Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 86: Chương 86: Phương hoa tuyệt đại (17)




Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Ánh nắng sáng lạn xuyên thấu qua cửa sổ, ở trong phòng ngủ rải rác tung vầng sáng.

Từ sau khi Sở Từ ngủ say, Dao Quang rất ít có thời điểm ngủ đến giữa trưa, hắn lười biếng mở mắt ra, vừa định nhảy xuống giường, đã bị Sở Từ ôm vào trong lòng ngực xoa xoa.

"Thật mềm." Sở Từ thanh âm hàm hồ, vừa nghe liền biết còn chưa thanh tỉnh.

Dao Quang "Pi" một tiếng, lông Kim Ô thời kỳ ấu tể đương nhiên mềm mại, hắn cực kỳ tin tưởng, không có con chim nào có thể so với lông chim của hắn mềm mại hơn.

Tối hôm qua Sở Từ đột phát kỳ tưởng, muốn thử xem ôm Kim Ô ngủ là cảm giác gì. Lúc đầu, Dao Quang biến thành Kim Ô thành niên, lông chim lộng lẫy, thân hình tuyệt đẹp, có thể nói là con chim đẹp nhất trong những con chim đẹp, đáng tiếc dù đẹp cũng không có ích gì, quá lớn, một con chim chiếm cứ hơn phân nửa phòng ngủ, căn bản không thể ôm, hắn đành phải thu nhỏ lại thu nhỏ, thẳng đến khi biến thành một con mèo Ragdoll cỡ nhỏ, mới được Sở Từ kêu dừng.

Hình thể dễ nựng như vậy, phối hợp với lông tơ mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, quả thực là gối ôm ngủ tuyệt vời, Sở Từ ôm hắn rà qua rà lại, Dao Quang cũng nương theo chỗ tốt của hình thể nhỏ, làm nũng mà ở trong lòng ngực Sở Từ cọ tới cọ đi, sau khi bị Sở Từ phát hiện xách lên, hắn còn sẽ nháy mắt tròn xoe thoạt nhìn rất vô tội, nghiêng đầu pi tới pi lui.

Trước nửa đêm, Sở Từ còn sẽ ôm hắn, sau nửa đêm, cậu liền chịu không được nhiệt độ cơ thể Kim Ô càng ôm càng nóng, dứt khoát mà đem con chim này đẩy sang một bên, hơn nữa không cho hắn dựa lại đây, rất có ý vị phân chia sông Sở đất Hán*, độc tài lại chuyên chế.

* Nước sông không phạm nước giếng.

Dao Quang cảm giác rất là ủy khuất, nhà người khác vẫn là *thất niên chi dương, bọn họ ở bên nhau thời gian còn chưa có bảy ngày đâu, cậu liền ghét bỏ hắn, quả nhiên miệng nam nhân, quỷ gạt người, người đẹp đặc biệt sẽ lừa quỷ.

*thất niên chi dương: cặp đôi vượt qua bảy năm thì sau này sẽ luôn bền vững. Nếu chưa qua thì không biết chắc sau này.

Hắn chính là con quỷ ngốc bị lừa đến đầu óc choáng váng kia.

Hắn mang theo tức giận đầy mình đi ngủ, ngủ đến bây giờ, bị Sở Từ một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, chút tức này của hắn lại lập tức mất sạch, quay đầu cọ mặt Sở Từ "Pi pi."

Sở Từ bị cọ một miệng lông chim: "......"

Cậu nhịn không được thở dài, sờ sờ cánh Dao Quang "Biến trở về đến đây đi, ngươi hôm nay không phải nói muốn mang ta đi ra ngoài chơi sao?"

Dao Quang biến trở về người, nhão dính dính mà hôn cậu nửa ngày, "...... Ta mang ngươi đi lấy một thứ."

"Ồ...... Thứ gì?" Sở Từ trong thanh âm hàm chứa một chút ý cười.

"Tạm thời bảo mật."

Hai người đều có năng lực một tay che trời, chỉ là đang ở xã hội hiện đại, cũng nhập gia tùy tục, theo phần lớn nhân loại cùng thể nghiệm thời gian kẹt xe kỳ diệu hằng ngày.

Nhưng cùng những người nôn nóng dễ giận trên đường khác nhau, bọn họ cũng không sốt ruột, còn rất nhàn nhã mà đối với các tài xế đang tức giận đánh giá: "Trên người hắn oán khí đều sắp toát ra ngoài rồi, để ta tới giúp hắn."

Dao Quang lấy ra bình ngọc nhỏ, ngón tay điểm vài cái, thuần thục mà nắm oán khí trên người người khác, cất vào cái bình.

Sở Từ nhìn một loạt động tác trôi chảy của hắn, ý vị thâm trường mà nhướng mày, bỗng nhiên ngồi vào trên đùi, dắt lấy tay hắn.

Dao Quang sửng sốt, cái bình trong tay còn chưa kịp cất đi, bị bọn họ để ở lòng bàn tay, bình ngọc lạnh băng chậm rãi nhiễm nhiệt độ cơ thể của hai người, hắn không biết vì sao, mạc danh cảm thấy lòng bàn tay nóng đến lợi hại.

Đường bị tắc vào lúc này được thông, người điều khiển xe vững vàng mà đi theo dòng xe cộ phía trước chạy, cũng may không chụp được một màn này, ngăn chặn khả năng bị xem thành hiện tượng thần quái.

"Dao Quang," Sở Từ nói một câu, liền đem Dao Quang gọi hoàn hồn: "Ngươi đợi ta lâu như vậy, có phải rất vất vả hay không?"

Mấy ngày nay cậu tỉnh lại, hai người đều ăn ý mà không đề cập tới việc chờ đợi ba ngàn năm, nhưng không đề cập tới không có nghĩa là xem nhẹ, mà là đang chờ đợi thời cơ tốt hơn để giao phó tình yêu.

"Đúng." Dao Quang ánh mắt đen tối mà nhìn cậu, thu bình ngọc, trực tiếp nắm lấy tay cậu, ách thanh nói: "Cho nên ngươi phải bồi thường cho ta."

Sở Từ cong mắt lên: "Ngươi muốn ta bồi thường ngươi như thế nào?"

"Đem tương lai của ngươi toàn bộ giao cho ta." Dao Quang ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lời nói hoàn toàn không có ý nghĩa bình tĩnh, căn bản chính là biểu hiện điên cuồng: "Thân thể của ngươi, tâm ngươi, nhiệt độ cơ thể của ngươi...... Phải toàn bộ cho ta."

"Tiểu Thần Quân thật tham lam mà," Sở Từ cảm thán mà cúi đầu, hôn hôn trán Dao Quang: "Nhưng mà, ta đồng ý với ngươi, ta là của ngươi."

Vài sợi tóc dài nhẹ nhàng phất qua mặt Dao Quang, như là gió nhẹ.

"Chỉ mỗi ta?"

"Chỉ mỗi ngươi."

Dao Quang đột nhiên nắm lấy tay cậu, đem cậu lôi vào trong lòng ngực, đè nặng thanh âm nói: "Ta vì sao...... Biết ngươi đang dỗ ta, vẫn sẽ cảm thấy cao hứng? Ngươi có phải hạ cổ ta hay không?"

"Ta nơi nào dỗ ngươi." Sở Từ thanh âm nỉ non: "Ta ngẫu nhiên cũng sẽ phát thiện tâm, huống chi ——"

Cậu dựa đến bên tai Dao Quang, một chữ lại một chữ, bị cậu nói đến triền miên lâm li: "Ta thích ngươi như vậy. Có đúng không?"

Trên đời này không có ai so với cậu sẽ khống chế trái tim của Dao Quang, nhẹ nhàng một câu, khiến cho Dao Quang quân lính tan rã.

Dao Quang đôi mắt đỏ lên: "Em vẫn là lần đầu tiên nói thích anh."

"Ngươi muốn nghe bao nhiêu lần?" Sở Từ nhẹ nhàng sờ sờ mắt hắn: "Muốn nghe bao nhiêu lần, ta đều nói cho ngươi nghe."

Dao Quang đem mặt dán ở ngực cậu, nghe tiếp tim đập vững vàng của cậu, khi mở miệng lại, thanh âm đã hơi hơi phát run: "Mỗi ngày đều phải nói."

Sở Từ cười trả lời: "Ừ, được."

"Mỗi một phút đều phải nói."

"Được."

"Mỗi một giây đều phải nói." Dao Quang được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhưng Sở Từ vẫn ôn nhu mà trả lời: "Được."

Người này là thật sự, thanh âm cũng là thật sự, không phải ảo giác của mình.

Cậu ở trong lòng ngực mình, dung túng mà ôm lấy mình, Dao Quang bỗng nhiên cảm thấy, ủy khuất cũng tình yêu ba ngàn năm tích góp được toàn bộ có nơi để trút ST.

Thẳng đến khi xe tự động dừng lại, Dao Quang cũng không có ý muốn buông tay, có lẽ là xe bên ngoài dừng đã lâu, trong toà nhà lớn rốt cuộc đi ra một người, gõ gõ cửa sổ xe: "Dao Quang, cậu như thế nào ——"

Cửa sổ xe thiết trí phòng hộ đối với thần nữ mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, bà liếc mắt một cái thấy hai người trong xe ôm nhau, căn bản không kịp tự hỏi, hoả tốc quay đầu, xấu hổ mà thanh thanh yết hầu: "...... Ách, thực xin lỗi, tôi có phải quấy rầy đến các cậu hay không?"

"A, không có." Sở Từ cười rộ lên, tiếng cười mang theo chế nhạo nào đó trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Cậu trấn an mà vỗ vỗ lưng Dao Quang, từ từ nói: "Chim nhỏ ủy khuất, tôi thương thương nó. Bà không cần hiểu lầm."

Thần nữ: "......"

Bà đối với Sở Từ vẫn luôn chỉ nghe kỳ danh, không thấy người, biết yêu ma này lợi hại, nhưng cũng không rõ lắm cậu lợi hại đến tình trạng gì, hiện tại chỉ nghe xong một câu của cậu, bà tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, vì sao Dao Quang thua ở trong tay cậu mấy ngàn năm đều không rời đi, cậu thật sự là quá làm người không thể kháng cự.

Chỉ là một câu, chỉ nói như vậy...... yêu thương cùng thương tiếc đầy cõi lòng, như được cậu toàn tâm toàn ý yêu thích, làm tình cảm của người không kìm hãm được muốn từ nơi cậu lấy thêm càng nhiều, lại sao nỡ rời đi.

Đến bà nghe xong đều nhịn không được đỏ mặt, cảm giác như là gặp được một thứ làm người ta ngại ngùng lại nhịn không được muốn tìm thêm càng nhiều bí mật.

Thần nữ hít sâu vài cái, đi về phía trước vài bước, sợ lại trúng chiêu một lần nữa: "Các cậu có chuyện chậm rãi nói, tôi, tôi đi về trước chờ các cậu."

Dao Quang rốt cuộc lộ mặt ra: "Không cần, chúng tôi đi cùng bà."

Ba ngàn năm qua, nhân loại tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật, các thần tiên ngày xưa cũng bắt kịp thời đại, sôi nổi dùng sở trường đặc biệt của chính mình ở nhân gian có một vị trí nhỏ, thần nữ làm tất nhiên vẫn là nghề thời trang, định chế cho tư nhân, chỉ nhận đơn hàng đặc thù của người khác, giống như yêu ma hay thần tiên gì đó......

Một đường đi theo thần nữ đến đỉnh toà nhà, như đi vào một toà hoa viên pha lê, cả tầng đều được liên thông, sau buổi trưa ánh nắng nóng bỏng được lọc, chiếu vào không cảm giác được một chút nóng, tủ pha lê không có quy tắc mà bày biện, bên trong treo các váy áo màu sắc tinh mỹ.

Nhưng đây chỉ là quần áo cho nhân loại xem, thần nữ lập tức đi hướng phòng làm việc của bà, "Các cậu cùng tôi lại đây."

Vào phòng làm việc mới phát hiện nơi này có vòm trời khác, thần nữ trực tiếp dùng thần lực tạo ra một gian phòng đặc thù, bốn phía đều là sao trời lộng lẫy, trong phòng chỉ để một bộ đồ đỏ như lửa, đại khái là cảm ứng được hơi thở của Kim Ô, bộ hồng y này còn rơi vụn vặt đốm sáng ra bên ngoài.

Không cần suy đoán, mặc cho ai chỉ nhìn một cái cũng có thể nhìn ra, đây là một bộ áo cưới tinh xảo đến làm người tán thưởng không thôi.

"Bộ quần áo này đặt ở nơi này của tôi ba ngàn năm," thần nữ cười nói: "Hiện tại cũng nên vật quy nguyên chủ."

"Cảm ơn thần nữ." Dao Quang nhìn áo cưới, nhẹ nhàng đáp về một tiếng.

Thần nữ săn sóc mà rời khỏi phòng, đem không gian nhường cho hai người bọn họ.

Dao Quang nhìn áo cưới, lại nhìn Sở Từ, mạc danh sinh ra một ít cảm giác không chân thật, ba ngàn năm, hắn chờ rất lâu rồi, thường xuyên có thời điểm không thể chờ nổi nữa, hắn sẽ tự mình bện ra một ảo cảnh, ảo tưởng Sở Từ còn ở, bọn họ ở trong viện tại núi rừng, xem lá phong đỏ lại vàng.

Trầm mê ở mộng đẹp thì có vẻ vui vẻ, chỉ là ảo cảnh luôn có thời điểm phải tỉnh, tỉnh lại, hắn phải đối mặt với căn nhà vắng vẻ, chờ người không biết khi nào sẽ mở mắt, về chút hư ảo vui vẻ này chịu đựng không nổi vài giây liền tan, thay thế là càng thêm tuyệt vọng thống khổ.

"Ngươi......"

Dao Quang thử thăm dò vươn tay, lại không dám chạm vào Sở Từ, sợ hắn là do mình đợi lâu mới xuất hiện ảo mộng, chạm vào một chút liền biến mất.

"Ta?" Sở Từ che lại mắt Dao Quang, cố ý hỏi: "Ta thì làm sao?"

Dao Quang chậm rãi bao lại tay cậu, trì độn mà chớp đôi mắt một chút, gọi một tiếng: "...... Ca ca."

"Ừ."

Dao Quang đột nhiên cảm thấy hơi thở của người bên cạnh này truyền đến có chút nóng, hắn nắm lấy tay Sở Từ, một chút một chút chuyển mắt, nhìn thấy cậu mặc vào áo cưới, mặt mày bị chiếu đến càng thêm như tranh vẽ.

"Đẹp hay không?" Sở Từ cười hỏi.

Dao Quang hô hấp đều quên mất, ngơ ngác mà nhìn cậu, một câu đều nói không nên lời.

Thời điểm bọn họ lại đây mất gần một giờ, trở về chỉ dùng nháy mắt.

"Tiểu Thần Quân."

Sở Từ đem Dao Quang ấn lên giường, đầu ngón tay tinh tế mơn trớn mặt Dao Quang, hơi cong mắt lên, ngữ điệu ôn nhu, lại có vô hạn dụ hoặc.

Dao Quang thẳng tắp nhìn cậu, lại không dám nhìn cậu.

Một màn này ở ảo cảnh của hắn xuất hiện qua rất nhiều lần, chân chính xảy ra, hắn mới biết được ảo cảnh rốt cuộc chỉ là ảo cảnh, so ra kém người này tất.

Thân áo cưới này thoạt nhìn phức tạp, trên thực tế nhẹ như lông chim, trên áo ngoài thêu hoa văn mơ hồ, xuyên vào vốn nên rất thực phức tạp, nhưng Sở Từ chỉ ở bên hông cột một dây lụa đỏ, tóc dài đen như mực khinh phiêu phiêu buông xuống đầy giường, cổ áo nửa mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da thịt ở dưới sự phụ trợ của hồng y, càng thêm có vẻ trắng nõn không tì vết.

Không biết cậu có phải cố ý hay không, dây lụa bị cậu thắt thành hình dạng nơ con bướm, thoạt nhìn chỉ cần nhẹ kéo, cả người cậu liền sẽ lọt vào trong lòng ngực của mình, sau đó hòa tan.

Dao Quang một cử động nhỏ cũng không dám, hắn sợ hắn vừa động, liền sẽ khắc chế không được dục vọng bạo ngược, đem người này hoàn toàn xé nát.

"Ca ca......" Hắn lại gọi một tiếng, thanh âm ách đến đáng sợ.

"Suỵt."

Sở Từ cười khanh khách mà đối hắn chớp mắt một chút, ngón tay thon dài để ở bên môi hắn, giây tiếp theo, căn phòng trang trí giản lược lắc mình biến hoá, biến ảo thành bộ dáng thời cổ thềm son bệ ngọc, bốn phía treo nến đỏ đang cháy, giọt nến từng giọt lăn xuống, vô thanh vô tức, lại kinh tâm động phách.

Màn giường uốn lượn, đem hết thảy đều phủ lên một tầng đơn bạc, giấu đầu lòi đuôi.

Sở Từ là ma, cậu thật sự quá hiểu được làm thế nào khiến cho dục vọng của người ta bùng nổ, huống chi là người đối với cậu khát vọng đã lâu.

Dao Quang rốt cuộc cứng không được, một phen nắm lấy tay cậu, lực đạo lớn đến cơ hồ muốn đem cậu bóp nát: "Ca ca, ngươi đây là đang, dụ dỗ ta?"

Tất cả bày biện trong phòng này, đều giống hắn đã từng ảo tưởng qua, nhà ở nghênh đón Sở Từ giống nhau như đúc.

Sở Từ như không cảm giác được đau đớn, chỉ là cúi người xuống, ở bên môi hắn hôn một chút, không có ý tốt hỏi: "Tiểu Thần Quân suy nghĩ về ta ba ngàn năm...... Đều là nghĩ như thế nào?"

Dao Quang hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn vươn tay, chậm rãi sửa sửa tóc dài của Sở Từ buông xuống: "Ta nghĩ như thế nào, ngươi thật sự không biết sao?"

Ngón tay hắn cuối cùng ngừng ở bên mặt Sở Từ, là một tư thế vừa cẩn thận lại khát cầu không được đụng vào.

Sở Từ hơi hơi nghiêng đầu, ở lòng bàn tay cơ hồ nóng cháy lòng bàn tay cọ cọ, "Muốn cưới ta, muốn ôm ta? Còn muốn làm gì?"

Dao Quang thanh âm sáp cực kỳ: "Còn muốn đem ngươi bắt lại, làm ngươi nơi nào cũng đi không được."

Sở Từ thấp thấp cười một tiếng: "Ngươi chính là vị thần thuần chí nhất thế gian đấy, sao có thể nghĩ như vậy, ngươi biến hư."

"Đã sớm trở nên hư hỏng rồi." Dao Quang thận trọng mà nhẹ nhàng vòng lấy eo cậu, sau khi xác nhận người này là chân thật ở trong lòng ngực hắn, mới chậm rãi tăng thêm lực đạo.

Cách ngàn năm, hắn rốt cuộc có thể lại một lần đem người yêu thương quyến luyến ôm vào trong ngực, da thịt thân cận mang đến độ ấm làm hắn hoảng hốt có loại ảo giác, như nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ chia lìa.

Chùm lôi kiếp làm hắn đến hồi ức cũng không dám chỉ là một giấc mơ hư ảo, tỉnh mộng, người yêu của hắn mặc áo cưới, đang muốn gả cho hắn.

Không khí an tĩnh, ánh nến như cũ vẫn cháy, ánh lửa mờ nhạt làm quanh mình tất cả đều trở nên mông lung.

"Nhưng mà, đồi bại cũng không sao." Sở Từ ở ngực hắn lại gần trong chốc lát, khi Dao Quang cho rằng cậu muốn ngủ, cậu ngẩng đầu, đôi tay câu lấy cổ Dao Quang, ở trên cằm hắn hôn một cái: "Ngươi đối ta làm cái gì, ta đều tha thứ cho ngươi."

Dao Quang đau khổ áp chế lý trí hoàn toàn hỏng mất, khát vọng đã lâu phát tiết mà thoát dây, hắn thanh âm đều phát run: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?"

"Biết chứ." Sở Từ ngồi dậy, một bàn tay xẹt qua quần áo của hắn, nơi đầu ngón tay đi qua, vải dệt đơn bạc chỉnh tề bị kéo mở: "Tới hôn ta, tới ôm ta, làm ta khóc......"

Đầu ngón tay của cậu ngừng ở bụng nhỏ Dao Quang đang căng chặt đến tận cùng, thanh âm như là mang theo cổ, nguy hiểm lại kích thích: "Sao, không dám sao?"

Dao Quang ôm cậu, mạnh mẽ nghiêng người, đem Sở Từ đè dưới thân, chỉ ngay khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, quần áo trên người hắn cũng đi theo biến ảo thành bộ dáng xứng đôi với Sở Từ, thoạt nhìn giống như là một cặp đôi tân hôn.

"Là ngươi để ta làm như vậy, ca ca," Dao Quang đôi mắt đen tối, bên trong cất giấu dục vọng sâu không thấy đáy: "Đợi lát nữa dù cho ngươi có cầu ta, ta cũng sẽ không dừng lại, ngươi biết không?"

Sở Từ xoa mặt Dao Quang, vô luận bao lâu qua đi, mặt Dao Quang vẫn như cũ là bộ dáng khi mới gặp, chỉ là cặp mắt đã kia có biến hoá long trời lở đất, nhưng vẫn không thay đổi.

Vô luận là trong suốt vẫn hay đen tối, trong đôi mắt này vẫn luôn là cậu.

Mắt cậu nhẹ híp lại, sóng mắt doanh doanh như nước, ngữ điệu ôn nhu mà đáp: "Đến đây đi."

Tác giả có lời muốn nói: Lên!

- -------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.