Phục Thiên Thị

Chương 40: Chương 40: Rời Núi




Diệp Phục Thiên nhìn Diệp Thanh Đế, nghĩa phụ tựa hồ cũng đã nói qua, vì sao bọn hắn đối với mình ôm kỳ vọng lớn như vậy?

Phụ thân nói Mệnh Hồn của mình là do tổ tiên truyền thừa nhưng Diệp Thanh Đế cùng Vượn Tuyết cũng đều nhận biết Mệnh Hồn của mình.

- Đế vương cách ta quá xa, tiền bối có thể nói cho ta biết ta là ai được không?

Diệp Phục Thiên nhẹ giọng hỏi.

- Hài tử ngươi phải tin tưởng chính mình, Mệnh Hồn của ngươi đã định sinh ra làm đế vương.

Thanh âm Diệp Thanh Đế nhu hòa như trước, Diệp Phục Thiên hiểu rõ hắn không muốn nói với mình, cảm xúc có chút sa sút nói:

- Tiền bối không phải đợi ta, ta đây có phải đã quấy rầy đến tiền bối rồi hay không.

- Đương nhiên không có.

Ánh mắt Diệp Thanh Đế nhìn về phía Diệp Phục Thiên tràn đầy yêu thương:

- Tuy nhiên nhìn thấy ngươi ta rất khó chịu, nhưng không có người thích hợp hơn ngươi để kế thừa hết thảy của ta rồi.

- Tiền bối muốn đem truyền thừa lưu cho ta sao?

Diệp Phục Thiên nói.

- Ừm, Mệnh Hồn của ta, võ đạo công pháp ta tự nghĩ ra.

Diệp Thanh Đế gật đầu.

- Võ đạo công pháp có thể truyền thừa cho bằng hữu của ta hay không, hắn là trời sinh chiến sĩ.

Diệp Phục Thiên nghĩ đến Dư Sinh, võ đạo công pháp của Diệp Thanh Đế nhất định rất mạnh.

- Hắn họ Dư sao?

Diệp Thanh Đế hỏi.

- Tiền bối làm sao biết?

Diệp Phục Thiên kinh ngạc nói.

- Nếu như không có ngươi thì ta sẽ truyền cho hắn, nhưng ngươi đã đến rồi cũng chỉ có thể thuộc về ngươi, hắn vốn vì ngươi mà sống.

Diệp Thanh Đế lắc đầu nói, Diệp Phục Thiên cúi đầu có chút khổ sở, nghĩa phụ cũng nói như vậy, đối với Dư Sinh không công bình.

- Hài tử thời gian không nhiều lắm rồi, tuy nhiên ta còn muốn nhìn ngươi thêm chút, thậm chí nhìn ngươi lớn lên.

Thanh âm Diệp Thanh Đế trầm thấp thương cảm, ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn hắn nói:

- Ngươi không thể nói cho ta biết, chúng ta đến tột cùng là có quan hệ như thế nào sao?

Diệp Thanh Đế lắc đầu nhìn về phía ánh mắt tràn đầy hiền lành của hắn, còn có một tia không nỡ sau đó thân ảnh hư ảo hóa thành hào quang vô tận hướng phía mi tâm Diệp Phục Thiên bay vào, trong nháy mắt Diệp Phục Thiên cảm thấy có một cỗ Tinh Thần lực làm cho người ta sợ hãi phong bạo đâm vào trong óc, làm cho thân thể của hắn cũng theo đó rung động, lộ ra thần sắc thống khổ cực độ.

- Lần thứ ba rồi.

Diệp Phục Thiên rất không thoải mái nghĩ đến, sau đó lại một lần mất đi ý thức.

Khi Diệp Phục Thiên tỉnh lại, Dư Sinh và Hoa Phong Lưu ngồi ở bên cạnh, bọn hắn đều bên trong pho tượng, Vượn Tuyết cùng với chư yêu canh giữ ở bên ngoài.

- Nguyên lai mệnh ngươi rất tốt.

Hoa Phong Lưu nhìn Diệp Phục Thiên nói, Hạ Phàm vì đoạt truyền thừa gọi cường giả Thiên Vị cảnh đến, dẫn thú triều bức cường giả Thanh Châu Thành tới, cuối cùng lại làm cho Diệp Phục Thiên ăn hết thảy.

Diệp Phục Thiên cười khổ có chút buồn bực, hắn đến bây giờ còn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Nhắm mắt lại ý thức nhập Mệnh Hồn, trong mệnh cung nhiều ra một Mệnh Hồn... phong bạo chi nhãn, đó là một đôi mắt đen nhánh hóa thành lỗ đen thâm thúy, ẩn chứa lực lượng tinh thần phong bạo đáng sợ, Mệnh Hồn lần này cũng không phải là quan tưởng ra mà trực tiếp được tặng, bên trong tựa hồ ẩn chứa lực lượng tinh thần đáng sợ.

Sau đó Diệp Phục Thiên mở mắt ra, sau một khắc đôi mắt của hắn trở nên vô cùng thâm thúy yêu dị giống như phong bạo đáng sợ, một cỗ Tinh Thần lực cường đại trong ánh mắt chiếu ra, ánh mắt Hoa Phong Lưu bên cạnh hiện lên một đạo quang mang, Tinh Thần lực thật đáng sợ mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ uy áp đế vương.

Một lát Diệp Phục Thiên khôi phục bình thường, Hoa Phong Lưu nhìn hắn nói:

- Hệ tinh thần?

- Ừm, Ngự Thú Sư.

Diệp Phục Thiên gật đầu, tu hành trừ thất hệ pháp sư ra còn có một số thiên mệnh pháp sư tu hành đặc thù, ví dụ như Hoa Phong Lưu pháp sư âm luật, cùng với Ngự Thú Sư kì thực đều thuộc về pháp sư hệ tinh thần, trực tiếp dùng Tinh Thần Lực công kích hoặc khống chế.

- Diệp Thanh Đế nguyên lai là Ngự Thú Sư.

Hoa Phong Lưu thấp giọng nói.

- Hay là người tu hành siêu cường võ đạo.

Diệp Phục Thiên cảm giác trí nhớ trong đầu nói.

- Pháp sư hệ tinh thần phi thường đáng sợ nhưng phòng ngự là nhược điểm, lại tu võ đạo sẽ hoàn toàn hoàn mỹ.

Hoa Phong Lưu gật đầu, thiên phú của nhân vật truyền kỳ nhất thống Thần Châu làm sao có thể tưởng tượng được.

- Ngươi cẩn thận cảm thụ truyền thừa không cần để ý tới chúng ta.

Hoa Phong Lưu cảm thấy cao hứng vì Diệp Phục Thiên.

- Tốt.

Diệp Phục Thiên nhắm mắt lại sau đó hình ảnh một đoạn trí nhớ điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong óc, Thần Long Đằng Vân, Kim Sí Đại Bằng bay lượn cửu thiên, Thần Viên chà đạp sơn hà, những hình ảnh này quá mức rõ ràng chân thật, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đặt mình trong hình ảnh này.

- Thần Long luyện thể, Thần Viên luyện lực, Thần Bằng luyện cốt. Luyện tốc độ, rèn thần thể, thân thể không sứt mẻ, lay trời chuyển núi sông.

nội tâm Diệp Phục Thiên rung động thật sâu, Long hồn đã có, lúc này Quan Tưởng Pháp đang quan tưởng Thần Viên cùng với Kim Sí Đại Bằng, thời gian dần trôi qua kim thổ phong tam thuộc tính chung quanh thân thể của hắn bạo tẩu, trong mệnh cung có Mệnh Hồn mới hoàn toàn xuất hiện.

Diệp Phục Thiên rốt cục minh bạch vì sao Diệp Thanh Đế nói không có người thích hợp hơn hắn kế thừa truyền thừa Diệp Thanh Đế, hắn có được thiên phú hiếm thấy nhất có thể tạo Mệnh Hồn.

Cũng không lâu lắm, trong mệnh cung Diệp Phục Thiên xuất hiện hai chủng Mệnh Hồn.

Vì vậy, trong mệnh cung trừ bổn mạng Mệnh Hồn thế giới cổ thụ ra có: Mặt trời, Lôi Long, cầm, phong bạo chi nhãn, Kim Sí Đại Bằng, Thần Viên. Trong đó Mệnh Hồn Kim Sí Đại Bằng là song thuộc tính: phong, kim.

Thật lâu Diệp Phục Thiên mở to mắt, thần sắc cổ quái nhìn Hoa Phong Lưu cùng Dư Sinh.

- Ngươi nhìn cái gì?

Hoa Phong Lưu nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên, hắn nhìn thấy khóe miệng Diệp Phục Thiên dần dần hiện ra một nụ cười cổ quái.

- Lão sư, truyền thừa có chút cường... Mệnh Hồn hơi nhiều, trái tim ta hiện tại có chút chịu không nổi.

Con mắt Diệp Phục Thiên nháy mấy cái.

Hoa Phong Lưu ngạc nhiên một hồi, nghĩ đến Mệnh Hồn của mình mất đi nhổ ra hai chữ:

- Ngươi cút.

- Phốc thử...

Nụ cười trong mắt Diệp Phục Thiên nở rộ, hắn thở sâu bình phục tâm tình nhìn Hoa Phong Lưu đang khó chịu nói:

- Lão sư, mệnh ngươi thật tốt có đệ tử nghịch thiên như ta vậy cùng con rể.

Dư Sinh ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên, cái này còn muốn mặt mũi không?

Hoa Phong Lưu xúc động muốn đánh hắn một trận.

...

Thời gian một tháng kế tiếp, Diệp Phục Thiên một mực trong hạp cốc Thiên Yêu Sơn tu hành, vạn yêu phong tỏa hạp cốc lại có Vượn Tuyết trấn thủ, phương viên chi địa không người có thể tiếp cận.

Lúc này trong hạp cốc, Diệp Phục Thiên bị một đám Yêu thú vây công.

- Rống.

Một đầu Yêu Ngưu phóng lên hướng phía Diệp Phục Thiên đạp tới, chỉ thấy bước chân Diệp Phục Thiên đạp lên mặt đất làm đại địa nổ vang thẳng đến Yêu Ngưu kia mà tới, thời điểm hắn chạy trốn trong cơ thể có tiếng long ngâm truyền ra, nâng nắm đấm lên một kích oanh ra như Bôn Lôi rít gào.

Một tiếng vang thật lớn, Yêu Ngưu vọt tới trước lại bị một quyền nện bay.

Cơ hồ tại đồng thời gió phất qua, một đạo tàn ảnh hướng phía cổ của hắn chộp tới.

Hai tay Diệp Phục Thiên mở ra giống như hóa thành cánh chim, giương cánh bay lên không.

Yêu báo nhào vào không trung lòng đột nhiên sinh cảnh giác, sau đó hắn liền gặp Diệp Phục Thiên giống như Thiên Bằng hàng lâm hai tay giống như lưỡi dao sắc bén trực tiếp chém ra, cánh tay của hắn giống như hóa thành cánh chim Đại Bằng chính thức lộ ra ánh sáng kim sắc chói lọi, phốc thử một tiếng trên người Yêu Báo xuất hiện một miệng vết thương, nếu Diệp Phục Thiên không hạ thủ lưu tình sợ là sẽ trực tiếp bổ ra.

Yêu thú còn lại phát ra tiếng hô trầm thấp, không dám lên trước.

- Thân như rồng, lực như vượn, thân pháp như bằng, một tháng này tiến bộ rất lớn.

Hoa Phong Lưu bên cạnh nhìn xem mở miệng nói.

- Cùng Thần Long Đại Bằng chân chính chênh lệch quá xa.

Diệp Phục Thiên nghĩ đến hình ảnh trong đầu lắc đầu nói, Hoa Phong Lưu có chút im lặng nói:

- Ngươi mới cảnh giới gì? Võ đạo cùng pháp sư đều là nhị tinh Vinh Quang cảnh, muốn cùng Thần Thú so sánh?

Diệp Phục Thiên rung động cười cười, sau đó nhìn về phía Vượn Tuyết bên cạnh nói:

- Tiền bối, ta nên ly khai rồi.

- Tốt, nghĩ kỹ muốn dẫn đi Yêu thú gì không, tinh thần lực của ngươi còn quá yếu tối đa chỉ có thể khống chế yêu thú Pháp Tướng cảnh cấp thấp.

Vượn Tuyết mở miệng nói.

- Tiền bối không cùng ta ở một chỗ sao?

Diệp Phục Thiên đáng thương nói, nếu Vượn Tuyết này có thể theo hắn rời núi, Đông Hải Phủ sẽ đi ngang.

- Ta muốn tiếp tục thủ ở chỗ này, ta ở một ngày tại đây vẫn còn, không có người biết truyền thừa đã bị lấy đi, không thể để cho người biết rõ ngươi đã nhận được truyền thừa nếu không cảnh giới ngươi bây giờ...

Vượn Tuyết không có nói tiếp, Diệp Phục Thiên có chút buồn bực, hắn tự nhiên cũng minh bạch đạo lý kia, nhưng mà vẫn có chút đáng tiếc.

Diệp Phục Thiên nhìn về phía Yêu thú chung quanh, đã không thể để cho người hoài nghi hắn nhận được truyền thừa Diệp Thanh Đế liền không thể quá mức rêu rao.

- Tiền bối, cho ta một đầu Hắc Phong Điêu đến bên này.

Diệp Phục Thiên nói.

- Tốt.

Vượn Tuyết gật đầu, sau đó đem một đầu Hắc Phong Điêu Pháp Tướng cảnh cấp thấp gọi đến.

Diệp Phục Thiên đi đến trước mặt Hắc Phong Điêu ánh mắt trở nên cực kỳ yêu dị, Mệnh Hồn phong bạo chi nhãn phóng thích, một cỗ Tinh Thần lực kinh khủng hướng phía Hắc Phong Điêu mà đi.

Vượn Tuyết nhìn chằm chằm vào đầu Hắc Phong Điêu kia khiến nó không dám phản kháng, Hắc Phong Điêu chính là Phong thuộc tính cùng loại với pháp sư Phong hệ, Tinh Thần Lực cũng là Pháp Tướng cảnh nếu nó không chủ động phối hợp thì cảnh giới Diệp Phục Thiên hôm nay không khống chế được nó.

Đây là lần thứ nhất Diệp Phục Thiên sử dụng phong bạo chi nhãn Mệnh Hồn Ngự Thú, chỉ cảm thấy Hắc Phong Điêu trước mắt xuất hiện ở trong mắt của hắn, Tinh Thần lực cường đại điên cuồng gieo xuống tinh thần ấn ký, thân thể Hắc Phong Điêu mãnh liệt run lên như nó phản kháng Diệp Phục Thiên thì sẽ gặp cắn trả.

Giờ khắc này, Tinh Thần lực Hắc Phong Điêu cảm nhận được một cỗ uy áp đế vương, tùy ý Diệp Phục Thiên gieo xuống tinh thần ấn ký, sau đó Tinh Thần Lực hai người sinh ra cộng minh.

- Hô...

Diệp Phục Thiên thở sâu, chỉ thấy đầu Hắc Phong Điêu trước mắt cúi đầu với hắn.

Hoa Phong Lưu bên cạnh nghĩ đến Hoa Giải Ngữ cũng có một đầu Hắc Phong Điêu, nghĩ thầm tên kia trong nội tâm siêu cấp khó chịu, vì nàng nên cũng lựa chọn một đầu Hắc Phong Điêu sao?

- Tiền bối, ta đi nha.

Ba người Diệp Phục Thiên ngồi trên lưng Hắc Phong Điêu từ biệt với Vượn Tuyết, sau đó nhìn pho tượng Diệp Thanh Đế thật sâu.

- Đi đi.

Vượn Tuyết gật đầu.

Hắc Phong Điêu thuận gió mà lên, Diệp Phục Thiên thấy Vượn Tuyết trong hạp cốc càng ngày càng nhỏ, pho tượng cũng càng ngày càng mơ hồ trong nội tâm ẩn ẩn có chút không bỏ.

- Đi hộ tống.

Vượn Tuyết lạnh lùng mở miệng, sau đó vạn yêu trong hạp cốc đều xuất hiện giống như thú triều đáng sợ, giữa đường xá tiến về Thiên Yêu Sơn người gặp được sợ tới mức hồn phi phách tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.