Phế Đế Vi Phi

Chương 85: Chương 85: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi




14/08/2022

Edit: Chary

______________________

Nơi sơn động đang diễn ra tràng cảnh ngập tràn hương diễm.

Hồng y mỹ nhân ánh mắt mơ màng, áo quần bất chỉnh nằm trên giường đá, đôi tay mảnh dẻ bị cố định trên đỉnh đầu bằng dải hồng trù (lụa đỏ).

Hắc y nam nhân đè trên người mỹ nhân, tay gã luồn vào nội y vuốt ve cơ thể với đường cong hoàn hảo.

Mạnh Hoằng Tế đầy si mê cảm thụ xúc cảm mĩ diệu dưới tay: “Thái tử điện hạ à, chỗ này chính là hôn phòng ta cố ý chuẩn bị đấy, mỗi một đồ vật ở đây đều do ta tỉ mỉ chọn lựa cho ngươi, thích không nào?”

“Có biết ngày trước mỗi lần nhìn ngươi ta đã nghĩ gì không?” Mạnh Hoằng Tế nhãn thần cuồng dại: “Ta nghĩ nên làm thế nào để kéo ngươi xuống khỏi thần đàn cao thượng, đặt ngươi dưới thân mình đùa bỡn tới khi ngươi khóc lóc xin tha, đặng từ từ ngắm nghía nét mặt khuất nhục bất kham của ngươi....”

“Ngươi không biết ta chuẩn bị cho ngày này bao lâu rồi đâu, nhưng ta rốt cuộc cũng chờ được đến hôm nay. Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, đêm nay hãy ở dưới thân ta phóng túng đi...”

Mạnh Hoằng Tế vốn định tiếp tục chạm vào Mộc Tử Khâm thì một đường kiếm bỗng nhiên xuất hiện dẫn theo khí thế cực đại đánh thẳng về phía gã. Mạnh Hoằng Tế vô thức lắc mình né tránh, kiếm kia liền sượt qua người gã cắm sâu ba thước vào vách đá đằng sau.

Ánh mắt Mạnh Hoằng Tế trầm xuống, nếu khi nảy gã tránh không kịp, e rằng bây giờ đã là một người chết.

Mạnh Hoằng Tế quay ngoắt đầu ngó sang hướng phát ra công kích, chợt gã thấy Tiêu Chấn Diệp vẻ mặt sa sầm đứng ngay ngoài sơn động, ánh mắt hắn đương bốc lên sát ý lạnh băng.

Mà Tiêu Chấn Diệp vừa trông thấy Mộc Tử Khâm y sam hỗn loạn nằm trên giường đá thì đôi đồng tử dường như co rút lại, sự thị huyết nhiếp nhân cô đọng nơi đáy mắt.

Khi Thái tử phủ gặp chuyện hắn tức khắc chạy qua, cước bộ không ngừng đuổi theo tới tận nơi này, ai người cuối cùng vẫn chậm một bước.

“Mạnh Hoằng Tế, ngươi đám động đến Tử Khâm, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!” Tiêu Chấn Diệp rút thanh kiếm khỏi vách đá, xoay người tấn công Mạnh Hoằng Tế.

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!” Mạnh Hoằng Tế cũng lập tức đón chiêu.

Nữa canh giờ sau.

“Người trả lại cho ngươi đó, đừng đánh nữa!” Tuy Mạnh Hoằng Tế giỏi khinh công, nhưng xét về vũ lực thì thua xa Tiêu Chấn Diệp, cộng với việc hắn hiện điên cuồng đang công kích như không cần mạng, khiến gã không chống đỡ nỗi phải thụ trọng thương.

“Dám động vào người của ta mà còn đòi toàn mạng sao?” Tiêu Chấn Diệp cười lạnh một tiếng, thế công càng ác liệt.

Lời cũng đã nói tới nước này, trên người Mạnh Hoằng Tế lại có thêm hơn chục vết thương, gã ngày càng vô lực chống đỡ.

Xem ra Tiêu Chấn Diệp nhất quyết không buôn tha gã, Mạnh Hoằng Tế nhân lúc Tiêu Chấn Diệp không đề phòng moi từ trong ngực ra một quả đạn khói, ném thẳng vào người hắn.

“Ầm —” Đạn khói nổ tung, trước mắt Tiêu Chấn Diệp toàn khói sương trắng xóa, còn đâu bóng dáng Mạnh Hoằng Tế.

Hắn cau mày tính toán đuổi theo, nhưng bất ngờ nghe được mỹ nhân trên giường đá đột nhiên phát ra tiếng “Ưm a ~” ngọt liệm.

Tiêu Chấn Diệp từ bỏ ý định truy đuổi Mạnh Hoằng Tế, vội vàng tiến lại gần giường đá xem xét: “Ngươi sao rồi Tử Khâm?”

Đôi mắt mỹ nhân trở nên mê ly vì nhiễm sắc dục, làn hơi thở ra nóng bỏng đến đốt người.

Lúc này, hai tay y đã giãy thoát khỏi hồng trù, y vô thức vặn vẹo thân mình hòng làm vơi bớt cỗ khô nóng trên người, da thịt trắng nõn theo động tác mà bại lộ......

Tiêu Chấn Diệp bất giác thở dốc, hắn cực lực áp chế phán ửng của thân thế, đoạn bế thốc người lên: “Tử Khâm, ta đưa người về....”

Trời đất thình lình xoay chuyển khi lời chưa kịp dứt, hắn bị tiểu mỹ nhân áp lên giường đá.

“Đừng nháo Tử Khâm, ta dẫn ngươi đi tìm đại phu...”

Tiêu Chấn Diệp muốn chống người dậy nhưng hai tay hắn đã bị Mộc Tử Khâm ghì chặt ở sau lưng, bóng dáng y phủ xuống người hắn: “Cho ta....”

Thanh âm trầm thấp khản đặc, chứa đựng tình dục nồng đậm.

Tiêu Chấn Diệp sửng sốt ngoảnh đầu, rồi hắn trông thấy một đôi phượng mâu liễm diễm sóng tình.

Như mĩ tửu được ủ ngàn năm, đuôi mắt phượng câu lên phi sắc, đẹp đến động phách kinh tâm, khiến vạn vật thế gian đều thất sắc.

“Cho ta...” Mộc Tử Khâm nặng nề lặp lại lời nói.

Tiêu Chấn Diệp yết hầu lăn lộn, giọng hắn khàn khàn: “Biết ta là ai sao?”

Hơi thở mát lạnh phun lên da thịt nóng rực, thân thể Mộc Tử Khâm bất giác mà phát run, y nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá nam nhân dưới thân mình, rồi nói: “Tiêu... Chấn Diệp...”

Con ngươi Tiêu Chấn Diệp co lại, hắn trở người đè lên Mộc Tử Khâm: “Tử Khâm à, đêm nay ta nhất định không làm ngươi bị thương nữa đâu...”

.........

Rạng sáng tinh mơ, ánh dương nghiêng bóng chiếu vào sơn động. Mộc Tử Khâm nâng tay che bớt tia sáng lóa mắt, từ từ tỉnh dậy.

“A ——” Tiếng hét to vẳng ra từ sơn động dọa bay cả đám chim trong rừng.

“Sao vậy Tử Khâm?” Tiêu Chấn Diệp mơ mơ màng màng bị Mộc Tử Khâm đánh thức, hắn tức khắc đề cao cảnh giác vì cứ ngỡ y gặp nguy hiểm.

Xác định y bình an vô sự, tâm hắn mới buông xuống.

“Ngươi... ngươi... Ta... chúng ta...” Mộc Tử Khâm hốt hoảng túm lấy y phục khoác lên người, chỉ chỉ Tiêu Chấn Diệp đang lõa thể, lại chỉ vào chính mình: “Tối hôm qua, chúng ta....”

Đến rồi, giờ khắc này cuối cùng vẫn đến.

Ngay khi Tiêu Chấn Diệp tự hỏi nên giải thích với Mộc Tử Khâm thế nào cho phải, y bỗng dưng lên tiếng: “Chuyện tối qua... thực xin lỗi.”

“Hả?” Tiêu Chấn Diệp nhất thời nghệch ra, chẳng kịp phản ứng.

“Tối hôm qua...” Mộc Tử Khâm cắn cắn môi, nom chút khó mở miệng: “Tối hôm qua bản thái tử bị kẻ gian ám toán, cưỡng bức ngươi lúc thần trí không rõ ràng, khiến ngươi chịu ủy khuất....”

Y còn nhớ đêm qua mình trúng mị dược của Mạnh Hoằng Tế, mê mê hồ hồ biết Tiêu Chấn Diệp tới cứu mình, sau đấy y đè hắn dưới thân...

Mộc Tử Khâm tự dằn vặt nội tâm một lúc lâu, y chẳng ngờ có một ngày mình sẽ làm ra hành vi mà bản thân chán ghét nhất.

Dù lúc ấy thần trí y mơ hồ không rõ, nhưng chuyện đã phát sinh chính là chuyện đã phát sinh, tổn thương đã tạo thành và không thể lấp liếm cho qua.

Tại sao tối qua y không kịp thời tránh khỏi ám toán của Mạnh Hoằng Tế? Tại sao lúc ấy y không nổ lực hơn để khống chế bản thân mình?

Mộc Tử Khâm thật hận không thể tát mình một cái, y nhìn Tiêu Chấn Diệp nghiêm túc nói: “Tuy rằng việc tối qua xảy ra ngoài ý muốn, nhưng ngươi an tâm, ta nhất định cho ngươi một công đạo.”

Tiêu Chấn Diệp giương khóe môi, lẽ nào tiểu Thái tử nghĩ rằng y thượng mình?

Con ngươi hắn đánh một vòng, tức thời có lệ thủy đảo quanh hốc mắt, muốn rơi nhưng lại chưa rơi, hắn nghẹn ngào lên tiếng: “Là ta tự nguyện, ta không trách ngươi...”

Mộc Tử Khâm trông dáng vẻ như tiểu bạch hoa bị chà đạp của Tiêu Chấn Diệp, cõi lòng càng thêm tự trách: “Ngươi yên tâm đi, ta tất sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”

Y muốn tiến tới an ủi Tiêu Chấn Diệp, bất quá vừa mới nhúc nhích thì chỗ nào đó phía sau bỗng truyền đến cơn đau khó tả.

Y hơi hoang mang, nguyên lai nơi đó sẽ đau khi làm loại chuyện kia?

.........

Hai ngươi rời khỏi sơn động, rất mau liền hội ngộ đội ngũ đi tìm kiếm Mộc Tử Khâm, đoàn người nhanh bước hồi cung.

Hai người họ đều ăn ý tránh đề cập đến chuyện đêm đó, cả Mộc đế hỏi cũng không nói gì. Chẳng ai biết đêm ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ hay chất tử Mạnh Quốc đột ngột biến mất, và Thái tử điện sau khi trở về thì đối xử cực tốt với chất tử Tiêu Quốc.

Hết tặng lụa là châu bảo, lại tặng thuốc bổ trân quý, thậm chí còn tự mình nấu cháo mang đến chỗ Tiêu Chấn Diệp, ôn thanh tế ngữ mà trò chuyện.

Chúng cung nữ thái giám vô cùng phấn khích.

Miễn là có thì gian nhàn công rỗi việc liền túm tụm tốp năm tốp ba hăng hái thảo luận xem đêm đó đến cùng đã xảy ra đại sự gì, tự mình suy diễn thành thoại bản dài mấy vạn chữ, hơn nữa càng suy càng hưng phấn, một mực phỏng đoán vị chất tử Tiêu Quốc này sẽ trở thành Thái tử phi của bọn họ vào một ngày không xa.

Chung quy ngoại trừ Hoàng thượng và Tử Trạc điện hạ thì chưa từng thấy Thái tử điện hạ để tâm ai như thế.

Hệt như đang sủng tức phụ nhà mình vậy.

Những nhàn ngôn toái ngự này tự nhiên lọt vào tai Hạ Vân Dương, hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên, quyết định đi tìm Tiêu Chấn Diệp hỏi cho ra lẽ.

Đêm Thái tử phủ xảy ra chuyện hắn ta cũng lập tức đuổi theo nhưng tìm kiếm suốt đêm chẳng có kết quả, ngay hôm sau đã nhận tin bọn họ hồi cung rồi.

Hắn ta chỉ biết người nọ và Tiêu Chấn Diệp cùng nhau ở trên núi một đêm, lại chẳng rõ trong khoảng thời gian ấy xảy ra chuyện gì. Trước hắn không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại căn cứ vào những lời cung nhân bàn tán và thái độ của người nọ với Tiêu Chấn Diệp, Hạ Vân Dương ẩn ẩn thấy bất an.

Không được! Hắn ta nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Tiêu Chấn Diệp, ngươi nói rõ cho ta, đêm đó ngươi cùng A Khâm rốt cuộc....” Hạ Vân Dương bất chấp cản trở xông vô phòng Tiêu Chấn Diệp, đột nhiên phát hiện Mộc Tử Khâm cũng ở đây, thành thử lời sắp chảy khỏi miệng chớp mắt ngưng bặt.

Tròng mắt Tiêu Chấn Diệp khẽ chuyển động, sau đó hắn thình lình đi đến bên cạnh Mộc Tử Khâm, tách chân ra, khóa ngồi trên đùi y.

Mộc Tử Khâm cả kinh, theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Chỉ thấy Tiêu Chấn Diệp rướm nước mắt, cắn môi ủy khuất nhìn y.

Mộc Tử Khâm nhất thời chẳng dám động đậy, cứng ngắt ngồi im tại chỗ, mặc cho Tiêu Chấn Diệp ngồi trên đùi mình.

Khóe môi Tiêu Chấn Diệp nhếch lên, hắn dán mặt vào lồng ngực Mộc Tử Khâm, dùng ngón tay vẽ vòng tròn ở nơi ngực y, vẻ mặt thẹn thùng: “Đêm đó... ta đã trở thành người của Tử Khâm......”

Mộc Tử Khâm: “...!!!”

Hắn vậy mà... dám nói chuyện kia ra???

Hạ Vân Dương: “???!!!”

Tiêu Chấn Diệp trở thành... người của A Khâm???

Hạ Vân Dương vô thức ngó qua Mộc Tử Khâm: “A Khâm...”

Mộc Tử Khâm nghiêng đầu không nói chuyện, xem như ngầm thừa nhận.

Thân thể Hạ Vân Dương thoáng lung lay, thiếu chút nữa đứng không vững.

Xem Hạ Vân Dương phản ứng thế kia, Tiêu Chấn Diệp thầm đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục ra vẻ thẹn thùng: “Tuy nói rằng Tử Khâm cưỡng ép ta, bất quá tự ta cũng cam tâm tình nguyện. Giờ ta đã là người của Tử Khâm, Hạ các chủ vẫn nên chết tâm với y đi......”

Hạ Vân Dương: “..!!!”

Giây phút khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, trong lòng Hạ Vân Dương bỗng chốc bốc lên nộ hỏa ngập trời, Tiêu Chấn Diệp làm sao có thể nguyện ý hầu hạ dưới thân kẻ khác?

Hắn ắt đang dối gạt A Khâm!

Dù cho đêm đó bọn họ thật sự... thì Tiêu Chấn Diệp cũng không thể nào ở dưới.

A Khâm đối với phương diện này ù ù cạc cạc, Tiêu Chấn Diệp vờ thành dáng vẻ ủy khuất kia, A Khâm khẳng định tưởng rằng bản thân đem hắn......

Do dó mới cảm thấy có lỗi với hắn, muốn bù đắp cho hắn....

Ra vậy, thảo nào gần đây y đốt tốt với hắn như thế!

Hạ Vân Dương giận điếng người: “A Khâm ngươi nghe ta nói, Tiêu Chấn Diệp hắn lừa......”

“Tử Khâm ~” Tiêu Chấn Diệp bỗng dưng kéo mở y sam, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai bóng loáng.

Tiếp đấy hắn vươn hai tay như dù xà câu lấy cổ Mộc Tử Khâm, đoạn thổi một hơi vào hõm cổ mẫn cảm của y, sóng mắt tưởng chừng có hoa quang lưu chuyển: “Tử Khâm, người ta lại muốn nữa rồi.....”

“Mặc sức chà đạp ta đi, đừng vì ta là một đóa kiều hoa mà thương tiếc...”

Mộc Tử Khâm: “???”

Hạ Vân Dương: “????”

_____________________

Chary: Sắp có biến ời ~ chư vị đã chuẩn bị nón bảo hiểm chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.