Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 468: Chương 468: Em chờ anh




Động tác của anh rất thô lỗ, Phương Trì Hạ bị anh trực tiếp nhét vào trong, vừa thay đồ trên người, thoáng cái bị ướt triệt để.

Phương Trì Hạ nhìn mình một thân ướt đẫm, đối với hành động của hắn tức giận.

Lạc Dịch Bắc không nghĩ đến điều đó, tiện tay cởi quân áo của mình qua một bên, chân dài bước qua, nước văng lên nền, rồi nghênh ngang ngồi sau lưng cô.

“Lần này anh trở về một hai ngày.” Vuốt tay sau cổ cô, anh cúi người hôn hôn lên cổ cô, hai tay vòng cố định người cô, lại ung dung nói “Cho nên chúng ta phải lợi dụng thời gian thật tốt.

Phương Trì Hạ không nói.

Anh nói lợi dụng chính là ở phương diện này?

Lạc Dịch BẮc cũng mặc kệ cô, tay bắt đầu cởi quần áo của cô.

“Anh trước tiên tắm rửa, em ở bên ngoài đợi anh!” Phương Trì Hạ đối với phòng tắm có bóng ma, mỗi lần anh ở đây đều không biết thu liễm chút nào, sau lưng bị ấn đến sinh đau.

Đẩy anh ra, cô cả người ướt sũng bước ra khỏi bồn tắm.

Lạc Dịch Bắc mới phản ứng lại lời cô nói.

Ở bên ngoài chờ anh?

Chờ anh làm chuyện này?

LẠc Dịch Bắc ung dung nhìn cô, lông mày nhướn lên.

“Em đi ra ngoài trước.” Phương Trì Hạ kéo cửa, đi ra ngoài.

Tìm bộ quần áo sạch để đổi, cô cũng không lập tức đi ngủ, mà sắp xếp lại quần áo của LẠc Dịch Bắc.

Lạc Dịch BẮc lần này trở về cũng không đem gì nhiều mà trực tiếp trở về.

Phương Trì Hạ giúp hắn sắp xếp lại áo khoác, từ trên salon nhặt áo lên, muốn treo lên cho tốt, khi cầm lên, đột nhiên có vật gì từ túi rơi ra.

Một cái hộp rất tinh xảo, khảm nạm một nơ con bướm vô cùng xinh đẹp.

Phương Trì Hạ nhìn một chút, ánh mắt lại nhìn vào phòng tắm.

Quà tặng?

Trong phòng tắm tiếng nước vẫn tiếp tục, Lạc Dịch Bắc tạm thời sẽ không ra.

Phương Trì Hạ cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra nhìn.

Là một cái lắc chân rất đẹp, tinh tế, lịch sự tao nhã, còn chạm rỗng hai trái tim tinh xảo, khéo léo, trên dây xích còn khảm nạm mấy viên kim cương, dưới ánh đèn rạng rõ chói mắt, đặc biệt chói mắt.

Phương Trì Hạ để giây xích ở lòng bàn tay nhìn sau đó để lại chỗ cũ.

Khi Lạc Dịch Bắc đi ra đã là mấy phút sau, áo khoác đã được treo lên, bộ dáng như chưa từng động qua.

Anh còn nhớ chuyện Phương Trì Hạ đã đồng ý, vừa ra thấy cô ở sô pha, ôm cô lên trên giường.

Phương Trì Hạ trong đầu đang nghĩ đến lắc chân, hai người mỗi người nghĩ một chuyện.

“Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?” Cánh tay chống lên ngực anh, cô không phối hợp.

“Nói cai gì?” Lạc Dịch Bắc phản xạ có điều kiện nghĩ đến chuyện hiểu lầm, lại nghĩ không phải đã nói rõ ràng sao? Còn có cái gì chưa nói?

“Thật không có?” Phương Trì Hạ hơi thất vọng.

“Không, chúng ta làm chuyện chính sự trước.” Lạc Dịch Bắc cúi người hôn lên trán cô, tiếp tục lôi kéo quần áo.

“Từ xa trở về như vậy, không có chuẩn bị quà tặng cho em sao?” Phương Trì Hạ trực tiếp nói ra quà tặng.

Nhưng mà tâm tư của Lạc Dịch Bắc hiện tại không nghĩ đến việc này.

“Không có.” KHông chút suy nghĩ, anh trực tiếp phủ nhận.

Phương Trì Hạ biểu tình trên mặt cứng lại.

KHông có?

Cái dây xích kia…không phải chuẩn bị cho cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.