Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 31: Chương 31: Ngồi tù




Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Lúc này cô mới phát hiện mình quan tâm đến anh ít ỏi thế nào, cô hoàn toàn không biết anh đang ở nơi nào? Làm công việc gì?

Đi về phòng lấy ra lon tiền dư mà Trịnh Thâm đưa, lấy tất cả tiền bên trong ra, rồi lấy tiền trong túi ra, đếm, nhét hết tất cả vào trong túi, cô muốn đi tìm anh, không thể chờ đợi thêm nữa.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Miêu Miêu nhanh chóng chạy đến.

“Anh!” Mở cửa, nét mặt vui mừng.

Rồi sau khi thấy rõ người bên ngoài, trái tim chợt chìm xuống rất thấp.

Ba người cảnh sát...

Trịnh Thâm không có tin tức trong một ngày, mà cảnh sát đã tìm đến cửa, bất luận ở phương diện nào, đều sẽ không phải là chuyện gì tốt.

Diệp Gia Thịnh sửng sốt một chút, cô bé này trông rất khá, mềm mại dịu dàng, cơ thể mượt mà, mắt to sóng nước.

Cô vui mừng nhào đến, trong mắt sáng trong, ánh mắt như vậy làm lòng người khẽ động.

Nhưng sau khi cô phát hiện mình không phải là người cô đang chờ mong, trong mắt tỏ vẻ thất vọng không sót một chút gì.

Diệp Gia Thịnh lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: “Xin chào, xin hỏi đây có phải là nhà của Trịnh Thâm không?”

Miêu Miêu cắn chặt môi dưới gật đầu: “Đúng... Chuyện gì?”

Giọng nói run rẩy hai phần, hiển nhiên vì hơi sợ.

“Không có gì, chẳng qua chỉ điều tra một chút, khuya ngày hôm trước và sáng ngày hôm qua Trịnh Thâm ở đâu?”

Lý trí quay về, Miêu Miêu thở ra một hơi, cố gắng trấn định: “Khuya ngày hôm trước ở nhà, hàng xóm lầu dưới có thể làm chứng. Sáng ngày hôm qua ở trước cổng Nhị Trung, cũng được ghi hình lại.”

“Anh ta ở trường học làm cái gì?”

Miêu Miêu cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi thi tốt nghiệp trung học, anh ấy chờ tôi thi xong.”

Diệp Gia Thịnh không dám hỏi, dáng vẻ này của cô làm người ta không biết nói gì, dường như chỉ một vấn đề thôi cũng sẽ thương tổn đến cô.

“Trịnh Thâm ở đâu?” Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu.

Diệp Gia Thịnh sửng sốt, rồi sau đó nói: “Không thể trả lời.”

Làm xong hồ sơ, Miêu Miêu nhón chân, hỏi: “Tại sao tìm anh ấy? Có tin tức gì của anh ấy không?”

“Thật xin lỗi, đây là cơ mật.”

Thấy cô khổ sở cúi đầu, nhịn không được, nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ trở về trong hai ngày này.”

Tâm trạng Miêu Miêu cũng không tốt hơn, không rõ tình hình của Trịnh Thâm, bây giờ cô không thể yên lòng.

Cuộn lại trên ghế sa lon chờ anh, lời của cảnh sát cô vẫn tin tưởng.

Đến xế chiều, ánh mắt từ từ khép lại, rồi nằm ngủ trên ghế sa lon.

Trịnh Thâm về đến nhà đã thấy cô bé trong lòng anh đang cuộn lại ở trên ghế sa lon, cau mày, nghiễm nhiên ngủ không yên.

Tiếng đóng cửa làm cô thức giấc, lập tức nhảy xuống, ngây ngốc nhìn anh.

“Thật xin lỗi...” Trịnh Thâm nói xin lỗi, do anh thất tín trước.

Hốc mắt Miêu Miêu hơi xót, cuối cùng tất cả ngôn ngữ đã hóa thành mấy hàng nước mắt, cứ thế nhìn anh.

Trong lòng Trịnh Thâm quýnh lên, vội vàng bước đến.

“Miêu Miêu, Miêu Miêu, đừng khóc, đánh anh đi, mắng anh đi.”

Cô đánh anh mắng anh, thì sẽ không có hai hàng nước mắt khổ sở này, bây giờ anh đau lòng chết đi được, hệt như bị đao khoét, làm anh đau đớn.

“Miêu Miêu, bé ngoan, đừng khóc.” Lau nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt đau lòng.

Miêu Miêu khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, ánh mắt hơi sưng đỏ nhìn anh.

“Anh nói cho em biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì được không?”

Trịnh Thâm bất đắc dĩ gật đầu, cau mày.

Vốn ông chủ Trịnh Thâm xảy ra chuyện, khuya ngày hôm trước ở nightclub đã xảy ra chuyện đánh đập, huyên náo rất lớn.

Anh vốn nghĩ Ngưu Đồ có thể giải quyết, nên cứ tiếp tục trông chừng Miêu Miêu thi tốt nghiệp trung học.

Nhưng chiều hôm qua nightclub đột nhiên bị niêm phong, Ngưu Đồ bị bắt, vì nguồn tiền của ông ta có lai lịch không rõ.

Nightclub lại bị lục soát có chứa chấp số lượng lớn hàng cấm, cảnh sát hoài nghi ông ta đang tổ chức buôn bán phạm pháp ở nightclub, rồi sau đó rửa tiền thông qua bất động sản.

Người phụ nữ của Ngưu Đồ đã mất tích vào đêm xảy ra vụ việc, chuyện thứ nhất Trịnh Thâm phải làm là đi tìm cô ta.

Máy giám sát bị phá hỏng, nhưng anh và cảnh sát vẫn theo dấu vết phát hiện người phụ nữ kia lao cả người và xe xuống sông, anh lập tức nhảy xuống tìm người.

Vì thế lúc đó mới bỏ lỡ điện thoại của Miêu Miêu.

Sau đó thật vất vả mới tìm được người, đưa đi bệnh viện cấp cứu, lúc ấy điện thoại di động đã không còn pin.

Một đám người trong nightclub như rắn mất đầu, Trịnh Thâm vừa trấn an bọn họ vừa nghĩ cách cứu Ngưu Đồ.

Sáng sớm hôm nay tất cả lại bị dẫn đến đồn cảnh sát, thời gian Trịnh Thâm gia nhập nightclub không lâu, hai ngày nay lại có chứng cứ vắng mặt.

Tạm thời được thả ra.

Miêu Miêu đau lòng nhìn anh, hai ngày nay Trịnh Thâm đã trải qua quá nhiều việc, cô chẳng giúp được gì cả...

“Anh làm việc ở nightclub sao?”

“Ừ... bảo vệ.” Vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn nói:

“Thật xin lỗi, anh thất tín.”

Mím môi thật chặt, lắc đầu: “Em biết anh vì có chuyện nên mới thất tín.”

Trịnh Thâm nhìn cô, đau lòng không chịu được.

“Sau đó thì sao? Các anh tính làm gì tiếp?” Cô hiểu anh, không thể không làm.

Quả nhiên, hàm răng Trịnh Thâm cắn chặt: “Anh phải cứu ông ấy, Ngưu Đồ có ân với anh.”

Miêu Miêu không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Trịnh Thâm xoa đầu cô: “Mệt rồi à, mau đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Đợi cô rửa mặt xong, nằm trên giường không bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa.

Ánh mắt chợt mở ra, Trịnh Thâm lại đi ra ngoài rồi.

...

Cứu chữa thật lâu cuối cùng tính mạng người phụ nữ kia mới thoát khỏi nguy hiểm, ở bên kia Trịnh Thâm tìm chứng cứ ở nightclub, vừa nghe thấy cô ta tỉnh, lập tức chạy đến.

“Cậu đã cứu tôi?” Không đoán được bao nhiêu tuổi, nhìn Trịnh Thâm.

Trịnh Thâm không lên tiếng, nhóm Diệp Gia Thịnh cũng ở bên cạnh, nhân chứng tỉnh trước hết phải trả lời cảnh sát.

“Xin hỏi tại sao bà lao xuống sông?”

Người phụ nữ nọ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng không biết, khuya ngày hôm trước tôi đi tìm Ngưu Đồ, sau đó ngủ một giấc, buổi chiều ra ngoài, ngồi lên xe rồi đột nhiên chẳng biết gì nữa.”

Chân mày Diệp Gia Thịnh và Trịnh Thâm đồng thời nhíu lại, cô ta và Ngưu Đồ ngủ một giấc, rồi sau đó không biết gì hết, nói cách khác, cô ta hoàn toàn không biết Ngưu Đồ thế nào? Cũng không biết số lượng lớn hàng cấm của Ngưu Đồ từ đâu đến.

Cảnh sát lại hỏi thêm vài câu, xác định cô ta không biết gì cả, để lại điện thoại cho cô ta rồi rời đi.

Trịnh Thâm quay đầu lại liếc nhìn, vẻ mặt nghi ngờ.

Lại qua mấy ngày, cảnh sát bắt được vài kẻ hít ma túy ở nightclub khác, lại bị bọn họ cung khai đã mua ở chỗ Ngưu Đồ.

Tình huống Ngưu Đồ vô cùng không tốt.

Mọi người ở nightclub, bao gồm cả Trịnh Thâm, cũng bị cảnh sát theo dõi.

Chờ Ngưu Đồ bên kia thú nhận.

“Tôi có thể gặp Ngưu Đồ không?” Hít mạnh một hơi thuốc, nhìn về phía Diệp Gia Thịnh.

Đối phương nhíu mày, nói: “Có thể, tôi dẫn cậu đi.”

Vụ án lần này nghi vấn nặng nề, anh theo dõi Ngưu Đồ ở thành phố W lâu như vậy, trước kia mặc dù đường đi ông ta không chính cống, nhưng cũng không làm mấy chuyện dính tay như vậy. Trịnh Thâm này anh cảm thấy quá quỷ quái, dẫn anh ta đi thử, xem anh ta hỏi cái gì.

Ngưu Đồ mang nét mặt tang thương, râu ria xồm xàm, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trịnh Thâm chỉ hỏi một câu: “Ông bị oan đúng chứ?”

Ngưu Đồ cắn răng: “Lão Ngưu tôi chưa bao giờ chạm đến loại chuyện bẩn thỉu này!”

“Được.” Trịnh Thâm đứng lên, xoay người rời đi.

Nếu ông ấy bị oan, thì anh phải cứu ông ấy.

Ngưu Đồ có ân với anh, tín nhiệm anh, nửa năm nay ở thành phố W, không có Ngưu Đồ tín nhiệm, anh và Miêu Miêu không thể sống tốt thế này.

...

Cả ngày Trịnh Thâm đi sớm về trễ, mặc dù Miêu Miêu lo lắng, nhưng không ngăn cản anh.

Anh là người hiểu chuyện, làm việc có quy tắc, chỉ cần không làm chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương, Miêu Miêu sẽ không ngăn cản anh.

Ngược lại Trịnh Thâm vô cùng áy náy, đầu tiên do anh thất tín trước, vốn nói hay lắm tốt nghiệp sẽ dẫn cô đi chơi, hiện giờ lại làm chậm trễ mọi việc, thậm chí thời gian ở nhà cũng ít.

Ngưu Đồ bên kia qua một thời gian ngắn sẽ phải ra toà thẩm vấn, chuyện quá khẩn cấp, Trịnh Thâm đã không ngủ mấy đêm rồi.

Hôm nay anh tiếp tục đứng cách nightclub không xa, trong đầu ra sức xoay chuyển.

Lâm Phóng thở dài, nói: “Mẹ nó làm sao tìm được chứng cứ đây, rõ ràng bị người ác độc tính toán, không có máy giám sát, máy giám sát xung quanh cũng không có!”

“Ở thành phố W Ngưu Đồ đắc tội không ít người, Hắc Tử lần trước đã chôn xuống một tai họa ngầm rất lớn.”

“Không phải Hắc Tử đi vào sao?”

Ánh mắt Trịnh Thâm nheo lại, nói:

“Cùng người liên quan đến lợi ích của gã mà, tôi cảm thấy bọn họ không chỉ nhằm vào Ngưu Đồ, có thể phía sau sẽ nhằm vào tôi.”

“Ngưu Đồ bị định tội, phía sau có chứng cứ, tất cả anh em đều phải ngồi tù.”

“Khốn!” Lâm Phóng nói tục: “Vốn nghĩ rằng người phụ nữ kia biết chút gì đó, kết quả hỏi gì cũng không biết, thật sự rất...”

Trịnh Thâm đột nhiên kiên định: “Lâm Phóng, gọi đám anh em, chúng ta phải vớt chiếc xe dưới nước lên!”

“Sao thế?” Sững người.

Trịnh Thâm không lên tiếng.

Đoàn người tốn nửa ngày, còn dùng đến cần cẩu mới có thể vớt chiếc xe Audi màu đen lên.

Dừng ở ven đường, Diệp Gia Thịnh cũng đến, anh là cảnh sát chịu trách nhiệm, có dấu vết gì đều sẽ không bỏ qua.

“Cái này có gì đó không đúng?”

“Người này đập ngất Tưởng Xuyến rồi ngồi vào xe thế nào? Xe này hoàn toàn không bị tổn hao gì, chỉ có kính xe bị đập vỡ lúc tôi cứu người ra, rồi sau đó sao nó lại lao xuống sông?” Trịnh Thâm kéo các cánh cửa, từ phanh xe đến bên trong xe.

Diệp Gia Thịnh sửng sốt một chút: “Thật ra tên bắt cóc đã trốn ở trong xe?”

“Tại sao gã đó lại muốn trốn trong xe để giết Tưởng Xuyến? Cô ta biết cái gì?”

Ánh mắt chắc chắn, nói: “Hoặc có thể nào, người đó và Tưởng Xuyến cùng lên xe, hoặc Tưởng Xuyến cho gã đó lên xe hay không.”

Ở cửa nightclub nếu thật sự có người đòi lên xe, Tưởng Xuyến sẽ không thể nào không kêu la không giãy giụa.

Lâm Phóng cau mày: “Quan hệ giữa Tưởng Xuyến và Ngưu Đồ tốt như vậy, cô ta không thể nào đột nhiên hại ông ấy đâu nhỉ?”

“Tôi không nói cô ta hại Ngưu Đồ, tôi đang nói cô ta có thể biết gì đó nhưng lại không nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.