Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 110: Chương 110: Mang theo một “Phiền phức” trở về (2)




Khi Nam Cung Hi mở mắt ra thì đã thấy Qúy Triết thức dậy, hơn nữa còn ngồi trên ghế cách đó không xa, nằm gục xuống bàn không biết là đang làm cái gì. Hắn tò mò đứng dậy rồi đi tới, ở trên bàn có thứ gì màu đen vậy? Hắn cau mày lại, dù nhìn thế nào cũng không nhận ra là thứ gì.

“Quý Triết, con lại đang làm cái gì vậy?” Nghe được giọng nói này cơ thể nhỏ é cứng đờ, sau đó chạy nhanh như gió ra ngoài, nhìn thấy như vậy chính Nam Cung Hi cũng không hiểu gì cả. “Haizz! Tiểu tổ tông ơi, con đụng phải ta rồi.” Vu Lỗi khoa trương kêu lên.

“Suỵt! Vu thúc thúc, người nhỏ giọng một chút, đừng để Nam Cung thúc thúc tìm thấy con đó.’’ Nói xong nó lập tức chui vào bên trong bụi cây, Vu Lỗi thì không hiểu nhìn thằng bé, sao vậy? Chẳng lẽ ngày hôm qua Qúy Triết phá ngang chuyện tốt của Minh chủ, cho nên muốn tìm thằng bé tính sổ ư? Đây thật là quá. . . Nghĩ như vậy, hắn đứng lên, chẳng qua khi hắn nhìn thấy người đang đi về phía mình thì há to miệng rồi ngẩn người đứng tại chỗ.

“Vẻ mặt đó của ngươi có ý gì? Có thấy Qúy Triết hay không?” Nam Cung Hi hỏi người trước mặt mình, Vu Lỗi chỉ vào khuôn mặt của hắn, còn nhớ tới những lời Qúy Triết mới vừa nói, không phải là do thằng bé làm đấy chứ?

“Không có. . . Hì hì!” Không phải hắn muốn cười, mà thật sự quá buồn cười, Nam Cung Hi nhìn hắn, mới sáng sớm mà bị trúng gió à?”Minh Chủ, nước. . .” Triệu Trà Trà đi tới chuẩn bị báo cáo chuyện đã điều tra được, ai ngờ nàng lại thấy cảnh này, nàng cũng giống như Vu Lỗi không thể khống chế được, thế là Triệu Trà Trà xoay người sang một bên, nhưng hai vai lại không run run.

“Các ngươi làm cái gì vậy? Mới sáng sớm đã không hiểu gì cả, Vu Lỗi, đã xảy ra chuyện gì?” Hắn cười đã đủ chưa? Hắn có cần cười khoa trương như vậy không? Còn thiếu chút nữa là nằm trên đất lăn lộn rồi.”Ha ha. . . Minh. . . Minh Chủ, ngài. . . ngài mau đi soi gương đi sẽ hiểu.” Vu Lỗi nói không ra hơi, Nam Cung Hi cau mày lại, nửa tin nửa ngờ trở về phòng mình, một hồi lâu sau có tiếng quát giận rung trời truyền ra từ bên trong.

“Quý Triết! Con lăn ra đây!” Nhìn bộ râu của mình trong gương, rõ ràng là bị người ta dùng kéo tỉa mất, cắt thì cắt hết đi nhưng hình dạng này. . .Nhìn thế nào cũng giống như đống phân lớn, Nam Cung Hi tức tối ra mặt, thì ra vật đen thui hắn nhìn thấy buổi sáng chính là râu của hắn bị cắt đi.

Nam Cung Hi trợn trừng mắt. Bụi cây ở bên cạnh Vu Lỗi phát ra hai tiếng động, đó là hai cái rùng mình của Qúy Triết, xong đời rồi, hình như Nam Cung thúc thúc rất tức giận, làm sao bây giờ? Thằng bé lại càng không dám đi ra ngoài. “Vu Lỗi, có phải có thứ gì bên cạnh ngươi hay không?” Triệu Trà Trà xoay người lại, Vũ Lỗi đưa một ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, nàng hiểu ra ngay, bên trong nhất định là Qúy Triết rồi.

Vốn Triệu Trà Trà đã không có cảm tình tốt với thằng bé, lại nghe nói mới sáng sớm thằng bé đã quấy phá Minh Chủ cũng là chuyện tốt, nghĩ tới tới việc có đứa trẻ này trong Vô Tình Minh hình như cũng không tồi, ít nhất Minh Chủ cũng sẽ không cần nữ nhân đến nữa.

“Vu Lỗi, Qúy Triết đâu? Có thấy nó hay không?’’ Nam Cung Hi chạy đến, Vu Lỗi lại cười, còn người trong bụi cây lại rất sợ Vu thúc thúc sẽ “bán” nó đi, “Không có.. . Không có. . . Ha ha. . .”Nói xong hắn lại cười , “Minh Chủ, tôi cũng không thấy Qúy Triết đâu.” Nhìn thấy hắn nhìn nàng, Triệu Trà Trà trả lời ngay, bởi vì nhin cười quá lâu lên cả khuôn mặt của nàng cũng đỏ bừng lên.

“Quý Triết! Đừng để ta tìm thấy con, nếu không con nhất định sẽ chết!” Bô râu nuôi nhiều năm như vậy lại bị hỏng mất, lần này hắn chỉ có thể cạo đi toàn bộ, chỉ là nếu như vậy nhất định sẽ có một số người nhận ra hắn, nhưng dù sao cũng còn hơn là mang một bộ râu giống đống phân lớn.

Vu Lỗi nhìn thấy Nam Cung Hi đã rời đi, thì lập tức quay về phía bụi cây nói, “Triết nhi, mau ra đây, ngài ấy đi rồi.” Lúc này, Qúy Triết mới để lộ cái đầu nhỏ ra, “Vu thúc thúc, làm thế nào bây giờ? Nam Cung thúc thúc muốn giết con.” Khuôn mặt của thằng bé rất sợ hãi. “Không có việc gì đâu, thì ngài chỉ nói vậy thôi.” Nhìn thằng bé, Vu Lỗi lại nhớ bộ râu của Minh Chủ

“Khụ, Triết nhi, làm sao con có thể cắt ra hình dáng đặc biệt như vậy?” Khuôn mặt của Quý Triết còn đang không hiểu nhìn hắn, “Tạo hình cái gì cơ?” Nghe thằng bé nói xong, Vu Lỗi lại càng không thể nhịn thêm nữa, cắt cả nửa ngày nhưng lại vô tình cắt thành ra như vầy, xem ra chính thằng bé cũng còn không nhìn ra

“Vu thúc thúc, chuyện gì mà buồn cười thế ạ?” Quý Triết tò mò nhìn hắn, Vu Lỗi lắc đầu một cái, “Này, tiểu tử con, làm không tệ!” Triệu Trà Trà tiến lên khen ngợi Quý Triết, vẻ mặt của thằng bé càng thêm mù tịt, sao Nam Cung thúc thúc lại tức giận mà hai người trước mặt lại vui vẻ như vậy?

Sau khi Nam Cung Hi cạo sạch râu ria, Vu Lỗi vội vàng kêu Qúy Triết trốn vào bụi cây một lần nữa. Khi Nam Cung Hi đứng trước mặt bọn họ lần nữa thì cả hai người đều ngẩn ngơ, không ngờ rằng dáng vẻ của Minh Chủ lại có thể tuấn tú như thế. Triệu Trà Trà kiềm chế không được nhảy lên một cái, trước đây nàng biết nhất định hắn rất khôi ngô, nhưng không nghĩ rằng so với tưởng tượng của nàng thì còn đẹp hơn gấp mấy lần.

“Minh Chủ, tôi phát hiện ra dáng dấp của Triết nhi rất giống ngài!” Đột nhiên, Vu Lỗi nghĩ đến việc đó thì trợn to hai mắt, Triệu Trà Trà cũng nhớ đến dáng vẻ của Qúy Triết, đúng như lời Vu Lỗi đã nói, không phải là có nữ nhân nào đó lén lút sinh hạ nhi tử cho Minh Chủ chứ?

“Muốn nói tốt giúp nó sao?” Cho hắn là người mù à? Hắn khẳng định có thể Vu Lỗi đã giấu Qúy Triết đi, “Không có, là sự thật.” Vu Lỗi nghiêm chỉnh nhìn hắn, Nam Cung Hi cau mày lại, hắn không thể nào khiến những nữ nhân kia mang thai, “Người giống người mà thôi.” Nghe lời của hắn nói, Vu Lỗi suýt chút nữa hộc máu, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không chịu thừa nhận hắn có con trai đúng không?

“Minh Chủ, thuộc ha có việc cần bẩm báo.” Triệu Trà Trà lên tiếng, lúc này Nam Cung Hi mới ra hiệu bảo nàng theo hắn vào thư phòng, cuối cùng Qúy Triết cũng tạm thời an toàn, Vu Lỗi kêu thằng bé rồi mang nó ra ngoài chơi đùa.

Quý Tinh đợi đến trưa, nhưng lại không có ai đưa tin gì đến, chẳng lẽ không bị bắt cóc? “Nếu không ta phái người đi ra ngoài tìm một chút?” Hách Liên Viên lên tiếng, còn Qúy Tinh lại không cho hắn cái nhìn hòa nhã nào, sáng sớm hôm nay nàng đã cảm thấy không thoải mái, việc Hách Liên Viên dám đánh nàng bất tỉnh ư? Hách Liên Viên biết nàng còn giận hắn chuyện hắn đánh ngất nàng hôm qua, nhưng hắn cũng là có ý tốt mà?

“Huynh xác định Thủy Linh không có vấn đề gì?” Quý Tinh mở miệng nói, Hách Liên Viên gật đầu một cái, lúc ấy có rất nhiều người cũng có thể làm chứng, “Nhược Tịch, tỷ thấy thế nào?” Nhìn người đang ngồi ngây ngốc ở một bên, Qúy Tinh không biết nên nói cái gì cho phải.”À? Chuyện gì vậy?” Thấy dáng vẻ của nàng ấy cũng biết những gì bọn họ nói nàng đều không nghe lọt tai.”Tỷ. . . Thôi đi.” Qúy Tinh cũng không trông cậy gì vào nàng ấy, ai bảo tên Đường Tĩnh Thiên không khiếp như vậy, đến nàng thấy cũng sẽ tức giận huống chi là Nhược Tịch.

“Bây giờ chúng ta ngay cả một chút đầu mối cũng không có, Tử Hào cũng nói không rõ ràng lắm, Niệm Sầu lại bị hù sợ.” Hách Liên Viên than thở, lúc này Lâm Nhược Tịch mới nhớ ra bọn họ đang nói chuyện của Qúy Triết, “Nếu không để ta đi hỏi lại Tử Hào một chút?” Lâm Nhược Tịch tiến lên phía trước, Qúy Tinh và Hách Liên Viên đều lắc đầu một cái, năng lực diễn tả của một đứa trẻ có giới hạn, dù có hỏi thế nào cũng sẽ không có kết quả, còn có thể dọa bọn chúng sợ nữa.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cư ngồi yên một chỗ chờ đợi sao?” Lâm Nhược Tịch nhăn mũi một cái, “Cũng đã lật tung Thiên Lan sơn trang lên rồi, chẳng lẽ lại muốn đi lật một lần?” Quý Tinh nhìn nàng ấy, Lâm Nhược Tịch lắc đầu một cái, “Hiện tại muội muốn Qúy Triết được an toàn, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi.’’ Nàng thở dài, Hách Liên Viên nhìn nàng, trước đây giống như là nổi điên, sao bây giờ lại trở nên bình tĩnh như vậy?

Quý Tinh đã nghĩ thông, Triết nhi rất thông minh, nàng rất có lòng tin vào thằng bé, cho dù bị người ta bắt cóc thì người xui xẻo cũng chính là bọn chúng. “Tinh nhi, muội không đi tìm nữa sao?” Lâm Nhược Tịch không hiểu nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu một cái, ba người trong phòng cũng rơi vào trầm tư.

Nam Cung Hi và Triệu Trà Trà nói chuyện xong, lúc đi ra ngoài cửa lại đụng phải Qúy Triết và Vu Lỗi đang vui vẻ đi vào từ bên ngoài, đôi mắt của hắn nheo lại, “Qúy Triết, con qua đây cho ta.” Đứa trẻ bị gọi tên nhìn người vừa gọi nó, Vu Lỗi còn muốn giúp thằng bé trốn nhưng hình như đã chậm một bước.

“Vu thúc thúc, người này là ai vậy? Sao lại biết tên của con?” Lời này vừa nói ra, khóe miệng của Vu Lỗi đã co giật, còn Nam Cung Hi lại đang đen mặt, dáng vẻ của Triệu Trà Trà là đang xem kịch vui.

“Tiểu tử chết tiệt! Sáng nay cắt râu của ta, làm hại ta chỉ có thể cạo đi, có phải con nên cho ta một lời giải thích hay không?” Nghe được người trước mắt nói như thế, “Á! Nam Cung thúc thúc.” Nói xong quay người bỏ chạy, Nam Cung Hi đuổi theo, không bao lâu đã đuổi kịp thằng bé, một tay nhấc nó lên, “Chạy? Con chạy đi! Xem con chạy thế nào!” Quý triết kêu rên, thảm rồi, Nam Cung thúc thúc sẽ giết nó mất.

“Giết người rồi! Giết người rồi! Vu thúc thúc mau tới cứu con!” Nam Cung Hi còn chưa nói cái gì, thì người trong tay đã hô lên như vậy, giờ phút này sắc mặt của hắn từ đen chuyển sang xanh tái. “Vu thúc thúc cũng không thể cứu được con đâu! Bởi vì bản thân hắn cũng khó bảo toàn!” Vu Lỗi đang muốn giúp thằng bé, nhưng khi nghe được câu nói của Nam Cung Hi hắn chỉ có thể đứng yên lặng.

“Hu hu ~~ con không muốn chết! Con còn không có cưới thê thiếp sinh hài tử !” Nghe được lời thằng bé nói, hai người bên cạnh bật cười hì hì, còn Nam Cung Hi thì nhìn người trong tay mình, bây giờ nó mới có bao nhiêu tuổi? Đã muốn cưới thê thiếp sinh hài tử rồi sao? Đây đều là ai dạy thằng bé vậy! Hắn cảm thấy mình rất nhức đầu.

“Không ai muốn giết con cả!” Nam Cung Hi hét to, Qúy Triết trợn to mắt nhìn hắn, “Thật sao? Nam Cung thúc thúc không phạt con ư?” Nhìn thấy bộ dạng của thằng bé, Nam Cung Hi không tự chủ được gật đầu một cái, ngay sau đó phát hiện ra mình mắc mưu của thằng bé, “Còn nhỏ tuổi, mà đã nghịch ngợm gian xảo rồi!” Quý Triết cười hai tiếng, chỉ cần không phạt nó là được, còn về cách làm thì không quan trọng mà!

“Này, hôm nay có phải con nên về nhà rồi hay không?” Nam Cung Hi hỏi người trong tay mình, Qúy Triết lắc đầu một cái, thằng bé còn chưa muốn, bởi vì Vu thúc thúc sẽ dẫn nó đi chơi.”Cái gì? Con còn không muốn trở về sap?” Quý Triết lại gật đầu, “Nam Cung thúc thúc, để con ở lại vài ngày đi!” Thằng bé làm nũng, Nam Cung Hi nhìn nó, do dự giữa việc đồng ý và không đồng ý.

“Lần này con sẽ ngoan ngoãn, không đi dành uống sữa với người nữa.” Đây không phải là nó đang tự vạch áo cho người xem lưng à, Vu Lỗi ở phía sau lúng túng ho khan một tiếng, Triệu Trà Trà mắc cở đỏ bừng mặt. “Qúy Triết!” Nam Cung Hi hét to, nhất định là thằng bé cố ý! Thật may là đây không phải là hài tử của hắn, nếu không hắn sẽ tức đến hộc máu.

“Có con! Nam Cung thúc thúc có gì giao phó?” Câu trả lời của thằng bé lại càng hai người sau lưng Nam Cung Hi bật cười, đứa nhỏ này là bảo vật vô giá, cũng xem như khiến Vô Tình Minh có không khí náo nhiệt. “Con. . . Con. . .Vu Lỗi, dẫn nó xuống!” Hắn ném Qúy Triết về phía sau còn Vu Lỗi thì vội vã đón lấy thằng bé. “Woa! Ta bay, Vu thúc thúc người thật lợi hại!” Lại có thể đón được nó, Nam Cung Hi nhìn Qúy Triết một cái, lắc đầu rồi đi ra ngoài.

“Tiểu tử, con được lắm đấy!” Vu Lỗi lại rất bội phục thằng bé, không biết là hài tử nhà ai mà thông minh như vậy, khiến hắn cũng muốn có một đứa. “Con ư? Con thì thế nào?” Quý Triết không hiểu nhìn hắn, Vu Lỗi vỗ trán một cái, rốt cuộc là thằng bé thật sự ngốc hay giả ngốc đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.