Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 96: Chương 96: Lẽ nào là hẹn hò?




Nửa tiếng sau Lam Ngọc Anh mới rời khỏi điện Quan Âm.

Cô chẳng cần nhìn khắp bốn chốn mà đã tìm được dáng hình của Hoàng Trường Minh, anh đứng dưới cây hòe cổ thụ ở giữa chùa, cho dù là ở nơi phật pháp thì anh vẫn đứng một mình một phách giữa chốn người, vừa nhìn là không thể rời måt.

Hình như anh đứng ở đó có thể khiến người ta không kìm được muốn tới gần.

Lam Ngọc Anh chậm rãi đi tới, quả nhiên thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh: “Sao lâu thế!” “Ừ, phải quỳ lâu mới thành tâm mà!” Lam Ngọc Anh xoa đầu gối.

Hoàng Trường Minh mấp mé môi như muốn mắng cô ngốc, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Đường xuống núi nhanh hơn nhiều, khi đi đến trước con Land Rover thì Lam Ngọc Anh dừng lại lấy một thứ từ trong túi ra. “Hoàng Trường Minh, cho anh cái này...

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì vươn tay nhận lấy: “Hử?”

Đó là một viên hình tròn phật gỗ trầm hương, trên đó còn treo một tượng phật Quan Âm nhỏ. “Mỗi một đứa trẻ đều có một tấm bùa bình an mà, mẹ anh.” Lam Ngọc Anh ngập ngừng, rồi lại nói tiếp: “Đây là tấm bùa bình an tôi vừa xin cho anh, anh có thể treo nó trước gương của xe để được phù hộ bình an!”

Chẳng trách vừa nãy cô quỳ ở điện Quan Âm lâu như vậy, anh còn tưởng cô xin cái gì.

Hóa ra là cô xin bùa bình an cho anh.

Đây là tình yêu người mẹ của phụ nữ sao? “Cái khỉ gì đây chứ!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh ngượng ngùng. “Nếu anh không thích thì thôi vậy.

Cửa xe mở ra, Lam Ngọc Anh âm thầm theo ngồi vào, khi cô cài dây an toàn vào thì thấy anh buộc dây phật kia dưới gương, sau đó anh động vào tượng Quan Âm nhỏ ở dưới khiến nó bắt đầu lắc lư.

Cô nghiêng đầu nhìn, khỏe miệng không khỏi thầm cong lên.

Trên đường quay về mất khoảng hơn bốn mươi phút, sau ba giờ thì ánh nắng không còn chói gắt mà rất ôn hòa khiến Lam Ngọc Anh buồn ngủ.

Sau khi đỗ xe xong thì cô mơ màng nhìn khắp nơi, họ đang ở hầm đỗ xe.

Lam Ngọc Anh theo Hoàng Trường Minh từ tầng B2 đi lên, khi cửa thang máy mở ra thì đi thẳng đến một rạp chiếu phim, có rất nhiều người đang xếp hàng trước máy bán vé tự động, trên tường dán đầy những poster phim đang chiếu “Ơ, chúng ta?” Cô khó hiểu hỏi.

Hoàng Trường Minh không trả lời cô, anh chỉ nói: “Đợi ở đây, tôi đi mua vé.”

Sau đó Lam Ngọc Anh thấy anh đi tới quầy bán vé, anh vừa lấy tiền ra vừa chỉ vào màn hình, khi anh quay lại thì đã cầm hai tấm vé, một bịch bỏng ngô và hai cốc coca.

Cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô không chắc chắn hỏi: “Chúng ta... đi xem phim à?” “Ừ.” Hoàng Trường Minh lạnh nhạt nói.

Xem phim? Cô và Hoàng

Trường Minh sao?

Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn tấm vé xem phim màu đỏ, cô vẫn còn thấy không thể hiểu nổi.

Cô so tên phim trên tấm vé với tên phim dưới poster rồi hỏi: “Phim tình cảm à?”

Hoàng Trường Minh liếc đôi mắt sâu thẳm đen láy của mình mà bình thản từ tốn nói: “Con gái các em thích xem phim tình cảm sến súa còn gì.” “Ừm.” Lam Ngọc Anh chỉnh mái tóc, cô ngập ngừng bày tỏ: “Thực ra tôi thích xem phim hành động của Mỹ hơn. “ “Em có xem hay không!” Mặt mày Hoàng Trường Minh tối sầm lai. “Tôi xem...” Cô lập tức thỏa hiệp.

Chẳng cần đợi một lúc lâu thì loa phát thanh nhắc người lần lượt vào soát vé xem phim.

Lam Ngọc Anh đi theo Hoàng Trường Minh như cái đuôi, cô phát hiện người đi xem phim này đa số là người yêu, có rất ít người đi một mình hoặc là bạn bè đi cùng, họ đều đang ghé lại gần nhau cười cười, nói nói.

Sau khi ngồi chưa được bao lâu thì ánh đèn tối xuống, màn hình bắt đầu sáng lên.

Bởi vì lúc mua vé hơi muộn nên bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, ngoại trừ tấm màn hình rộng lớn thì ghế ngồi ở dưới chật ních người ngồi.

Khi đến màn thân mật của nam nữ chính thì có rất nhiều cặp người yêu nép lại bên nhau, hoặc người nam ôm người nữ vào lòng, hoặc người nữ dựa vào vai người nam.

Lam Ngọc Anh không kìm được mím môi, cô có hơi mất tự nhiên.

Cô âm thầm liếc Hoàng Trường Minh ngồi ở bên cạnh, ánh sáng từ màn chiếu hắt lên mặt anh lúc tối lúc sáng, nhưng lại không che giấu được sự cương nghị toát lên từ gò má của anh, đôi mắt sâu hun hút chuyên chú nhìn về phía trước như đang tập trung xem phim vậy.

Lam Ngọc Anh lại âm thầm thu tầm nhìn về.

Bỗng cái để tay ở giữa hai ghế bị người nhấc lên, sau đó tay của cô được một bàn tay chắc nịch nắm lấy. “Ấy?” Cô kinh ngac nhìn sang.

Hoàng Trường Minh liếc cô, đôi môi lười nhác hé mở: “Không phải em nhìn tôi vì muốn tôi nắm tay em sao?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh ngại ngùng.

Cô đỏ bừng mặt muốn hất tay anh ra nhưng lại bị mười ngón tay anh siết chặt lại. “Tập trung xem đi!”

Phim tình cảm dài một trăm linh mấy phút cuối cùng đã hạ màn, khi ra về ánh đèn cũng sáng trở lại, có rất nhiều cặp người yêu lục tục đứng dậy đi ra cửa. Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh cũng là một trong số họ. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cô không khỏi cúi đầu, cho đến khi đứng dậy rời đi thì tay của Hoàng Trường Minh vẫn chưa thả ra.

Ra khỏi cửa phòng chiếu phim thì Hoàng Trường Minh hỏi cô: “Có đói không?” “Có hơi đói..” Lam Ngọc Anh thành thật đáp. “Ăn ở ngoài rồi hắn về nhà. “Um.”

Hoàng Trường Minh nhìn biển chỉ dẫn treo trên thang cuốn ở trung tâm thương mại, rồi dẫn cô xuống một tầng.

Một tay Lam Ngọc Anh được anh nằm lấy, một tay cô đút trong túi, bên trong còn có đuôi vé xem phim vừa xem xong.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt dồn lên gò má góc mặt nghiêng của anh.

Anh đã đi lên chùa dâng hương với cô, đưa cô đi xem phim và đi ăn...

Lẽ nào... là hẹn hò ư?

Tim Lam Ngọc Anh co lại, sau đó đập rộn ràng.

Khi con Land Rover dừng lại ở tiểu khu xa hoa thì màn đêm đã buông xuống.

Hoàng Trường Minh vào đi tắm trước, còn Lam Ngọc Anh vẫn nhìn chăm chăm vé xem phim và ngẩn người, khi điện thoại vang lên thì cô bị giật mình.

Trên màn hình hiển thị số lạ, cô nhíu mày bắt máy nghe, bên đó truyền tới giọng nữ: “Ngọc Anh, tớ quay về rồi đây!” “Cá nhỏ ư?” Lam Ngọc Anh bỗng vừa vui vẻ vừa bất ngờ. “Đúng thế! Tớ vừa xuống máy bay, tớ ngồi máy bay mà chân sắp sưng lên cả rồi!” “Cậu ở đâu đấy? Tớ đi đón cậu!”

Giọng nói của Trương Tiểu Du ở đầu dây bên kia vẫn vui vẻ như cũ: “Không cần đầu, cậu gửi địa chỉ nhà cậu cho tớ, tớ xuống sân bay rồi trực tiếp gọi xe đi thẳng đến là được!” “Được!” Lam Ngọc Anh vội đáp.

Sau khi cúp điện thoại thì cô gửi địa chỉ cho cô bạn, sau đó quay đầu thì giật hết cả mình.

Hoàng Trường Minh im lặng đứng ngay đằng sau lưng cô, anh nheo đôi mắt sâu hun hút của mình và đem theo sự nguy hiểm hỏi: “Gọi điện với ai đấy? Lại là Nguyễn Phong à?”

Anh vừa tắm xong ra ngoài thì thấy cô đang ngồi gọi điện thoại, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. “Không phải!”

Lam Ngọc Anh liên tục lắc đầu, cô giải thích: “Là bạn thân của tôi, bạn cùng phòng đại học. “Con gái à?” Hoắc Trưởng Uyên nghe rồi hỏi ngược lại. “... Lam Ngọc Anh cạn lời, bạn thân và bạn cùng phòng lẽ nào là con trai được à?

Hình như Hoàng Trường Minh đã xác định được giới tính của đối phương nên sắc mặt anh không còn khó coi nữa, anh buộc lại dây áo tắm thành nút.

Lam Ngọc Anh nhìn bộ ngực săn chắc rồi nhớ đến địa chỉ mình vừa gửi đi thì bỗng thấy khó xử, cô cắn môi dè dặt hỏi: “Ừm, tối nay tôi có thể xin nghỉ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.