Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 265: Chương 265: Dung Hi, Tôi Định Đoạt




Lúc đầu Tô Thụy không thể lý giải được hành vi của Phí Tư Nặc.

Rõ ràng tối hôm qua còn giúp đỡ Phương Trì Hạ như vậy, bây giờ không có lý do gì làm khó dễ cô mới đúng.

Không chút biến sắc nhìn anh, Tô Thụy suy nghĩ sâu xa một hời, ngờ vực nhíu nhíu lông mày.

Anh trì hoãn không chịu ký kết, không phải muốn mượn cơ hội lần này, tiếp xúc nhiều với Phương Trì Hạ một chút đó chứ?

Tô Thụy hiểu rõ ra, nhưng không vạch trần.

Nếu như Phí Tư Nặc thật sự có tâm lý này, đối với mình mà nói là chuyện tốt.

Vừa vặn, cô cũng không muốn ký hợp đồng.

Thái độ của Phí Tư Nặc rất rõ ràng, Tô Thụy có thể công khai làm việc.

Chỉ cần Phí Tư Nặc không nhúng tay vào, cô muốn làm khó dễ như nào là chuyện của cô.

“Thế nào? Dung Hi không có trách nhiệm như vậy sao? Chuyện ký kết lớn như vậy, tùy tiện gọi một người đến là xong?” Ánh mắt quét qua người Phương Trì Hạ, Tô Thụy vòng hai tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo đắc ý.

Phương Trì Hạ cau mày.

Đây là cố ý làm khó dễ?

Từ lần đầu tiên Phương Trì Hạ nhìn thấy cô ta liền đoán được nhiệm vụ lần này của mình không sẽ thuận lợi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô ta, cô bình tĩnh ổn định ứng phó, “Thật không tiện, chuyện ký kết lần này, vẫn là do tôi quyết định!”

Cô nói chuyện không sắc bén như Tô Thụy, thậm chí còn không có sức uy hiếp, mềm mềm nhẹ nhẹ, thế nhưng khẩu khí lại vô hình tỏa ra một luồng quyết đoán, mang theo chút ngạo nghễ, lại không để người khác thấy rõ.

Tất cả, cô bắt bí rất khéo, chèn ép đối phương trong vô hình.

Những lời vừa rồi của Tô Thụy thật ra cũng chỉ là lời vô ích, Phương Trì Hạ làm sao có thể là tùy tiện gọi tới được?

Lạc Dịch Bắc đã chính miệng thừa nhận quan hệ của hai người!

Người phụ nữ được Lạc Dịch Bắc tán thành, hơn nữa hai người đã kết hôn, thân phận của Phương Trì Hạ, chính là Thiếu phu nhân của nhà họ Lạc!

Thiếu phu nhân chính quy của nhà họ Lạc tự mình đứng ra, làm sao có thể là tùy tiện gọi tới?Thật ra Tô Thụy rất rõ ràng lần này Phương Trì Hạ đến, Dung Hi cũng không phải là tùy ý sắp xếp, thế nhưng chính là nuốt không trôi cơn giận này.

“Chúng tôi chỉ đồng ý đàm phán với Dịch Bắc, nếu như anh ấy không xuất hiện, vậy lần hiệp ước này chấm dứt ở đây đi!” Ném văn kiện qua bên cạnh, Tô Thụy làm giá như tiểu thư.

Phương Trì Hạ cũng không chờ mong sẽ dễ nói chuyện với cô ta, chỉ có thể chuyển ánh mắt cầu viện về phía Phí Tư Nặc.

Phí Tư Nặc lúng túng nhún vai một cái, dáng vẻ bất lực.

Phương Trì Hạ xoa xoa trán, nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng lên rời đi.

Sau đó cô lái xe trực tiếp về công ty.

Đến nơi, Lạc Dịch Bắc vừa vặn ở văn phòng.

Anh đang thay quần áo, dường như là sắp dự một cuộc họp nào đó, quần áo trong mặc lúc sáng đã cởi ra, trên người khoác một cái mới.

Anh mặc cái này vừa vặn là Phương Trì Hạ đưa cho anh, màu trắng, sau khi mặc ở trên người anh liền anh khí đến khiến người ta không nỡ dời mắt, cao quý lại tao nhã.

“Về rồi sao.” Nhìn thấy cô, anh liếc mắt lười nhác lên tiếng chào hỏi cô.

“Em thất bại, không ký được hợp đồng.” Phương Trì Hạ vừa nghĩ tới Tô Thụy, trong lòng hơi buồn bực.

Dáng vẻ Lạc Dịch Bắc giống như cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, ra hiệu cho cô, “Giúp anh!”

Anh đang cài cúc quần áo trong, cài được một nửa.

Anh dường như rất thích để Phương Trì Hạ làm chuyện như vậy, khẩu khí cực kì tự nhiên.

Phương Trì Hạ vài bước đi tới, cúi thấp đầu, đầu ngón tay đẹp đẽ giúp anh cài từng cái cúc áo, cô nói, “Người hoàng gia bảo anh tự mình đến.”

“Tô Thụy?” Lạc Dịch Bắc rất thuận miệng hỏi.

“Anh biết?” Phương Trì Hạ dừng tay lại, mặt ngẩng phắt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.