Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 31: Chương 31: Thông Dịch cốc




Dịch giả: nila32

Chứng kiến Hàn Lập giơ tay nhấc chân, đào quanh động phủ vắng vẻ của mình một cái hố to gần mẫu để đặt khối linh điền trên vai xuống, Lạc Quân thở ra một hơi sau đó bật cười ha hả:

“Ha ha, Hàn đạo hữu thần lực cái thế, vượt xa dự liệu của ta. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Lạc mỗ bội phục!”

“Lạc đạo hữu quá lời rồi. Nếu như tại hạ đã qua khảo nghiệm, chúng ta có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?” Nghe đối phương tán thưởng như vậy, Hàn Lập tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.

“Khục! Hàn đạo hữu chớ đùa. Sao Lạc mỗ có ý như vậy được chứ? Được rồi, khách khanh trưởng lão của bản tông kỳ thật không cần thực hiện đại sự gì cả, hằng năm đều được phân phối năm vạn linh thạch cùng một ít đan dược phục vụ cho việc tu luyện. Có điều đợt phân phối đan dược của năm nay đã qua, đạo hữu chờ đến năm sau vậy. Đây là lệnh bài của các hạ, bên trong ghi lại địa đồ của bổn tông cùng giới thiệu sơ lược về sơn mạch này. Ngoài ra còn có linh thạch năm nay dành cho cung phụng. Tổng cộng tám vạn linh thạch, phần dư ra là một chút tâm ý của Nam Cung phong chủ.” Lạc Quân ngượng ngùng cười cười sau đó uyển chuyển thay đổi chủ đề, đồng thời lấy ra một tấm lệnh bài sắc vàng rực rỡ cùng một túi trữ vật màu xanh, giao cho Hàn Lập.

Cổ Vân Nguyệt nghe vậy, ánh mắt dành cho Hàn Lập có chút phức tạp cùng mong mỏi. Những gì Lạc trưởng lão đề cập đều là đãi ngộ dành cho nội môn trưởng lão cấp Hóa Thần.

Dựa vào biểu hiện của Hàn Lập trong thời gian qua, hắn quả thật có tư cách này.

“Đa tạ. Không biết Vọng Tê Đan ngoài được tông môn cấp cho thì còn cách nào để thu thập hay không? Hàn Lập cảm ơn một tiếng, nhận lấy lệnh bài và linh thạch sau đó thuận miệng hỏi lại.

“Tông môn đôi lúc cũng sẽ cấp phát Vọng Tê Đan. Tuy vậy thứ này dù có hiệu quả chữa thương cực tốt nhưng không có nhiều tác dụng với việc tinh tiến tu vi do đó vẫn có đem ra giao dịch tại phường thị. Có điều phần lớn đan dược như vậy đều được bán hết nhanh chóng, không dễ lấy được.” Lạc Quân trả lời một cách quen thuộc.

“Xem ra Hàn mỗ chỉ có thể thử vận may của mình mà thôi.” Hàn Lập như có điều suy nghĩ.

Lạc Quân cũng không nán lại quá lâu. Sau khi chuyện phiếm vài câu, y liền dẫn Cổ Vận Nguyệt và Dư Mộng Hàn rời đi.

Thời gian kế tiếp, Hàn Lập khai mở toàn bộ cấm chế bên trong động phủ, sau đó dẫn Liễu Nhạc Nhi dạo quanh một vòng, chọn cho cô bé này một phòng ngủ thật tốt rồi mới rời đi.

Sau một nén nhang, họ Hàn đã xuất hiện ở một sơn cốc cách Xuất Vân Phong vài dặm.

Nơi hắn đang đứng có một đền thờ bằng đá trắng, bên trên khắc ba chữ to sơn son thiếp vàng “Thông Dịch cốc”. Ngay dưới đền thờ là một con đường đá xanh, kéo dài vào trong.

Thông Dịch cốc này chính là phường thị mà Lạc Quân nhắc đến. Chưa vào trong cốc, âm thanh huyên náo như chợ phiên thế tục đã truyền đến bên tai.

Hàn Lập đứng ở cốc khẩu một lúc sau đó cất bước tiến vào. Vừa đến bên dưới đền thờ, phân nửa cảnh tượng trong cốc đã lọt vào tầm mắt của hắn.

Đường vào nơi này men theo sườn dốc, lại có xu hướng kéo dài lên trên. Hiệu buôn hai bên mọc lên san sát. Tất cả cửa hàng đều xây dựa lưng vào núi. Bên ngoài treo đầy tinh kỳ ngụy trang, thoạt nhìn tựa như phố xá sầm uất bình thường.

Lúc này vừa qua chính ngọ, nơi nơi hối hả, người người đi lại như thoi đưa. Kẻ ra người vào cửa hàng rất là náo nhiệt.

Hàn Lập tùy ý bước vào một hang thuốc có chút khí phái. Nào ngờ chỉ qua một lát, hắn đã dửng dưng bỏ đi tìm đến hiệu khác.

Liên tục tìm vào năm sáu cửa hàng không nhỏ thế nhưng không thể tìm thấy tung tích của Vọng Tê Đan. Chỉ biết cửa hàng gần nhất có bán loại đan dược này đã là chuyện của hai tháng trước nhưng toàn bộ đã bị người ta mua hết trong ngày.

Kết quả bỏ ra gần nửa ngày trời, hầu như đi khắp non nửa Thông Dịch Cốc, Hàn Lập như cũ không thu hoạch được gì.

Sau khi rời khỏi một cửa hàng nhỏ, hắn không rời khỏi sơn cốc mà lại tiến đến một cây đại thụ cách đó không xa, cất giọng lạnh lùng:

“Không lâu sau khi ta vào sơn cốc, các hạ đã theo sát không rời, không biết có gì chỉ giáo?”

“Đạo hữu đừng giận, chỉ là hiểu lầm.” Một tiếng cười gượng vang lên sau cây, một lão già áo xám bước đến trước mặt Hàn Lập.

Người này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn có chút khí chất xuất thần.

“Hiểu lầm?” Cảm nhận được tu vi Hóa Thần của đối phương, Hàn Lập vẫn không động dung.

Lão già râu trắng trả lời một cách thản nhiên: “Tại hạ Cao Bất Lận, trưởng lão Lạc Hà Phong, vừa rồi biết được đạo hữu muốn tìm Vọng Tê Đân nên mới đi theo.”

“Lạc Hà Phong? Nếu ta nhớ không lầm, đây là chi phái chuyên luyện chế đan dược trong tông. Các hạ đã nói như vậy, chẳng lẽ trong tay thật có Vọng Tê Đan hay sao?” Hàn Lập chau mày hỏi lại.

“Hắc hắc, tại hạ quả thật đang có một khỏa Vọng Tê Đan trong tay nên muốn đem ra giao dịch, chỉ là không biết đạo hữu có vật ta cần không thôi?” Cao Bất Lận nhìn ngó túi trữ vật bên hông Hàn Lập sau đó tủm tỉm.

“Không biết Cao trưởng lão tìm kiếm vật gì?” Hàn Lập bất động thanh sắc.

“Đừng vội, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” Cao Bất Lận không vội ra giá mà mở miệng hỏi.

“Tại hạ Hàn Lập, khách khanh ngoại môn của Xuất Vân Phong. Hiện tại Cao trưởng lão có thể nói ra điều kiện trao đổi rồi chứ?” Hàn Lập trả lời một cách thong dong.

“Khách khanh ngoại môn của Xuất Vân Phong? Đạo hữu thần thông cao minh, Cao mỗ không thể nhìn ra tu vi cảnh giới! Có điều chuyện này không cần nói đến. Hàn Âm Huyền Thủy, Lam Tinh Minh Sa, Thiên Hà tinh thạch hoặc Lan Lăng Hoa hay Mặc Hương Thảo ba nghìn năm tuổi trở lên… Không biết Hàn đạo hữu có những thứ này hay không? Bất cứ loại nào trong đó cũng có thể đổi lấy Vọng Tê Đan của tại hạ.” Cao Bất Lận vân vê chòm râu rồi hỏi.

“Cao trưởng lão nói đùa hay sao. Những thứ tài liệu đạo hữu cần đều là thiên địa linh vật cực kỳ quý hiếm. Đổi lại là các hạ liệu có bằng lòng đổi lấy Vọng Tê Đan hay không?” Hàn Lập sa sầm nét mặt hỏi ngược lại.

Lão già râu bạc nghe vậy lập tức ngây ra, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

“Đạo hữu đưa ra yêu cầu thực tế hơn đi, nếu không Hàn mỗ có thể sử dụng linh thạch để trao đổi.” Hàn Lập gợi ý.

Vừa rồi tuy hắn không mua được gì nhưng đã xé chẵn ra lẻ, chia nhỏ tài liệu thu được lúc trước đẻ bán, thu về không ít linh thạch. Cộng thêm những gì Lạc Quân gửi tặng tạo thành gia sản không nhỏ, còn chưa kể đến vài viên cực phẩm linh thạch thu được lúc trước.

“Được rồi, nếu Hàn đạo hữu đã nói như vậy, chúng ta cứ lấy linh thạch ra giao dịch vậy, xem như Cao mỗ kết giao một vị bằng hữu. Một viên Vọng Tê Đan đổi lấy hai viên cực phẩm linh thạch, thế nào?” Cao Bất Lận suy nghĩ một chút sau đó thở dài đáp lại.

“Cao trưởng lão, đạo hữu định giở công phu sư tử ngoạm ở đây hay sao? Dù Vọng Tê Đan có chút khan hiếm ở phường thị nhưng giá tiền cao chưa từng vượt qua sáu mươi vạn linh thạch.” Hàn Lập nhướng mày, bộ dáng có chút không vui.

“Tại hạ lại thấy như vậy không có gì vô lý, dù sao đây chỉ là giá cả ở phường thị tông môn. Nếu đem ra ngoài tin chắc sẽ thu được con số cao hơn rất nhiều.” Cao Bất Lận không nhanh không chậm trả lời.

“Như vậy đi, tuy rằng Hàn mỗ không có những thứ Linh tài mà các hạ nêu ra nhưng lại nắm trong tay thứ khác phẩm chất không kém. Không biết đạo hữu có hứng thú xem qua?” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vật khác? Nếu Hàn đạo hữu nói đến pháp bảo, linh tài bình thường thì không cần lấy ra, cứ dùng linh thạch cho dễ nói chuyện.” Cao Bất Lận bật cười.

“Thanh Minh Tinh, trận đồ Vạn Âm Khốn Linh Trận, Phách Âm Chi, không biết những thứ này có được xem là bình thường?” Hàn Lập lại hỏi.

Những thứ này đều nằm trong túi trữ vật của gã trưởng lão Hóa Thần họ Lục từ Thiên Quỷ Tông. Tuy rằng phẩm giai không tệ nhưng lại không có tác dụng với hắn.

Lão già lộ vẻ do dự, sau một lúc mới trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Hai thứ trước thì thôi đi nhưng Phách Âm Chi có chút hiệu dụng với Cao mỗ, có điều niên đai ít nhất phải hơn ngàn năm. Cộng thêm ba mươi vạn linh thạch, Vọng Tê Đan là của đạo hữu.”

Hàn Lập nghe vậy, không chút chần chờ quay người bỏ đi.

“Hàn đạo hữu, xin dừng bước!”

Cao Bất Lận thấy hắn đột nhiên rời đi, lập tức không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng gọi theo.

Họ Hàn đương nhiên không phải bỏ đi thật sự. Sau khi đi được vài bước, nghe đối phương gọi thuận thế dừng lại nhưng vẫn không vội nói gì mà chỉ đứng yên nhìn lại lão giả.

Cao Bất Lân vội vã thu hẹp khoảng cách, cười làm hòa: “Hàn đạo hữu đừng vội. Giá cả còn có thể thương lượng. Chỉ là ta muốn xem qua Phách Âm Chi được chứ?”

Hàn Lập cũng không nói thêm gì, bàn tay khẽ đảo. Một cái hộp gỗ theo đó xuất hiện. Nắp hộp hé mở.

Cao Bất Lận sử dụng thần thức quét qua, đôi mày không khỏi nhảy lên một cái nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.