Phong Khí Quan Trường

Chương 137: Chương 137: Không Nhìn Được Bộ Mặt Thật (Hạ)




Chú hai Ngô Hải Phong lui khỏi vị trí bí thư thị ủy, nhưng tốt xấu vẫn là chủ nhiệm Nhân Đại, chỉ có thể nói rằng mới bắt đầu xuống dốc chứ chưa hề thất thế toàn diện, thế nên có người đến nhà chúc tết là chuyện hoàn toàn bình thường, chu tri bạch thấy chú hai vì có người đến chúc Tết mà kinh ngạc, cũng hiếu kỳ sát lại hỏi: « Ai vậy? »

Thấy cái tên bí thư đảng ủy Mai Khê hiển hiện ngay trên đầu danh sách, Chu Tri Bạch kinh ngạc đến hít sâu một hơi: “Sao hắn lại tới? Chắc tiện thể qua nhà thôi, rốt cuộc chính chú hai đã đích thân điều hắn tới Mai Khê.”

Trong danh sách tới chúc Tết, bình thường sẽ không xuất hiện cán bộ cấp hương trấn, cái tên Thẩm Hoài ở trên, nhìn rất chói mắt.

“Các cháu qua đây có bắt gặp hắn không?” Ngô Hải Phong hỏi.

“Không.” Chu Tri Bạch lắc lắc đầu, hỏi Chu Dụ: “Chị, chị gặp không? Bí thư đảng ủy Mai Khê, nói thế nào cũng tính là đồng sự của chị a?”

Nghe em trai có ý chỉ dâu mắng hòe, Chu Dụ càng không muốn để hắn biết Thẩm Hoài chính là tên “tiểu bạch kiểm”, liền dứt khoát phủ nhận: “Cháu cũng không gặp.” lại hỏi chú hai: “Đàm Khải Bình dùng con trai Tô Duy Quân làm thư ký, Thẩm Hoài hẳn phải gấp gáp đi nịnh nọt lấy lòng họ Đàm mới đúng, chẳng lẽ hắn không sợ Đàm Khải Bình nghĩ nhiều?”

Ngô Hải Phong nhíu mày, nói: “Chắc hắn cho rằng Đàm Khải Bình đã không coi chú là uy hiếp nữa rồi, mới đến đây kết nhân duyên…”

“Năm nay sản lượng xưởng thép Mai Khê được nhận định sẽ vượt 300 triệu, thậm chí làm đến 400 triệu không phải không có khả năng.” Chu Tri Bạch nói: “Thẩm Hoài có năng lực như thế, không khác gì con hỗn giang long. Đàm Khải Bình không trọng dụng, hắn cần gì phải nhìn sắc mặt Đàm Khải Bình? Không phải hắn còn cha chú làm trên bộ sao, tùy tiện đổi chỗ khác, vẫn có thể sống ngon lành.”

Ngô Hải Phong ngờ rằng sự tình đằng sau hẳn không đơn giản như Chu Tri Bạch nghĩ, nhưng nghe thấy năm nay sản lượng xưởng Mai Khê khả năng đạt tới 400 triệu, hơi sững, hỏi: “Chú nhớ mấy năm 91, 92 đều loanh quanh tầm trăm triệu, sao giờ đột nhiên gấp ba gấp bốn vậy được?”

Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Ngô Hải Phong sẽ không hoài nghi phán đoán của Chu Tri Bạch. Với xưởng thép Mai Khê hắn có biết chút ít, đều là vì mấy năm trước Bằng Duyệt luôn lũng đoạn nguồn vật tư cung ứng cho xưởng. Nếu ngay cả Chu Tri Bạch còn phán đoán không chuẩn sản lượng thì tốt nhất đừng quản lý Bằng Duyệt làm gì nữa, song vẫn nhịn không nổi hỏi: “Chẳng lẽ năm nay xưởng thép Mai Khê thực sự nâng sản lượng lên 400 triệu?”

“Liên tục ba tháng nay, số vật tư mà xưởng Mai Khê mua ở chỗ chúng ta đều ổn định trên 4 triệu, đồng thời từ năm trước công ty Phong Lập ở Bình Giang cũng bắt đầu cung ứng vật tư cho bọn hắn.” Chu Tri Bạch nói: “Từ các số liệu tổng hợp lại, một tháng số sắt thép phế liệu mà xưởng Mai Khê tiêu thụ rất có thể nằm trong khoảng 230 – 250 triệu. Bởi thế năm nay sản lượng của bọn hắn vượt quá 300 triệu là điều không có gì phải bàn cãi…”

Chu Tri Bạch nghiêng đầu nói với chị gái: “Có phải năm nay khu Đường Ấp các chị định vạch Mai Khê về phía mình. Chuyện này nên sớm không nên trễ, trước mắt Mai Khê có ý áp số liệu lại, nếu để phía Hà Phố biết năm nay sản lượng Mai Khê đạt tới 400 triệu, nói không chừng sẽ không chịu vạch Mai Khê ra đâu…”

Chu Dụ mân mô cằm, ánh mắt dí dỏm nhìn em trai, không ngờ hắn lại xem trọng Thẩm Hoài đến thế. Trong khi bản thân Thẩm Hoài gầy béo cao thấp thế nào đều không biết. Nếu để hắn biết Thẩm Hoài chính là tên “tiểu bạch kiểm” thối tha kia, không biết có nổi đóa với mình không?

“Năm trước Dương bí thư đã bắt đầu để ý đến chuyện này, nhưng trong khu vẫn chưa rõ ràng tiềm lực của xưởng thép Mai Khê lắm. Chuyện em nói là thật hay giả? Nếu là thật, ngày mai chị sẽ tìm Dương bí thư báo cáo luôn.” Chu Dụ nói. Bí thư khu Đường Ấp là Dương Ngọc Quyền, bộ hạ cũ của Ngô Hải Phong. Lúc Ngô Hải Phong bắt đầu ý thức được mình sắp thất thế, liền trực tiếp đẩy Chu Dụ thả xuống khu Đường Ấp.

“Em lừa chị với chú hai thì được gì?” Chu Tri Bạch nói: “Vạch hai thị trấn Mai Khê, Hạc Đường về phía mình, năm nay về cơ bản chỉ tiêu kinh tế của khu các chị sẽ được hoàn thành…”

Sau năm 89, chính sách quốc gia đong đưa bất định, khiến liên tục ba năm sau đó tốc độ phát triển kinh tế giảm mạnh. Đến năm 92, khi Đăng Tiểu Bình thăm các tỉnh duyên hải phía Nam, tốc độ phát triển kinh tế lại tiếp tục trở thành nhiệm vụ trọng yếu nhất cho các cấp chính phủ địa phương.

Có thể ôm chặt đùi vàng thăng thiên không phải là không có, nhưng rốt cuộc đó chỉ là thiểu số. Ngay cả trong nội bộ các phái hệ cũng tồn tại sự cạnh tranh, đại đa số các quan viên địa phương muốn thăng tiến đều cần chính tích đủ mạnh làm cơ sở, mà phát triển kinh tế là chỉ tiêu hạch tâm trong khảo hạch chính tích.

Năm 93, tổng sản lượng công nghiệp của Đường Ấp mới chỉ có 2 tỷ, nếu năm nay sản lượng xưởng thép Mai Khê có thể đạt tới 400 triệu, đã gần bằng với 1/3 xưởng thép thành phố rồi, ở Đông Hoa đã tính là xí nghiệp quy mô không nhỏ, cũng có thể nâng cánh xếp hạng kinh tế cho Đường Ấp lên.

Nói thực, Chu Dụ không ngờ trong thời gian ngắn mà Thẩm Hoài lại chấn hưng xưởng thép Mai Khê thành kỳ tích như hiện nay. Ở trước, nàng cho rằng năm nay Mai Khê có thể đẩy sản lượng lên 200 triệu là hết mức, là đã đủ để người khác dương mắt mà nhìn…

Trong khu cũng bởi nhận định năm nay xưởng thép Mai Khê có thể đẩy sản lượng lên 200 triệu mới hạ quyết tâm vạch lại địa giới hành chính, không ngờ tiềm lực thực tế của Mai Khê còn vượt gấp đôi mong đợi.

“Đúng rồi, chú, năng lực Thẩm Hoài tốt như thế, vì sao cự ly giữa hắn với Đàm Khải Bình lại đột nhiên kéo ra?” Chu Dụ nghi hoặc hỏi.

“Nói đến làm kinh tế, năng lực của Hùng Văn Bân không kém ai cả.” Ngô Hải Phong trả lời: “Hiện tại, đối với Đàm Khải Bình, nắm được đại cục ở Đông Hoa mới là quan trọng nhất, sau đó lại để Hùng Văn Bân ra làm phó thị trưởng nắm phần kinh tế, phần chính tích chắc sẽ có số liệu kinh tế khả quan. Bởi thế, trước mắt, tác dụng của Tô Khải Văn với Đàm Khải Bình mới là then chốt. Chẳng qua, sau lưng việc này có phải có nhân tố nào nữa không, chú cũng không biết được…”

Tô Khải Văn là con trai phó chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân, mà Tô Duy Quân là tâm phúc theo gót bí thư tỉnh ủy gần 20 năm, Đàm Khải Bình tuyển Tô Khải Văn làm thư ký, mục đích rất dễ nhìn ra.

“Đúng rồi, hồi trước qua đây, thấy mặt con gái Đàm Khải Bình trong tiểu khu, là một mỹ nhân. Có phải Thẩm Hoài với Tô Khải Văn vì tranh nhau con gái Đàm Khải Bình mới đến nỗi Đàm Khải Bình làm ra quyết định hôm nay?” Chu Tri Bạch “tự suy diễn” hỏi.

Chu Dụ nhớ đến cô gái nhìn thấy lần trước trong Nam viên, luận dung nhan, khí chất đều không kém một ai; trong khi Thẩm Hoài nhìn thế nào cũng không giống kẻ khuất mình bám váy con sếp, đến nỗi cùng người khác tranh gió ăn giấm, thầm nhủ: Vấn đề giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình chắc là vì nguyên nhân nào khác.

Tuy Ngô Hải Phong lão mưu thâm tính, nhưng một số sự tình không phải cứ ngồi đoán vẩn vơ trong phòng là nghĩ ra được, quay sang hỏi Chu Dụ và Chu Tri Bạch: “Trưa nay hai cháu có ăn cơm đây không?”

“Cháu qua là để đón chú mới mự tới Êm Đềm viên ăn cơm, mải nói chuyện nãy giờ nên quên mất,”. Lại nói với Chu Dụ: “Chị, em nhờ chị một chuyện…”

“Nói đi…”

“Trước kia chị với bí thư Mai Khê là đồng sự, hôm nay hắn lại chủ động tới nhà chú chúc Tết, chị có thể thay em mời cậu ta tới cùng ăn bữa cơm không?” Chu Tri Bạch hỏi, lại quay sang nói với Ngô Hải Phong: “Chú hai, chú thấy thế nào?”

Ngô Hải Phong gật gật đầu, nói với Chu Dụ: “Có cơ hội, cháu nên tiếp xúc với Thẩm Hoài nhiều chút.”

Tuy chuyện hắn bị đá khỏi ghế bí thư thị ủy có quan hệ trực tiếp bởi Thẩm Hoài, nhưng đã là người, nhất là người làm quan, tất phải nhìn về phía trước.

Năm nay sản lượng xưởng thép Mai Khê đạt tới 400 triệu, số sắt thép phế liệu phải thu mua từ Bằng Duyệt chí ít cũng chừng 80-90 triệu. Vì giành được sự ủng hộ từ trên tỉnh, Cao Thiên Hà sai Cố Đồng chuyển hướng mua vật tư từ chỗ khác, khiến nghiệp vụ của nhà họ Chu héo rút không ít. Trong khi bên này tạm thời lại không có lực phản kích, tính trọng yếu của xưởng thép Mai Khê đối với sự kinh doanh của Bằng Duyệt càng trở nên cực hiển rõ.

Chu Dụ biết giấy rồi cũng không gói được lửa, không tránh khỏi một ngày em trai đụng mặt với Thẩm Hoài, nhưng thấy em mình muốn mình làm cầu mối dẫn hai bên gặp gỡ, không khỏi dở khóc dở cười, đành nói: “Để chị thử xem sao…”

*************************

Thẩm Hoài lái xe ra khỏi tiểu khu, chợt có điện thoại Dương Hải Bằng gọi tới.

Dương Hải Bằng và Triệu Đông sáng sớm đã tới bệnh viện, không ngờ lại chẳng thấy Thẩm Hoài đâu.

Nhớ đến Tôn Á Lâm quá nửa đang ổ mình trong nhà khách, bèn gọi cho nàng, cùng hẹn đến Nam viên ăn cơm trưa luôn. Dương Hải Bằng, Triệu Đông và hai bà vợ rất nhanh đã chạy đến hội hợp.

“Cố xác định thêm một nhà cung ứng vật tư khác nữa, tranh thủ trước tháng mua, giáng ngạch thu mua từ Bằng Duyệt xuống dưới 3 triệu…” Thẩm Hoài và Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Tôn Á Lâm ngồi vây quanh bàn, vừa ăn vừa bàn chuyện.”

“…” Triệu Đông hơi nghi hoặc, hắn biết quan hệ giữa Chu gia và tiền bí thư thị ủy Ngô Hải Phong. Lúc này Thẩm Hoài bị Đàm Khải Bình cho ra rìa, dù không kéo gần quan hệ với Ngô Hải Phong và Chu gia, cũng không nên kéo xa ra mới phải, nên hỏi: “Vật tư mà Bằng Duyệt cung ứng, về chất lượng và giá cả đều chiếm ưu thế so với Phong Lập, bọn họ có ý xây bến cảng ở khu Đường Ấp, giá cả còn có thể hạ nữa…”

“Không có cái ghế bí thư thị ủy của Ngô Hải Phong đỡ đầu, một doanh nghiệp tư nhân như Bằng Duyệt muốn xây bến cảng, độ khó rất lớn. Không ai trong phủ thị chính sẽ thay Chu gia gánh phong hiểm này đâu.” Thẩm Hoài nói: “Lượng hàng mà xưởng thép thành phố thu mua từ Bằng Duyệt cũng đang giảm, chắc là nhà nào đó có quan hệ với Cố Đồng và Cao Thiên Hà thay vào. Hai bên cùng dồn Bằng Duyệt, như thế mới ép được tiềm lực của nó ra…”

Thẩm Hoài sẽ không bởi sự vô lễ hôm nay của Chu Tri Bạch mà tức giận, song dù muốn kéo gần quan hệ với Chu gia, cũng phải để bọn họ nếm chút khổ, mới càng khiến họ trọng thị bên này.

“Anh rất giảo hoạt…” Tôn Á Lâm nhỏ giọng nói.

Thẩm Hoài cười nhẹ, chỉ coi như đó là lời khen, nói: “Tôi có một ý tưởng, dù muốn xây bến cảng chuyên dụng để vận chuyển vật tư, một là tôi không hy vọng Bằng Duyệt chủ đạo xây dựng, hai là cũng không hy vọng xây ở mặt tây cửa sông Mai Khê.”

“Vậy anh muốn xây ở đâu?” Tôn Á Lâm hỏi.

“Hạc Đường.” Thẩm Hoài nói: “Từ xưởng sẽ xây một con đường thẳng về hướng nam, chừng 2km thôi, điểm đến là bãi sông Hạc Đường, cầu cảng xây ở đó mới phù hợp nhất với lợi ích của chúng ta. Nếu đương sơ Bằng Duyệt chọn vị trí ở Hạc Đường, nói không chừng tôi sẽ giúp họ một tay, giờ thì chỉ có thể nói xin lỗi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.