Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 489: Chương 489: Giàu có hào sảng đến vậy




Lạc Dịch Bắc dường như bị cô làm cứng họng được một lúc, lúc tìm đến đã là vài phút sau.

Ánh mắt xem xét trên người cô trên dưới một hồi, ánh mắt anh nhìn cô rất xem thường.

Kỳ thực, thành bảo quá lớn, đường quá nhiều, còn trồng rất nhiều cây, đối với người mới đến, lạc đường là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc cảm thấy, với chỉ số thông minh của Phương Trì Hạ, loại chuyện này không nên xảy ra trên người cô.

“Tôi chỉ là sáng nay không xem đường cẩn thận mà thôi.” Phương Trì Hạ giải thích cho mình.

“Chọn nơi cũng không tồi” Tầm nhìn của Lạc Dịch Bắc bình thản lướt qua xung quanh một cái, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không tiếp tục đi, mà là kéo cô ngồi trên đùi mình.

Chỗ mà Phương Trì Hạ đang ngồi, xung quanh là những khóm tường vi, vào mùa này, tường vi đầy đủ sắc màu nỡ ra rất nhiều, ngay cả gió đều đưa đến hương hoa nồng nàn.

Thật ra là một nơi rất lãng mạn, thích hợp dừng chân, thích hợp hẹn hò, và cả làm những chuyện khác nữa.

“Em thích phong cảnh này?” Lạc Dịch Bắc ung dung đánh giá phong cảnh xung quanh, khóe môi cong lên trêu đùa.

“Đâu có? Nhanh về đi.” Phương Trì Hạ đứng dậy, định đi vào trong nhà, nhưng đi được hai bước, thấy Lạc Dịch Bắc vẫn ngồi không động đậy, cô lại lùi trở về.

Anh không đi, cô ngay cả về nhà chính như thế nào cũng không biết.

“Đi về thôi!” Phương Trì Hạ hối thúc anh.

“Vừa nãy chúng ta còn chuyện chưa thanh toán xong?” Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên, đôi chân thon dài lười nhác bắt chéo, cũng không có ý định đứng dậy.

Phương Trì Hạ, “...”

“Qua đây!” Lạc Dịch Bắc vẫy vẫy tay với cô.

Phương Trì Hạ bất lực, máy móc đi đến bên cạnh anh.

Lạc Dịch Bắc kéo cô ngồi trên đùi mình, quay người của cô, để mặt cô hướng về anh, chỉ chỉ môi của mình.

Phương Trì Hạ chỉ nhìn anh, vốn không làm gì.

“Để tôi làm cũng được.” Một tay vòng qua sau đầu cô, Lạc Dịch Bắc cong lưng, môi nghiêng sang môi của cô.

Lúc sắp hôn được cô, cánh tay Phương Trì Hạ đột nhiên giơ lên, tay chặn môi anh lại.

Lạc Dịch Bắc ngẩn người, tầm nhìn lạnh nhạt nhìn trên tay cô một cái, ra vẻ bình thản nhướng nhướng mày.

“Muốn đổi thành em làm?”

Phương Trì Hạ không quan tâm lời nói đùa của anh, cánh tay ôm lấy cổ của anh, môi hôn lên môi của anh như chuồn chuồn đậu mặt nước, cơ thể rời khỏi, đứng dậy, “Nếu như còn không muốn trở về, vậy thì đưa tôi đi tham quan nơi này được không?”

Lạc Dịch Bắc không sợ cô cứng rắn, cũng không sợ cô làm ngơ anh, anh không chịu nổi nhất chính là cô bắt đầu mềm mỏng.

Cô vừa nói chuyện nhẹ giọng, thanh âm còn đặc biệt dịu dàng, khi nói chuyện với anh thân thiện, yêu cầu đưa ra, hầu như anh đều chưa từng từ chối.

“Được, tôi đưa em tham quan nơi này!” Lạc Dịch Bắc đứng dậy, kéo tay của cô, dắt cô đi bước lớn về phương hướng khác của thành bảo.

Tòa thành bảo mày không biết là ai thiết kế, đặc biệt tươi mới, các loại hoa cỏ quý hiếm kỳ lạ trong vườn mọc um tùm, khung cảnh cũng rất đẹp, một con suối uốn lượn trải qua giữa thành bảo, xuyên qua cả một vườn hoa.

“Nơi này rất xinh đẹp.” Phương Trì Hạ đi về quãng đường phía trước, rất tùy miệng nói ra một câu cảm thán.

“Về nhà chúng ta xây một cái giống hệt như vậy.” Lạc Dịch Bắc tản mạn trả lời cô, trả lời dường như không do dự một chút.

“Tôi nói là con suối nhỏ này.” Phương Trì Hạ giải thích.

“Về nhà đào một con ở trong nhà.” Anh nói rất bình thường.

“...”

Phương Trì Hạ bị anh làm cứng họng không nói được gì cả.

Cô biết Lạc Dịch Bắc giàu có hào sảng, nhưng mà, có cần đến như vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.