Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 15: Chương 15: Thay đổi thất thường




“... Ca ca có thấy là ai phóng ám tiễn vào ta không?”

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Li Hành không khỏi hơi hơi trầm xuống.

Trầm ngâm một lát sau, hắn bình tĩnh trấn an nói: “A Li, Diêu sư muội một lòng muốn đối Thực Tử yêu, chắc cũng không lưu ý thấy muội ở nơi đó, có thể là vô tâm —— ngươi có bị thương hay không?”

“Cũng không có gì. Hoá ra người bắn tên là vị nữ Thần Quân mà ca ca có phải mất tánh mạng cũng phải bảo vệ này à, vậy nhất định là hiểu lầm! Ta thấy nàng ta bị dọa đến choáng váng, hơn nửa ngày cũng không đậy nhúc nhích gì được, tên mất chính xác cũng là chuyện thường.” A Li thấy không sao thì thôi.

Nàng biết, hình tượng của Diêu Khanh Khanh ở trong lòng nhóm nam tiên luôn luôn hoàn mỹ không sứt mẻ, nếu như muốn mạnh mẽ thay đổi ấn tượng về nàng ta của Ngọc Li Hành, chỉ sợ chỉ sẽ hoàn toàn tác dụng ngược lại, sẽ làm hắn cho rằng bản thân nàng cũng giống như những nữ nhân khác, cũng “Ghen tị” với Diêu Khanh Khanh. Chẳng qua lùi làm tiến, nhắc nhở Ngọc Li Hành đừng quên mất hành động đáng ngờ ban nãy của Diêu Khanh Khanh.

Giang Nhật Dật dừng bước, quay đầu nhìn về phía A Li, ánh mắt sáng quắc.

“A Li, ngươi mới vừa nói cái gì? Nghịch Sinh Luân?”

A Li nhíu cái mũi nhỏ, hai mắt hồng hồng, cũng không để ý hắn, chỉ túm góc áo của Ngọc Li Hành, tay cầm Nghịch Sinh Luân vụng trộm nhét vào trong lòng hắn, bộ dáng sợ hãi như sắp bị người giết chết đoạt bảo vật vậy.

“Ca ca...”

Thân thể Ngọc Li Hành chấn động kịch liệt, chỉ cảm thấy trái tim của bản thân sắp hòa tan thành nước mất rồi.

Muội muội này của hắn từ nhỏ đã tự khắc chế bản thân rất nhiều, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy bộ dáng yếu đuối ỷ lại này của nàng lần nào, Hắn cũn không biết, nàng có thể làm nũng đến uy lực khủng bố như vậy! Xem ra sau khi chuyển sinh thành yêu ma, đã ăn không ít đau khổ!

Như vậy nghĩ, mũi Ngọc Li Hành cũng đỏ.

Hắn căn bản không đặt tâm tư ở chỗ Nghịch Sinh Luân, con ngươi đen nháng không hề chớp mắt nhìn A Li, sau một lúc lâu, nuốt nghẹn ngào vào trong cổ họng, sờ sờ của đầu nhỏ của nàng: “Tất cả đều đã qua rồi, ta sẽ bảo hộ muội thật tốt, tuyệt đối không để cho muội chịu bất kỳ thương hại nào!”

Không ai để ý tới Giang Nhật Dật đang đứng một bên, hơi hơi có chút xấu hổ.

“Giang sư ca, Hành sư huynh, “ Diêu Khanh Khanh đi nhanh vài bước, yếu đuối tựa vào khuỷu tay của Giang Nhật Dật, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu lên, “Vị này thật sự là Ngọc Li Thanh Thánh Quân sao? Mới vừa rồi khi hai người chúng ta liều chết quyết chiến với Thực Tử yêu, ta cũng không thấy thân ảnh của nàng ở đâu. Hành sư huynh cũng giống nhau vậy đúng không? Bằng không sao không lên tiếng nhắc nhở ta.”

A Li hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng nói nữ chính quả nhiên không ngốc, câu nói đầu tiên đã chọt ngay chỗ yếu hại. Không những quăng mất cái nồi dùng tên bắn A Li, lại đem công lao một lần nữa đoạt trở về.

Không đợi A Li nói chuyện, Diêu Khanh Khanh cười ngọt ngào, lại rộng lượng nói: “Ngọc Thánh Quân để ý bản thân là yêu ma nên sẽ bị người nói nhảm đúng không? Không cần băn khoăn nhiều như vậy, con Thực Tử yêu chính là ngươi giết! Có phần công lao này, nhất định có thể trấn trụ mấy cái nhàn ngôn toái ngữ. Khi trở lại trung châu, ta cùng với Hành sư huynh, Giang sư ca đều sẽ làm chứng thay ngươi.”

Khoé môi A Li chậm rãi hiện lên nụ cười: “Thật chính là ta giết mà.”

Diêu Khanh Khanh miễn cưỡng cười rộ lên: “Khụ... Tất nhiên là... Khụ khụ!”

Giang Nhật Dật chau mày, nhìn không được. Hắn xoay tay đỡ lấy thân thể mềm mại của Diêu Khanh Khanh, không vui chỉ trích A Li: “Loại chuyện này sao có thể trò đùa? Diêu sư muội không tiếc nguyên khí đại thương, đem hết toàn lực mới đánh chết Thực Tử yêu! Hiện thời suy yếu thành như vậy, vẫn còn muốn để ý đến cảm xúc của ngươi, đem công lao tặng cho ngươi sao? Nếu như ngươi muốn công lao đến như vậy, yên tâm, quay đầu ta thì sẽ giúp ngươi giành!”

Ngọc Li Hành gắt gao nắm bả vai A Li, trong ánh mắt chậm rãi ngưng kết một tầng lạnh lẽo. Hắn tuy rằng không có tức giận Diêu Khanh Khanh, nhưng lại cảm thấy bộ dáng Giang Thập Dật nhảy ra thay nàng ta chủ trì công đạo thập phần làm người ta ghê tởm.

“Chuyện của gia muội, không tới phiên ngươi quan tâm.” Tay áo Ngọc Li Hành vung lên, lạnh giọng hừ một tiếng.

Không khí nhất thời xấu hổ đến cực điểm.

Diêu Khanh Khanh thở dài, khe khẽ đẩy cánh tay của Giang Nhật Dật: “Giang sư ca, Ngọc Thánh Quân đã đã trở lại, vậy hôn ước các người...”

Thân hình Giang Nhật Dật cứng đờ.

Hắn chậm rãi nâng ánh mắt, nhìn phía A Li.

Từ lúc trước, Ngọc Li Thanh đã có một khuôn mặt xinh đẹp có một không hai trên tam giới, chẳng qua do nàng bất không bao giờ cười đùa, làm việc lại cứng ngắc, trên người cũng không một chút phong tình. Khi mới chuyển sinh thành yêu ma, nàng muốn chạy đến cửa Tiên tìm được bản thân, khuôn mặt tuy rằng càng thêm xinh đẹp, nhưng lại vẫn là bộ dáng khô khan khó làm người ta có thể thân cận kia. Đến hôm nay, thân thể của nàng càng không có được bao nhiêu phần sức sống, không nghĩ là không chỉ thế, còn cùng với đám nữ tử lúc nào cũng làm người ta chán ghét, khắp nơi nhằm vào Diêu sư muội!

Hắn mệt mỏi nhắm chặt mắt, giữa hai hàng mi tràn đầy không kiên nhẫn.

A Li đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, âm phong thổi qua vành tai của nàng.

Thanh âm âm trầm của Vân Dục Hưu dán lên lỗ tai của nàng.

“Thực hiện đánh cuộc của ngươi đi. Nói cho hắn biết, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng thích hắn, chết cũng không muốn gả cho hắn, thấy hắn liền ghê tởm.”

Dứt lời, hắn đầy lòng ác ý, thấp giọng cười.

A Li ngây ngẩn cả người. Nàng thật sự là đánh cuộc thua hắn —— nàng từng thề son sắt nói Nghịch Sinh Luân là ở trong bụng Thực Tử yêu, Vân Dục Hưu nói, nếu nàng thua, liền muốn nàng nói với Giang Nhật Dật một câu do hắn chỉ định.

Hoá ra đại ma đầu cho rằng nàng thích Giang Nhật Dật, muốn tạo hiểu lầm chia rẽ bọn họ?

Hắn nhất định cho rằng đối với A Li mà nói, phải nói mấy lời trái lương tâm này cho Giang Thập Dật sẽ là thống khổ rất lớn...

A Li cố gắng ghìm lại ý cười, nâng ánh mắt lên nhìn thẳng Giang Thập Dật.

Hắn thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, mày nhíu chặt đến mức muốn rụng xuống, châm chước nói: “A Li, lúc trước ta đề nghị chúng ta kết làm đạo lữ, ngươi vẫn chưa trả lời dứt khoát. Ta liền xem như ngươi đồng ý với ta. Hiện thời đã có chút thay đổi, có một số việc chỉ sợ cần phải cân nhắc lại một lần nữa...”

Ngọc Li Hành giận dữ: “Giang Nhật Dật! Đừng quên mất lúc đầu ngươi đau khổ cầu xin ta như thế nào để ta đem A Li gả cho ngươi! Ngươi dám câu tam...”

Hắn vội vàng dừng lại lời nói, khẩn trương cúi đầu nhìn nhìn biểu cảm của A Li.

Muội muội đáng thương, nhất định còn chưa biết Giang Thập Dật sớm đã có niềm vui mới...

“Ngọc sư huynh xin nói cẩn thận!” Mặt Giang Nhật Dật kết sương, “Ta cùng với Diêu sư muội là thanh bạch, ta kính trọng nàng, yêu thích nàng, nhưng chưa bao giờ từng có cử chỉ quá phận! Lời nói thay đổi thất thường loại này, kính xin thu hồi!”

“Được rồi được rồi, “ A Li khoát tay, tằng hắng mấy cái, một bộ nghiêm trang nói, “Giang Nhật Dật, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ngươi, chết cũng không muốn gả cho ngươi, thấy ngươi liền ghê tởm!”

Hoàn thành xong nhiệm vụ, A Li nhịn không được có chút đắc ý, ánh mắt thoáng nhìn qua khắp nơi, muốn hướng Vân Dục Hưu tranh công.

Chỉ thấy biểu cảm của Giang Thập Dật như kết băng, rồi từng tấc từng tấc vỡ vụn, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập kinh ngạc, hắn ngơ ngác nhìn A Li: “A Li...”

Đôi mắt tối đen càng nhìn càng chăm chú, phảng phất muốn tìm ra dấu hiệu A Li nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ngay cả Diêu Khanh Khanh đang âm thầm túm lấy tay áo của hắn vài lần, hắn đều không phát hiện.

Hắn lập tức tiến lên trước một bước, môi khẽ run: “A Li? Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Có nói mười lần cũng giống nhau, nhưng mà, ta không muốn nói chuyện với ngươi.” A Li nhẹ nhàng liếc mắt một cái, khóe môi lộ ra nụ cười, “Đừng phiền ta nữa.”

Thanh âm Vân Dục Hưu lại lần nữa hơi bi thương dán sát lỗ tai nàng, vang lên, “Cố ý giả bộ thờ ơ, là diễn trò cho ta xem sao? Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đổi ý.”

Da đầu A Li căng thẳng, cảm giác được bàn tay hắn lại lần nữa đặt lên trên đỉnh đầu nàng, linh khí âm hàn dũng mãnh đánh vào trong thân thể, đánh thẳng vào cụm ma khí đang ngủ đông ở chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng!

...

Pốc...

...

Ngọc Li Hành, Giang Nhật Dật, Diêu Khanh Khanh dại ra nhìn con chim béo phì giơ hai chân chổng lên trên đất.

Chỉ thấy nó nhảy lên nhảy xuống, cọng lông ngốc trên đỉnh đầu lắc tới lắc lui, mở cái mỏ thật nhỏ ra, phát ra âm thanh non nớt “Chiêm chiếp“.

Ở phía chân trời đội nhiên có ánh sáng bạc bay vút đi, Vân Dục Hưu bay mất. Thân hình lẫn tiếng cười to càng lúc càng xa.

Giang Nhật Dật còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, lại bị cái cảnh trước mắt này kích thích đến khoé mắt nhướng thẳng lên.

“Thần ma thân?” Ngọc Li Hành cúi người xuống, đôi mắt nheo lại, cười cười tiến đến trước mặt A Li.

A Li bi phẫn gật gật đầu.

Trong mắt Ngọc Li Hành hiện lên một tia hiểu rõ, hắn giận tái mặt, đưa tay dè dặt cẩn trọng nâng A Li lên: “Giang Nhật Dật, A Li không muốn gặp lại ngươi. Hai vị tự tiện đi, ta mang A Li đi trước.”

Giang Nhật Dật dĩ nhiên không có lời nào để nói.

Diêu Khanh Khanh lại không đồng ý, nàng ta giơ khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vội la lên: “Đợi chút! Hành sư huynh! Trong tay huynh là Nghịch Sinh Luân, thánh vật của Ma Tộc đúng không?! Cái này thật quá sức tà ác, kính xin mau chóng nộp nó lên thánh cung, mang trên người rất dễ làm cho người đi lầm đường lạc lối! Hành sư huynh, ngàn vạn ngàn vạn...”

Cánh A Li run lẩy bẩy, hướng về nàng ta hung hăng kêu một tiếng —— “Pi!”

Thật là không biết xấu hổ! Khi Nghịch Sinh Luân nằm trong tay nàng ta, nàng ta sao lại không lo lắng mấy chuyện như thế này?!

Giang Thập Dật còn có chút thất thần, cúi đầu nói: “Ngọc sư huynh nhất định có chừng mực. Diêu sư muội, chúng ta đi thôi, Đại Thánh Quân còn chờ ngươi trở về phục mệnh, ta cũng có chuyện quan trọng cần bẩm báo với hắn.”

Trong lòng A Li đoán, chuyện quan trọng trong miệng hắn, chắc là chuyện của Vân Dục Hưu.

Vân Dục Hưu... Hắn đi đâu rồi nhỉ?

Ngọc Li Hành nhìn theo hai người kia biến mất ở phía chân trời. Hắn cẩn thận che chở A Li, thả chậm tốc độ lại, mất ba ngày di chuyển mới đem A Li đưa đến phía trước một tòa thành to lớn.

Tường thành vút thẳng lên trong mây, phía cửa vào có một cái bảng hiệu, xung quanh tiên khí lượn lờ, hai chữ thật to như ẩn như hiện —— “Trung Châu“.

A Li biết Trung Châu là trung tâm trọng địa của Tiên giới, thánh cung cũng là xây dựng ở trong thành Trung Châu. ư Trung châu thành vô cùng phồn hoa, lầu vàng điện ngọc san sát nối tiếp nhau, ngay cả một tửu lâu tầm thường nhất cũng là dùng cây trầm hương thiên kim khó cầu để xây dựng nên. Tuy rằng đám đông bắt đầu đi lại, nhưng cũng rất trật tự tự nhiên. Người có mang lệnh bài của thánh cung đi tuần tra khắp mọi nơi, mấy chỗ pháp trận truyền tống cũng được đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có người nào có lệnh bài đặc thù mới có thể ra vào.

Nơi này thật an toàn.

Không biết vì sao, trong lòng A Li vẫn là có một chút mất mát mơ hồ.

Ngọc Li Hành đối xử với nàng tốt hơn Vân Dục Hưu gấp trăm lần. Trên cả quãng đường này, nếu là cái gì có thể ăn hắn đều mua đến kêu A Li nếm thử, hôm qua ngẫu nhiên gặp một tán tu bán linh quả, thấy Ngọc Li Hành là một đệ tử thế gia, liền giở công phu sư tử ngoạm, một quả linh quả bán một trăm khối linh thạch thượng phẩm. A Li chẳng qua nhìn nhiều cái đám trái cây đỏ rực kia một chút thôi, Ngọc Li Hành liền coi tiền như rác, đưa tay vào túi càn khôn lấy ra linh thạch, mua hết.

Hắn còn mua mấy bộ lông tuyết hồ, lấy phần lông nhung mềm mại nhất làm mềm đắp cho A Li, còn lót ở khuỷu tay một miếng đến cho A Li nằm.

Cho nên con chim béo A Li tiểu bị hắn xem thành chim hoàng yến mà chăm sóc.

Nhưng A Li cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Ngọc Li Hành bước vào truyền tống trận, lập tức đi đến trong viện của một gian nhà cao cửa rộng.

“Gia chủ trở về!” Mọi người ào ào hành lễ.

Ngọc Li Hành ra ý bảo mọi người không cần đi theo. Hắn xuyên qua một hồ sen lớn, quẹo vào một cái sân hơi u tối vắng vẻ, gục đầu xuống, thấp giọng nói với A Li: “ Mang muội đi gặp phụ thân cùng mẫu thân trước đã.”

A Li thình lình rùng mình một cái.

Bởi vì một khắc này, hai mắt Ngọc Li Hành ửng đỏ, thanh âm khàn khàn, biểu cảm thoạt nhìn có chút... đáng sợ.

“... Pi?!”

Ngọc Li Hành càng thêm ôn nhu nâng A Li lên, ngón tay nhè nhẹ vỗ về bộ lông nhung mềm mại của nàng, bước đi vào trong một cái động nhỏ.

Chỉ thấy hai bên bỗng nhiên nổi lên hai luồng lửa sáng choang, âm thanh Ngọc Li Hành quanh quẩn vang vọng hai bên vách đá, tự dưng lại trầm xuống một chút.

“A Li, muội nhất định rất nhớ bọn họ đúng không. Bọn họ cũng vậy thôi.”

Lớp lông nhung trên cả người A Li muốn dựng đứng hết lên.

Cho tới bây giờ, trong sách cũng không đề cập qua quan hệ của Ngọc Li Thanh cùng người nhà là như thế nào, càng không đề cập qua, ca ca ruột này của nàng hình như có một chút... Biến. Thái?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.