Phu Thê Triền

Chương 40: Chương 40: Trái tim mệt mỏi




Thân ảnh cao to hướng phía nàng ngã xuống, Tịch Hề vươn hai tay nâng lên: “Huynh làm sao vậy?”

Lòng bàn tay chạm đến một nơi, ướt sũng, Lộ Thánh Tước đem huyệt vị che lại, tạm thời cầm máu: “Mau nghĩ biện pháp đem ta ra khỏi Ngũ Nguyệt Minh, lục soát một ngày, chúng ta ai cũng không thể trốn thoát”

Tịch Hề đen hắn đến bàn, chân không cẩn thận đá phải cái ghế.

“Tịch chủ tử ———“

“Tích Ling, nếu yến tiệc đã hủy, vậy ta đi nghỉ sớm, ngươi xuống trước đi”. Nàng mở miệng trước, nhằm ngăn cản Tích Linh đẩy cửa đi vào.

“Vâng”

“Cửu ca, như thế này thật không có biện pháp”. Tịch Hề tìm một bộ quần áo, cẩn thận băng bó vết thương trên cánh tay hắn: “Huynh xem tình hình bên ngoài, hẳn sẽ rất nhanh lục soát đến đây”

Đèn đuốc sáng trưng, tuy cách một bức tường nhưng vẫn cảm nhận được ánh lửa nóng rực, cánh tay Lộ Thánh Tước lạnh như băng: “Không thể liều mạng, nội trong một canh giờ, võ công của ta sẽ mất hết”

Tịch Hề kinh hoảng, vội vã bưng tới một chậu nước trong, đem vết máu dính trên tay rửa sạch: “Cửu ca làm việc luôn thận trọng, hôm nay sao lại gây ra chuyện này?”

“Hôm qua một đêm phong lưu, đều nói không được gần nữ sắc, lời này quả nhiên không sai” Lộ Thánh Tước thấy nàng cẩn thận lau chùi bản tay của mình, giọng nhạo báng: “Muội tin không?”

Tịch Hề ghé mắt, tình thế khẩn cấp, không có tâm tư vui đùa cùng hắn: “Huynh xoay người sang chỗ khác”

“Làm cái gì?”

Quần áo trắng noãn vì vừa nãy nâng Lộ Thánh Tước mà loang lổ vết máu, Tịch Hề cầm một bộ quần áo sạch sẽ: “Nhanh lên một chút”

“Cứ như vậy thay đồ đi, cơ thể nữ nhân ta cũng thấy nhiều rồi, còn không phải đều giống nhau?” Lộ Thánh Tước máu đã ngừng, nhưng thân thể vẫn hư nhược như trước.

Ngoài điện, tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, càng lúc càng rõ, bầu trời tối đen bỗng chốc bị chiếu sáng, ánh sáng mạnh mẽ, như muốn xé tầng sa mỏng kia xuống.

“Gia!” Thủ vệ bên ngoài quỳ xuống hành lễ.

Tịch Hề tim đập nhanh và loạn nhịp, vung tay lên, đem ánh sáng trong phòng tắt đi, Lộ Thánh Tước thận trọng, trong bóng tối, thực sự không tìm được chỗ trốn.

Huyền Hạo đi tới trước cửa điện: “Tối nay sẽ có một hồi ác chiến, phân phó trên dưới, nghiêm túc phòng bị”

“Vâng!”

Hô hấp căng thẳng, thân hình cao lớn ở trước cửa điện, bóng người màu đen như bóng ma, hắn tới gần, âm thanh trầm thấp: “Tịch Hề ———“

Bên trong vẫn không có tiếng đáp, hắn đưa tay đặt lên cửa, cố sức đẩy ra.

“Gia ——“ Tịch Hề đột ngột mở miệng, trong âm thanh huyên náo, chậm rãi uyển chuyển nói: “Thiếp có chút không khỏe, nên muốn nghỉ sớm một chút”

“Thắp đèn” Huyền Hạo ra lệnh, trong giọng nói không đoán được hỉ nộ, bên trong phòng, bỗng chốc sáng trưng, đưa mắt nhìn lại, màn sa màu trắng rũ xuống mặt đất, che khuất kiều diễm bên trong.

Tịch Hề bất đắc dĩ, cẩn thận xốc chăn, đem đầu lộ ra ngoài.

“Tối nay bên trong uyển không ổn, nghỉ sớm cũng tốt”. Huyền Hạo đi tới phía trước, Tịch Hề hai tay nắm góc chăn không tự giác nắm chặt lại, ngực khẩn trương, hắn đứng trước giường hơn ba bước, đôi mắt nhìn về phía sau nàng. Bàn tay chậm rãi hạ xuống thắt lưng: “Nếu như vậy, ta cũng nên đi ngủ”

Nàng khẽ cắn răng, người trốn sau tấm mạn sa hai vai không tự chủ mà run rẩy, sau đó mở miệng nói: “Gia, thân thể thiếp hôm nay không khỏe. . .”

“Tịch Hề, nàng có việc gạt ta?” Ánh mắt hắn toát ra vẻ tà mị, nhìn chằm chằm nàng, nghe giọng của nàng, hơn phân nửa đã đoán ra đáp án, nhưng vẫn muốn nàng tự mình nói ra.

Nàng không chút nghĩ ngợi, quyết tuyệt vận phần, cúi đầu: “Thiếp chẳng qua là cảm thấy, tân phu nhân mới đến Ngũ Nguyệt Minh, thiếp không thể cứ thế mà hàng đêm bám lấy Gia không tha”

Thắt lưng rơi vào lòng bàn tay, trên đó thêu những hình hoa văn kỳ lạ, dị dạng mà tịch liêu, Huyền Hạo nắm chặt, thắt lưng hiện ra nếp nhăn, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó, hắn thu hồi động tác, liền mạch lưu loát mang thắt lưng vào, đi tới.

Tịch Hề khẩn trương, hai tay không dám cố sức, sợ không cẩn thận đem mạn sa kéo xuống, lộ ra phong cảnh bên trong.

“Tịch Hề, nàng cũng biết, nàng đang nói cái gì?” Hắn khẽ giương cằm lên, khuôn mặt cương quyết.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi khô khốc: “Thiếp biết”

“Không hối hận?” Đôi mắt hắn sâu như biển, đột nhiên trầm xuống.

Tịch Hề chợt cảm thấy ngực nổ một tiếng lớn, mấy phần khổ sở, trong tâm không rõ vì sao lại đau đớn, cứ như vậy lan tới toàn thân, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát mở miệng: “Không hối hận”

Âm cuối, run rẩy, chậm rãi từng chút một, thủy chung không tìm được nơi dừng lại.

“Tốt!” Huyền Hạo nói một chữ, đồng thời, tiếng nổ lép bép của ngọn nên vang lên, sáp nên nóng rực chảy xuống, nàng đột nhiên nhìn thấy ánh mắc hung ác nham hiểm của hắn, người từ từ tiến lên, Tịch Hề phòng bị trừng lớn hai mắt, như lâm đại địch.

Một đôi bàn tay, đưa tới trước sa mạn, đem hai vai của nàng nắm lại.

Vẻ mặt Huyền Hạo lo lắng, nàng núp sau tấm sa mạn trắng, không mặc tẩm y, mười ngón tay thu chặt, vết thương chưa hết hẳn bị động tác của hắn mà đau nhói: “Gia?”

Đến tình trạng này, chỉ cần Huyền Hạo đem mạn sa xốc lên, nàng và Cửu ca liền xong đời, một đôi tay yếu đuối, miễn cưỡng không thể đem thân thể to lớn của hắn che hết, lại không ngăn cản được hoài nghi của Huyền Hạo. Tịch Hề không còn cách nào, người tính không bằng trời tính, nếu quả thật như vậy, nàng chỉ có thể nhận mệnh.

Bàn tay trên đầu vai nàng buông ra, nhưng không thu hồi lại, tay như muốn đem màn trướng xốc lên.

Tịch Hề vô thức ép chặt, ánh mắt khẩn thiết, nhẹ giọng mở miệng: “Gia, người tin tưởng thiếp sao?”

Huyền Hạo đứng trên cao nhìn, trong mắt có chút đau đớn.

Thấy hắn không mở miệng, Tịch Hè cắn môi dưới, hàm răng khẽ mở, thanh âm khô nứt, hơi cấp bách: “Ở lại bên cạnh người, vĩnh viễn, Gia, người tin thiếp một lần không được sao?”

“Nàng muốn ta tin cái gì?”

“Trở lại Đông Cung, tối nay, không ở lại đây”. Trong mắt Tịch Hề mơ hồ không rõ, không biết là bởi vì khẩn trương, hay là do chính nàng không hiểu rõ lòng mình.

Bàn thay đưa ra, rốt cục thu về.

Cả người Tịch Hề buông lỏng, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.

Nàng cũng không chắc lắm, hết lần này tới lần khác hi vọng xa vời, Huyền Hạo dĩ nhiên đáp ứng rồi?

Lo lắng trong lòng hạ xuống, nhưng vì sao trong lòng không cảm thấy vui vẻ? Trái lại, càng trầm trọng nặng nề, ép nàng tới mức thở không nổi.

Hắn, cùng nàng, sớm đã cách biệt, nàng mang ý đồ tiếp cận hắn, kết cục cũng chỉ là tan rã.

Ở lại bên cạnh người, vĩnh viễn. . .

Khi thốt ra những lời này, nàng biết, nàng sẽ không thực hiện được, vĩnh viễn không có khả năng.

Huyền Hạo xoay người sang chỗ khác, mỗi một bước, Tịch Hề cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ càng xa, mặc dù gần như thế, muốn một chút hơi ấm, sao lại khó khăn đến vậy?

Bước chân cứng rắn, đi không xa lắm, quay lại, mắt phượng nhíu lại, bước chân lui về phía sau, chỉ cảm thấy trên cái mền mềm mại, có một vết máu, đỏ rực như lửa thiêu đốt.

Tin tưởng?

Hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, tuấn nhan chuyển lạnh, nắm chặt quả đấm, sải bước ra khỏi tẩm điện.

Hai tay Tịch Hề lúc này mới buông ra, cả người ngã về sau, đem quần áo dính máu nhét dưới giường, bởi vì không kịp thay tẩm y, người nàng chỉ mặc một cái yếm. Tiện tay đem áo ngủ bằng gấm che trước ngực, che phủ người, Lộ Thánh Tước đơn giản đem thân thể động một chút: “May mắn, tránh được một kiếp”

“Không phải” Giữa hai hàng lông mày Tịch Hề càng nhíu chặt hơn, nàng co đầu gối lại, khuôn mặt ngưng trọng: “Chúng ta phải nghĩ một sách lược vẹn toàn, hắn, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như thế”

Mặc kệ Huyền Hạo vừa rồi là chân tình hoặc giả ý, nhưng nàng từ lâu vẫn giữ lại một chút tính toán nhỏ, Tịch Hề tựa đầu trên thành giường, không khỏi vì mình mà cảm thấy mấy phần bi ai, thực sự mệt mỏi quá. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.