Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 160: Chương 160: Trừng Phạt Chi Hỏa (10)




Đại khái khoảng mười phút sau, vách núi cheo leo hai bên chậm rãi biến mất, thay vào đó là một mảnh không gian tối mịt mênh mông.

Nơi này hoàn toàn trống trải, chỉ có một hồ nước tối om ở phía dưới, nước trong hồ này cũng không biết từ nơi nào chảy đến.

Không gian nơi này không chói mắt như biển lửa bên kia. Cho dù sử dụng tử hỏa của Tử Diễm Hỏa Kì Lân thì cũng chỉ có thể nhìn rõ trong chu vi chừng mấy chục mét mà thôi.

Ào ào….

Nghe được thanh âm nước chảy, Hoàng Bắc Nguyệt suy tư trong chốc lát rồi nói: ” Chúng ta có thể từ trong nước ly khai ( rời đi ).”

Có tiếng nước chảy thì hồ này không phải là hồ nước đọng rồi. Bọn họ chỉ men theo phương hướng nước chảy thì nhất định sẽ có lối ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt hướng vách núi cheo leo đi tới. Nàng nhanh chóng nhảy xuống một tảng đá lớn sát mép vực, quan sát kĩ lưỡng hồ nước tối đen kia.

Nàng không biết trong nước có Linh thú hung mãnh gì không, bất quá cho dù có đi chăng nữa thì bọn họ cũng không sợ.

Hai tên Cửu Tinh Triệu hoán sư, cộng thêm hai con siêu cấp Linh thú , đây gần như là một cái tổ hợp vô địch rồi.

Trong biển lửa đã có Linh Tôn, vậy nên cái khu vực này hẳn là không có Thần thú nào khác.

Điều này làm bọn họ thoáng yên tâm được một chút.

Chiến Dã cũng đi tới bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn mặt nước u ám, cau mày nói: ” Chúng ta không biết cái hồ này rộng và sâu đến mức nào, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể ra được bên ngoài nữa.”

Nếu như mảnh thuỷ vực này cũng rộng lớn giống như biển lửa, e rằng chưa kịp thoát ra bọn họ đã chết chìm mất rồi.

” Không cần lo lắng, ta có biện pháp mà.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Biển lửa còn có thể vây khốn (nhốt) nàng chứ nước thì… Vừa vặn nàng cũng đang muốn thử một chút uy lực của Tị Thủy Châu.

Nàng lấy Tị Thủy Châu từ trong nạp giới ra. Viên châu này toàn thân được tử quang vờn quanh, vô cùng mỹ lệ.

Chiến Dã quay đầu lại nhìn, đột nhiên kinh hô một tiếng: ” Tị Thủy Châu !”

” Thái tử điện hạ thật là tinh tường nha !” Hoàng Bắc Nguyệt dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi một tiếng. Xem ra Tị Thủy Châu này thật sự là bảo bối.

Chiến Dã nhìn nàng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Tuy hắn không nói lời nào nhưng trong lòng vốn đang u ám bây giờ lại như thấy được ánh mặt trời.

Chỉ cần liên hệ đến việc An quốc công phủ bị mất trộm đủ thứ, lại thêm vào viên Tị Thủy Châu này, hắn chẳng lẽ còn không hiểu sao ?

Này Hí Thiên……. Thật là một gia hỏa thích làm việc mờ ám a !

Sắc mặt hắn mặc dù vẫn lãnh khốc giống như băng sơn ngàn năm cũng không tan như trước, nhưng mà khóe miệng vẫn lộ ra một chút ý cười.

Hoàng Bắc Nguyệt không nghĩ tới sự việc hiểu nhầm kia lại được giải khai ( tháo gỡ ) dễ dàng như vậy, thậm chí không cần một lời nào nhưng hắn vẫn hoàn toàn rõ ràng.

Cái cảm giác này thật sự rất tốt, trong lòng không còn khúc mắc gì nữa khiến cả người nàng đều trở nên thư thái hơn.

” Chúng ta theo hướng nước chảy đi, ở đó chắc chắn có lối ra.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, giống như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Chiến Dã trong lòng có chút ấm áp. Tên Hí Thiên lạnh lùng này e rằng đã biết việc lúc trước hắn hiểu lầm rồi, bây giờ cũng không giải thích, làm cho hắn đỡ lúng túng, hắn ngược lại vô cùng cảm tạ.

Hai người đều thu hồi Linh thú lại. Hoàng Bắc Nguyệt đem Tị Thủy Châu quăng vào trong nước, nó lập tức phóng ra tử quang rực rỡ.

Mặt nước nổi lên từng đạo gợn sóng, dồn dập tản ra hai bên.

Tử quang biến mất, một không gian khô ráo lập tức xuất hiện. Nó giống như một gian phòng được làm từ pha lê, bên trong có thể chứa đến bốn năm người.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày, bảo khí thần kỳ như thế vẫn là lần đầu tiên nàng thấy a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.