Nữ Sắc Và Ông Trùm

Chương 44: Chương 44: Cuộc Gặp Gỡ




Khoảng thời gian này Trình Chấn Dạ có chút bận, sau lần này hắn thề nhất định không bắt tay với đám cảnh sát đó nữa. Lúc trước tại vì hắn rảnh rỗi, cũng muốn dùng cảnh sát để vạch trần tội ác của Hoắc Lâm, còn bây giờ một mình hắn cũng có thể tự xử, huống chi còn phải dành thời gian để ở bên Lộ Uyển Nhiên.

Chôn trong chân nhà suốt mấy ngày liền khiến Uyển Nhiên chán ngấy, trông có khác gì con búp bê trưng bày trong lồng kính không. Cô không muốn đợi hắn giúp nữa, lần này cô thử tự mình làm xem sao.

Thay lại một bộ đồ khác, trang điểm thêm một chút, cô tự tin rời khỏi nhà. Giờ này Trình Chấn Dạ không có ở đây, cô cũng không cần vội nói với hắn làm gì.

Uyển Nhiên đứng trước cửa Ảnh Thị, ngắm nhìn bên ngoài một chút rồi mới bước vào. Nếu như sự cố đó không xảy ra, không chừng cô đã có thể lọt vào vòng trong và đã được ra mắt rồi cũng nên.

Dư Gia Lệ bây giờ đã được ra mắt nhưng có vẻ không được suôn sẻ lắm. Thành tích sau khi debut còn xếp sau cả hai người hạng hai và hạng ba trong bảng xếp hạng thực tập sinh nữa. Cũng phải, những thứ cô ta có được ngày hôm nay đều do Kiều Nhược Tuyết sắp đặt, không có tài năng rồi cũng có ngày bị chìm thôi.

“Uyển Nhiên đúng không?”

Uyển Nhiên vừa nghe có người gọi mình liền quay lại, không ngờ người ấy lại là Dư Gia Lệ. Trông cô ta bây giờ ăn diện chẳng khác nào những người nổi tiếng ở tuyến đầu cả, còn khoa trương hơn nhiều.

“Cô đã khỏe hơn chưa? Xin lỗi cô nhé, vì lịch trình dày đặc nên tôi không đến thăm cô được.”

“Không sao, tôi đã khỏe lại rồi.”

Dư Gia Lệ mời cô sang chỗ khác muốn nói chuyện một chút, cô cũng không có lý do gì để từ chối nên đành đồng ý.

Trình Chấn Dạ từng dặn cô không được quá thân thiết với Dư Gia Lệ nhưng không nói rõ là tại sao, nên cô cũng chỉ có thể dùng thái độ khách khí hơn một chút.

“Cô hát hay như vậy nhưng lại bị vụt mất cơ hội, tiếc thật nhỉ? Hay là để tôi giới thiệu cho cô một người nhé?”

“Giới thiệu gì cơ?”

“Đây là danh thiếp của Trương Tổng, là một ông bầu nổi tiếng trong ngành chắc là cô có nghe qua rồi. Cô đến tìm gặp ông ấy thử xem, biết đâu sau khi nghe giọng hát của cô ông ấy sẽ xem xét một chút.”

Uyển Nhiên cầm lấy tấm danh thiếp nghi hoặc nhìn Dư Gia Lệ. Cô có thể không tin cô ta nhưng vị Trương Tổng thì cô đúng là đã nghe qua rồi, đúng là khá nổi tiếng vì là ông bầu mát tay. Những người được ông ta để mắt tới cho dù là một kẻ vô danh cũng đều có thể được debut và nổi tiếng.

“Cô suy nghĩ thử đi nhé, đây là cơ hội thứ hai để cô có thể đứng trên sân khấu, cô đã bỏ lỡ một lần rồi, không phải lúc nào cũng may mắn có cơ hội lần thứ hai đâu. Dù gì trước kia chúng ta cũng ở chung phòng giúp đỡ nhau, tôi có nổi tiếng rồi cũng không thể quên cô được.”

Dư Gia Lệ nói rồi bảo còn phải đi quay quảng cáo nên rời đi.

Cô ta thật lòng có lòng tốt chứ?

Dù gì trước kia cô cũng không có định kiến gì với Dư Gia Lệ hết, nhưng Trình Chấn Dạ lại bảo phải cẩn thận với cô ta, cô không hiểu sao cả.

Uyển Nhiên đi tra một vòng trên mạng về người họ Trương đó thấy không hề có vấn đề gì liền đưa ra một quyết định. Đợi sau khi thành công rồi cô sẽ chính thức đến trước mặt Trình Chấn Dạ, một mình cô cũng có thể tiếp cận được với ước mơ của mình!. Truyện Phương Tây

Cô đã hẹn được với Trương Tổng rồi, bảy giờ tối gặp mặt trong một nhà hàng ở Thiên Tân. Từ tòa nhà sang bên đó cách cũng chỉ tầm mười kilomet.

“Cô Lộ lại không ăn tối sao?”

“À tôi có việc phải ra ngoài, có thể sẽ ăn tối ở bên ngoài luôn.”

“Cô đi đâu vậy, chút nữa cậu chủ có hỏi đến tôi còn biết đường trả lời.”

Cô nhìn chàng trai trẻ trước mặt, cũng không muốn làm khó cậu ta. Nếu như không nói thì Trình Chấn Dạ về không thấy cô đâu sẽ mắng bọn họ mất.

“Ở Thiên Tân này có một nhà hàng cách chỗ chúng ta mười cây số, tôi sẽ ăn tối ở đó, mọi người cứ yên tâm.”

Nhà hàng đó nổi tiếng mà, chắc là hắn cũng biết thôi.

Tài xế đưa cô đến điểm hẹn, một mình cô vào trong.

Nhân viên phục vụ đưa cô lên tầng, vào căn phòng như đã hẹn trước. Ở bên trong có rất nhiều người, đa số là những ông lớn trong ngành, cỡ như Tạ Nhân Phi và còn nhiều nữ minh tinh khác nữa. Uyển Nhiên thấy vậy thì có ngẩn ra một chút, không lẽ đây là buổi họp mặt người nổi tiếng gì sao?

“Cô Lộ Uyển Nhiên, cô đến rồi à?”

Người đàn ông ngồi phía bên trong một chiếc bàn đơn lẻ vẫy tay gọi cô. Giống như trên ảnh, trước trán ông ta bị hói một nửa và có vành tai khá to, chính là Trương Tổng.

Cô đi tới.

“Chào Trương Tổng.”

“Cô ngồi xuống đi, không cần để ý tới bọn họ.”

Mỗi cô gái cặp với một người đàn ông ở trong phòng, họ đều là người nổi tiếng mà không sợ bị chụp lại sao? Những hành động cử chỉ lại có phần khiếm nhã như vậy nữa.

Cô cứ tưởng là sẽ gặp riêng để nói chuyện, nhưng trong căn phòng ồn ào thế này thì nói được chuyện gì đây.

“Cô là thực tập sinh của Ảnh Thị bị chấn thương ở vai đúng không?”

“Vâng, là tôi.”

“Cô Dư Gia Lệ có nhắc qua cô với tôi rồi, nói cô hát rất hay.”

Dư Gia Lệ cũng tích cực giới thiệu cô quá nhỉ!

Trương Tổng rót cho cô một ly rượu rồi khảng khái mời.

“Cô uống đi, cứ tự nhiên không cần kiêng nể gì cả. Tôi đại khái cũng biết ý của cô, uống xong rồi nói chuyện.”

Cô cảm thấy không khí ở đây có một chút kỳ lạ, cũng có một chút đề phòng nên chỉ uống chút xíu rồi thôi.

Trương Tổng đi vòng qua bàn, không một chút dè dặt ngồi xuống bên cạnh, bàn tay bắt đầu không an phận mà đặt trên đùi cô. Uyển Nhiên giật mình vội đứng dậy, ánh mắt đầy khó tin.

“Cô không cần phải sợ, lúc cô đến đây chẳng phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.