Phượng Linh Kỷ

Chương 102: Chương 102: Chương 101






Ban đêm, Võ phủ tuy không giăng đèn kết hoa nhưng thời khắc Võ Sách bước vào cửa vẫn cảm thấy Võ phủ giống như tiên cảnh.

"Bày tiệc rượu phía sau hoa viên!" Võ Sách cao giọng ra lệnh, trong âm thanh không dấu được hưng phấn.

Hạ nhân lập tức đi sắp xếp, chỉ chốc lát, hoa viên đã được sắp xếp ổn thỏa. Võ Sách mở nắp rượu, tự rót cho mình, đắc ý thưởng thức, uống qua hai chén, cảm thấy không thú vị, liền sai hạ nhân thỉnh hai vị phu nhân đến hầu rượu.

Hạ nhân đi không bao lầu liền trở lại bẩm, nhị phu nhân lập tức đến đây, Trưởng công chúa đã ngủ không muốn dậy.

Võ Sách đang đắc ý liền bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: "Cái danh Trưởng công chúa quả nhiên lớn, phu quân ta kêu, nàng cũng bất động! Ngày xưa Võ Sách ta chỉ là một thị vệ nho nhỏ bên cạnh Hoàng thượng, trong mắt người ngoài được coi là tâm phúc của hoàng thượng nhưng lại không có thực quyền, nàng coi khinh ta, ta cũng chấp nhận, nhưng nay Võ Sách ta không còn là Võ Sách của ngày xưa, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ kêu nàng tới ngoan ngoãn hầu hạ ta!"

"Hôm nay phu quân hảo hưng trí!" Trong ánh đèn lòng màu đỏ, gió đêm lay động, Nhị phu nhân Võ phủ, từng là hồng cung nữ hầu hạ nhiều năm bên cạnh Thái Hậu - Trân Nhi, một thân thanh sam, từng bước nhẹ nhàng thanh lịch tao nhã bước vào đình trong hoa viên, ngồi xuống.

Nay là trời tháng một, rất lạnh, hạ nhân sớm đã mang vào ấm lô đặt ở trong đình, đem không khí lạnh đuổi ra ngoài, Trân Nhi vào đình, đem đèn lồng đưa cho nhà hoàn ở bên cạnh, cởi áo khoác ngồi bên cạnh Võ Sách.

Võ Sách hào khí nâng chén uống một ngụm, sau đó đặt xuống thật mạnh, tay tìm kiếm, liền kéo Trân nhi lại hôn lên mặt nàng hai cái.

Trân Nhi đỏ mặt một mảnh, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, Võ Sách là phu quân nàng, nhưng bởi vì là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, cho nên thời gian về phủ cũng không nhiều, huống chi Võ phủ còn có đại phu nhân, chính là đương triều Trưởng công chúa, Võ Sách trở về luôn đến chỗ của Trưởng công chúa vấn an, tuy thời đại này phu quân là trời, nhưng trưởng công chúa vĩnh viễn là trưởng công chúa, người hoàng tộc vẫn ở vị trí cao nhất, cho nên thời điểm nàng gặp hắn cũng không nhiều lắm.

Hôm nay Võ Sách hưng trí như vậy, lại bị rượu huân đỏ, đa tình như vậy, trong lòng Trân Nhi liền cảm thấy ngọt ngào.

Niên đại này vốn là phu làm vợ cương, Trân nhi có thể xuất cung gả cho phò mã đương triều, mặc dù là đứng thứ hai nhưng cũn là khó hảo được quy túc, cho dù ngày thương không thấy nhưng cũng biết đời này của nàng liền dựa vào nam nhân này.

Chính là hạng động này Võ Sách làm trước mặt hạ nhân, Trân nhi không khỏi khinh xích Võ Sách một tiếng, mặt nháy mắt đỏ thấu, rốt cuộc không đủ lực đẩy Võ Sách ra, ngược lại yếu đuối trong lòng Võ Sách.

Võ Sách uống qua mấy chén rượu, liền cảm thấy say, thấy bộ dáng mềm mị thẹn thùng của Trân Nhi, không khỏi cười ha ha ra tiếng, nhất thời cảm thấy hắn là quan trường đắc ý, mỹ nhân trong ngực, cũng không biết trên thế gian này còn gì hạnh phúc hơn...

Sau đó, lớn tiếng phân phó hạ nhân rót rượu, hào khí uống mấy chén, Trân Nhi còn ở trong lòng hắn, hư nhuyễn dựa vào người hắn, tay hắn liền bắt lấy ngực Trân nhi, cười đến rất là ái muội.

Trân Nhi cảm thấy hôm nay Võ Sách có chút đặc biệt, hai người vốn là vợ chồng, nếu là ở trong phòng liền thôi, nay ở trước mặt người ngoài, nàng có chút xấu hổ, vội vàng vỗ tay Võ Sách, chuyển đề tài nói: "Phu quân hôm nay sao lại vui vẻ đến vậy!"

Võ Sách ha ha cười, lấy binh phù của Thần Sách quân ở trong người ra, quơ quơ trước mặt Trân nhi: "Ngươi xem, đây là cái gì...."

Trân Nhi từng là tâm phúc bên người thái hậu, lúc thái hậu còn cầm quyền, binh phù này Trân Nhi cũng không hiếm thấy, hôm nay vừa thấy tuy rằng chỉ liếc mắt qua nhưng liền nhận ra đó là binh phù Thần Sách quân, trong lòng không khỏi chấn động - ngày xưa khi còn ở bên người thái hậu, nàng có gì còn chưa gặp qua, nay bất động thanh sắc, ôm cố Võ Sách hỏi: "Phu quân! Là cái gì?"

"Là cái gì? Hôm nay phu quân sẽ cho ngươi kiến thức qua!" Võ Sách đem binh phù vốn sắp được cất lại vào ống tay ó lấy ra, mặc đắc ý cười nói: "Binh phù! Binh phù Thần Sách quân!"

"Thần Sách quân? Thần Sách quân không phải do Tất Trạch Việt tướng quân chưởng quản sao? Như thế nào lại ở trên tay khu quân?" Trân Nhi cười hỏi.

"Hừ... Tất Trạch Việt lão nhân!" Võ Sách thu liễm ý cười, trong mắt hiện ra tia tàn nhẫn: "Tất gia hắn thiếu ta nhiều lắm, ta đương nhiên lấy lại một chút. Nay bất quá chỉ là một cái Thần Sách quân mà thôi!"

"Chúc mừng phu quân trở thành quân đoàn trưởng của Thần Sách quân! Phu quân quả nhiên là thiếu niên anh hùng!" Trân Nhi hợp thời nị ở trong lòng Võ Sách, nhẹ giọng cười nói. Vô luận như thế nào cũng là tiền đồ của phu quân nàng, nàng cảm thấy thật vui vẻ.

"Một cái Thần Sách quân mà thôi, về sau phu quân ngươi còn muốn trở thành đệ nhất đại tướng quân của đế quốc này, còn muốn được hoàng thượng phong vương hầu! Đến lúc đó, phu nhân cũng là người được thiên hạ kính ngưỡng. Xem ai còn dám xem thường Võ Sách ta!" Võ Sách tâm tình tốt, uống rất nhiều rượu, lúc này đã được vị trí cao, giọng nói trở nên có chút kiêu ngạo.

"Phu quân đương nhiên là đệ nhất thiên hạ!" Trân Nhi theo ý Võ Sách nói, lại hỏi: "Chính là không biết phu quân như thế nào lại có được Thần Sách quân này? Đây là quân đoàn đệ nhất thiên hạ, là quân đội bên cạnh Hoàng thượng a. Vinh quang như vậy. Tinh nhuệ như vậy!"

Võ Sách cười đắc ý, một tay ôm Trân Nhi một tay bắt lấy ngực nàng, Trân Nhi đỏ bừng mặt, không khỏi sợ hãi kêu một tiếng, một tiếng này lại làm nổi lên thú tính của Võ Sách, hắn đột nhiên đứng dậy, bế Trân Nhi đi đến sương phòng: "Ngươi hầu hạ ta tốt lắm, ta đây liền tinh tế nói chuyện cùng ngươi...."

Hai người về phòng, đương nhiên là một phen mây mưa không nhiều lời, hôm nay Võ Sách cảm thấy, trong thiên hạ này không còn ai là đối thủ của hắn nữa, thời điểm ở trên người Trân Nhi, hắn chỉ cảm thấy trong khí phách trong lòng ngực nhất hư, hào phóng ngàn vạn, cắn lên cơ thể Trân Nhi nói: "Năm đó Tất Quyền Ngọc phá hư một bên tai của ta, đoạt lấy vị trí Tứ Phương quân đoàn của cha ta, lấy đi nổi bật của ta, ta đương nhiên muốn đòi phụ tử hắn trả lại gấp bội!"

"Phu quân đương nhiên.... Đương nhiên thiên hạ vô địch.... Tất gia.... Tất gia đương nhiên không phải đối thủ của phu quân..." Trân Nhi bị hắn trêu trọc lợi hại, nhưng cũng cẩn thận nghe lời hắn nói, theo ý tứ của hắn, khen ngợi hắn.

"Hảo! Hảo dạng! Trân Nhi, ta muốn cho ngươi xem, Tất Trạch Việt tuy được phong là Bình Đông Đại nguyên soái, chỉ huy Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn nhưng phu quân ngươi há lại có thể để hắn đến Tuyên Võ thành, hắn một khi đã giao ra binh phù của Thần Sách quân thì chỉ là phàm nhân, đợi hắn ra khỏi hoàng thành, thì mạng nhỏ của hắn bất quá chỉ là con sâu nho nhỏ nằm trong tay Võ Sách ta mà thôi... Ha ha ha... Đến lúc đó... Đến lúc đó sẽ triệu Tất Quyền Ngọc hồi kinh, đương nhiên là để dễ dàng bắt hắn, lúc đó mặc kệ hắn là thanh niên tài tuấn gì, mặc kệ hắn là đệ nhất đại tướng quân Phượng Linh, cũng phải chịu nhục nhã dưới tay ta..." Võ Sách làm được quật khởi, trong miệng không hề ngăn lại, chỉ cảm thấy vừa nói xong, Tất Quyền Ngọc tựa hồ đang quỳ liếm giầy trước mặt hắn....

Trong lòng Trân Nhi cả kinh, chỉ cảm thấy lời Võ Sách nói ra quả nhiên nghe rợn người. Nàng từng ở bên cạnh Thái hậu lâu như vậy, trước nay đều biết, văn sự hỏi Tôn Yến, võ sự hỏi Tất Trạch Việt, mà Tất Quyền Ngọc lại là tướng lãnh vĩ đại trẻ tuổi nhất đế quốc, Thái hậu đối với hắn phi thường thưởng thức... Sao lại có khả năng dồn Tất gia vào chỗ chết?

Nếu nói như vậy, đương nhiên là thái hậu không biết chuyện này!

Về cảm tình của Thái hậu cùng Tất Quyền Ngọc, trong lòng Trân Nhi không muốn phỏng đoán, thái hậu là tồn tại cao nhất, nàng từng là cung nữ vô danh trong hậu cung, được thái hậu cứu giúp, ở bên cạnh Thái hậu được thái hậu chiếu cố rất nhiều, trở thành cung nữ có quyền nhất hậu cung, không chỉ nói đến cung nữ mỗi lần thấy nàng đều phải cúi đầu nghe theo, mà phi tần bình thường mỗi khi thấy nàng đều gọi một tiếng Trân cô nương. Mà sau khi chuyện của nàng và Võ Sách bị bại lộ, theo lệ thường trong cung, cung nữ cùng thị vệ tư thông là tử tội, nhưng thái hậu không những không phạt nàng mà còn ban nàng cho Võ Sách, ân đức đó đã bằng với ân đức tái tạo.

"Là ý của Hoàng thượng?" Trân Nhi ôm cổ Võ Sách hỏi.

"Đương nhiên là ý của Hoàng thượng, ta chỉ thêm mắm thêm muối vào trong đó!" Võ Sách dừng dừng cảm thấy bản thân có chút không được.

"Phu quân là tâm phúc bên người hoàng thượng, đương nhiên cũng là cánh tay trái phải của người, kia thái hậu cũng biết sao?" Trân Nhi uyển chuyển hỏi cho rõ. Nhưng lại sợ hãi Võ Sách nhìn ra.

"Không cần nàng ta đồng ý? Nàng ta với Tất Quyền Ngọc vốn có quan hệ tư thông với nhau, nàng ta như thế nào lại có thể đồng ý, nay thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thượng, hoàng thượng nói cái gì chính là cái đó, không cần bẩm báo với thái hậu!" Võ Sách cười, thân mình nhất động đổi lại tiếng thở nhẹ của Trân Nhi.

"Nếu thái hậu biết, không phải sẽ tức giận sao?" Trân Nhi lại hỏi.

"Nàng ta sinh khí? Nàng ta tức giận cái gì, nàng ta cùng Tất Quyền Ngọc có tư tình, hoàng thượng đương nhiên biết, muốn giết Tất Quyền Ngọc phải giam lỏng thái hậu, từ nay về sau, Tôn Cẩm Hà cũng chỉ là thái hậu trên danh nghĩa mà thôi, ngươi nói xem nàng còn có quyền hạn gì chứ?" Võ Sách hừ lạnh nói, đối với chuyện này cười nhạt.

Trong lòng Trân Nhi vang lên lộp bộp, mê hoặc trong lúc vu sơn mây mưa bỗng chốc biến mất sạch sẽ, trong lòng hiện lên ý niệm rõ ràng - thái hậu sẽ bị giam lỏng, lúc hoàng thượng đăng cơ bất quá chỉ mới 9 tuổi, thái hậu - một nữ tử 17 tuổi dùng biết bao tâm huyết để giữ vững thái bình cho thiên hạ Phượng Linh này, bảo vệ giang sơn cho hoàng thượng...

Nay hoàng thượng cư nhiên lấy oán trả ơn, đem nàng ấy giam lỏng!

Mà phu quân của nàng, nàng vẫn yêu nam nhân này, đang lúc hai tuyến đang chiến tranh gian nan, cư nhiên cùng hoàng thượng mưu đồ giết phụ tử Tất gia, giam lỏng thái hậu, đây là loại điên cuồng cỡ nào, ngu muội cỡ nào, lấy tư thù cá nhân đặt trên vận mệnh của quốc gia, Võ Sách nháy mắt sẽ hủy đi Phượng Linh, hủy đi tên hoàng đế không biết trời cao đất rộng kia, cũng hủy đi chính bản thân hắn....

Trân Nhi thân thủ ôm đầu Võ Sách đang ở trên người mình, vuốt ve tóc dài mềm mại của hắn, ôn nhu hỏi: "Phu quân, ai nói cho ngươi biết thái hậu cùng Tất Quyền Ngọc có tư tình?"

"Ngươi a!" Võ Sách nghiêng đầu, một mùi rượu nồng nặc cùng con ngươi đầy sắc.

"Ta!" Trân Nhi có chút không rõ.

"Đương nhiên là ngươi, Tất Quyền Ngọc cùng Tôn Cẩm Hà có tư tình hay không không quan trọng, quan trong là ngươi nói có tư tình liền có tư tình, ngươi nói không có liền không có, trên thực tế cũng không cần ngươi nói, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta nói có tư tình chính là có tư tình, thời điểm Hoàng thượng cần bọn họ có tư tình, bọn họ liền có tư tình..." Võ Sách cầm lấy vai Trân Nhi, dùng sức cử động, rốt cuộc hét lớn một tiếng, người đầy đại hãn dựa trên người Trân Nhi, mệt mỏi nhắm mắt lại...

Mà tâm Trân Nhi trong nháy mắt rơi vào hầm băng - hóa ra nàng chỉ là con cờ bị lợi dụng mà thôi....

Đã nhiều năm, nàng không gặp thái hậu, Trân Nhi nhắm mắt lại, độ nhiên nhớ đến lời nói của thái hậu trước khi nàng rời cung: "Vô luận về sau phát sinh chuyện gì, Trân Nhi, ngươi vĩnh viễn phải nhớ, ngươi vĩnh viễn là người thân cận nhất của ai gia, là người ai gia tin tưởng, tín nhiệm nhất, vô luận là hình huống gì, tâm của Trân Nhi ngươi đều hướng về ai gia. Cho nên vô luận phát sinh chuyện gì, ai gia đều tin tưởng cũng sẽ không liên quan đến ngươi, nếu có một ngày ngươi muốn trở lại bên cạnh ai gia, ngươi hãy tìm ai gia"

Nguyên lai người cơ trí sớm đã nhìn thấy thủ đoạn ti tiện này, nguyên lai người thiết lập bẫy hay người bị bẫy ngay từ đầu đều hiểu được đây là thế cục gì, chỉ có nàng bị tình yêu che mờ ánh mắt, tin tưởng trong thâm cung vẫn có tình yêu, mắc bẫy hoàng thượng cùng Võ Sách, không biết nàng sắp trở thành sợi dây thừng lấy mạng thái hậu...

Võ Sách rất ti bỉ, thái hậu rất thiện lương, nàng lại rất ngu xuẩn...

Trân Nhi nguyên đầu nhìn cửa sổ, minh nguyện treo trên cao, trong hoàng thành này còn nơi nào sạch sẽ không...

- ----

Editor: Không biết mọi người có xem phim Natra hàn yêu ký hơm? Tự nhiên lại cảm thấy tạo hình của Na Tra với Tiểu Long Nữ có nét giống Tất Quyền Ngọc với Cẩm Hà ah~





Na Tra có nét giống Tất Quyền Ngọc nè (chỉ đơn giản vì có sử dụng thương, áo giáp ngân sắc, haha tui ngốc thiệt!)



Tiểu Long Nữ lại cảm thấy giống Cẩm Hà (tấm ảnh này giống lúc sắc phong làm thái hậu ah!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.