Ông Bố Thiếu Soái

Chương 410: Chương 410: Tôi không muốn làm lớn chuyện!” 




Mã Bảo Quốc thở dài một hơi: “Anh Hạng, một nhà sáu người trong Khuyết Phong Thảo Đường, đều là những người có y thuật tinh thâm, nếu anh có thể mời họ về phòng khám Hoa Thị làm việc, sau đó tuyển thêm mấy người phụ tá, dựa vào danh tiếng của anh và nhà Hoàng Phủ, tôi tin, không đến một tháng, nhất định sẽ trở thành phòng khám Đông y nổi tiếng nhất thành phố Bất Dạ!”

“Có điều, mặc dù tôi cùng với ông ta kết giao mấy chục năm, nhưng cũng không có khả năng thuyết phục được ông ta, chỉ có thể giới thiệu giúp anh, đến lúc đó có thể mời được ông ta đến làm việc hay không, thì phải xem bản lĩnh của anh Hạng rồi!”

“Hội trưởng Mã giúp được như vậy, Hạng Tư Thành đã vô cùng cảm kích, ông yên tâm, những người làm nghề y có tấm lòng nhân ái, lương y như vậy, trên đời này có rất ít, Tư Thành hiểu được, đương nhiên sẽ không để bọn họ bần hàn như vậy”.

“Cho dù có được phú quý, cũng có thể cùng nhau đạt được”.

“Ha ha, được lắm! Tôi không có nhìn nhầm người!”

“Phòng khám hôm nay không mở được rồi, đợi khi nào phòng khám Hoa Thị được mở cửa, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh Hạng một phần lễ hậu!”

Hạng Tư Thành để một tay ra sau lưng, nhìn tấm biển phòng khám Hoa Thị dưới ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khí thế: “Lần sau mở cửa, hai chữ Hoa Thị, sẽ trở thành dĩ vãng!”

Nhà họ Chu, trong căn phòng không phải ai đều có thể tự ý đi vào được.

Bốp!

Một Chu Tử Tu kiêu ngạo, người thừa kế nhà họ Chu dòng dõi hoàng triều của thành phố Bất Dạ, bị tát ngã trên mặt đất, sau đó nhanh chóng bò dậy, cúi thấp đầu, thậm chí không dám chạm vào gò má bị sưng, khom lưng quỳ gối, giống như người làm.

“Đồ vô dụng! Không phải cậu nói, sẽ không có sai sót gì sao?!”

“Xin lỗi, là tôi tính sai, đánh giá thấp năng lực của Hạng Tư Thành!”

“Cậu có biết việc đánh giá thấp của cậu, khiến rất nhiều việc của tôi sau này sẽ khó giải quyết không?”

Người ngồi ở ghế sô pha phía trước, mặc dù nhìn không rõ diện mạo, nhưng dựa vào đường nét lờ mờ có thể nhìn ra, người này không nhiều tuổi, nếu người khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, ở thành phố Bất Dạ, người đàn ông trẻ tuổi đó vậy mà có thể khiến cho đường đường là cậu chủ nhà họ Chu đối đãi như vậy?

Thân thể Chu Tử Tu bất giác run lên, đầu càng cúi thấp hơn, giọng nói, cũng có chút run rẩy: “Chủ nhân, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo, lần này nhất định sẽ không xảy ra sai sót!”

“Nhớ lấy! Tôi không muốn làm lớn chuyện!”

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, giải quyết cho xong tên đó, thời gian của tôi có hạn, sự nhẫn nại, cũng có hạn!”

“Vâng, thưa chủ nhân!”

“Cút!”

Sau khi Chu Tử Tu rời khỏi phòng, một bóng người lớn tuổi chậm rãi bước vào: “Tại sao phải phiền phức như vậy, chỉ là một cô gái mà thôi, đối với chúng ta mà nói, chỉ là vấn đề thời gian”.

“Hừ!”

“Cô gái tên Vân Tịnh Nhã đó bắt thì dễ thôi, nhưng còn Hạng Tư Thành, quả thực có chút phiền phức!”

“Nếu chúng ta hành động quá lớn, tôi sợ mấy con chó kia ngửi được mùi sẽ chạy đến, như thế, sẽ càng thêm phiền phức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.