Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 210: Chương 210: Cướp đoạt yêu nhãn




Edit: Jess93

Bên trên đảo cây yên tĩnh, chỉ có giọng nói dịu dàng êm tai của Ninh Ngộ Châu vang lên.

Phù văn trên phù thạch không chỉ có tác dụng trấn áp tà linh, đồng thời cũng dùng phù đưa tin cho người người sau, nói với thế nhân, tà linh bị trấn áp ở đây là Phệ Huyết Ác Linh, một khi để cho nó thoát ra ngoài, sẽ cắn nuốt máu của trăm vạn người tu luyện để sống lại, làm hại chúng sinh.

Nếu như hậu nhân đọc được phù văn này, là người có năng lực, mời sửa chữa bổ sung phù văn, khiến cho Phệ Huyết Ác Linh không thể thoát nơi trấn áp.

Cho đến khi Ninh Ngộ Châu đọc xong phù văn cuối cùng trên phù thạch, đảo cây đã hoàn toàn yên tĩnh.

Ba người Phi Tinh đại lục lộ vẻ mặt kinh ngạc, nỗi lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

Bọn họ không nghĩ tới một khối phù thạch, lại còn có thể truyền đạt nhiều tin tức cho người đời sau như vậy, điều này đã thoát ly hiểu biết của bọn họ đối với phù lục. Theo bọn họ biết, phù lục chính là phù lục, mỗi một tấm phù lục do phù lục sư vẽ ra, có phạm vi sử dụng, mặc kệ là dùng trên chiến đấu, hay là dùng trên sinh hoạt, đều không thể giống khối phù thạch này, có thể đưa tin tức cho người khác.

“Đây là loại phù thạch gì, cũng quá lợi hại.” Kiều Nhạc Thủy lẩm bẩm: “Chẳng lẽ phù lục sư trước kia đều lợi hại như vậy sao?”

Vũ Kỳ Kiệt cũng gật đầu, vô cùng bội phục phù lục sư vẽ phù thạch này, có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Chỉ có Văn Kiều hoàn toàn không biết gì về phù lục hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không thể trải nghiệm loại tâm tình kinh ngạc của bọn họ.

Tô Vọng Linh nhìn xem khối phù thạch được dọn dẹp sạch sẽ kia, khiêm tốn thỉnh giáo Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, ngươi cảm thấy phù văn phía trên này thuộc niên đại nào?”

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm nói: “Thời gian hẳn là sẽ không thấp hơn thượng cổ.”

Bên trong truyền thừa của hắn quả thật có loại phù văn cổ xưa này, trước kia, khi lật xem truyền thừa phù đạo, sau khi phát hiện ngược lại có học một đoạn thời gian, nhưng mà sau đó phát hiện những phù văn cổ xưa này càng phức tạp, hiện nay phẩm chất vật vẽ phù của giới tu luyện không có cách nào gánh chịu loại phù văn cổ xưa này, nên không có cố gắng đi học nó.

Cho nên hắn cũng không thể thăm dò là phù văn thời kỳ nào, có lẽ là thời đại thượng cổ, cũng có thể là thời kỳ càng xa xưa.

Chẳng lẽ thật sự là phù văn thời kỳ thượng cổ?

Mấy người Vũ Kỳ Kiệt lộ vẻ mặt giật mình, nếu như là phù văn thời kỳ thượng cổ, cũng là có thể hiểu được, dù sao từ thượng cổ đến nay đã xoay chuyển không biết bao nhiêu năm, chuyển đổi bao nhiêu mùa xuân thu, phù văn thời kỳ thượng cổ quả thực được xưng tụng cổ xưa. Nghe nói hiện nay phù văn của giới tu luyện, thật ra là phù văn đã được cải tiến, càng đơn giản dễ hiểu hơn, càng thích hợp người trong giới tu luyện tu tập.

Văn Kiều đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Vũ tiền bối, Thiên Chi Nguyên cũng đã có từ thời kỳ thượng cổ sao?”

“Ta cũng không biết.” Vũ Kỳ Kiệt biết vì sao nàng hỏi như vậy, hắn ta giải thích: “Nghe nói trước kia Phi Tinh đại lục không có Thiên Chi Nguyên, không có ai biết Thiên Chi Nguyên xuất hiện ở đây bao giờ. Tựa như là mấy vạn năm trước thôi, có người tu luyện đi ngang qua, vô tình xông vào Thiên Chi Nguyên, cửu tử nhất sinh trở về, thế nhân mới biết sự tồn tại của Thiên Chi Nguyên..”

Thiên Chi Nguyên giống như đột nhiên xuất hiện tại Phi Tinh đại lục.

Lúc ấy khiến vô số người tu luyện chú ý, dồn dập tràn vào Thiên Chi Nguyên. Nhưng mà bởi vì Thiên Chi Nguyên thực sự nguy hiểm, khiến vô số người tu luyện ngã xuống ở đây, dần dà bị những người tu luyện xem như một chỗ nguy hiểm tại Phi Tinh đại lục, người không có thực lực cũng không dám tùy tiện đi vào.

Thật ra vào lúc Thiên Chi Nguyên xuất hiện, từng có người tu luyện Phi Tinh đại lục suy diễn qua.

Nghe nói Thiên Chi Nguyên làm chiến trường, vốn dĩ nên bị phong ấn trong một không gian ngăn cách.

Nhưng mà cũng bởi vì đó là chiến trường mai táng vô số sinh linh, lưu lại quá nhiều oán hận, không cam lòng, chấp niệm.. Bọn nó hình thành oán hận và chấp niệm xông phá sự ràng buộc của Thiên Chi Nguyên, làm Thiên Chi Nguyên hiện thế một lần nữa.

Bây giờ lại nhìn khối phù thạch này, cùng với tin tức để lộ bên trên phù thạch, có thể phỏng đoán, có lẽ Thiên Chi Nguyên thật sự bị người ta phong ấn, cho đến khi phong ấn kia bị đánh vỡ bởi nguyên nhân nào đó, mới khiến cho Thiên Chi Nguyên xuất hiện ở trước mặt người đời.

Sau khi Thiên Chi Nguyên hiện thế, nó là tốt hay là xấu, sẽ mang đến cho Phi Tinh đại lục dạng thay đổi gì, đã không có ai có thể thấy rõ.

Trải qua vài vạn năm thời gian lắng đọng, người tu luyện Phi Tinh đại lục đã quen với sự tồn tại của nó, xem nó như một chỗ nguy hiểm dùng để lịch luyện.

Nói đến đây, sắc mặt Vũ Kỳ Kiệt có chút ngưng trọng: “Chỉ sợ có chuyện không tốt.”

Kiều Nhạc Thủy nghi ngờ mà hỏi: “Vũ tiền bối, chuyện gì không tốt?”

Vũ Kỳ Kiệt thở dài, chỉ vào phù thạch kia nói: “Các ngươi nhìn xem, phù văn trên phù thạch này đã hơi mờ đi, lực lượng phù thạch suy yếu, chỉ sợ có một ngày, lực lượng phù thạch này không có cách nào tiếp tục trấn áp Phệ Huyết Ác Linh trong hồ.”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Tô Vọng Linh cũng trở nên ngưng trọng: “Nếu như những nơi khác trên Thiên Chi Nguyên cũng có giống phù thạch trấn tà như vậy, chỉ sợ tình huống của Thiên Chi Nguyên còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”

Theo hai người giải thích, Kiều Nhạc Thủy cũng nghĩ đến nếu như những nơi khác ở Thiên Chi Nguyên cũng có dạng phù thạch này, mà lực lượng trên những phù thạch kia cũng đang suy yếu..

Ngẫm lại liền tê cả da đầu.

Hắn âm thầm nuốt ngụm nước bọt, lạc quan nói: “Có lẽ những chỗ khác không có giống dạng phù thạch này đâu? Cho dù có, có thể những lực lượng trên những phù thạch kia còn rất mạnh.”

Tô Vọng Linh khẽ gật đầu: “Tất nhiên như thế là tốt.”

Vũ Kỳ Kiệt đưa tay vỗ vỗ bả vai Kiều Nhạc Thủy, tiểu tử này thật đúng là ngây thơ đơn thuần đến làm người thương yêu, thật sự không giống ca ca Kiều Nhạc Sơn.

Sau khi biết tác dụng của phù thạch, ánh mắt của mọi người rơi xuống những phù văn đã hơi mờ bên trên, không khỏi nghĩ đến tin tức lưu phía trên.

Nếu như người đời sau đọc được phù văn này, là người có năng lực, mời sửa chữa bổ sung phù văn, khiến cho Phệ Huyết Ác Linh không thể thoát khỏi nơi trấn áp.

Ánh mắt Tô Vọng Linh lướt qua những phù văn mơ hồ bên trên phù thạch, một lần nữa nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, hỏi: “Không biết Ninh công tử có thể tu bổ phù văn phía trên hay không?”

“Thật có lỗi.” Ninh Ngộ Châu nói rất rõ ràng: “Phù thạch này chỉ có phù lục sư cấp vương trở lên mới có thể tu bổ.”

Phù này thạch rõ ràng là đạt tới phù thạch cấp vương, lấy năng lực hiện tại của hắn, quả thực không thể tu bổ.

Kiều Nhạc Thủy ở bên cạnh bổ sung: “Tô công tử, Ninh công tử không có nói sai, hiện tại hắn chỉ là phù lục sư cấp địa.”

Mặc dù Tô Vọng Linh hơi thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, lại hỏi: “Theo ý kiến của ngươi, phù thạch này còn có thể trấn áp Phệ Huyết Ác Linh trong bao lâu?”

Ninh Ngộ Châu nói: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, còn có thể trấn áp trăm năm.”

Nhưng nếu như có ngoài ý muốn thì sao?

Tô Vọng Linh không khỏi nghĩ đến thanh khí Thần mộc đột nhiên xuất hiện trong Thiên Chi Nguyên, luôn cảm thấy thanh khí Thần kia đột nhiên xuất hiện cũng không tầm thường.

Thế nhân đều vui mừng vì Thần mộc xuất hiện trong Thiên Chi Nguyên, nhao nhao tràn vào để tìm kiếm Thần mộc, ai cũng muốn lấy được Thần mộc, lại hiếm có người đi suy nghĩ tại sao Thần mộc lại đột nhiên xuất hiện, lại vì sao chỉ xuất hiện ở Thiên Chi Nguyên?

Tạm gác những gì mới gặp được, có đôi khi hắn sẽ nhịn không được lại nghĩ, mấy vạn năm trước, tại sao Thiên Chi Nguyên lại đột nhiên xuất hiện tại Phi Tinh đại lục?

Tô Vọng Linh cảm thấy mọi chuyện tựa như một bí ẩn tạm thời không có cách nào phá giải, khiến hắn theo bản năng cảm thấy không thích hợp, có một loại dự cảm chẳng lành run như cầy sấy.

Hắn biết, loại dự cảm chẳng lành này, là cảnh báo mà huyết mạch thần dị thức tỉnh trong cơ thể hắn cho hắn biết.

Từ khi thức tỉnh Linh Tê Thể, mỗi một lần sinh ra dự cảm xấu, cuối cùng đều sẽ biến thành thật sự, cũng làm cho hắn tránh thoát không ít nguy hiểm, mới có thể bình an sống đến bây giờ.

Nhưng hắn muốn nghĩ sâu thêm một chút, thân thể lại không chịu nổi, khí huyết cuồn cuộn một trận, nhịn không được ho ra một ngụm máu lớn.

“Thiếu chủ!”

Vũ Kỳ Kiệt kinh hô một tiếng, vội đỡ lấy hắn, lại đút một viên huyết đan cho hắn ăn.

Sau khi Tô Vọng Linh ăn huyết đan vào, khó khăn lắm mới ngừng ho khan, nhưng sắc mặt còn trắng bệch hơn lúc trước, bộ dáng khí kiệt có thể sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào, Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều trông thấy cũng run như cầy sấy, sợ hắn thật sự ngã xuống.

“Thiếu chủ..”

Vũ Kỳ Kiệt muốn nói lại thôi, muốn hỏi hắn có phải lại mạo muội sử dụng năng lực Linh Tê Thể không, nhưng nghĩ tới còn có những người khác ở đây, rốt cuộc không hỏi ra.

Tô Vọng Linh nhờ có hắn ta lao tới đỡ mới không ngã xuống, đôi mắt khép hờ, suy yếu mà nói: “A Kiệt, sao chép một phần phù văn mang đi.”

Nếu bọn họ đều không thể tu bổ khối phù thạch trấn tà này, Tô Vọng Linh quyết định mang một phần trở về cho phù lục sư cấp vương Tô gia quen biết, nhất định không thể để cho những tà linh này thoát khỏi phù thạch trấn áp trong Thiên Chi Nguyên vào một ngày nào đó, đến Phi Tinh đại lục tàn phá bừa bãi.

Kiều Nhạc Thủy thấy Vũ Kỳ Kiệt đỡ hắn, liền chủ động nói: “Để ta sao chép cho.”

Hắn lấy ra một miếng ngọc giản, bắt đầu vụng về sao chép, nhưng mà phù văn trên phù thạch phức tạp hay thay đổi, muốn sao chép thuận lợi thực sự quá khó, đoán chừng coi như để những phù lục sư kia tới sao chép, cũng không thể sao chép trôi chảy, quá khó khăn, lãng phí không ít thời gian.

Thật sự là những phù văn cổ xưa này và phù văn hiện tại hoàn toàn không giống nhau, cho dù chỉ là sao chép đơn giản, cũng hơi khó khăn.

Cuối cùng vẫn là Ninh Ngộ Châu tiếp nhận.

Ninh Ngộ Châu chỉ dùng nửa canh giờ, liền sao chép xong phù văn trên phù thạch.

Kiều Nhạc Thủy kính nể nói: “Ninh công tử, vẫn là ngươi lợi hại!”

Ninh Ngộ Châu cười nói: “Thật ra cũng không khó, chỉ cần hiểu được ý của nó, sao chép dựa theo quy luật của nó là được.”

Kiều Nhạc Thủy: “...”

Kiều Nhạc Thủy đột nhiên hiểu tâm trạng của Tô Vọng Linh và Vũ Kỳ Kiệt vừa rồi, loại tâm trạng hoàn toàn bị học thần nghiền ép này, thật sự là quá chua xót.

Sao chép xong phù văn, bọn họ liền rời khỏi đảo cây trong hồ.

Sau khi leo lên thuyền, âm hàn chi khí ở khắp nơi kia rốt cuộc biến mất, sắc mặt Tô Vọng Linh giống như khá hơn một chút, chẳng qua vẫn yếu ớt ngồi dựa vào trên thuyền nghỉ ngơi.

Đám người thấy bộ dáng kia của hắn, đều săn sóc không có đi quấy rầy hắn.

Thuyền lại tiến lên, bầu không khí càng ngột ngạt hơn lúc trước, ngay cả Kiều Nhạc Thủy đều có chút mệt mỏi.

Văn Kiều nhìn ba người Phi Tinh đại lục, cảm thấy bọn hắn hẳn là lo lắng về chuyện phù thạch kia. Mặc dù nàng không phải người Phi Tinh đại lục, nhưng nghĩ tới nếu có một ngày, Thiên Chi Nguyên thật sự xuất hiện Phệ Huyết Ác Linh đi tàn phá bừa bãi ở khắp nơi, tâm tình quả thực sẽ không tốt.

Vũ Kỳ Kiệt ở đầu thuyền đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Ninh công tử, làm sao ngươi lại hiểu phù văn bên trên phù thạch?”

Văn Kiều lập tức có chút khẩn trương, vì sao Ninh Ngộ Châu xem hiểu? Tất nhiên là bởi vì hắn có được truyền thừa hoàn chỉnh của Đế Hi huyết mạch, chắc hẳn hắn học được những phù văn cổ xưa này từ trong truyền thừa.

Ngay lúc Văn Kiều khẩn trương nhìn chằm chằm, Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: “Đã từng ngẫu nhiên gặp được, cảm thấy thú vị, liền nhớ kỹ.”

Ngẫu nhiên gặp được?

Vũ Kỳ Kiệt cảm thấy lời này của hắn ngược lại có chút ý tứ, như là uyển chuyển lộ ra với hắn ta, những chuyện này thuộc về chuyện riêng của hắn, cũng không tiện nói cho người ngoài.

May mắn Vũ Kỳ Kiệt cũng không phải loại người tiểu nhân bỉ ổi ngấp nghé truyền thừa của người khác, sau khi nghe xong liền vô tình nói: “Ninh công tử là người tài giỏi, vậy mà có thể đọc hiểu những phù văn cổ xưa này. Không biết Ninh công tử có bằng lòng dạy cho chúng ta hay không?”

“Vũ tiền bối muốn học?” Ninh Ngộ Châu hơi kinh ngạc.

Vũ Kỳ Kiệt gật đầu: “Biết nhiều một chút cũng tốt.”

Hành động này của Vũ Kỳ Kiệt cũng là vì phòng ngừa vạn nhất.

Thiên Phù Tông có ba vị phù lục sư cấp vương, trong đó có một vị lão tổ chuyên nghiên cứu phù văn cổ xưa, nếu như ngay cả ông ta cũng xem không hiểu phù văn trên phù thạch này, muốn tu bổ cũng không dễ dàng, có khả năng còn phải học tập Ninh Ngộ Châu.

Vũ Kỳ Kiệt là người rất có lực hành động, nói muốn học tập, lập tức liền lĩnh giáo Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu cũng không có che giấu, không keo kiệt dạy hắn ta.

Kiều Nhạc Thủy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem Vũ Kỳ Kiệt lấy tư thế vãn bối lĩnh giáo Ninh Ngộ Châu, có một loại cảm giác bất ngờ lại không ngoài ý muốn. Từ khi gặp được Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, mỗi giờ mỗi khắc, hai người này đều đổi mới nhận biết của hắn, đặc biệt là Ninh Ngộ Châu, mặc kệ gặp chuyện khó khăn cỡ nào, đến trước mặt hắn luôn trở nên cực kỳ đơn giản.

Nếu như trước kia có người nói cho hắn biết, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng muốn thỉnh giáo một người cảnh giới Nguyên Mạch, Kiều Nhạc Thủy nhất định không tin.

Nhưng bây giờ thấy Vũ Kỳ Kiệt thỉnh giáo Ninh Ngộ Châu, hắn lại cảm thấy chuyện này không tính là gì, dù là chuyện thần kỳ, chỉ cần rơi xuống trên thân Ninh Ngộ Châu, vậy thì cũng là chuyện bình thường.

Văn Kiều cũng cảm thấy rất bình thường.

Phu quân nhà nàng làm việc xưa nay có chủ kiến của mình, lại là một người đi một bước nhìn mười bước, hắn dám lộ ra bản lĩnh xem hiểu phù văn cổ xưa trước mặt Tô Vọng Linh, tất nhiên có tính toán của mình, nàng chỉ cần chờ kết quả là được, Ninh ca ca xưa nay sẽ không khiến người ta thất vọng.

Văn Kiều nghĩ đến đây, lấy ra một viên linh đan, tự mình ăn một viên, đút cho Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn một viên.

Vừa gặm xong linh đan, đột nhiên Văn Kiều quay đầu nhìn ra bên ngoài thuyền một chút, đối đầu một con mắt trong hồ.

Con mắt kia xoay chuyển nhanh như chớp, không băng lãnh vô tình như lúc trước, ngược lại lộ ra mấy phần sợ hãi.

Văn Kiều không khỏi nở nụ cười, nói với người trên thuyền: “Con mắt Thiên Mục Yêu lại xuất hiện kìa.”

Lời này hấp dẫn người trên thuyền, Vũ Kỳ Kiệt và Kiều Nhạc Thủy dồn dập nhìn qua, cũng nhìn thấy con mắt xuất hiện trong hồ, lần này con mắt cũng không nhiều, chỉ có khoảng mười con, phân tán xung quanh thuyền, dường như đang giám thị bọn họ.

Vũ Kỳ Kiệt cho rằng Thiên Mục Yêu lại chưa từ bỏ ý định muốn công kích bọn họ, lấy ra trường đao của mình, trấn ở đầu thuyền chỗ, tùy thời chuẩn bị giết nó không chừa mảnh giáp.

Kiều Nhạc Thủy cũng tế ra mấy tấm phù hệ lôi.

Nhưng mà theo con thuyền di chuyển, những con mắt kia chỉ một đường đi theo đám bọn hắn, cũng không thấy thân thể Thiên Mục Yêu xuất hiện.

Một hồi sau, Vũ Kỳ Kiệt thu đao lại, nói ra: “Xem ra Thiên Mục Yêu chỉ là giám thị chúng ta, không có ý ra tay.”

Tuy là nói như vậy, nhưng bọn hắn cũng không buông lỏng cảnh giác.

Thuyền di chuyển trong chốc lát, rốt cuộc nhìn thấy bờ hồ đối diện.

Ngay lúc thuyền sắp đến bờ bên kia, Thiên Mục Yêu rốt cuộc nhịn không được, mái tóc màu đen kia lần nữa phá hồ mà ra.

Vũ Kỳ Kiệt vung một đao chặt đứt những sợi tóc kia.

Càng ngày càng nhiều tóc lao ra, muốn chặn cướp thuyền nhỏ, muốn lưu lại thuyền và người trên thuyền.

Kiều Nhạc Thủy vừa ngăn cản công kích của những sợi tóc kia, vừa nói với Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, cho nó nhìn sự lợi hại của ngươi một chút.”

Ninh Ngộ Châu đang muốn gọi ra lửa Địa Tâm Xích Diễm, Văn Kiều đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy hai tay nàng đeo găng tay kim tằm, vào lúc một nhúm tóc màu đen công kích tới, không có né tránh, ngược lại dùng tay nắm lấy nó.

Văn Kiều hét lớn một tiếng, nhảy lên một thanh phi kiếm, nắm lấy mái tóc màu đen kia bay lên không trung.

Tiếng nước ào ào không ngừng, ngay cả Tô Vọng Linh đang nghỉ ngơi cũng nhịn không được mở mắt ra.

Người trên thuyền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem Văn Kiều dùng hai tay nắm lấy mái tóc đen kia không ngừng kéo lên, cứng rắn lôi ra một con quái vật mọc ra vô số con mắt từ trong hồ.

Đó là một con quái vật lấy tóc làm thân thể, trên đầu tóc treo vô số con mắt, làm cho người ta không phân rõ đâu là đầu đâu là chân, nghiễm nhiên chính là một con quái vật hình thành từ một đống tóc và con mắt.

Trong đám tóc đen lơ lửng giữa trời kia, có một con mắt màu xám giấu ở giữa đống tóc đen.

Yêu nhãn!

Tất cả mọi người nhìn thấy con mắt màu xám kia đều biết đây là yêu nhãn quan trọng nhất của Thiên Mục Yêu.

Văn Kiều đột nhiên bay qua chỗ yêu nhãn kia.

Thiên Mục Yêu dường như biết mục đích của nàng, tóc đen đầy trời hóa thành từng đầu roi bằng tóc công kích về phía nàng.

Văn Kiều dùng tay nắm lấy, mạnh mẽ kéo đứt chúng, đến bao nhiêu kéo đứt bấy nhiêu, sau khi kéo đứt cũng không có vứt bỏ, mà ném những sợi tóc bị đứt kia vào trong túi trữ vật, kẻo cho chúng nó một lần nữa trở về thân thể Thiên Mục Yêu.

Còn có thể làm như vậy?

Trên thuyền, Kiều Nhạc Thủy và Vũ Kỳ Kiệt bị loại thao tác bá đạo này của nàng làm cho sợ ngây người.

Lúc Văn Kiều bận bịu kéo tóc, Văn Thỏ Thỏ cũng nhảy qua hỗ trợ.

Nó duỗi móng vuốt ra, xé những sợi tóc đen kia thành tóc vụn, đầy trời tóc vụn rớt xuống trên thuyền trên mặt hồ, suýt chút nữa rơi đầy đầu đầy mặt mấy người trên thuyền.

Văn Cổn Cổn không có tham gia chiến đấu, mà là dựng thẳng một bức tường đất hơi mỏng sau lưng bọn họ, ngăn cản công kích của Thiên Mục Yêu.

Có phòng ngự mạnh nhất của Văn Cổn Cổn ở đây, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ mới có thể không chút kiêng kỵ tấn công, không cần lo lắng nguy hiểm có đến từ sau lưng.

Một người hai thú hợp tác chặt chẽ, đặc biệt thành thạo.

Kiều Nhạc Thủy không dám tin nhìn xem một người hai thú giữa không trung kia, cảm thấy lại được mở rộng tầm mắt lần nữa.

Mặc kệ là Văn Thỏ Thỏ dùng móng vuốt xé Thiên Mục Yêu, cùng với Văn Kiều vừa xé thân thể Thiên Mục Yêu, vừa tới gần yêu nhãn giấu ở trong vô số tóc đen kia, chỉ cảm thấy cô nương này và hai con tiểu khả ái hung mãnh đến mức làm cho hắn sợ hãi.

Nhìn một lát, Ninh Ngộ Châu ngự kiếm bay lên, đầu ngón tay toát ra ngọn lửa xanh thẫm, bắn ngọn lửa qua đó.

Thiên Mục Yêu đối với hắn có thể nói là e ngại đến cực điểm, căn bản không dám ngăn cản hắn. Lúc trước nó chỉ bị dị hỏa của Ninh Ngộ Châu dọa đi, thấy những người này sắp rời khỏi, chưa từ bỏ ý định còn chạy tới chặn đường, không ngờ lại phải bị đốt một lần nữa.

Thân thể Thiên Mục Yêu biến thành nghìn vạn sợi tóc, không ngừng lui về sau, hận không thể một lần nữa chui về trong hồ.

Nhưng mà một phần thân thể của nó bị Văn Kiều nắm lấy, cô nương kia lực vô cùng lớn, xách nó ở giữa không trung, sao có thể cho phép nó chạy trốn lần nữa. Thừa dịp Ninh Ngộ Châu hấp dẫn lực chú ý của nó, Văn Kiều mang theo Văn Thỏ Thỏ tới gần yêu nhãn của Thiên Mục Yêu.

Vượt qua sự công kích của vô số sợi tóc màu đen, Văn Kiều đưa tay bắt lấy yêu nhãn của Thiên Mục Yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.