Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 213: Chương 213: Bạch Mao Cương Thi




Edit: Jess93

Kế tiếp, bọn họ xem xét quái vật bị Vũ Kỳ Kiệt giết chết lúc trước.

Quái vật kia ngã tại một chỗ cách đó không xa, Vũ Kỳ Kiệt vung một đao chém xuống đầu lâu của nó, thi thể quái vật tách rời, nhưng mà chỗ bị đứt ở cổ, không có huyết dịch phun tung toé, vết đao gọn gàng, có thể nhìn thấy máu thịt nhăn nheo hơi biến thành màu đen.

Đám người xem xét một lát, rốt cuộc xác nhận quái vật này đúng là cương thi.

“Tại sao Thiên Chi Nguyên lại có cương thi?” Đệ tử Thiên Phù Tông không dám tin.

Tô Vọng Linh ngồi nghỉ ngơi ở một bên nói: “Không có gì kỳ quái, Thiên Chi Nguyên tụ tập âm khí, uế khí, khí dơ bẩn, có thể dựng dục ra đủ loại quái vật, có cương thi cũng không lạ.”

Vũ Kỳ Kiệt nói theo: “Thực lực con cương thi này tương đương cảnh giới Nguyên Tông.”

“Chẳng trách thi độc của nó mạnh như thế.” Kiều Nhạc Thủy nói, đồng tình nhìn đệ tử Thiên Phù Tông một chút, nếu không phải gặp được Ninh Ngộ Châu, chỉ sợ bọn họ thật sự ngã ở chỗ này.

Đệ tử Thiên Phù Tông cũng là một mặt may mắn, nhao nhao nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, lại tỏ vẻ cảm kích.

Ninh Ngộ Châu lấy ra một thanh linh kiếm, đâm vào thân thể quái vật kia, linh kiếm giống như đâm trúng tường đồng vách sắt, vậy mà không có cách nào đâm xuyên vào, có thể thấy được thân thể con cương thi có thực lực cảnh giới Nguyên Tông này mạnh cỡ nào, linh khí tầm thường không thể chém giết.

Vũ Kỳ Kiệt là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, tu vi so với cương thi này cao hơn một cảnh giới, trường đao sử dụng, cũng là một thanh linh khí cấp thiên, kết hợp cả hai, mới có thể tuỳ tiện chém xuống đầu lâu cương thi có lông màu trắng này.

Thấy Ninh Ngộ Châu vậy mà bảo Văn Kiều lật thi thể cương thi kia, ngồi xổm ở đó xem xét, một đám người đều cực kì khó hiểu.

Kiều Nhạc Thủy thắc mắc: “Ninh công tử, ngươi làm gì vậy?”

Những người khác cũng tỏ vẻ thắc mắc, ngược lại không có chất vấn hành động của hắn.

Ninh Ngộ Châu đáp: “Ta muốn xem thử nó thi biến thành cương thi khi nào.”

Vũ Kỳ Kiệt rất kinh ngạc, vội hỏi: “Ninh công tử đã nhìn ra rồi sao?”

Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, kiểm tra xong thi thể kia, lại nhìn về phía đầu lâu của nó. Ngay khi hắn cầm linh kiếm đâm vào gương mặt màu xanh của cương thi kia, đột nhiên đầu lâu kia mở to mắt, há mồm liền cắn qua chỗ Ninh Ngộ Châu.

Văn Kiều nhanh tay lẹ mắt dùng roi dài hất văng đầu lâu kia.

Đầu lâu đụng vào thân cây cách đó không xa, vậy mà nện đứt thân cây kia, vừa lúc cái miệng lớn cắn vào cành cây, phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt kẽo kẹt, đám người nghe thấy tê cả da đầu.

Cương thi là quái vật ăn máu thịt con người, thân thể máu thịt người tu luyện có linh khí rất hấp dẫn cương thi, lúc trước cương thi này đuổi theo đệ tử Thiên Phù Tông, cũng là vì muốn ăn máu thịt bọn họ.

Nếu không phải đệ tử Thiên Phù Tông tài đại khí thô, cũng không thiếu phù lục hộ thân, chỉ sợ căn bản không thể chèo chống đến khi bọn họ cứu giúp.

Vũ Kỳ Kiệt không nghĩ tới cương thi này vậy mà chưa chết, lúc này đập một chưởng qua đó, cách không đập dẹp cái đầu lâu đang nhấm nuốt kia, biến thành một đầu cương thi mắt lác miệng lệch.

Mà lúc này, nó vẫn không chết, khó khăn mở miệng rộng, nhưng con mắt đã nhắm lại -- có lẽ sau khi bị đập dẹp thì không mở ra được nữa.

“Chẳng lẽ cương thi bị chặt đầu lâu vẫn sẽ không chết?” Vũ Kỳ Kiệt kinh ngạc hỏi.

Mọi người ở đây không biết nhiều về cương thi, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao giết chết nó, nếu con cương thi này còn có thể nối đầu lại, cũng không biết có thể sống lại lần nữa hay không.

Tô Vọng Linh suy tư nói: “Cương thi là sinh vật bất tử bất diệt, chỉ phân thây chúng nó còn không đủ, phải hủy thi thể của bọn nó mới được.”

“Tô thiếu chủ nói đúng.” Ninh Ngộ Châu nói theo: “Cương thi bình thường mang theo thi độc, cương thi càng lợi hại, thi độc càng mạnh, hơn nữa thi độc này sẽ gây ô nhiễm hoàn cảnh chung quanh, tốt nhất nên dùng lửa đốt cháy, chấm dứt hậu hoạn.”

Nghe hai người giải thích xong, lúc này đệ tử Thiên Phù Tông lấy ra mấy tấm hỏa phù, ném vào thi thể cương thi kia.

Nhưng mà hỏa phù đốt bên trên thi thể kia, lại phát hiện chỉ đốt chút da lông, căn bản không có cách nào thiêu huỷ thi thể hoàn toàn.

“Tại sao có thể như vậy?” Đám người kinh ngạc không thôi, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh.

Tô Vọng Linh dù sao cũng là thiếu chủ Linh Lung bảo, kiến thức rộng rãi, một câu nói thường thường có thể nói ra huyền cơ, hết sức đáng giá tin tưởng.

Chẳng qua biểu hiện của Ninh Ngộ Châu lại càng không tầm thường, hơn nữa hắn trời sinh đã có bộ dáng nhã nhặn ôn hòa, cũng làm cho người ta bất giác tin tưởng hắn một cách khó hiểu, đối với hắn kính phục không thôi.

Dáng vẻ ốm yếu của Tô Vọng Linh, cho thấy không muốn nói chuyện.

Nhìn bộ dáng suy yếu này của hắn, đám người cũng không tiện để hắn lao tâm lao lực, liền quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu không phụ kỳ vọng của bọn hắn, nói thẳng: “Hỏa phù bình thường không thể thiêu hủy cương thi, cần linh hỏa chuyên khắc âm tà mới được, thiên địa dị hỏa cũng có thể.”

Người ở đây đưa mắt nhìn nhau, Vương sư huynh chần chờ hỏi: “Ninh công tử, Kim Cương Liệt Hỏa phù có thể không?”

Ninh Ngộ Châu kinh ngạc liếc hắn ta một cái, gật đầu nói: “Có thể.”

Vương sư huynh nhẹ nhàng thở ra, lật tay lấy ra Kim Cương Liệt Hỏa phù, nhét vào trên thân cương thi.

Chỉ thấy Kim Cương Liệt Hỏa phù bị kích hoạt bắn ra ngọn lửa màu vàng đỏ, ngọn lửa kia khí tức mãnh liệt, lại có mấy phần uy lực chí dương của linh hỏa, rất nhanh liền đốt cháy thi thể và đầu lâu của cương thi kia không còn cặn bã.

Vương sư huynh giải thích: “Kim Cương Liệt Hỏa phù này là phù lục cấp thiên, là một trong số những loại phù lục cấp thiên tương đối khó vẽ, bên trong phù lục ẩn chứa linh hỏa chí dương, giống phù hệ lôi, có thể khắc chế một số vật âm tà.”

Đây là lần đầu tiên Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy tiếp xúc Kim Cương Liệt Hỏa phù, bọn họ có thể xác định, thành tu luyện bên ngoài cũng không có bán loại bùa chú này hẳn là Thiên Phù Tông mới có.

Xem ra nền tảng Thiên Phù Tông này thâm hậu hơn những gì người ngoài biết, không hổ là một trong những tông môn phù lục đỉnh cấp tại Phi Tinh đại lục.

Làm tông môn đỉnh cấp trong Phi Tinh đại lục, Thiên Phù Tông tất nhiên có chỗ nó ỷ vào, giống như loại Kim Cương Liệt Hỏa phù này, là một trong số những truyền thừa của Thiên Phù Tông.

Vương sư huynh là phù lục sư cấp thiên, chẳng qua thời gian hắn ta trở thành phù lục sư cấp thiên quá ngắn ngủi, Kim Cương Liệt Hỏa phù này là hắn ta vất vả lắm mới vẽ thành, mỗi lần đều phải thất bại vô số lần, mới có thể có được một tấm Kim Cương Liệt Hỏa phù, có thể thấy được độ khó khăn khi vẽ nó.

Cũng bởi vì như thế, lúc trước bọn họ mới không nỡ dùng Kim Cương Liệt Hỏa phù.

Nếu biết sẽ trúng thi độc, vào lúc gặp được con cương thi lông trắng này, liền trực tiếp dùng Kim Cương Liệt Hỏa phù thiêu chết nó.

** *

Chờ đến khi thi thể cương thi lông trắng đốt cháy xong, đám người liền xuất phát đi Huyết Ma Lâm.

Trước khi lên đường, các đệ tử Thiên Phù Tông hỏi thăm hai người Tô Vọng Linh: “Tô thiếu chủ, Vũ tiền bối, không biết kế tiếp các ngươi muốn đi đâu?”

Tô Vọng Linh nói: “Chúng ta cùng đi với các ngươi thôi, đúng lúc tại hạ cũng muốn tìm các đạo hữu Phi Tiên đảo hỏi vài chuyện.”

Đạt được lời này của Tô Vọng Linh, đám người liền không chần chờ nữa, cùng nhau tiến về Huyết Ma Lâm tìm đệ tử Phi Tiên đảo.

Trên đường, Tô Vọng Linh hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, lúc trước ngươi xem xét cương thi kia, có nhìn ra gì không?”

Đám người lần nữa nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, lúc trước bởi vì đầu lâu cương thi kia đột nhiên xác chết vùng dậy, bọn họ đều quên hỏi.

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, mới nói: “Ta không biết nhiều về cương thi, từng nghe nói về cương thi một chút. Cương thi chia sáu cấp bậc, cương thi tóc tím, cương thi lông xanh, cương thi lông trắng, cương thi phi hành, cương thi cấp tướng, cương thi vương..”

Sáu cấp bậc lại tương ứng với sáu loại cấp bậc của người tu luyện: Cương thi tốc tím là cảnh giới Nguyên Không, cương thi lông xanh là cảnh giới Nguyên Linh, cương thi lông trắng là cảnh giới Nguyên Tông, cương thi phi hành là cảnh giới Nguyên Hoàng, cương thi cấp tướng là cảnh giới Nguyên Đế, cương thi vương là cảnh giới Nguyên Thánh.

Đám người nghe xong líu lưỡi, không nghĩ tới cương thi lợi hại như vậy, ngay cả cương thi cấp thấp nhất, đã có thực lực cảnh giới Nguyên Không, người tu luyện căn bản không thể so với bọn nó.

Chẳng qua đáng được ăn mừng chính là, cương thi bình thường chỉ hoạt động ở những nơi tụ tập âm khí, ánh nắng của thế giới bên ngoài có hiệu quả khắc chế cực lớn đối với chúng nó, hiếm có cương thi sẽ chạy ra khỏi nơi tụ tập âm khí, đoán chừng cũng sẽ không đặc biệt chạy khỏi Thiên Chi Nguyên ra bên ngoài tàn phá bừa bãi.

“Cương thi lông trắng kia hẳn là sau khi người tu luyện chết bị uế khí chuyển hóa mà thành. Nếu ta không đoán sai, cương thi này vốn là người tu luyện tiến vào Thiên Chi Nguyên.”

Nghe được Ninh Ngộ Châu, mọi người ở đây sợ hãi cả kinh.

Vũ Kỳ Kiệt kinh ngạc nói: “Ninh công tử, ý của ngươi là, trong Thiên Chi Nguyên có uế khí có thể làm cho người tu luyện đã chết chuyển hóa thành cương thi?”

Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: “Nếu như suy đoán của ta không sai.”

Sắc mặt của mọi người có chút khó coi, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ đáy lòng vọt lên, nhịn không được nhìn quanh bốn phía, sợ vô ý gặp được những uế khí làm người tu luyện chuyển hóa thành cương thi.

Đúng rồi, cương thi lông trắng này là đuổi theo đệ tử Thiên Phù Tông tới đây, chẳng lẽ có ổ cương thi ở gần đây?

Ninh Ngộ Châu thấy bộ dáng trông gà hóa cuốc của bọn hắn, không khỏi bật cười, nói ra: “Các ngươi không cần lo lắng, nơi này hẳn là không có. Đúng rồi, Vương tiền bối, các ngươi gặp được cương thi lông trắng kia ở đâu?”

Vương sư huynh nói: “Trong một chỗ gần nơi tụ tập âm khí, nơi đó bị âm khí bao phủ, chúng ta vừa đi vào liền gặp được nó, một đường chạy trốn đến đây.”

Ninh Ngộ Châu gật đầu: “Vậy là đúng rồi! Nơi tụ âm khí kia hẳn là có uế khí, đoán chừng có không ít cương thi ở đó, chỉ cần không tới gần thì không sao.”

Mọi người đều dùng sức gật đầu, đặc biệt là đệ tử Thiên Phù Tông, sau khi trải qua một lần, cũng không dám khinh thường nữa.

Cương thi đều mang theo thi độc, đặc biệt là những cương thi cao cấp, thi độc rất mạnh, Giải Độc đan bình thường căn bản không thể giải, lúc chiến đấu với bọn nó, nhất định phải cẩn thận không để cho bọn nó cào trúng, cũng không thể hút vào khí độc bọn nó phun ra.

Hơn nữa bọn nó có được thân thể có thể so với tường đồng vách sắt, linh khí thông thường rất khó làm bọn nó bị thương.

Có thể nói, cương thi thật sự là một loại xương cứng khó xử lý, người tu luyện gặp được bọn nó, phần lớn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

Đệ tử Thiên Phù Tông có thể trốn qua một kiếp từ trong tay cương thi lông trắng đều cảm thấy bọn hắn rất may mắn, nhịn không được hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, Giải Độc đan lúc trước có hiệu quả vô cùng tốt, ngươi ra giá đi, chúng ta đưa linh thạch cho ngươi.”

Ăn Giải Độc đan cực phẩm của người ta, tất nhiên phải trả tiền.

Nếu bọn họ đã có thể may mắn sống sót, đệ tử Thiên Phù Tông quyết định không quỵt nợ.

Ninh Ngộ Châu hào phóng mà nói: “Chỉ là mấy viên Giải Độc đan, chư vị không cần như thế, coi như kết giao bằng hữu.”

Lời nói này thực sự rất hay, đệ tử Thiên Phù Tông một mặt cảm động nhìn hắn.

Văn Kiều yên lặng quay đầu, cảm thấy phu quân nhà nàng lại sắp thu nạp một đám hiền huynh hiền đệ.

Sau thành Đan Phù, Ninh Ngộ Châu lại thu hoạch một đám bạn bè. Tại Thiên Chi Nguyên

Đệ tử Thiên Phù Tông nhao nhao ghi nhớ ân tình của hắn ở trong lòng, Vương sư huynh hơi đỏ mặt hỏi: “Ninh công tử, không biết Giải Độc đan này còn không? Chúng ta muốn mua của ngươi một chút.”

Ninh Ngộ Châu nói: “Còn có một ít, chư vị muốn ta đưa cho các ngươi một chút là được.”

Vương sư huynh cảm thấy lúc trước bọn họ đã chiếm món hời của hắn, sao có thể đồng ý lấy không? Quả thực là muốn dùng linh thạch đổi, song khi các đệ tử Thiên Phù Tông móc hết túi trữ vật trên thân, phát hiện linh thạch bọn họ mang theo căn bản không đủ mua linh đan cực phẩm.

Phù đạo phổ biến trên Phi Tinh đại lục, các kỹ năng đan khí trận cũng không đặc biệt, dẫn đến những người tu luyện này trông thấy đan cực phẩm đều cực kì hiếm lạ, giá cả đan cực phẩm cũng đắt đến một mức độ đáng sợ, bọn họ muốn mua đan cực phẩm, móc sạch vốn liếng cũng mua không được mấy viên.

Cuối cùng, Ninh Ngộ Châu săn sóc cho bọn hắn dùng phù để đổi.

Đệ tử Thiên Phù Tông cái gì cũng không nhiều, nhưng phù lục lại nhiều nhất, bọn họ đều là phù lục sư, không bao giờ thiếu phù lục. Bọn họ cho rằng Ninh Ngộ Châu quan tâm chiếu cố bọn họ, mới có thể để bọn hắn dùng phù lục đổi linh đan cực phẩm, đều cảm động chết đi được.

Tại sao trên thế giới này còn có người tốt như vậy?

Vương sư huynh dùng Kim Cương Liệt Hỏa phù cấp thiên đổi Giải Độc đan, một tấm Kim Cương Liệt Hỏa phù đổi một viên Giải Độc đan cực phẩm.

Vui sướng trao đổi xong, Vương sư huynh hỏi: “Không biết Giải Độc đan này là người phương nào luyện? Sau khi rời khỏi đây, chúng ta cũng đi mua một chút.”

Đệ tử Thiên Phù Tông đều có chút tâm tư nhỏ, nếu biết có linh đan cực phẩm, tranh thủ thời gian báo cho sư môn, thừa dịp những người khác chưa kịp phát hiện, bọn họ thu nạp một ít đan cực phẩm trước.

Đệ tử Thiên Phù Tông đều cho rằng, có thể giải thi độc trong cơ thể của bọn họ, nhất định là bởi vì Giải Độc đan là linh đan cực phẩm.

Thế nhân đúng là rất tôn sung linh đan cực phẩm, ngoại trừ không có đan độc, cũng bởi vì hiệu quả tốt hơn đan bình thường.

Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: “Giải Độc đan này là tại hạ luyện khi rảnh rỗi, ngoại trừ có một loại linh dược tương đối quý giá, những thứ khác cũng bình thường thôi.”

Nghe nói như thế, mọi người ở đây quả nhiên kinh ngạc.

“Hóa ra Ninh công tử là luyện đan sư.” Vũ Kỳ Kiệt một mặt giật mình, sau đó mừng rỡ hỏi: “Không biết Ninh công tử có thể hỗ trợ luyện đan cho ta hay không?”

Ninh Ngộ Châu nói: “Nếu như ta có thể luyện, tất nhiên nghĩa không dung từ!” Dứt lời, nhịn không được nhấn mạnh: “Thật ra ta là phù lục sư.”

Đám người: “...”

Đệ tử Thiên Phù Tông nhịn không được cười ha ha vài tiếng: “Thì ra Ninh công tử là phù lục sư, thật sự là quá tốt, có rảnh chúng ta cùng nhau nghiên cứu phù lục. Không biết Ninh công tử là phù lục sư cấp mấy.”

Bọn họ nghĩ, có được thuật luyện đan tinh xảo cỡ này, chỉ sợ trình độ phù lục của Ninh Ngộ Châu cũng không cao, bọn họ ngược lại có thể chỉ điểm một chút.

“Hiện giờ đã có thể vẽ một chút phù lục cấp địa bình thường.”

Đệ tử Thiên Phù Tông: “...”

Không có việc gì, Vương sư huynh của bọn họ là phù lục sư cấp thiên, còn có thể chỉ điểm hắn.

Tô Vọng Linh được Vũ Kỳ Kiệt cõng tiến lên nói khẽ: “Hóa ra Ninh công tử là đan phù song tu.”

Vũ Kỳ Kiệt nhịn không được hỏi: “Ninh công tử, có thể nhìn xem vết thương trên người thiếu chủ nhà ta không?”

Mọi người dồn dập quay đầu nhìn qua, trông thấy Tô Vọng Linh được Vũ Kỳ Kiệt cõng, thầm giật mình, thì ra Tô thiếu chủ này quả thực bị thương cực nặng, mới biến thành bộ dạng này.

Đệ tử Thiên Phù Tông hỏi: “Không biết Tô thiếu chủ bị cái gì tổn thương?”

Lúc này Tô Vọng Linh ngược lại là thản nhiên: “Mấy năm trước, vô ý bị người ám toán, vết thương vẫn không tốt lên, vì vậy mới biến thành dạng này.”

Đám người giật mình, nhớ lại viên huyết đan Tô Vọng Linh nuốt lúc trước, liền biết thương thế của hắn nghiêm trọng đến mức chỉ có thể ăn loại linh đan nguy hiểm kia để áp chế. Lấy nền tảng của Linh Lung bảo, thương thế kia của Tô Vọng Linh vậy mà kéo đến mấy năm vẫn không có đấu hiệu tốt lên, có thể thấy được tổn thương của Tô Vọng Linh cực kì khó giải quyết.

Kiều Nhạc Thủy nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nhịn không được vò đầu.

Hắn tất nhiên tin tưởng bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, cảm thấy không có gì có thể làm khó hắn, nhưng cũng không thể nói quá chắc chắn, ngộ nhỡ Tô Vọng Linh là ngoại lệ thì sao?

Lúc này Kiều Nhạc Thủy sáng suốt giữ yên lặng.

Ninh Ngộ Châu nói: “Vũ tiền bối nói đùa, ta chỉ là luyện đan sư cấp địa.”

Lấy thân phận của Tô Vọng Linh, nhất định có thể mời được đan sư cấp thiên trở lên trị liệu cho hắn, hắn sẽ không lẫn vào.

Vũ Kỳ Kiệt cười khổ nói: “Ninh huynh đệ nói cực phải, chỉ là nếu có một tia hi vọng, đều muốn đi thử một chút.” Nếu không phải nhìn thấy Ninh Ngộ Châu xuất ra Giải Độc đan cực phẩm, hắn ta cũng sẽ không nói lời này.

Vết thương trên người thiếu chủ nhà bọn hắn đã nghiêm trọng đến mức không còn sống được bao lâu nữa, lần này bọn họ đến Thiên Chi Nguyên, cũng là buông tay đánh cược, nếu có thể tìm được Thần mộc, đoán chừng còn có mấy phần hi vọng.

Nếu như thực sự không được, Vũ Kỳ Kiệt quyết tâm, cùng lắm thì đến đại lục khác tìm kiếm đan sư cấp thánh ra mặt cứu giúp, nhất định không thể để cho thiếu chủ Linh Lung bảo của bọn họ thật sự chết ở trong tính toán của lũ tiểu nhân kia.

Tô Vọng Linh nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nói khẽ: “Mặc kệ Ninh công tử có thể trị hay không, Linh Lung bảo đều có thâm tạ.”

Ninh Ngộ Châu chắp tay nói: “Như thế, vậy thì ta sẽ thử một lần.”

Hai người dứt lời, cũng không có dừng lại, vô cùng ăn ý quyết định đi Huyết Ma Lâm tìm được đệ tử Phi Tiên đảo trước.

Một đoàn người xuyên qua rừng cây, đi về phía Huyết Ma Lâm.

Có đệ tử Thiên Phù Tông dẫn đường, dọc theo con đường này không có gặp được nguy hiểm gì, chưa tới hai ngày, đã đến Huyết Ma Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.