Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 208: Chương 208: Thiên Mục Yêu




Edit: Jess93

Nghe được Vũ Kỳ Kiệt phân phó, Kiều Nhạc Thủy trầm mặt gật đầu.

Không có ai xem con mắt Kiều Nhạc Thủy vừa nhìn thấy như ảo giác, hoặc là nhìn lầm.

Nơi này là Thiên Chi Nguyên, nó đã từng là một chiến trường cổ, tích lũy vô số âm khí, oán khí và chấp niệm.. Những khí tức oán hận này được trời ưu ái trong hoàn cảnh tại Thiên Chi Nguyên, dần dà ngưng tụ thành hình, bọn nó có thể huyễn hóa thành đủ loại quái vật, chiếm cứ ở khắp nơi trong Thiên Chi Nguyên, mang theo ác ý cực lớn đối với tất cả sinh linh tiến vào Thiên Chi Nguyên.

Dù sao, Thiên Chi Nguyên không có một chỗ nào là an toàn, bên trong hồ này có cái gì, bọn họ cũng không thể xác định.

Văn Kiều nhìn về phía khác, hai con mao đoàn ngồi xổm trên bả vai nàng cũng thò đầu nhìn xem, bộ dáng lông xù khả ái kia, không có chút lực uy hiếp nào, trông giống như sủng vật nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.

Thuyền an toàn im lặng di chuyển trên mặt hồ, đi về phía trung tâm hồ nước.

Bóng dáng đám người trên thuyền phản chiếu ở trên mặt hồ, lắc lư tùy theo gợn sóng nổi lên lúc con thuyền di chuyển, đột nhiên thân thể của bọn họ giống như bị một bàn tay nhăn nheo bắt lấy.

Trên mặt hồ mênh mông, chỉ có một con thuyền nhỏ và năm người trên thuyền, trong không khí lộ ra một loại hơi thở ngột ngạt.

Đột nhiên, Văn Thỏ Thỏ lớn tiếng gào rít, móng vuốt cầm lấy linh quả đập vào trong hồ.

Văn Kiều nhìn theo chỗ Văn Thỏ Thỏ công kích, bắt gặp con mắt xuất hiện trong hồ, cặp mắt kia lạnh như băng nhìn chằm chằm người trên mặt hồ, không hề có cảm xúc, lúc viên linh quả kia đập tới, trong nháy mắt chìm xuống đáy hồ.

Đám người nghe được động tĩnh quay đầu nhìn qua, nhưng mà tốc độ cặp mắt kia biến mất quá nhanh, bọn họ cũng không nhìn thấy cái gì.

“Văn cô nương, có phát hiện gì không?” Vũ Kỳ Kiệt hỏi thăm.

Văn Kiều nói: “Không phải ta phát hiện, là Văn Thỏ Thỏ phát hiện ra trước. Đúng là con mắt, tốc độ của nó thật nhanh, nếu bị kinh động, trong nháy mắt liền chìm xuống đáy hồ.”

Ánh mắt Vũ Kỳ Kiệt rơi xuống trên thân hai mao đoàn nhỏ trên bả vai nàng.

Đột nhiên thoáng nhìn trông như hai con yêu sủng không có lực sát thương gì, chẳng qua nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện con yêu thỏ vô hại kia thật ra là một con yêu thú biến dị, con màu trắng đen còn lại là một con gấu non.. Hẳn là Thực Thiết thú.

Mặc kệ là yêu thú biến dị hay là Thực Thiết thú, đều không phải là tiểu khả ái gì cả, ngược lại còn hung tàn.

Vũ Kỳ Kiệt không nghĩ tới bên cạnh một nữ tu vô danh vậy mà lại có hai con yêu thú cường đại đi theo, mặc dù trông bọn nó chỉ là con non, nhưng đã không thể khinh thường. Lúc này và khi ở trên phi thuyền lúc trước, không phù hợp với suy đoán của Vũ Kỳ Kiệt đối với thân phận hai người, hai người này tuyệt đối không phải loại tán tu không có bối cảnh kia.

Lúc này, liền thấy nữ tu đó vậy mà lấy ra một viên linh đan cấp địa cực phẩm đút cho con yêu thỏ kia, dường như ban thưởng vì nó có thể phát hiện con mắt trong hồ ngay lập tức.

Có thể cầm linh đan cực phẩm đút yêu thú, giống tán tu ở chỗ nào?

Sau đó không lâu, Văn Thỏ Thỏ lại phát hiện con mắt xuất hiện trong hồ, lúc này ngay cả Vũ Kỳ Kiệt cũng thấy được rõ ràng.

Con mắt trong hồ giống đồng tử nhân loại, cách nước hồ, lạnh như băng nhìn chằm chằm người trên thuyền, loại lạnh lẽo không có có cảm tình kia, để cho người ta trong thoáng chốc cho rằng bọn nó muốn kéo người trên thuyền vào dưới hồ, trở thành đồng bạn của bọn nó.

Loại cảm giác này, để cho người ta không rét mà run.

Thời gian những con mắt này xuất hiện cũng không dài, giống như chỉ cần bị phát hiện, trong nháy mắt sẽ chìm vào đáy hồ.

Nước hồ không có cách nào phán đoán sâu bao nhiêu, những sợi rong kia trông giống như không có dài bao nhiêu, nhưng lại hình thành một cái lưới dày đặc tại đáy hồ, sau khi những con mắt kia chìm xuống, trong nháy mắt liền bị sợi rong dày đặc che chắn, không nhìn thấy bóng dáng.

Mặc kệ là nước hồ trông bình tĩnh đến quỷ dị, hay là con mắt xuất hiện trong hồ, đều khiến người trên thuyền không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Những con mắt này là cái gì?” Kiều Nhạc Thủy có chút hoảng sợ hỏi, mỗi khi thấy những con mắt kia xuất hiện, luôn có một loại ảo giác bị bọn nó để mắt tới.

Tất nhiên không ai trả lời vấn đề của hắn.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn chằm chằm mặt hồ, Tô Vọng Linh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Vũ Kỳ Kiệt thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Vọng Linh, không biết đang suy nghĩ gì.

Theo con thuyền dần lướt về phía trước, tần suất con mắt xuất hiện trong hồ cũng càng ngày càng nhiều, ban đầu thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy một hai con, nhưng không biết có phải do bọn họ tiến lên hay không, những con mắt kia bắt đầu xuất hiện liên tục, cũng không còn trốn đi, cứ ngước nhìn người trên thuyền như vậy.

Kiều Nhạc Thủy âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói ra: “Hình như con mắt càng ngày càng nhiều.”

Không cần hắn nhắc nhở, người trên thuyền đã phát hiện, con mắt xuất hiện trong hồ quả thực càng ngày càng nhiều, phóng tầm mắt nhìn tới, giống như trong hồ đều là con mắt, những con mắt kia ngước nhìn bọn họ từ các góc độ khác nhau, bị lít nha lít nhít con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, không khỏi khiến cho người ta có một loại cảm giác khó chịu.

“Ta cảm thấy giống như bị thứ gì đó giám thị.” Kiều Nhạc Thủy lẩm bẩm, loại ánh mắt như hình với bóng này, làm cho người ta không thể xem nhẹ nó.

“Không phải giống như, mà là thật sự!” Văn Kiều trả lời khẳng định.

Ninh Ngộ Châu nhìn xem con mắt trong hồ, như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra bọn nó hẳn là có ý thức bản thân.”

Đồ vật có ý thức?

Ánh mắt của những người khác đối diện với những con mắt trong hồ, sau đó ngay cả Vũ Kỳ Kiệt tu vi cao nhất cũng run lập cập.

Nhìn lâu, Văn Kiều đều thấy lạnh cả người, nhịn không được nhìn về phía người trên thuyền, đột nhiên phát hiện Tô Vọng Linh ngồi ở giữa thuyền chẳng biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, cũng không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần, hay là chìm vào giấc ngủ.

Tại loại hoàn cảnh này, tất nhiên là không thể ngủ.

Tầm mắt Văn Kiều nhìn gương mặt tái nhợt đến trong suốt của hắn, cảm thấy với tình huống thân thể hiện tại của hắn, hẳn là đang nghỉ ngơi. Thật ra nàng và Kiều Nhạc Thủy đều có chút khó hiểu, Thiên Chi Nguyên nguy hiểm như vậy, thân thể Tô thiếu chủ này lại không tốt, vì sao còn muốn đích thân tới đây?

Cho dù thật sự muốn tìm Thần mộc, một mình Vũ Kỳ Kiệt không phải tương đối dễ dàng sao?

Đột nhiên, Kiều Nhạc Thủy kêu lên: “Các ngươi mau nhìn, bọn nó có phải đang tới gần chúng ta?”

Sắc mặt Vũ Kỳ Kiệt khẽ biến, nhìn kỹ lại, trầm giọng nói: “Bọn nó đúng là tới gần chúng ta.”

Hắn ta lại liếc mắt nhìn xung quanh, trên mặt hồ mênh mông, ngoại trừ chỗ gốc đại thụ giữa hồ giống như vĩnh viễn cũng không thể tới gần kia, bốn phía đều là nước hồ và con mắt, cho dù bọn họ muốn né tránh, cũng không biết tránh về phía nào.

Những thứ này muốn làm gì?

Lúc này, Tô Vọng Linh một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Đây là con mắt của Thiên Mục Yêu! Các ngươi cẩn thận, Thiên Mục Yêu muốn qua đây.”

Tô Vọng Linh chưa dứt lời, chỉ nghe soạt một tiếng, sợi tóc màu đen vọt ra khỏi mặt nước, đánh tới chỗ thuyền nhỏ trên mặt hồ.

Vũ Kỳ Kiệt gọi ra một thanh trường đao, ánh đao như tuyết, trường đao chặt đứt sợi tóc màu đen đánh tới kia, sợi tóc kia gãy thành hai đoạn nhẹ nhàng rơi vào bên trong nước đọng.

Bởi vì một kích này của Vũ Kỳ Kiệt, những con mắt lạnh như băng trong nước kia lập tức phẫn nộ nhìn bọn hắn.

“Bọn nó còn dám trừng chúng ta.” Kiều Nhạc Thủy cũng tức giận nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn không thể phản kích.”

Nói xong, hắn lấy ra một chồng phù lục, xếp thành một hàng treo ở đỉnh đầu hắn, phù lục phát ra tiếng sấm đùng đùng, những phù lục này đều là phù hệ lôi, chuyên khắc vật âm tà.

Những con mắt trong hồ kia ngược lại trừng mắt về phía hắn, giống như hận không thể cắn chết hắn.

Dường như một kích kia của Vũ Kỳ Kiệt chọc giận Thiên Mục Yêu trong hồ, kế tiếp càng ngày càng nhiều sợi tóc màu đen vọt ra khỏi mặt nước, công kích về hướng người trên thuyền nhỏ.

Vũ Kỳ Kiệt đứng ở đầu thuyền nghênh chiến, một đao chém tới, mỗi một lần đều sẽ chém những sợi tóc kia thành hai đoạn rơi xuống trong nước.

Chẳng biết từ lúc nào, hồ nước vốn trong veo lại xuất hiện vô số sợi tóc màu đen bên trong, bọn nó mềm mại trôi nổi trong nước, phóng tầm mắt nhìn tới, những nơi trong tầm mắt, đều là sợi tóc màu đen, nước hồ vốn xanh thẫm giống như trải ra một tấm thảm màu đen.

Văn Kiều lấy ra mấy tấm phù hệ lôi, nói với Kiều Nhạc Thủy: “Ta trông coi ở đây, ngươi đến giữa thuyền.”

Kiều Nhạc Thủy nhìn thấy Tô Vọng Linh ngồi ở chỗ đó, hiểu rõ ý nàng, mau chóng tới thủ ở bên cạnh hắn, đem phù hệ lôi đập ra bên ngoài thuyền, tiếng sấm đùng đùng vang lên, những sợi tóc mềm mại kia trở lại mặt hồ.

Văn Kiều canh giữ ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu, vừa tế ra Lôi Minh phù, vừa sử dụng kiếm chém những sợi tóc lao ra rụt trở về trong hồ.

Đánh trong chốc lát, bọn họ chú ý tới, những sợi tóc này mặc kệ là bị chặt đứt hay là bị phù lục đánh lui, chỉ cần bọn nó trở lại trong hồ, chẳng mấy chốc sẽ cùng những sợi tóc trong hồ kia hợp lại một chỗ một lần nữa, dường như đối với bọn nó không có tổn thương gì.

Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều đổi sang dùng hỏa phù.

Có lẽ những sợi tóc này ngâm nước, tác dụng của hỏa phù đối với bọn chúng rất thấp, chỉ có thể thiêu hủy mấy sợi, lực sát thương đối với chúng nó cũng không lớn.

Càng ngày càng nhiều tóc vọt ra khỏi mặt nước, công kích tới chỗ bọn họ, sợi tóc màu đen bay đầy trời, có chút hùng vĩ, nhìn từ xa, giống như có một quái vật với mái tóc dài ở trong hồ, lấy sợi tóc làm vũ khí công kích.

Vũ Kỳ Kiệt vẫn dùng thanh đao kia của hắn ta chém tới, ánh đao khí thế mạnh mẽ, những nơi đi qua, thuận lợi chém đứt sợi tóc giống như thái thịt.

Nhưng mà mặc kệ hắn ta chém thuận tay bao nhiêu, những sợi tóc kia giống như chém không hết, căn bản không có tổn thương gì đối với bọn chúng, Vũ Kỳ Kiệt lập tức hiểu rõ, chỉ sợ quái vật trong hồ này không đơn giản, chặt không những sợi tóc này vẫn không đủ.

Có quá nhiều sợi tóc, Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy bắt đầu có chút khó khăn, tu vi của bọn họ không có cao như Vũ Kỳ Kiệt, liên tục chiến đấu không ngừng, sau khi phát hiện cũng không có hiệu quả gì, tâm tình cũng không tốt đẹp lắm.

Có lẽ là biết rối ren của bọn họ, những con mắt trong nước kia lập tức lộ ra vẻ đắc ý.

Sau khi Kiều Nhạc Thủy thấy được, lập tức không thể nhịn, lại đập tới một nhóm phù lục, ngay cả mấy con mắt trong nước kia cũng bị đập mấy tấm.

Đáng tiếc tốc độ biến mất của những con mắt kia quá nhanh, lúc phù lục kích hoạt ở trong nước, cũng không thể động tới bọn nó.

“Không phải Thiên Mục Yêu sao? Làm sao lại nhiều tóc như thế?” Kiều Nhạc Thủy có chút suy sụp.

Giọng nói Tô Vọng Linh truyền đến: “Đây không phải là tóc, là thân thể Thiên Mục Yêu.”

Kiều Nhạc Thủy đâu quan tâm nó là tóc hay là thân thể, đây cũng quá khó đối phó rồi, giống như cả mặt hồ này đều là tóc, căn bản diệt không hết.

Từ đầu đến cuối Văn Kiều đều thủ vững tại đuôi thuyền, che chở phu quân nhà nàng.

Văn Thỏ Thỏ và nàng cùng chung mối thù, phát hiện có cọng tóc chui qua, một móng vuốt xé qua, xé chúng nó thành tóc vụn.

Nó thích nhất là cạo lông, hiện tại tới nhiều lông như vậy, tiếp tục cạo.

Nhìn thấy những sợi tóc kia biến thành tóc vụn rơi vào trong nước đọng, Văn Kiều cảm thấy, nếu như Thiên Mục Yêu là người, dựa vào cách xé này của Văn Thỏ Thỏ, nhất định sẽ biến thành đầu trọc.

Trong lúc bận rộn, một lần nữa nghe được giọng Tô Vọng Linh truyền đến: “Phù cấp địa không có lực sát thương lớn đối với Thiên Mục Yêu, ít nhất phải là phù cấp thiên.”

Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều đều không có phù cấp thiên, dù sao phù cấp thiên quá đắt, loại khố rách áo ôm như Kiều Nhạc Thủy mua không nổi, Văn Kiều thì là bởi vì phu quân nhà nàng biết vẽ bùa, cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện lãng phí linh thạch đi mua những vật này.

Hai người liếc nhau, nhìn về phía Vũ Kỳ Kiệt bọn họ.

Vũ Kỳ Kiệt chặt sợi tóc kia giống như chặt dưa bán, nói ra: “Các ngươi đừng nhìn ta, ta không thích dùng phù lục chiến đấu.”

Mặc dù phù lục phổ biến tại Phi Tinh đại lục, những người tu luyện này đều quen dùng phù lục chiến đấu, nhưng cũng có rất nhiều người tu luyện không thích dựa vào nó, giống thể tu như Hùng Ngôn, chỉ thuần túy dựa vào thân thể cường hãn của chính mình.

So với dùng những vật phụ trợ kia, bọn họ càng tin tưởng thực lực của bản thân mình.

Bọn họ lại nhìn về phía Tô Vọng Linh, hắn tốt xấu là thiếu chủ Linh Lung bảo, hẳn là có phù cấp thiên nhỉ?

Cho dù Tô Vọng Linh không có mở mắt, lại giống như biết bọn họ đang nhìn hắn, im lặng không lên tiếng lấy ra hai tấm phù cấp thiên, chia ra phóng về phía Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy, thản nhiên tiếng nói: “Ta không thể chiến đấu, làm phiền các ngươi.”

Nghe nói như thế, Kiều Nhạc Thủy thầm nghĩ, Tô Vọng Linh không thể chiến đấu cũng không có gì, hắn có Vũ Kỳ Kiệt bảo hộ. Giống như Ninh Ngộ Châu, hắn cũng là một thành viên không cần chiến đấu, ai bảo người ta có một vị hôn thê mạnh mẽ che chở đâu?

Nếu như ngày nào vị hôn thê bảo hộ không được.. Đến lúc đó rồi nói sau.

Sau khi Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều nhận được, liền cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong phù lục, không phải loại phù cấp địa có thể so sánh.

Phù lục cũng giống như linh đan, cấp hoàng là sơ cấp, cấp huyền và cấp địa là trung cấp, cấp thiên trở lên là cao cấp, chỉ là vượt qua một cấp bậc, hiệu quả, uy lực hoàn toàn không giống nhau. Lực sát thương của phù lục cấp thiên không phải cấp địa có thể so sánh.

Sau khi hai người dùng linh lực kích hoạt phù cấp thiên, trực tiếp đánh về phía trong hồ.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, nước hồ lăn lộn chấn động, thuyền nhỏ cũng đung đưa theo nước hồ, may mắn con thuyền nhỏ này là linh khí cấp địa, có thể chịu được dạng xóc nảy này.

Phù cấp thiên quả nhiên không tầm thường, những sợi tóc trong hồ kia lập tức bớt đi rất nhiều, ngay cả những con mắt kia đều biến mất không thấy gì nữa.

Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy mừng rỡ nhìn xem trong hồ, ngay khi cho rằng Thiên Mục Yêu muốn thối lui, đột nhiên những con mắt kia lại xuất hiện, lần này bọn nó dùng một loại ánh mắt phẫn nộ hơn nhìn chằm chằm đám bọn họ.

Cùng lúc những con mắt này xuất hiện, còn có sợi tóc màu đen kia, chẳng qua sợi tóc này giống như không có nhiều như vừa rồi.

“Không thể nào? Lại muốn tới nữa?” Kiều Nhạc Thủy tê cả da đầu.

Đang nói chuyện, tiếng ầm ầm vang lên, càng nhiều tóc từ trong hồ vọt ra khỏi mặt nước, từ bốn phương tám hướng mà đến, hình thành một bức tường màu đen bằng tóc, vây thuyền nhỏ vào giữa.

Đây là muốn tới một chiêu bắt rùa trong hũ.

Tứ phía là bức tường bằng tóc màu đen, vây con thuyền vào giữa, con mắt trong hồ giống như cũng đắc ý theo.

Vũ Kỳ Kiệt nhíu mày, cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, đột nhiên thu hồi đao, hỏi Tô Vọng Linh: “Thiếu chủ, ngài có thể nhìn thấy nhược điểm của Thiên Mục Yêu không?”

Văn Kiều bọn họ nhìn về phía Tô Vọng Linh ở giữa thuyền, trong lòng hơi nghi ngờ, không rõ lời này của Vũ Kỳ Kiệt là có ý gì.

Tô Vọng Linh mở mắt, nhìn xuống hồ trong chốc lát, nói ra: “Nhược điểm của Thiên Mục Yêu là con mắt, chỉ cần tìm được yêu nhãn của Thiên Mục Yêu, liền có thể giết chết nó. Yêu nhãn của nó tại đáy hồ, chẳng qua tốt nhất đừng rời khỏi thuyền.”

Giống như những lời này đã tốn không ít tinh lực của hắn, Tô Vọng Linh hơi nhắm mắt lại, sắc mặt giống như càng trắng bệch hơn.

Kiều Nhạc Thủy nghe được sững sờ, vô thức hỏi: “Vì sao không thể rời khỏi thuyền?”

Tô Vọng Linh vẫn là bộ dáng bình tĩnh mà mỏi mệt kia, hắn nhắm mắt lại, khẽ nói: “Nước này được ngưng tụ từ cực âm chi khí, cũng là nước không tầm thường.”

Nghe nói như thế, mấy người trên thuyền nhìn về phía nước hồ lay động xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc.

Thiên Mục Yêu này vậy mà ở bên trong loại nước ngưng tụ từ cực âm chi khí, có thể thấy được đã không phải yêu vật bình thường, thực lực của nó cũng không tính quá mạnh, ngay cả Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều đều có thể tuỳ tiện chặt đứt sợi tóc của nó, nhưng chỉ cần yêu nhãn của nó giấu ở đáy hồ, người tu luyện không có cách nào vào nước, chỉ có thể bó tay với nó.

Vũ Kỳ Kiệt ngược lại có thể giết chết nó, nhưng hắn ta cũng không thể trực tiếp nhảy xuống hồ tìm yêu nhãn Thiên Mục Yêu?

Trong lúc bọn họ khổ não nhìn những sợi tóc vây thuyền, Ninh Ngộ Châu một mực không lên tiếng lại hỏi: “Tô thiếu chủ, còn có cách khác không?”

Tô Vọng Linh đột nhiên mở mắt, trực tiếp nhìn qua hắn, suy yếu nói: “Có, có thể dùng dị hỏa! Thiên Mục Yêu cực sợ dị hỏa.”

Văn Kiều khẽ nhúc nhích trong lòng, nghi ngờ lời này của Tô Vọng Linh không phải là đặc biệt nói với phu quân nhà nàng chứ?

Ninh Ngộ Châu quả thật có dị hỏa, nhưng dị hỏa này chỉ là luyện hóa, cũng không thu phục, hắn vẫn chưa từng sử dụng dị hỏa ở trước mặt người khác, ngay cả Kiều Nhạc Thủy cũng không biết, những người khác càng không biết.

Vũ Kỳ Kiệt phàn nàn nói: “Dị hỏa cũng không phải tùy tiện liền có thể đạt được, chúng ta đi đâu tìm dị hỏa?”

Kiều Nhạc Thủy cũng rất buồn rầu, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể bị vây hãm tại chỗ này, bị Thiên Mục Yêu này nhốt ở đây?

Lúc này, một tia lửa màu u lam toát ra, nhiệt khí thuộc về dị hỏa xua tan âm lãnh xung quanh.

Kiều Nhạc Thủy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem tia lửa toát ra trên ngón tay Ninh Ngộ Châu, Vũ Kỳ Kiệt ngược lại là hơi kinh ngạc, nhịn không được nhìn về phía thiếu chủ nhà bọn hắn, như có điều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.