đều là ánh sáng vui sướng khó thể tin tưởng.

“Ngươi đã hứa rồi!”

“Ừ, ta đã hứa.” Nam nhân ôn nhu cười, đưa mắt nhìn cậu rồng nhỏ vỗ cánh bay đi.

Sau khi Lieteer về đến nhà, tuy rằng bỏ lỡ đêm Giáng sinh, thế nhưng tốt xấu cũng kịp dự chính lễ. Cha mẹ tuy rằng có chút trách cứ, thế nhưng bị không khí ngày lễ ảnh hưởng liền rất nhẹ nhàng bỏ qua cho cậu —— Chẳng qua là khi bọn họ nghe cậu vô cùng hung phấn kể về nhân loại kia, còn có ước định thời gian giữa bọn họ, hai con rồng trưởng thành chỉ đành bốn mắt nhìn nhau, không nói bất cứ điều gì.

Lại qua một năm, hết thảy vạn vật đều không hề thay đổi.

Điều duy nhất thay đổi chính là sở thích của Lieteer, từ loại hình thiếu niên nhỏ xinh, mềm mại cho người ta cảm giác gần như có thể nổi lên mặt nước, biến thành loại hình thanh niên nam tử khí khái, ôn nhu.

Nhưng mà, lúc đó tiểu Tuyết long vẫn còn rất non nớt hoàn toàn không biết, nhân loại là một sinh vật yếu ớt đến mức nào.

Phần lớn nhân loại chỉ có khoảng bảy tám mươi năm tuổi thọ, mà thanh niên mạo hiểm giả kia, bởi vì lúc còn trẻ đã trải qua rất nhiều sự việc nên tuổi thọ lại càng ngắn ngủi, chỉ có khoảng trên dưới năm mươi năm mà thôi.

Đợi đến khi cậu trải qua mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, ước định năm đó đã không còn cách nào có thể thực hiện.

Lại qua rất nhiều năm sau, dưới sự giật dây của cha mẹ, cuối cùng cậu đồng ý đi cùng em họ đến lĩnh dưỡng sở —— cũng chính là học viện Long kỵ sĩ trong truyền thuyết. Nơi đó chật ních nhân loại với rất nhiều kiều tướng mạo bất đồng, em họ rất nhanh có thể tìm được đối tượng phù hợp với mình, mà cậu lại cứ mãi mờ mịt xoay quanh.

Bỗng nhiên, giữa lúc đó, cậu thấy được trong một góc phòng bị đám người che lấp, có một thiếu niên mang theo cự kiếm đang ngồi.

… Cự kiếm ngày hôm nay đại khái cũng chỉ bằng một cái móng tay nhỏ của cậu mà thôi.

Cậu hơi nở nụ cười, vừa hạ quyết tâm định mở cánh bay qua, bỗng nhiên lại dừng bước.

Hắn nở nụ cười một chút, hạ quyết tâm vừa định mở cánh bay qua, bỗng nhiên lại dừng bước.



Rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, khi  Lieteer đã trở thành Tuyết long cường đại nhất cũng xinh đẹp nhất, sự tích vĩ đại của cậu khiến thế nhân vô cùng kính sợ. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều chủng tộc tìm được tôn nghiêm, cậu thậm chí còn được Long thần đại nhân điểm danh tiếp kiến.

Thế nhưng, mãi cho đến khi hai cánh của cậu đã già nua không thể bay lượn nữa, mãi đến khi cậu mệt nhoài nằm dài trong huyện động dưới chân núi thở ra một hơi thở cuối cùng —— Lieteer cũng không hề, thủy chung không hề, từng thu nhân qua một nhân loại nào.

Vẫn chưa từng có.

Tác giả:

Chú thích 1:  Lieteer =litter = tuổi nhỏ. Pleasant =present = lễ vật

Chú thích 2: Ta giả định lúc gặp gỡ, Pleasant là 37 tuổi, Lieteer trong lúc đó nếu mang bộ dáng nhân loại có thể sẽ có bộ dạng khoảng 10 tuổi.

Chú thích 3: Pleasant là một người rất rất tài giỏi, sau khi quay về quê nhà thì sang lập học viện Orchid, cũng sẽ góp mặt với vai trò sư phụ của nhân vật trong một mẩu chuyện phía sau.

—————————————————————–

1/ Nguyên văn là đêm Giáng sinh, thế nhưng trong văn cảnh này mèo thích dùng từ đêm an lành, mèo thật sự cảm thấy một sự bình an, hạnh phúc đến khó tả trong những câu văn này. Có lẽ thứ gì ngắn ngủi và tràn đầy tiếc nuối trong mắt mèo đều rất đẹp và rất đáng trân trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.