Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 59: Chương 59: Bộ mặt giả tạo (3)




Đi qua phòng ăn thì thấy bên trong đã trống không, các phục vụ đang quét dọn vệ sinh. Trên sân vườn vẫn còn náo nhiệt, từng nhóm người, tụm năm tụm ba, ngồi tại bàn uống rượu, dựa vào lan can ngắm cảnh tán gẫu, một số còn đi dạo bên bờ hồ.

Trình Trí Viễn ngồi ở sát cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, bước nhanh đi tới đón cô, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy nháy mắt nhướng mày, dẫn Nhan Hiểu Thần đến bên cạnh Trình Trí Viễn, “Có người đến nhận rồi, chúng tôi rút lui đây.”

Nhìn thấy Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy đều đã đi, Nhan Hiểu Thần im lặng một chút mới hỏi: “Ba mẹ, họ hàng đi đâu hết rồi?”

Nghe được cô gọi hai tiếng “Ba mẹ”, không còn là “Ba mẹ của anh” như trước nữa, Trình Trí Viễn nhịn không được mỉm cười, “Có người về phòng nghỉ ngơi, có người đi đánh mạt chược.”

Nhan Hiểu Thần nghe thấy chơi mạt chược, lập tức khẩn trương, “Mẹ em…”

“Anh đã nói qua với các dì rồi, các dì ấy sẽ trông chừng mẹ, không để mẹ chơi đâu, lúc này mấy chị em đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, vừa rồi anh đi lên lặng lẽ quan sát, thấy ba người đều đang lau nước mắt, nên không dám quấy rầy.”

Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng thở ra, “Mẹ em cùng các dì đã nhiều năm không gặp rồi, nhất định có nhiều điều muốn nói, cảm ơn anh!” Cô nghĩ đây chỉ là hôn lễ hình thức, thật ra vẫn còn có ý phản đối, nhưng nếu không có ngày hôm nay, mẹ căn bản không có cơ hội cùng các chị em gặp mặt. Chỉ vì điều ấy thôi, rất đáng để tổ chức bữa tiệc mừng này, may mắn sao Trình Trí Viễn vẫn kiên trì muốn tổ chức.

“Anh nói rồi, không cần nói cảm ơn anh, là anh thích làm, nên có thể làm.”

Hai người vừa mới bước ra sân vườn, lập tức có người vỗ tay, “Lão Trình rốt cuộc cũng chịu cho chúng ta gặp cô dâu rồi!”

Nhan Hiểu Thần biết những vị khách còn lại đều là bạn thân của Trình Trí Viễn, vội vàng biểu hiện nét mặt tươi cười. Trình Trí Viễn kéo tay của Nhan Hiểu Thần, giới thiệu từng người cho cô biết, đa số Nhan Hiểu Thần chưa từng gặp mặt, chỉ có thể cười nói chào hỏi.

“Chương Tuyên.”

Nhan Hiểu Thần bắt tay, “Chào anh.”

“Lục Lệ Thành.”

Nhan Hiểu Thần do dự vươn tay, cảm thấy đã nghe cái tên này ở đâu rồi, người nhìn qua cũng có chút quen mặt, cô nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra, kinh ngạc nói: “Elliott Lục! Ngài, ngài…Sao lại ở đây?” Tay của cô vốn đang vươn ra định bắt tay đối phương, đột nhiên lại chuyển sang kéo cánh tay của Trình Trí Viễn, kích động nói với anh ta: “Anh ấy là Elliott Lục, Tổng giám đốc MG ở Trung Quốc, em đã thấy ảnh chụp của anh ấy!”

Mọi người xung quanh cười ồ lên, Trình Trí Viễn vô lực vỗ trán, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng phản ứng kịp, vừa rồi Trình Trí Viễn đã giới thiệu cho cô, làm sao lại không biết? Cô lúng túng đỏ mặt, vội vàng sửa lỗi, nói với Lục Lệ Thành: “Lúc tôi học đại học có đến MG ở Thượng Hải làm thực tập sinh, khi lần đầu tiên đến công ty đã nhìn thấy ảnh và tư liệu của anh, vừa rồi cảm giác như đột nhiên gặp được ông chủ, nhất thời kích động, nên vô lễ, thật ngại quá.”

Lục Lệ Thành khẽ cười nói: “Không sao cả, chúc mừng em và Trí Viễn!”

Kiều Vũ vỗ vai của Trình Trí Viễn, vui sướng khi thấy kẻ gặp họa nói: “Cả hai đều là ông chủ, nhưng lại bị đối xử cách nhau một trời một vực! Tên Tiểu Viễn này, anh so ra không bằng rồi!” Anh ta vẫy tay gọi hai người thợ chụp hình đến, túm lấy vai của Lục Lệ Thành, nhỏ giọng, nói một cách khó ưa: “Lục ca, hân hạnh cùng cô dâu chụp chung một tấm ảnh nhé!”

Lục Lệ Thành đẩy “móng vuốt” của Kiều Vũ ra, thản nhiên nói: “Xem ra, hôn lễ của cậu không định mời nhóm chúng ta tham gia rồi.”

Kiều Vũ kinh ngạc, không kịp phản ứng ý tứ của Lục Lệ Thành, Trình Trí Viễn cười nói: “Kiều đại gia, cậu còn chưa kết hôn đâu, đừng chọc nghẹo mọi người nữa, kiềm chế chút đi!”

Kiều Vũ lúc này mới hiểu ra bọn họ muốn cảnh cáo anh ta là đùa hơi quá rồi, đợi đến hôn lễ của anh ta mọi người cũng sẽ “cố gắng” mạnh tay. Kiều Vũ cợt nhả nói: “Sáng nay có rượu thì sáng nay say, chuyện ngày mai để ngày mai lo!” Vừa đúng lúc thợ chụp hình đến, Kiều Vũ lôi kéo Lục Lệ Thành, đứng bên cạnh Nhan Hiểu Thần, ba người cùng nhau chụp hai tấm ảnh. Kiều Vũ ngoắc ngoắc tay với Trình Trí Viễn, “Đến đây, hai ông chủ các anh cùng chụp với cô dâu một tấm đi.”

Anh ta còn kiên quyết muốn Nhan Hiểu Thần đứng ở giữa, Lục Lệ Thành và Trình Trí Viễn một phải một trái đứng ở hai bên.

Chụp xong, Kiều Vũ cười với thợ chụp ảnh: “Ok! Cám ơn!”

Thợ chụp ảnh đang muốn rời khỏi thì có người đột nhiên nói: “Có thể để tôi cùng Hiểu Thần, Lục tổng chụp chung một tấm ảnh không?”

Thợ chụp ảnh lễ phép nói: “Được ạ.” Công ty tổ chức hôn lễ thuê anh ta chính là muốn anh ta phục vụ chụp ảnh.

Nhan Hiểu Thần nhìn đến bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thẩm Hầu của Ngô Thiến Thiến, nụ cười có chút gượng gạo, cô nghĩ bọn họ đã ra về, không ngờ vẫn còn ở lại.

Ngô Thiến Thiến đi đến bên cạnh Lục Lệ Thành, vươn tay ra, cười nói: “Tôi tên Ngô Thiến Thiến, từng là nhân viên của MG ở Thượng Hải, đáng tiếc, thử việc còn chưa xong, liền bị sa thải. Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao, bây giờ thì hiểu rồi…” Cô ta liếc nhìn Trình Trí Viễn và Kiều Vũ, ánh mắt lại quay về nhìn Lục Lệ Thành, “Tôi từng cho rằng văn hóa của MG là tạo cơ hội cạnh tranh công bằng cho mọi người.” Lục Lệ Thành thản nhiên nói: “Nhưng MG cũng chú trọng trung thành và chính trực.” Anh ta không bắt tay với Ngô Thiến Thiến, cũng không chụp ảnh, quay ra nói với Trình Trí Viễn và Kiều Vũ: “Các cậu cứ nói chuyện, tôi đi hút điếu thuốc.” Anh ta đi xuống các bậc thang, châm điếu thuốc, đi đến bên hồ hút thuốc.

Mặt của Ngô Thiến Thiến đỏ bừng, tay vẫn còn giơ ra ở khoảng không, nhưng vẫn kiên quyết không rút tay về, cô ta đi vài bước, đến bên bàn cầm ly rượu, nốc cạn, liền giống như vươn tay ra, chính là vì đi lấy rượu.

Thợ chụp hình thấy không khí có vẻ không ổn, muốn rời khỏi. Thẩm Hầu ngăn lại, “Phiền anh chụp cho tôi và cô dâu một tấm ảnh.” Hắn còn cố ý nói đùa với Trình Trí Viễn: “Chụp ảnh cùng cô dâu, chú rể tốt chắc sẽ không ăn dấm chua để ý chứ?” Làm cho mọi người ở trong sân vườn cười rộ lên.

Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Thẩm Hầu mặc một bộ đồ tây màu đen, khẽ cười đi về phía mình, bốn phía lụa trắng phất phơ, hoa tươi nở rộ, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào của rượu sâm banh cùng hoa cỏ, cô mặc áo cưới trắng tinh, khẩn trương chờ hắn. Trong tâm trạng hoảng hốt, giống như hôn lễ mà cô đã tưởng tượng, chỉ cần hắn nắm tay cô, sóng vai đứng cùng một chỗ, liền có thể trăm năm hạnh phúc, thiên trường địa cửu.

Thẩm Hầu đứng bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe: “Hôn lễ hôm nay rất đẹp, rất giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng theo như anh tưởng tượng, chú rể kia phải là anh.”

Lòng bàn tay của Nhan Hiểu Thần đổ mồ hôi, muốn chạy trốn, nhưng xung quanh đều là bạn bè của Trình Trí Viễn, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, cô chỉ có thể đứng cứng ngắc.

Thẩm Hầu thấp giọng nói: “Nếu kẻ như em đều được hạnh phúc, vậy người chân tình thật sự sẽ phải làm sao? Anh chân thành chúc em không được vui vẻ, không được hạnh phúc! Sớm ngày ly hôn!”

Thợ chụp ảnh nói: “Nhìn đây nào!”

Nhan Hiểu Thần nhìn máy ảnh mỉm cười, Thẩm Hầu liếc nhìn chòng chọc cô, rồi cũng quay ra nhìn máy ảnh mỉm cười

Thợ chụp anh mang máy ảnh đến, vì bọn họ chụp một tấm, nhưng lại cảm thấy hai người nhìn có vẻ rất thoải mái vui vẻ, lại không nghĩ ra cảm giác có chút kỳ lạ, anh ta còn muốn điều chỉnh lại tư thế của họ, định chụp lại tấm ảnh khác. Trình Trí Viễn đi tới, ôm chặt vai của Nhan Hiểu Thần, cười nói: “Bên kia còn có vài người bạn muốn gặp em, chúng ta qua đó chào hỏi đi.”

“Vâng.” Nhan Hiểu Thần vội vàng đi đến sân vườn.

Trình Trí Viễn cảm giác được thân thể ở bên cạnh cứ run rẩy, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Hầu nói với em cái gì vậy?”

Nhan Hiểu Thần cười lắc đầu, “Không có gì.”

Trình Trí Viễn trong lòng thầm thở dài, nói: “Có muốn anh đưa em về phòng nghỉ ngơi không?”

“Không cần đâu! Em không mệt, buổi trưa hôm nay đứng có một chút thôi, đã nghỉ ngơi đủ rồi, còn chưa mệt như đi làm bình thường nữa mà.”Tuy rằng đối mặt với Thẩm Hầu rất đau khổ, nhưng nếu cô vẫn như trước, nhìn thấy Thẩm Hầu là muốn bỏ chạy, thì sẽ khiến người khác cảm thấy cô vẫn còn vương vấn tình cũ.

“Vậy chúng ta đi dạo bên bờ hồ một lát.”

Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, Nhan Hiểu Thần nhìn đến Lục Lệ Thành đang đứng hút thuốc ở gần đó, lại theo bản năng nhìn về phía Ngô Thiến Thiến, thấy cô ta đang bưng ly rượu, tư thế thân mật cùng Thẩm Hầu nói chuyện, trong lòng quặn lên đau đớn, như có người bóp nghẹt trái tim, cô vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Em sao vậy?” Trình Trí Viễn cảm giác được bước chân của cô lảo đảo, dịu dàng hỏi.

Nhan Hiểu Thần lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngô Thiến Thiến vì sao lại bị MG đuổi việc?”

“Có phải em đã đoán được?”

“Em chỉ đoán được là cậu ấy viết thư nặc danh tố giác em gian lận bài thi.”

“Cô ta tự cho mình hành sự rất bí mật, nhưng lại quá nóng vội, nếu cô ta không viết hai email nặc danh, sẽ không dễ đoán như vậy, thế nhưng lại gửi email cho hai lãnh đạo cấp cao của MG, mục đích hiển nhiên là làm cho em bị đuổi việc, bọn anh phân tích một chút, sau khi em bị đuổi việc thì người nào được lợi ích nhiều nhất, liền đoán ra cô ta.”

“Bọn anh? Anh và Lục tổng sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy muốn đuổi việc em, dù sao cũng phải nói trước với anh một tiếng, nếu nói đến thời gian, anh chắc hẳn là người biết chuyện em bị MG đuổi việc sớm nhất. Elliott nói nhất định phải dựa theo quy định của công ty mà xử lý, khiến cho anh hiểu là không còn cách nào khác, anh và cậu ấy tùy ý phân tích qua email nặc danh, liền cho ra kết luận là Ngô Thiến Thiến.”

Nhan Hiểu Thần buồn bực, “Anh có can thiệp vào chuyện em được tiến cử ở MG không?”

“Không có, tuyệt đối không có! Lúc đó, em đang thực tập tại MG, anh đi Bắc Kinh công tác, cùng ăn cơm với Elliott và Lawrence, Lawrence cũng là lãnh đạo của một chi nhánh MG khác, là cánh tay đắc lực của Elliott, hôm nay cũng có đến. Anh thuận miệng nói một chút, rằng anh có người bạn thân đang làm nhân viên của bọn họ.”

Tự tin của Nhan Hiểu Thần được bảo toàn, lời nói nhỏ nhẹ lại, “Ngô Thiến Thiến viết thư nặc danh, không làm hại gì đến lợi ích của công ty, Lục tổng vì cái gì mà muốn đuổi việc luôn cậu ấy? Là anh nói anh ấy làm vậy sao?”

“Anh không có! Nhưng mà…Anh hiểu rõ tính tình của Elliott, cậu ấy là loại người phân biệt trắng đen rõ ràng, kể cả bạn thân cũng vậy, nếu Ngô Thiến Thiến và em là đối thủ với nhau, cô ta làm như vậy, Elliott chắc chắn sẽ rất coi trọng cô ta, vì có bản lĩnh tìm ra được nhược điểm của đối phương, nhưng Ngô Thiến Thiến lại là bạn của em.” Nhan Hiểu Thần hiểu ra, “Trung thành! Lục tổng không thích kẻ phản bội bạn bè.”

Trình Trí Viễn cười, “Có lẽ Elliott bị người khác đâm sau lưng nhiều rồi, nên rất chán ghét loại người giống Ngô Thiến Thiến, đâm hai nhát sau lưng bạn thân. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, anh và Elliott không phải bởi vì em, mới đối xử với cô ta như vậy. Loại người như Ngô Thiến Thiến, lần đầu tiên làm việc này, nếu bị thất bại thì lương tâm còn có thể bất an, áy náy; nhưng nếu để cô ta thành công, thỏa mãn tư tâm, thì sau đó vẫn có thể vì lợi ích trước mắt mà làm chuyện tương tự. Hiện tại cô ta rất khổ sở, nhưng sẽ tránh khỏi trong tương lai tái diễn chuyện hại người khác, cũng là hại chính mình.”

Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói: “Anh là mượn đao giết người.” Kỳ thật, năm đó cô đã đoán được là Ngô Thiến Thiến, nói chung bạn thân của cô rất ít, người có khả năng biết cô giúp Thẩm Hầu gian lận bài thi chỉ có các bạn cùng phòng. Nếu là bạn học bình thường ghét cô, đã sớm đem chuyện này đi tố giác, không cần thiết phải chờ đến nửa năm, chỉ có thể giải thích lúc đầu không đụng chạm đến lợi ích cá nhân, nhưng sau này lại ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân. Ngô Thiến Thiến hoàn toàn phù hợp với hai điều kiện trên, hơn nữa, cô ta lại có những hành động kỳ lạ, Nhan Hiểu Thần có thể cảm nhận được, cô ta bị cắn rứt lương tâm, Ngô Thiến Thiến không phải là người xấu, chỉ là quá khát vọng thành công. Năm đó, Nhan Hiểu Thần không có tinh thần đi điều tra, cũng không có thời gian đi trả thù. Trả thù Ngô Thiến Thiến cũng không thể hóa giải được nguy cơ bị khai trừ học vị, cô phạm lỗi, phải tự mình đối mặt, cho nên khi Ngô Thiến Thiến muốn chấm dứt quan hệ bạn bè, cô cũng đã không chút do dự cắt đứt liên hệ với cô ta. Trước ngày hôm nay, cô còn nghĩ bây giờ cuộc sống của Ngô Thiến Thiến là rất tốt, không ngờ cô ta cũng khổ sở vì thất nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.