Phượng Nghịch

Chương 114: Chương 114: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (37)




Thấy hai người vào nội thất, Diệu Dương rất thức thời lui ra ngoài. Sắc trời vẫn là hoàng hôn, trong vườn một mảnh màu vàng kim, đi hướng nam quả thật đến rừng trúc phượng vĩ, liếc nhìn như là biển xanh bao la, bát ngát. Gió thổi lá trúc, như sóng bắt đầu khởi động, hái lá trúc cầm ở trong tay, lại nghe có người nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Đại nhân không để cho chúng ta tới gần nơi này.”

Một thanh âm ôn nhu của người khác: “Có quan hệ gì, hiện tại Thượng Quan Mạn bị giam lỏng, chờ Đại nhân lên ngôi, Hà gia chúng ta chính là khai quốc công thần, đừng bảo là rừng trúc, chính là muốn nửa giang sơn cũng không quá đáng. Cánh rừng này sớm muộn là của ta, ta quan sát trước có quan hệ gì.”

Thanh âm tiến gần, trong rừng trúc dần dần thấy một cô gái mặc váy gấm màu xanh lơ thêu hoa, chắc là tiểu thư nhà quan. Một nha hoàn có hai búi tóc đi theo bên người, tiến tới nơi này.

Trong tay Diệu Dương còn nắm lá trúc, thấy là tiểu thư điềm đạm nho nhã, liếc mắt cười nói: “Các ngươi là khách trong phủ này sao?”

Hà Uyển Hi không nghĩ có người, không khỏi lấy làm kinh hãi, định thần nhìn trang phục nàng, mặc địch y vàng nhạt, khoác áo choàng gấm thêu trăng hoa, chính là trang phục Đế Cơ. Từ kính sợ đối với hoàng tộc, nha hoàn kia vội vàng kéo váy lạy. Hà Uyển Hi cũng hơi cúi người, lập tức nhớ tới, ngăn nha hoàn kia lại, hất cằm lên cười nói: “Không cần quỳ lạy rồi.”

Diệu Dương mặc dù vốn định ngăn cản trước khi họ thi lễ, không nghĩ nàng kia lại nói ra những lời này. Miệt thị hoàng tộc chính là tội chết, nàng tuy không có ý trị tội các nàng, nhưng rốt cuộc có chút tức. Mặc dù đơn thuần như nàng, cũng không muốn tôn nghiêm của Đế Cơ bị chà đạp, nàng nhăn đầu lông mày nói: “Các ngươi là ai?”

Hà Uyển Hi nói: “Ta đoán Điện hạ chính là Diệu Dương Đế Cơ.”

Diệu Dương không phải rất ưa thích nàng, giọng nói chất vấn cũng có phần thất lễ, gắng gượng ừ một tiếng, định không để ý nàng nữa. Nha hoàn bên cạnh Hà Uyển Hi “phì” bật cười: “Tiểu thư, Diệu Dương Đế Cơ này thật là dịu dàng, chúng ta khiêu khích nàng như vậy đều không thấy tức giận, nếu là Chiêu Dương Điện hạ, chỉ sợ sớm đã phạt trượng rồi.”

Diệu Dương nghe vậy cau mày, càng cảm giác mình ghét một chủ một tớ này, nghiêng đầu liền đi, Hà Uyển Hi thấy nàng không nhìn mình như thế, quát lớn: “Đứng lại.”

Diệu Dương không nhịn được quay đầu lại: “Ngươi còn muốn nói gì.” Hà Uyển Hi cười lôi kéo: “Bây giờ muốn ra vẻ ta đây bất quá cũng không sao, chờ phu quân diệt Thượng Quan gia, ta xem ngươi còn có khí thế gì nữa.” Đối với Diệu Dương, những lời này tựa như đất trời sụp đổ, nàng cả kinh liếc mắt: “Ngươi.... Lời phản nghịch như vậy cũng dám nói ra.” Hà Uyển Hi mỉm cười: “Có gì mà không dám, hiện tại ai mà không biết, thái tử bị tù, hoàng thượng bệnh nặng, Cửu hoàng tử cũng bị khống chế, hoàng tử thiên triều có thể kế vị còn dư lại không có mấy người, cả trong triều chỉ có phu quân làm chủ. Hôm nay giang sơn cũng coi như giữ trong tay phu quân, chỉ chờ cơ hội để danh chánh ngôn thuận, Thượng Quan tộc các ngươi cũng uy phong không được mấy ngày nữa đâu.”

Diệu Dương liếc mắt: “Ngươi.... Phu quân của ngươi là ai?.” Nhìn phục sức ăn mặc của nàng, không hề giống người có chồng. Hà Uyển Hi bị nàng nhìn giận, cả giận nói: “Phu quân ta dĩ nhiên là Hách Liên Du chủ nhân phủ đệ này.” Nói đến Hách Liên Du, thần sắc Diệu Dương lại hơi chậm lại, vui vẻ vỗ ngực một cái, “A, Làm ta sợ muốn chết, tỷ phu nào phải phu quân của ngươi, Lâm Quan tỷ tỷ mới là chánh thê, a ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu thiếp kia.”

Hà Uyển Hi tức giận mặt cũng vặn vẹo: “Hắn sẽ không đối xử tử tế Thượng Quan gia các ngươi, coi như Thượng Quan Mạn nàng cũng đừng mơ tưởng sống thọ. Ngươi chưa từng nghe kết quả của hoàng tử Đế Cơ mất nước à. Hoàng tử giết hết, Đế Cơ không phải là bị sung làm quan kỹ chính là bị tướng lãnh đùa bỡn, cũng giống như ngươi chạy không khỏi kết quả như vậy. Những thứ Đế Cơ các ngươi, đến lúc đó cũng sẽ quỳ gối dưới chân Hà gia ta dập đầu thi lễ thôi.”

Nghe nàng nói giống như thật, Diệu Dương đột nhiên liền sợ. Thỉnh thoảng từ chỗ cung nữ nghe tới tin đồn bên ngoài, nói là nữ quyến có tội một khi sung làm quan kỹ, mặc cho đánh mặc cho mắng, bị người lăng nhục đùa bỡn, khổ không thể tả. Ngay cả tự ái lúc đầu đều biến mất hầu như không còn, nàng vẫn cho là Hách Liên Du bất quá bề ngoài lãnh khốc một chút nhưng xem ra đối với Thượng Quan Mạn cũng cực tốt, không nghĩ hắn lại đáng sợ như vậy, không khỏi lo lắng cho Thượng Quan Mạn. Hung hăng lườm nàng ta một cái: “Ta không tin lời ngươi đâu.” Xoay người liền chạy sâu vào trong rừng trúc.

Hà Uyển Hi nhẹ nhàng cười nói: “Chạy đi, xem ngươi có thể chạy đi đâu.”

Diệu Dương chạy hồi lâu, vẫn xuyên qua đến cuối rừng trúc, cuối cùng chạy hết nổi rồi. Nàng đổ mồ hôi dầm dề, tìm cái ghế đá ngồi xuống há mồm thở dốc. Chợt cảm thấy có người nhìn nàng, không khỏi ngẩng mặt, chỉ thấy một nam tử cao mập đứng ở một bên, ngây ngốc nhìn sang nơi này. Mắt sâu mũi cao, bộ dáng có phần dữ tợn. Diệu Dương cả kinh lấy tay che môi, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen nhánh như nước sơn, bàn tay trắng nõn thấp thoáng, chỉ cảm thấy dung mạo lỗi lạc.

Diệu Dương thấy đôi mắt hắn không chớp nhìn nàng, nhất thời hoa dung thất sắc, mệt mỏi cũng quên, co cẳng chạy.

Đỗ Minh thấy Bàn Tử nghiêng đầu cũng không nhúc nhích, vô cùng miễn cưỡng ra khỏi rừng trúc: “Cái tên tiểu tử này nhìn cái gì chứ.” Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng một nữ nhân chạy càng lúc càng xa, áo choàng gấm thêu trăng hoa bay múa theo gió. Trang phục này hắn vừa đúng nhận biết, không khỏi cười: “Nhìn trúng sao?” Bàn Tử chỉ lo ngơ ngác gật đầu.

“Vậy liền đi đòi đại ca đi, hắn sẽ không keo kiệt một nữ nhân cho ngươi.”

Đỗ Minh biết Bàn Tử sẽ không nói, hôm sau hắn liền nói với Hách Liên Du thay hắn. Hách Liên Du nghe vậy cười: “Không nghĩ hắn lại thông suốt.” Đỗ Minh ha ha cười không ngừng: “Bàn Tử tiểu tử này trước kia cũng không biết nữ nhân là gì, có thể thấy được vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Diệu Dương Điện hạ là khắc tinh của tiểu tử kia.”

Hách Liên Du cười khẽ: “Thân càng thêm thân, cũng tốt.”

“Đại ca vậy là đáp ứng?.”

“Khó được hắn nói lên loại chuyện như vậy mà.”

“Vậy ta lập tức nói cho hắn biết tin vui này.”

Hách Liên Du cong môi mà cười: “Trong phủ náo nhiệt cũng tốt. Diệu Dương Đế Cơ chưa đến tuổi, trước đặt sính lễ thôi.” Ánh mắt của hắn đọng lại sắc trời tối tăm ngoài cửa sổ, liên tiếp mấy ngày đều trong mây mù, trong lòng người xem vô cùng không thoải mái, hí mắt hỏi: “Đã thu thập xong chưa?”

Thanh Thụy đáp: “Đã đột phá truy binh của Đại vương, đang trên đường chạy tới, ngày mai Vương Phi có thể đến đây.”

Trên mặt Hách Liên Du mới lộ ra một chút vui vẻ, nhìn nơi xa không nói, Đỗ Minh thở dài nói: “Ngày này, cuối cùng đã tới.”

Tiết đông chí, gió từ bốn phía thổi qua, tựa như đao cắt, khắp mọi nơi mờ mịt, đều là màu xám tro nhạt nhẽo không đồng nhất. Hình bóng bóng cây khô héo lay động, làm như bóng tối sâu đậm cao thấp không đồng nhất ở phía chân trời rộng lớn. Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn, chấn đến bụi đất tung bay, xuyên qua rừng cây như tên, khiến chim chóc đều giật mình, thẳng tắp xông về trời cao.

Mấy người đi đường, đều là nữ tử áo trắng cưỡi ngựa, áo theo gió lất phất, vù vù có tiếng, chỉ tựa như vội vàng bảo vệ xe ngựa ở giữa, có nữ tử cung kính nói: “Vương Phi, còn ba trạm dịch nữa, chính là Đô thành rồi.”

Màn màu xanh trên xe lộ ra một bàn tay cực đẹp, trắng nõn thon dài, chiếu lên màn kia hình ảnh trắng muốt thơm ngát. Bên trong xe có hình ảnh xinh đẹp tuyệt trần mơ hồ, sắc trời mặc dù tối, vẫn khó nén ánh sáng, chỉ nghe cười khẽ dễ nghe ôn nhu từ trong xe truyền đến: “Rốt cuộc đã trở lại.”

Hách Liên Du đến nhà chính, Thượng Quan Mạn đang ngủ ở trên giường, bởi vì thấy hình mặt bên trong màn, liền để nhẹ bước chân. Bên trong phòng trải thảm sát mềm dày, đi qua không tiếng động, xuyên qua phòng khách, liền thấy nàng nằm ở trên giường. Ánh sáng xuyên thấu qua cột khắc hoa mạ vàng, cái móc vén rèm lụa nhẹ lên, chỉ chiếu ánh nắng ban bác trên đầu giường, làm như ngủ say, chân mày cũng khẽ nhíu lại.

Hắn đi vào, chỉ ngồi xuống ở bên giường, không nhịn được liền vươn ngón tay xoa cho nàng. Nàng làm như rùng mình một cái, lại thức tỉnh, tay hắn còn dừng ở trên mặt nàng. Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng nhìn hắn, bất quá một cái chớp mắt, nàng lại nhẹ nhàng khép mắt. Hách Liên Du nói: “Có chuyện muốn thương lượng với nàng.”

Thấy nàng nhắm mắt không nói, làm như ngủ thiếp đi, chuyện làm mai hắn cũng không am hiểu, chần chừ không biết mở miệng như thế nào, một hồi lâu mới nói: “Bàn Tử là thuộc hạ của ta, tuy là vụng về một chút, tâm địa ngược lại thiện lương. Hắn rất mạnh mẽ, tự nhiên sẽ không để người trân ái bị thương. Diệu Dương Đế Cơ chưa đến tuổi cập kê, đối với nàng quả thật hơi sớm chút, không bằng hiện định ra hôn ước trước”

Thượng Quan Mạn bỗng nhiên ngồi dậy, nàng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm bên cạnh: “Chuyện Diệu Nhi hãy để chính muội ấy làm chủ, nếu ngươi mạnh mẽ đính hôn cho bọn họ, ta sẽ không đáp ứng.” Mặt nàng đông lạnh, thần sắc cực kỳ nghiêm cẩn, làm như che chở gà con, nghĩ đến nếu con cái hai người gặp nạn, nàng nhất định cũng là vẻ mặt như vậy, Hách Liên Du không khỏi mỉm cười, cười nhẹ nói: “Bàn Tử tính tình rất tốt, nhất định có thể bao dung nàng ấy, nàng yên tâm là được.”

Thượng Quan Mạn còn muốn nói nữa, chỉ nghe bên trong phòng “Bộp” một tiếng, làm như cái gì rớt xuống. Thượng Quan Mạn muốn đứng dậy, hắn chỉ đè lại nàng, bước nhanh ra nội thất, mới thấy tranh vẽ trên vách điêu rơi xuống, cửa phòng mở phân nửa, theo gió lay nhẹ. Thượng Quan Mạn ở trong phòng nóng nảy hỏi thăm: “Ai vậy, là Diệu Nhi sao?”

Hách Liên Du nói: “Không có ai cả, là gió thổi cửa phòng thôi.” Thanh Thụy vốn là đứng ở trước cửa, thấy hắn, gật đầu đi. Đợi Hách Liên Du bước vào nội thất, nàng vẫn ngồi chờ ở trên giường, Hách Liên Du thấy thế không khỏi cười: “Làm thế nào bây giờ, ta đã đồng ý người ta.”

Lấy thân phận của hắn, dĩ nhiên là một lời ngàn vàng, nói không giữ lời, các thuộc hạ làm sao ủng hộ hắn. Nàng nghe liền cảm giác có khó xử, nhưng cũng không thể lấy số mạng Diệu Dương đi đổi, nàng uốn éo người đi: “Ngươi đáp ứng có ích lợi gì, cũng không phải là ngươi gả cho hắn.” Nàng chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, hai vai mảnh mai liền hiện ra, hôm nay eo không lộ vẻ, mỗi ngày nàng ăn cũng không nhiều, nhìn càng phát ra mảnh mai. Hắn cuối cùng không nhịn được từ phía sau ôm nàng, nàng giãy giãy, dĩ nhiên là tránh không được.

Hắn gọi nhỏ: “Mạn nhi.” Lưng nàng cứng đờ, chỉ nhìn nơi khác, lại nghe hắn ở sau lưng nói: “Bất kể như thế nào, ta đều sẽ đối nàng như lúc ban đầu.”

Nàng nghe vậy thống khổ cười một tiếng: “Đế Cơ mất nước tựa như chó nhà có tang, còn có kiêu ngạo gì có thể nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.