Nữ Quan Lan Châu

Chương 8: Chương 8: Trạng nguyên




Chưởng quỹ híp mắt nhìn Cảnh Phi từ trên xuống dưới, cuối cùng phun ra hai chữ: “Hừ, được!”

Cảnh Phi gật đầu, còn chưa trả lời, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy kiều mỵ: “Ta còn nói ai đang ở chỗ này, thì ra là Phi đại gia. Vừa rồi Mị Mị nói với ta Phi đại gia tới ta còn không tin, nói Phi đại gia lâu ngày rồi không có tới, chẳng lẽ là ẩn giấu kiều nữ nên không để ý đến nơi này của chúng ta. Chậc chậc, thật may là nhớ nhung Phi đại gia của ta được thỏa ngay, không nhịn được nhìn được ngay nha.”

Chúng ta cũng ngây người, quay đầu lại tìm theo tiếng nói vừa vang lên, đối diện với Đại Phúc lâu bang hiệu viết ba chữ “Nhân Tự Túy*”.

*Nhân Tự Túy: nhân: người, tự: tự nhiên, túy: say mê. Người tự say mê

Thì ra là thanh lâu. Còn là một thanh lâu mà Cảnh Phi đã là một khách quen.

Không trách được Cảnh Phi quen thuộc với đường nhỏ nơi này như vậy.

Ta cười nói: “Phi đại gia, giờ mới biết vì sao không mang tôi tới đây, chẳng lẽ là sợ quấy rầy nhã hứng của ngài?”

Cảnh Phi cười ha hả, nói với mỹ nhân trên lầu: “Hôm nay ta cùng người huynh đệ tới chọn đồ, ngày khác tới cửa bái phỏng? Các nàng đều tốt chứ?”

Mỹ nhân trên lầu nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn: “Đều tốt, đều tốt. Ta nha, Mị Mị a, Thanh Thanh a… Thủy Thủy, Kiều Kiều, … còn có Quy Nhạn, Thải Vân, Tiểu Nguyệt nữa, đều rất tốt, luôn mong đợi Phi đại gia trở lại tìm việc vui.”

Mỹ nhân này thật là không kiêng kị, la hét đường cái người đến người đi này, không khỏi thu hút người đi đường ngẩng đầu lên. Cửa sổ sau lưng nàng cũng mở ra, nhìn thấy thêm nhiều mỹ nữ vươn đầu ra ngắm Cảnh Phi, sau đó liền nhìn thấy một hàng khăn tay lụa vung lên, lien tiếp có những âm thanh mềm mại: “Phi đại gia Phi đại gia~”

Ta cười thọt thọt Cảnh Phi, nói: “Phi đại gia vừa xuất hiện, quả nhiên là hoa khắp kinh thành đều biết a. Tiểu đệ ta bội phục bội phuc.”

Cảnh Phi thần thái tự nhiên, chắp tay với người trên lầu một cái, xoay người, nói với chưởng quỹ: “Xem ra không tiện nói chuyện ở nơi này rồi, có thể đi vào trong nhà nói chuyện hay không?”

Chưởng quỹ đã sớm ngây người khi nhìn thấy mỹ nhân, miệng há thật lớn, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”

Cảnh Phi lại nói với tôi: “Như thế nào? Ngươi ở đây nhìn nhìn mấy thứ tốt ở đây. Ta đi nói chuyện với hắn một chút.”

Tôi gật đầu. Sauk hi Cảnh Phi đi vào theo chưởng quỹ, sau lưng nhất thời nghe thấy từng tiếng thở dài.

Sau nửa giờ, tôi đi dạo đến nỗi chán muốn chết, Cảnh Phi mới cùng chưởng quỹ đi ra ngoài. Hắn vừa nhìn thấy tôi, liền cười một tiếng.

Tôi lập tức biết đã bàn xong chuyện.

Loại lừa gạt bịp bợm thất đức này, Cảnh Phi làm rất thuận buồm xuôi gió, bách phát bách trúng.

Thanh toán giảm được gần nửa giá tiền, hài lòng lấy quần áo của mình bọc lấy bình, vui mừng phấp khởi rời đi. Chưởng quỹ còn la hét: “Cảnh công tử, Nhậm công tử đi thong thả.”

Cảnh Phi rất hài lòng.

Tôi nói: “Hôm nay kéo được người đi dạo, không nghĩ tới ngược lại người lại cho tôi mở rộng tầm mắt.”

Cảnh Phi chế nhạo nói: “Các ngươi còn nói cả ngày ta mù quáng đi dạo nữa không? Ta ở “Nhân Tự Túy” đã sớm thấu hiểu cửa tiệm “Đại Phúc” này rồi. Hôm nay gặp ngươi thích, liền đòi giao tình với chưởng quỹ, giảm ít tiền cho ngươi, có hơi hơi đau lòng.”

Tôi nói: “Cám ơn Phi đại gia. Xem ra tôi phải dốc sức vì hôn sự của Phi đại gia mới được. Hôm nay Phi đại gia không được ở trong ôn hương, tôi phải sớm giúp Phi đại gia tìm được kiều thê mỹ thiếp, chậm rãi khiến Phi đại gia đau lòng.”

Cảnh Phi “Hừ” một tiếng, tôi còn muốn quở trách hắn, chỉ nghe hắn xông lên đằng trước kêu lên: “Mạnh huynh! Mạnh huynh!”

Ta quay đầu nhìn lại, Mạnh trạng nguyên tiền triều – Mạnh Khách một thân áo tím đang cò kè mặc cả trong cửa hàng văn phòng tứ bảo.

Tôi không khỏi than nhẹ, quả nhiên là quang cảnh thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp. Người có trí thức lại ngay sát bên cạnh người đẹp, bình an vô sự, cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Mạnh trang nguyên nhận ra Cảnh Phi và tôi, vừa chắp tay cười nói: “Thì ra là Phi huynh.’ Lại cười nói tôi nói: “Nhâm cô nương cũng ở đây. A, không đúng, hiện tại nên gọi ngươi là Nhâm thái chiêu rồi. Chúc mừng Nhâm cô nương.”

Thái chiêu, là quan hàm của nữ quan phủ thái tử.

Tôi khoát khoát tay, nói: “Mạnh huynh chê cười.”

Lại nói Mạnh trạng nguyên này cũng rất bi thảm. Vốn hắn là thần đồng nổi tiếng thiên hạ, văn hay chữ đẹp. Nghe nói tiên đế Thái tổ hoàng đế Đại Cảnh vừa nhìn thấy bài thi của hắn, nước mắt chảy rào rào, nói cơ nghiệp Đại Cảnh trăm năm thiên thu nữa có hy vọng, Mạnh Khách kỳ tài ngút trời, ta đã chọn được “thái bình tể tướng” cho hậu thế. Khi đó, Mạnh Khánh vẫn thường một thân màu tím thuận lợi nổi tiếng khắp Giang Nam Giang Bắc Đại Cảnh. Đáng tiếc việc đời khó liệu, Mạnh Khánh qua được kỳ thi trạng nguyên không bao lâu, tiên đế băng hà, còn chưa kịp phong quan cho hắn. Kim thượng lên ngôi, lại gặp phải nạn hạn hán và lũ lụt, trong triều loay hoay không được, liền trì hoãn việc phong quan này. Mạng Trạng nguyên lại có khí phách thư sinh, cũng không leo lên quyền quý, vì vậy liền được xử lý qua loa đại khái đến “Tri thư viện” làm gần hai mươi năm, năm ngoái mới được thăng lên là phó sứ “Tri thư viện”.

Đại Cảnh trừ sáu bộ ở ngoài là Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, còn có hai viện là“Tri thư viện” và “Tri gián viện”. Người của “Tri gián viện” có thể hiệp trợ sáu bộ tham dự triều chính. Người của “Tri thư viện” biên soạn sửa sang lại sách trong thiên hạ, hoặc hiệu lệnh văn nhân sĩ tử tài tử tao nhân (nhà thơ) trong thiên hạ mở hội thi ca từ, nhã nhạc, không được tham dự triều chính.

Con đường làm“thái bình tể tướng” của Mạnh trạng nguyên cứ như vậy mà bị chặt đứt.

Khi tôi lớn hơn một chút, còn chưa đảm nhiệm chức thái chiêu vẫn thường cùng Cảnh Phi đến Tri thư viện, cùng Mạnh trạng nguyên đàm luận thưởng thức phong nguyệt. Mặc dù Cảnh Phi không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vẫn luôn thích thú dạo quanh Tri thư viện, nói là lây dính chút hương mực, người cũng thêm mấy phần phong nhã tuấn tú, tất nhiên sẽ thu hút hấp dẫn những oanh oanh yến yến kia.

Đối với điều này, mỗi lần Cảnh Thành biết được, cũng từ chối cho ý kiến. Tôi được hắn ngầm cho phép, vì vậy được đến đó nhiều hơn.

Tôi còn thường xin chữ Mạnh trạng nguyên, giấu trong phòng mình hoặc là nhờ Văn công công đưa cho Thu bà bà. Vốn dĩ là tôi đưa cho Cảnh Thành, nhưng Cảnh Thành lại cau mày nói Mạnh Khách không thành công vân vân. Nhất thời tôi hiểu được hắn kiêng kị dính vào vận mệnh xui xẻo của Mạnh Khách, liền không đưa cho hắn nữa. Thu bà bà cũng không kiêng kị những thứ này, bà nhìn thấy chữ đẹp, nói muốn nhìn muốn viết. Vì vậy tôi lại xin Mạnh Khách nhiều hơn, tất cả đều treo ở chỗ Thu bà bà.

Tôi nhìn hôm nay không biết Mạnh Trạng nguyên lại chọn lựa mực tốt giấy tốt gì đó, cười nói: “Lại muốn tìm đồ tốt? Cho chúng tôi nhìn một chút?”

Mạnh Khách cười nói: “Đúng vậy tuyển tập mực thượng hạng.”

Tôi nhìn kỹ, trong hộp mực điêu khắc phức tạp, đồ tốt lộ ra, xếp thành một hàng, trong hộp mực nho nhỏ lại xuất hiện một bức tranh Tây Hồ.

Cảnh Phi nói: “Hay lắm hay lắm! Quả nhiên là vật tốt nhất. Mặc dù ta bất tài, nhưng chỉ với hộp mực giá trị xa xỉ này, quả nhiên ánh mắt của Mạnh huynh rất tót. Mua về, để qua mấy năm nữa, rồi lại bán ra, tất nhiên sẽ bán được với giá tốt. Nếu Mạnh huynh không ghét bỏ, ta nguyện làm giùm.” Đột nhiên hắn hạ thấp giọng: “Mạnh huynh, chưởng quỹ ở nơi nào? Ta đi nói chuyện với hắn một phen, tất nhiên sẽ có được một cái giá hợp lý.”

Mạnh Khách ngạc nhiên.

Tôi than thở: Cảnh Phi này, quả nhiên vẫn chỉ là hạng người học đòi văn vẻ. Muốn thảo luận với hắn cái gì là trạm trổ khắc chữ hương mực tuyệt đối là không được. Tiểu tử này chỉ có tập trung tinh thần vào tính toán giá tiền của các loại đồ mà thôi. Chẳng lẽ hôm nay hắn quyết tâm muốn liên tiếp hạ hai thành, khoe khoang trước mặt tôi một phen hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.