Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 130: Chương 130: Mối quan hệ hỗn loạn (1)




Không lâu sao, sự tích về quân đoàn Tình Thiên đã lan truyền khắp quân doanh, còn Qúy Tinh thì được giữ lại trở thành phó tướng. Đây chính là yêu cầu của nàng, thật ra nếu không phải có Lâm Nhược Tịch ở đây, nàng đã ra ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, Lâm Nhược Tịch cũng chui vào, còn nàng phải cứu nàng ấy.

“Qúy tướng quân, ngài đến tìm Long tướng quân sao?’’ Binh lính gác cửa hỏi nàng, Qúy Tinh gật đầu. “Long tướng quân không có ở đây.’’ Qúy Tinh cau mày, tên Long tướng quân đang làm gì vậy? Tại sao mỗi lần đến tìm hắn đều không có ở đây. “Ngài ấy ra ngoài một mình?’’ Bính lính lắc đầu, “Tướng quân mang theo tên nô bộc đi cùng.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh tức giận ngẩng mặt lên trời, tốt nhất là buổi tối hắn đừng mang theo Lâm Nhược Tịch bên người, nếu không sớm hay muộn cũng có ngày nàng bắt được bọn họ.

(Mai Tuyết Vân: giờ hai người họ đồng cấp nên mình cho Qúy Tinh và Long Thiên Hạo xưng ngang hàng với nhau, và cũng dùng kính ngữ nữa)

Qúy Tinh mang theo sự tức giận đi về doanh trướng của mình, lúc đi qua doanh trướng của Long Thiên Việt thì nàng bị một nữ nhân cản đường. Qúy Tinh ngẩng đầu lên, là nàng ta? Chẳng lẽ Long Thiên Việt không có ở đây? “Cô nương tìm ta có chuyện gì không?’’ Nam Cung Hi nhìn nàng, không nói gì, rồi lập tức ôm lấy nàng.

“Này, cô nương mau buông ta ra !’’ Chết thật, nhìn người đen mặt đi tới, nàng vội vàng vỗ lưng người trước mặt. “Ta…’’ Nam Cung Hi vừa muốn mở miệng, thì đã bị người kia kéo đi. “Qúy Tình Thiên! Không ngờ, ngươi lại quyến rũ nữ nhân của ta.’’ Long Thiên Việt chắn trước mặt Nam Cung Hi, hét lên với nàng.

“Hả, người nói cho rõ ràng, là cô nương này bất ngờ ôm ta, không phải là ta ôm nàng ấy.’’ Qúy Tinh nói xong, Long Thiên Việt xoay đầu nhìn Nam Cung Hi: “Hi Nhi, lời hắn nói là thật sao ?’’ Nam Cung Hi khó xử, sao lại thế này ? Hắn vừa định nói mình là ai, kết quả là Long Thiên Việt lại tới.

Hi Nhi ? Qúy Tinh nghi ngờ, nhưng khi nhìn nữ nhân kia, có lẽ hai người họ chỉ có tên giống nhau thôi. “Tướng quân, thiếp vừa gặp chàng ấy thì đã yêu, ngài có thể thành toàn cho thiếp được không ?’’ Nam Cung Hi nói xong, Qúy Tinh thì kinh ngạc, còn Long Thiên Việt nổi giận. Cái gì, sao Hi Nhi có thể nhìn trúng tên ẻo lả đó ?

“Qúy Tình Thiên, ngươi còn không đi mau !’’ Long Thiên Việt hét lớn, Qúy Tinh nhìn hắn, ha ha, nổi giận rồi, còn không chạy nhanh, nàng vội vã lướt qua Nam Cung Hi như đang chạy trốn. “Hi Nhi, rút lại những lời vừa rồi, ta sẽ làm như không nghe thấy !’’ Nam Cung Hi lúc này đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không thể oán than.

“Lão đại Tình Thiên, chúng tôi đều thấy cả nhé.’’ Một đám người ồn ào trước mặt nàng, Qúy Tinh bất đắc dĩ trừng mặt. “Vậy thì sao ?’’ Nàng cũng không phải người đồng tính luyến ái: “Nữ nhân của Long phó tướng xem trọng ngài ! Lão đại, sức quyến rũ của ngài thật lớn.’’ Nghe được lời này, Qúy Tinh cười miễn cưỡng, nàng không cần loại quyến rũ này.

“Được rồi, hai người các ngươi đi trồng chừng doanh trướng của chủ tướng cho ta. Chỉ cần ngài ấy trở lại lập tức báo với ta.’’ Nàng nói xong, tất cả đều kỳ quái nhìn nàng. “Lão đại Tình Thiên, ngài không biết gì sao ?’’ Qúy Tinh ngẩng đầu nhìn Lý Đại: “Biết cái gì ?’’ Có chuyện gì nàng không biết ư ?’’

“Chủ tướng đã đi sứ đến Tử Nguyệt quốc, haizz !’’ Hắn thở dài, Qúy Tinh khó hiểu, không phải là đi sứ sao, than thở cái gì ? “Lão đại Tình Thiên, ngài có chuyện không biết, hoàng đế của Tử Nguyệt quốc là nữ nhân. Hơn nữa nàng ta đã nhòm ngó Long tướng quân lâu rồi…’’ Qúy Tinh kinh ngạc, cái gì ? Nữ hoàng sao ? Chẳng qua cái tên Long Thiên Hạo đi sứ còn mang theo Lâm Nhược Tịch làm gì ?

“Không phải rất tốt sao ? Có thể được làm hoàng đế, ngài ấy từ chối làm gì.’’ Qúy Tinh nói xong, mọi người lại nhìn nàng, nàng không biết gì sao ? “Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy ?’’ Những người đó mới thu ánh mắt: “Lão đại Tình Thiên, ngài có điều không biết, vị nữ hoàng kia…Trên phương diện ấy nàng ta rất biến thái.’’ Qúy Tinh cau mày, chẳng lẽ muốn nói đến S.M ?*

*S.M : Kẻ thích ngược đãi và kẻ thích bị ngược đãi.

“Nghe nói Tứ hoàng tử đã cực lực phản đối, nhưng hoàng thượng vẫn nghe theo lời khuyên của các hoàng tử khác.’’ Qúy Tinh tò mò, vậy là Tứ hoàng tử không được sủng ái sao ? “Được rồi, các ngươi nói thử xem, hoàng tử nào tốt nhất ?’’ Nàng biết nhiều cũng tốt. “Nhiều hoàng tử như vậy, Tứ hoàng tử cũng sống không dễ dàng. Nếu không phải đấu tranh gay gắt chốn thâm cung, ngài ấy cũng sẽ không trở thành người như bây giờ.’’ Qúy Tinh nhìn người kể chuyện, sao hắn biết ?

“Làm sao ngươi biết được ?’’ Có người hỏi, người nọ thở dài: “Tôi vốn là thị vệ trong cung, nhưng đó là chuyện trước kia, toàn bộ đám thị vệ chúng tôi đều bị sung quân hết.’’ Nghe hắn nói thế, mọi người đều tò mò, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói chuyện này.

“Ngươi nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì.’’ Qúy Tinh thúc giục, người nọ nhìn nàng một chút, sau đó mở miệng nói. “Năm đó, mẫu phi của Tứ hoàng tử là Lệ phi, lại là một người đáng thương. Khi Tứ hoàng tử còn nhỏ, đã tận mắt nhìn thấy mẫu phi của mình chết trong tay phi tử khác. Còn về phần huynh đệ Long tướng quân, mẫu thân của họ năm đó là nữ quan thân tín bên cạnh Lệ phi. Vì cứu Lệ phi mà làm liên lụy đến mình, cuối cùng Lệ phi vẫn không qua nổi, lúc ấy các con của nữ quan kia chỉ mới bảy tám tuổi.’’ Người kia nói xong lắc đầu một cái, chẳng qua đây là tranh đấu hậu cung, nguyên nhân cái chết cũng bị giấu diếm.

“Như vậy à. . . Hiểu biết của ngươi với các hoàng tử khác nhiều không ?’’ Qúy Tinh đổi đề tài, người nọ lắc đầu: “Lão đại Tình Thiên, chuyện này chúng tôi cũng có nghe nói. Đại hoàng tử háo sắc, chính phi sườn thiếp cũng có hơn mười người rồi. Nhị hoàng tử độc ác thô bạo, kẻ địch rơi vào tay ngài ấy không thể sống quá một ngày. Tam hoàng tử nhìn thì vô hại nhất, nhưng lại lén lút nuôi rất nhiều sĩ tử, còn cấu kết với địch quốc. Lúc nhỏ, Lục hoàng tử đã chết đột ngột, nguyên nhân thì không ai biết. Chỉ còn duy nhất Thất hoàng tử, chẳng qua bây giờ còn nhỏ, nhưng mẫu phi của ngài ấy lại nhờ cậy Tứ hoàng tử dẫn điện hạ xuất cung. Điều đó vốn không có khả năng.’’ Người kia nói xong, Qúy Tinh cảm thán, may mắn khi xuyên không nàng không rơi vào hoàng cung.

“Sao ngươi lại biết rõ đến thế ?’’ Có người hỏi hắn. “Lúc Hiền phi đến đây tìm Tứ hoàng tử, ta có tình cờ nghe thấy. Tứ hoàng tử không biết đâu, các ngươi đừng đi nói lung tung, nếu không mạng nhỏ này của ta cũng khó giữ.’’ Cả đám người gật đầu, bọn họ đều rất có nghĩa khí.

“Được rồi, mọi người giải tán, hai ngày nữa tập hợp, ta có hạng mục đặc biệt muốn huấn luyện cho mọi người.’’ Nghe thấy Qúy Tinh nói thế, khuôn mặt ai nấy đều đầy vẻ mong đơi, hạng mục đặc biệt là cái gì ? Khi có người muốn hỏi, Qúy Tinh đã đi xa, nhưng nàng đi tìm Tuyết Phi Bằng. May mắn là người tìm được nàng trước chính là hắn, nếu là những hoàng tử khác, liệu nàng còn sống tốt thế này không.

“Sao cô nương lại tới đây ?’’ Tuyết Phi Bằng nhíu mày. “Trữ Tuyết đâu ? Không ở đây sao ?’’ Hắn hỏi một đường, nàng trả lời một nẻo. “Bị ta giết rồi.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh nhìn hắn: “Tứ hoàng tử sẽ không làm vậy.’’ Nghe nàng khẳng định như thế, Tuyết Phi Bằng bật cười. “Cô nương đến tìm nàng ta ?’’ Qúy Tinh lắc đầu một cái, chỉ là nàng tiện miệng hỏi đến, quan tâm tình địch trước kia một chút mà thôi.

“Tôi tới tìm ngài.’’ Nàng nói xong, Tuyết Phi Bằng tò mò nhìn nàng. “Không biết cuối cùng Tứ hoàng tử muốn tự mình ngồi lên ngai vàng hay muốn nhường ngôi cho ai ?’’ Qúy Tinh nhìn hắn, Tuyết Phi Bằng dùng ánh mắt u tối nhìn nàng, có ẩn ý gì ? “Ngài không cần phải đề phòng tôi, tôi nói tôi muốn giúp ngài, thế nào ?’’ Tuyết Phi Bằng thu ánh mắt kia lại.

“Sao lại đột ngột nói như vậy ? Có yêu cầu gì không ?’’ Qúy Tinh lắc đầu: “Chỉ cần thả tôi ra là được, tôi không có hứng thú với hoàng cung.’’ Tuyết Phi Bằng nhíu mày. “Đúng rồi, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Thất hoàng đệ, đệ ấy cần nó nhất.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh không hề bất ngờ, nàng đã sớm đoán ra: “Vậy ngài làm Nhiếp Chính vương cũng không tệ.’’ Nói xong nàng đứng dậy rời đi. Nhiếp Chính vương ? Nàng có ý gì ? Chẳng lẽ muốn phụ hoàng của hắn…

“À, tôi quên hỏi, Long Thiên Hạo đi sứ đến Tử Nguyệt quốc sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ ?’’ Qúy Tinh trở lại chuyện này, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, sao lại bất ngờ quan tâm đến Long Thiên Hạo vậy ? “Khụ ! Ngài đừng hiểu lầm, Long tướng quân mang theo cả gã nô bộc mà tôi muốn, hi vọng rằng hắn sẽ không sao.’’ Lúc này Tuyết Phi Bằng mới phát hiện ra, nàng ấy luôn muốn tên nô bộc ấy, ngay cả khi đến tìm hắn cũng nhắc đến, chẳng lẽ nàng biết tên ấy là ai ?

“Có thể nói cho ta biết tên nô bộc ấy là ai không ?’’ Qúy Tinh nhìn hắn hồi lâu. “Ngài đảm bảo không tiết lộ với ai, tôi sẽ nói cho ngài biết.’’ Tuyết Phi Bằng nhíu mày lần nữa, thần bí như vậy ? “Nói đi.’’ Nhìn dáng vẻ của hắn, lúc này nàng mới lên tiếng: “Nàng ấy là nữ nhân, tỷ muội tốt của tôi.’’ Chẳng qua khi nàng nói xong, Tuyết Phi Bằng liền biến sắc.

“Cái gì ? Cô nương nói hắn nà nữ nhân ?’’ Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Qúy Tinh bật cười, sao lại phản ứng mạnh như thế ? “Thảm rồi, nếu như bị nữ hoàng của Tử Nguyệt quốc bết, tỷ muội tốt của cô nương sẽ gặp nguy hiểm.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh biến sắc, tại sao ? “Cô nương có biết nữ hoàng Tử Nguyệt quốc rất thích Long Thiên Hạo không ?’’ Qúy Tinh gật đầu. “Phàm là nữ nhân bên cạnh Long Thiên Hạo, bà ta đều sẽ giết chết.’’ Đây cũng chính là lý do thật sự tại sao Long Thiên Hạo không gần nữ sắc, cho nên mỗi lần hắn giúp Long Thiên Hạo tìm nữ nhân, thì người đó cũng không trở về nữa.

“Cái gì ? Sao ngài không nói sớm ? Đáng hết ! Nếu nữ hoàng kia thật sự giết Lâm Nhược Tịch, tôi nhất định sẽ san bằng Tử Nguyệt quốc của bà ta.’’ Nghe được lời nàng nói, Tuyết Phi Bằng mới nhớ ra. “Đúng vậy, lần này đúng lúc chúng cần tấn công Tử Nguyệt quốc.’’ Qúy Tinh nhìn hắn: “Còn muốn đánh ? Vậy đi sứ làm gì ?’’ Nàng đã hỏi đến điểm quan trọng, đây đều là do các hoàng tử khác ép hắn. Nếu thiếu Long Thiên Hạo, nhất định hắn sẽ thua bọn họ.

“Là những kẻ kia không muốn ngài sống tốt đúng không ?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, gật đầu, nàng nói đúng, ai bảo thân phận mẫu phi của hắn thấp kém như vậy. “Tôi muốn Tử Nguyệt quốc có được hay không ?’’ Tuyết Phi Bằng lắc đầu: “Cô nương đừng vội, ta vẫn liên lạc với Long Thiên Hạo, bọn họ bây giờ không sao.’’ Nghe hắn nói thế, nàng gật đầu, nhưng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, huấn luyện đặc biệt mấy ngày sau phải đẩy lên sớm rồi.

Qúy Tinh trở lại quân doanh, phát hiện bên ngoài doanh trướng của mình có một người đang đứng, đó không phải là nữ nhân của Long Thiên Việt sao ? Lại tới nữa à ? Nàng bước đến: “Cô nương trở về đi, ta không thích cô nương.’’ Vừa dứt lời, Nam Cung Hi đã xoay người, hắn muốn nói với nàng mình là Nam Cung Hi, thì đáng chết ! Sao Long Thiên Việt cứ như âm hồn không tan ?

“Quý Tình Thiên! Ngươi đừng quá đáng!” Quý Tinh lại bị hét vào mặt không rõ lý do. “Hãy nhìn cho rõ, đây là doanh trướng của ta, không phải của ngươi.’’ Nói xong nàng tức giận vén rèm đi vào. Sau khi Qúy Tinh đi mất, ánh mắt Long Thiên Việt nhìn Nam Cung Hi càng âm u, Nam Cung Hi co ro nhìn xuống chân, không dám nhìn kẻ trước mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.