Phế Đế Vi Phi

Chương 95: Chương 95: Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật




08/09/2022

Edit: Chary

________________________

“Tử Khâm ơi, ta vừa nấu cháo, ngươi mau ăn chút đi.”

“Cút.”

“Tử Khâm, tối qua bất cẩn làm ngươi bị thương, để ta tới bôi thuốc cho ngươi.”

“Cút.”

“Tử Khâm, ta bế ngươi ra Ngự hoa viên đi dạo giải sầu nha.”

“Cút.”

“Tử Khâm, chỗ tấu chương này ta đã giúp ngươi xử lý ổn thỏa rồi, ngươi chớ có nhọc lòng.”

“Cút đi.”

“Tử Khâm, ta biết dược thiên rất khó nuốt, nhưng ngươi chịu khó chút thì thân thể mới nhanh chóng khỏe lên được chứ.”

“Cút.”

“Tử Khâm, ngươi ngoan ngoãn ăn xong dược thiện, ta liền dẫn ngươi đi gặp Tử Trạc nha?”

“Cút.”

“Tử Khâm à...”

“Cút!”

.........

Trong khoảng thời gian này, bất kể Tiêu Chấn Diệp nói điều gì, lời hồi đáp hắn nhận được vĩnh viễn chỉ có một chữ “Cút“.

Từ sau cái hôm ấy, Tiêu Chấn Diệp đã giam Mộc Tử Khâm lại bên mình. Mỗi ngày, hắn ép y dùng nhuyển cân tán, buộc y ăn dược thiện có trộn máu đầu tim của mình. Đêm đêm, lại cưỡng bách y cùng mình giao hoan.

Nỗi chán ghét của Mộc Tử Khâm đối với Tiêu Chấn Diệp gia tăng từng ngày. Đến nỗi về sau, chỉ cần Tiêu Chấn Diệp chạm vào, y liền ghê tởm buồn nôn.

Tiêu Chấn Diệp tận mắt chứng kiến Mộc Tử Khâm một lần lại một lần nôn thốc đến hôn thiên ám địa những khi hắn chạm vào người y, tim hắn chừng như bị con dao sắt thẻo qua từng nhát, đau nghẹn thở.

Kỳ thực, hắn nào đâu muốn bức ép y như thế, nhìn Tử Khâm khó chịu thì bản thân hắn càng khổ sở.

Song, lấy tính tình ấy của Tử Khâm, e rằng y nguyện chết cũng không bằng lòng chung đụng với hắn mỗi ngày, càng đừng nói y sẽ ngoan ngoãn uống máu đầu tim của hắn. Thế cho nên, hắn chỉ còn cách cứng rắn hành sự.

Chẳng sợ người nọ sẽ vì vậy mà căm thù hắn càng sâu.

Tiêu Chấn Diệp bước đến bên Mộc Tử Khâm đang không ngừng nôn khan, đau lòng vỗ lưng cho y: “Còn bảy ngày thôi. Tử Khâm, ngươi ráng nhẫn nhịn thêm một chút, bảy ngày sau liền không cần thống khổ như vậy.”

Chỉ còn bảy ngày nữa là vừa tròn một tháng, khi ấy Tử Khâm không cần dùng máu đầu tim, cũng chẳng cần cùng hắn giao hợp nữa.

Nhưng vừa nghĩ đến ngày đó, khi mà y sẽ chẳng bao giờ cần hắn nữa, tim hắn lại vô pháp khống chế mà nhói đau......

Vài hôm kế tiếp, mối quan hệ giữa hai người càng căng thẳng.

Mộc Tử Khâm ngày càng kháng cự Tiêu Chấn Diệp, thân thể Tiêu Chấn Diệp thì mỗi lúc một yếu đi.

Thống khổ khi tự tay cắt thịt lấy máu liên tục một tháng ròng vốn là nỗi đau chẳng ai chịu nỗi, huống chi Tiêu Chấn Diệp trích máu đầu tim, chẳng những không được điều trị nghĩ ngơi cẩn thận, trái lại, hắn thời thời khắc khắc đều ở bên canh giữ Mộc Tử Khâm, dồn hết tâm lực chăm sóc cho y. Bởi lẽ, thân thể Tiêu Chấn Diệp sớm đã kiệt quệ.

Nếu không phải hắn vẫn luôn tận lực chống đỡ, chỉ sợ đã ngã gục từ lâu.

Sau khi trích xong chén máu đầu tim cuối cùng ấy, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc đổ bệnh.

Đồng thời, Huyết tình cổ trong người Mộc Tử Khâm được giải hoàn toàn, không tái phát.

“Hoàng huynh ơi, bệnh của Chấn Diệp ca trở nặng rồi, huynh tới thăm huynh ấy một chút đi!” Mộc Tử Trạc vội vã xông đến đương khi Mộc Tử Khâm bận xử lý chính vụ.

Bút son trên tay chẳng ngừng, Mộc Tử Khâm cũng chả buồn nâng mi: “Có liên quan gì đến ta đâu?”

Tiêu Chấn Diệp đổ bệnh đã nhiều ngày, nhưng y chưa từng liếc qua một cái. Mỗi lần Mộc Tử Trạc chạy đến giục y đều thấy y phản ứng thế này.

“Cơ mà huynh ấy vì cứu huynh nên mới bị bệnh đó!” Mộc Tử Trạc nhịn không được hét lên.

Mộc Tử Khâm khẽ nâng mi mắt: “Đệ có ý gì?”

Mộc Tử Trạc cắn môi, sau cùng chịu không đặng khai hết toàn bộ những chuyện Tiêu Chấn Diệp căn dặn cậu giấu diếm Mộc Tử Khâm: “Thật ra muốn giải Huyết tình cổ chỉ có một biện pháp duy nhất, đấy chính là phải cùng người sở hữu bách độc bất xâm chi thể giao hoan, và uống máu đầu tim của người đó trong vòng một tháng!”

Đồng tử Mộc Tử Khâm chợt khuếch đại: “Đệ nói sao cơ?”

Mộc Tử Trạc lau đi giọt lệ ứa ra do quá mức kích động: “Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật. Suốt ba tháng, mặc cho ngàn vạn xà trùng trong chốn ấy gặm cắn, chịu đựng biết bao tra tấn giày vò mới thành công luyện ra một thân thể bách độc bất xâm....”

Mộc Tử Khâm nghĩ không thông, chẳng phải Tiêu Chấn Diệp trước nay đều có thể chất bách độc bất xâm ư?

Ấy nhưng lúc này y bỗng sực nhớ, đấy là chuyện của kiếp trước, y còn nhớ kiếp này hắn từng bị trúng độc, chứng tỏ thể chất kia chẳng hề tồn tại ở kiếp này.

Lại hồi tưởng việc Tiêu Chấn Diệp đột nhiên tiêu thất trong ba tháng, tâm can Mộc Tử Khâm bất giác run rẩy, lẽ nào hắn thật sự......

Vạn Xà quật – nơi nhân xưng là đia ngục trần gian, khắp chốn đầy rẩy độc xà mãnh thú có thể tùy thời ăn tươi nuốt sống con người, kẻ tiến vào Vạn Xà quật hầu như chả có cơ hội sống sót trở ra. Nếu Tiêu Chấn Diệp thật sự chủ động nhảy vào Vạn Xà quật vì y, hơn nữa còn hãm thân tại đó ba tháng, vậy hắn......

Mộc Tử Khâm cảm giác thấy hô hấp có chút nhập nhằng.

“Vì giải Huyết tình cho huynh, Chấn Diệp ca mỗi ngày đều phải nhịn đau trích lấy nữa chén máu đầu tim trộn lẫn với dược thiện cho huynh ăn.... Huynh ấy giam cầm, bức bách huynh, thật ra chỉ do muốn cứu huynh mà thôi!”

Cánh môi Mộc Tử Khâm run lên khe khẽ, chuyện này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y, từ đầu chí cuối y chẳng hề hay biết gì, không một ai nói với y, cả Tiêu Chấn Diệp cũng lặng thinh giấu nhẹm.

Y nhớ đến sắc mặt Tiêu Chấn Diệp tái đi theo từng ngày qua, nhớ đến câu nói của hắn vào đêm hôm ấy, hắn nói rằng “Còn bảy ngày thôi. Tử Khâm, ngươi ráng nhẵn nhịn thêm một chút, bảy ngày sau liền không cần thống khổ như vậy nữa.”, y đột nhiên vỡ lẽ.

Mộc Tử Khâm cơ hồ cảm nhận được có bàn tay vô hình đang yên lặng bóp chặt trái tim mình.

“Những chuyện này gần đây đệ mới được Lưu thái y cho hay, đệ có hỏi Chấn Diệp ca vì sao không chịu nói với huynh.... Huynh ấy bảo... bảo....”

Mộc Tử Trạc bắt đầu nghẹn ngào: “Huynh ấy bảo huynh vốn chán ghét huynh ấy, sợ huynh biết trong dược thiện kia có máu của huynh ấy sẽ không chịu ăn, còn sợ... sợ......”

Cậu nức nở mà rằng: “Sợ nếu huynh ấy vì chuyện này mà chết... khi huynh biết... sẽ thấy khó xử......”

Mộc Tử Khâm mở to đôi mắt, trái tim trong ngực y đang đập loạn, đầu óc thì rối bời, Tiêu Chấn Diệp kiếp này hoàn toàn bất đồng với hắn ở kiếp trước...

Mộc Tử Trạc vẫn vừa khóc vừa nói: “Đệ không rõ hoàng huynh tại sao lại... bỗng dưng chán ghét Chấn Diệp ca.... nhưng Chấn Diệp ca vì huynh làm nhiều chuyện như vậy.... hiện tại hôn mê bất tỉnh cũng vì cứu huynh.... Hoàng huynh đi thăm huynh ấy một lần thôi... nhé?”

“Ta...”

Mộc Tử Khâm chưa kịp cất lời, Phù Nhã đã thình lình xông vào.

Phù Nhã và Mạnh Hào khi ấy bị Hạ Vân Dương đánh trọng thương, vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, vài hôm trước trọng thương khỏi hẳn mới quay về nhậm chức.

Phù Nhã lệ nóng doanh tròng: “Thánh thượng, Tử Trạc điện hạ, tiên hoàng còn sống, ngày ấy trở về rồi!”

Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc đồng thời kinh hãi: “Ngươi nói cái gì?!”

.........

Thời điểm Mộc Tử Khâm cùng Mộc Tử Trạc chạy vội tới Tuyên Chính điện, Mộc đế đã đợi ở đó.

Hai huynh đệ không hẹn mà cùng nhau dừng bước, họ nín thở, cố mở to mắt nhìn vị nam tử đang đứng trước mặt mình.

Người đối diện dẫu tái nhợt yếu gầy, nhưng dung mạo kia xác thật là phụ hoàng của họ.

Mộc đế trông thấy hai hài tử cứ mãi ngốc lăng của mình thì có hơi buồn cười, bèn lên tiếng trước: “Khâm Nhi, Trạc Nhi, phụ hoàng về rồi đây.”

“Phụ hoàng!” Sau khi phản ứng lại, Mộc Tử Trạc cấp tốc bổ nhào vô lòng Mộc đế, suýt nữa đẩy ngã cả y.

Mộc Tử Trạc gắt gao ôm chặt cha mình, nước mắt to như hạt đậu lã chã tuôn rơi: “Phụ hoàng ơi... con... rất nhớ người......”

“Mấy năm qua người đi đâu vậy...... hại con tưởng rằng.... còn tưởng người.... hức hức hức...”

“Được rồi được rồi, chẳng phải phụ hoàng bình yên vô sự đứng đây rồi sao?” Mộc đế vỗ lưng tiểu nhi tử khóc đến run người nhằm trấn an cậu, đoạn đưa mắt nhìn sang đại nhi tử còn chôn chân tại chỗ nhưng nước mắt đã lưng tròng của mình, gọi: “Khâm nhi.”

Mộc Tử Khâm lau đi giọt lệ bên khóe mắt: “Cung nghênh phụ hoàng về nhà!”

Mộc đế kể lại sơ lược chuyện mình trải qua trong thời gian gần đây cho Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc nghe, chẳng qua là tận lực giảm nhẹ sự tồn tại của Lâm Phù, và hàm hồ tránh đi những việc gã làm với mình.

Mộc đế cũng đề cập đến chuyện Tiêu Chấn Diệp mạo hiểm tính mạng cứu mình rồi đưa mình tới Thần Y cốc điều trị, Mộc Tử Khâm đợi y nói xong mới run rẩy mở miệng: “Người nói, là Tiêu Chấn Diệp cứu người ư?”

“Ừ, hình như khi đó hắn bị trọng thương, vừa khéo được thôn y nơi ấy cứu mạng, trong một dịp tình cơ hắn gặp được ta, liền tốn không ít sức lực cứu ta ra ngoài.”

Tim Mộc Tử Khâm như thắt lại. Tính toán thời gian, cũng vừa khớp với lúc y tính kế đẩy Tiêu Chấn Diệp xuống huyền nhai, ngờ đâu người nọ chẳng những không chút oán hận mà còn giúp y giải cứu phụ hoàng......

Lòng y ngũ vị tạp trầm, Mộc Tử Khâm chỉ biết, nơi ấy như bị tảng đá to ngáng lại, đè nặng đến phát đau.

“Khâm Nhi à, chuyện của con cùng Tiêu Chấn Diệp những ngày qua phụ hoàng cũng nghe được ít nhiều.” Mộc đế nghiêm túc nhìn Mộc Tử Khâm.

Mộc Tử Khâm đoán biết kế tiếp Mộc đế muốn nói cái gì, y khẽ mấp máy cánh môi tái nhợt: “Phụ hoàng muốn nói gì ạ?”

“Phụ hoàng nghe nói con và hắn vốn sắp thành hôn, nhưng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thái độ của con đối với hắn theo đó thay đổi thật nhiều. Phụ hoàng không biết khi đó giữa các con đã phát sinh chuyện gì, nhưng ta trông rõ tiểu tử kia thật lòng thích con, mà con, cũng có ý đối với hắn. Nếu đôi bên đều yêu mến lẫn nhau, vậy chi bằng thử buông bỏ quá khứ, cho hắn cũng như cho chính mình một cơ hội để bắt đầu lại đi?”

Mộc Tử Khâm mở to đôi mắt: “Phụ hoàng......”

“Con người ta sống trên đời, chung quy chỉ có ngắn ngủi vài chục năm, nếu quá câu nệ chuyện cũ sẽ có lắm phiền não chất chồng, chi bằng thử buông tay, tùy tâm một lần?”

“Phụ hoàng thấy năng lực nhân phẩm của Tiêu Chấn Diệp đều không kém, là người có thể phó thác cả đời. Nhưng bất kể Khâm Nhi quyết định ra sao, phụ hoàng đều sẽ ủng hộ con, chỉ mong Khâm Nhi con ta đừng đưa ra lựa chọn khiến mình hối hận.”

“Phụ hoàng...” Đây là lần đầu tiên phụ hoàng nói với y những lời này, mây mờ trong tâm Mộc Tử Khâm tán đi nhường chỗ cho dương quang rọi sáng, y chấp tay cúi người: “Tạ ơn phụ hoàng khuyên bảo, nhi thần đã biết nên làm thế nào.”

.........

Lúc Tiêu Chấn Diệp tỉnh, thời gian lại trôi qua mấy ngày.

Vừa mở mắt ra hắn đã thấy Mộc Tử Khâm ngồi bên giường mình, hắn trước là vô cùng sửng sốt sau đó hai mắt chấp chớm quang mang: “Tử Khâm, ngươi...”

“Những chuyện ngươi làm ta đều đã biết.” Mộc Tử Khâm bình tỉnh nhìn Tiêu Chấn Diệp rồi bồi thêm một câu: “Biết tất cả.”

“Ngươi...” Tay Tiêu Chấn Diệp xoắn loạn lên vì khẩn trương: “Vậy ngươi...”

“Ta đáp ứng ngươi.” Bất thình lình, Mộc Tử Khâm nói.

“Hả?” Tiêu Chấn Diệp nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ trong lời y nói.

“Phụ hoàng ta nói đúng, không thể cứ nắm mãi chuyện cũ, mọi chuyện thuở tiền thế đều buông bỏ, ta đáp ứng cho ngươi một cơ hội, theo đuổi ta.”

Tiêu Chấn Diệp ngẩn ngơ thoáng chốc, mới thấy tim mình nhảy lên thình thịch, như muốn nhảy khỏi lòng ngực, hắn kinh hỉ trợn lớn song mâu: “Tử Khâm....”

Chẳng đợi hắn dứt câu, Mộc Tử Khâm đã nói tiếp: “Lấy thế cục thiên hạ, ước hẹn ba năm thời gian, ba năm sau nếu ngươi thắng ta, ta sẽ đồng ý ở bên ngươi.”

“Được, vậy liền ước định ba năm, ba năm sau, ta nhất định trở thành một người có thể sánh bước cùng ngươi, phong phong quang quang nghênh thú ngươi về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.