Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 18: Chương 18: Đối chọi gay gắt




Trên mặt Diêu Khanh Khanh lộ ra vẻ chần chờ, ánh mắt cứ đi đi lại lại ở vết thương trên người người chết và cái mỏ nhỏ của A Li uế. Nàng ta tuy rằng chưa nói gì, nhưng ý tứ ám chỉ này đã phi thường rõ ràng.

A Li tức giận đến đến muốn dựng lông vũ lên: “Pi!”

Ngọc Li Hành vẫn ôn nhuận như trước: “Nhiều ngày nay A Li luôn ở cùng với ta, một tấc cũng không rời.”

Diêu Khanh Khanh vội vàng cười giải thích nói: “Hành sư huynh nghĩ nhiều rồi! Ta chỉ là muốn đối chiếu vết thương kia, thử từ đó suy ra hình thể con yêu ma hành hung này như thế nào mà thôi, cũng không có ý hoài nghi nàng ta!”

“Vậy thì tốt.” Ngọc Li Hành khoanh hai tay lại, đứng giống một gốc cây ngọc thụ trong sân đình viện đầy máu đen, lại mang một hương vị cao cao khó có thể với tới.

Sắc mặt Diêu Khanh Khanh ngượng ngùng, âm thầm cắn cắn môi hơi chu ra, tự tìm bậc thang đi xuống cho bản thân: “Hành sư huynh, ta thật sự không có ý nghi ngờ nàng ấy, suy nghĩ của ta cũng không thay đổi, vẫn cho rằng Vân Dục Hưu có khả năng là hung thủ nhất. Hắn từng bộc lộ bản tính hung tàn của hắn trước mặt ta, người này chuyện gì cũng có thể làm được. Hiện thời thân phận của hắn bị vạch trần, hành động nhất định càng thêm không kiêng nể gì. Kiếp trước khi còn làm Ma tôn, hắn không phải thích xem yêu ma giết người sao? Có lẽ hắn có cái thủ đoạn đặc thù thủ nào đó để có thể mang yêu ma và kết giới mà không ai biết cũng không chừng.”

Giang Nhật Dật gật đầu phụ hoạ Diêu Khanh Khanh: “Vân Dục Hưu này có thù tất báo, xuống tay với Ngọc gia cũng có lý do rồi.”

Ngọc Li Hành nhẹ nhàng nở nụ cười, trên gương mặt lại vô cùng lạnh lẽo: “Nghe nói trong thời gian ta bế quan, phàm là ra cái gì không tốt, các ngươi đều hoài nghi Vân Dục Hưu trước tiên, kết quả như thế nào? Hiện thời biết hắn là Ma Tôn chuyển thế, thì càng cái gì cũng có thể đổ lên đầu hắn thôi.”

Diêu Khanh Khanh cắn cắn môi anh đào, chần chờ nói: “Hành sư huynh, ta không phải có thành kiến gì với Vân Dục Hưu. Chỉ là... Từ trước đến giờ ta đều biết người này lãnh huyết thô bạo, tâm ngoan thủ lạt, thế nên mới không muốn lui tới nhiều với hắn. Sự tình chẳng phải ngươi cũng thấy rồi đó thôi, ta không thích hắn là có nguyên nhân... Có một số việc ta không tiện nói, tóm lại, người này không phải người lương thiện, ta đã sớm biết.”

Giang Nhật Dật ăn một hũ giấm chua, khiếp sợ thấp giọng hỏi nói: “Vân Dục Hưu hắn dám trêu chọc muội?!”

“Chuyện quá khứ rồi, “ Diêu Khanh Khanh vội vàng mỉm cười trấn an nói, “Tuy hắn tính tình là như vậy, nhưng là chưa làm chuyện gì không tốt đối với ta. Sư ca ngươi cũng biết, ta từ trước đến nay đều ghét nhất mấy chuyện đi đường ngang ngõ tắt, cho nên không để ý đến hắn.”

Bộ lông mềm mại trên người A Li run run lẩy bẩy, trong lòng có chút mất hứng, lại không thể nói rõ sao lại mất hứng.

Ngọc Li Hành ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa khẽ liếc qua Diêu Khanh Khanh, nói: “Vân Dục Hưu quả thật không biết thương hương tiếc ngọc, khi hắn giết những người đáng chết, trước nay chưa bao giờ chùn tay, cũng không thèm bận tâm ở gần có cô nương yếu đuối nào không thể nhìn thấy máu hay không —— À, Diêu sư muội hiện thời hẳn không còn thấy máu là choáng nữa nhỉ?”

Giang Nhật Dật từng cho rằng bản thân mình hiểu Diêu Khanh Khanh nhất, nghe xong lời nói của Ngọc Li Hành, biểu cảm không khỏi có chút dại ra: “Sư muội đã từng thấy máu là choáng? Sao ta lại không biết?”

Đôi mi thanh tú của Diêu Khanh Khanh nhíu lại, vẻ mặt không tự nhiên: “Đó là chuyện thật lâu lúc trước rồi, Hành sư huynh đã từng giúp ta rất nhiều...”

Nàng ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Ngọc Li Hành một cái, sau đó hơi lui nửa bước, giấu bản thân ra phía sau lưng của Giang Nhật Dật. Giang Nhật Dật xoay tay lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, tựa như đau lòng, tựa như trách cứ bản thân mình.

Diêu Khanh Khanh vừa buồn bực lại ảo não. Trong cảm nhận của nàng, Ngọc Li Hành từ trước đến nay đều là công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, chưa từng nói nhiều lời như vậy lần nào? Nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ sẽ nói luôn ra một ít lời Giang sư ca không thích nghe tại chỗ này... Sớm biết vậy đã không cần khơi ra bất cứ câu chuyện nào liên quan tới hắn ta rồi.

“Ta ngược lại không nhớ rõ. Hình như chỉ là mấy chuyện cần nhấc tay lên là giải quyết xong rồi, phàm nếu gặp ai có thể giúp được, ta tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ. Diêu sư muội cũng không cần lo lắng.” Ngọc Li Hành phủi tay, xoay người đi về hướng hậu viện. Sau khi bước hai bước, hơi hơi dừng lại, xoay người, mặt mày toàn là ngạo ý, “Đã quên nói cho Giang sư đệ, A Li nhà ta là người rất tự trọng, không cần lo muội ấy khẩu thị tâm phi, kiếm cớ dây dưa ngươi. Người của Ngọc gia, chưa bao giờ thích làm chuyện chen chân vào chỗ người khác.”

Mày kiếm hơi nhíu, ánh mắt thẳng thừng dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai ngươig kia. Lại liếc mắt một cái, bước nhanh đi, mang theo A Li vào hậu viện.

Mắt thấy Ngọc Li Hành biến mất ở cổng tò vò, Diêu Khanh Khanh nhịn không được nói: “Đại Thánh Quân vốn có thê nhi, nghe nói cũng sinh tử chưa biết, Ngọc gia không phải cũng vội vàng đem Ngọc Lâm Lang gả vào thánh cung sao? Ngọc Li Thanh Thánh Quân rõ ràng bỏ mình, đã không còn nữa, ta đây cùng với chàng, có cái gì sai? Hắn vì sao nhằm vào ta khắp nơi? Giang sư ca, ta vô cùng ủy khuất!”

Giang Nhật Dật đau lòng đến cực điểm, đem thân thể run run của nàng ta ôm vào trong lòng: “Sư muội... Nàng không có sai, sai là ta, ta sớm nên phân rõ giới hạn cùng A Li, đều do ta, ta chỉ nghĩ đến đợi đến dự tính sau khi làm xong hết mọi việc, sẽ đem hết thảy chiêu cáo thiên hạ... Là ta làm cho muội chịu ủy khuất rồi!”

“Sư ca, chàng cũng biết tính tình của ta. Ta xuất thân thấp hèn, từ nhỏ đó phải nhìn ánh mắt người mà lớn lên, ta sẽ không giả mù sa mưa làm bộ như ôn nhu rộng lượng, ta chính là một gốc cỏ dại, gió thổi không đứt mưa dầm không chết! Ta muốn cái gì sẽ nhanh mồm nhanh miệng nói ra, nếu như chàng cảm thấy ta tính tình không tốt, hiện tại đổi ý còn kịp, dù sao Ngọc Li Thanh Thánh Quân vừa ôn nhu vừa xinh đẹp... Nhưng, cái này cũng không phải là ta sai, nếu ta xuất thân cao quý giống như nàng ta, ta sao có thể cần biến thành bộ dáng bị người chán ghét...”

Nàng ta quật cường đứng thẳng, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi dài rơi xuống.

Tim Giang Nhật Dật như bị đao cắt, lập tức che kín miệng Diêu Khanh Khanh, vội la lên: “Không cần nữa, không cần nữa! Trong lòng ta, vạn người cũng không thể so được với nàng. Đợi chuyện này xử lý xong, ta liền đi gặp Đại Thánh Quân, xin hắn làm chứng, chứng kiến chúng ta kết làm đạo lữ!”

“Vậy còn Ngọc Li Thanh Thánh Quân...” Diêu Khanh Khanh hì hục hít hít mũi.

Giang Nhật Dật vội vàng trấn an: “An tâm, ta sẽ xử lý tốt. Nàng ấy hôm đó chắc chắn tức giận quá độ nên mới có thể cố ý nói vậy. Ta sẽ giúp nàng ấy cởi bỏ khúc mắc, làm cho nàng ấy thông suốt phóng khoáng, chúc phúc cho chúng ta, được không?”

“Ừm.”

Lời này nếu rơi vào trong tai A Li, nàng chỉ sợ rất khó khống chế bản thân xù hết lông cánh ra, bay đến cào Giang Nhật Dật cho tróc mấy mảng da đầu.

Đáng tiếc nàng không nghe thấy.

Con chim béo A Li lúc này đang chuyên chú nghiên cứu vết thương trên thi thể. Vụ án này trong sách mặc dù có đề cập đến nhưng rất sơ lược, nàng cũng không biết được bao nhiêu manh mối. . ngôn tình hài

Ngọc Li Hành đối với nàng rất tốt, đó là bởi vì hắn cho rằng A Li là muội muội hắn. Nếu như bị hắn phát hiện thân xác con chim nhỏ trước mặt này đã đổi tim, chỉ sợ kết cục của nàng còn thê thảm hơn nhiều so với cặp vợ chồng đang nằm trong ao lửa kia.

Ngọc Li Thanh cả đời hàng yêu trừ ma, đối với loại hung án này khẳng định rất có kinh nghiệm, A Li chỉ có thể giả bộ như mình rất lão luyện, xem đông xem tây. Dù sao hiện tại nàng cũng không thể nói chuyện, đến lúc đó nếu Ngọc Li Hành có phát hiện gì, nàng chỉ cần giả bộ ra vẻ “Ta đã sớm biết nhưng ta không có cách nào nói cho ngươi”, có thể đại khái lừa dối cho qua.

Bỗng nhiên, nàng thấy một khối thi thể của phụ nhân đang dùng một tư thế kỳ quái cuộn mình lên.

A Li hít sâu một hơi, vẫy cánh bay qua.

Cái thi thể này dựa vào trong góc tường, tư thế quỷ dị đến nói không nên lời. Cong lưng, ôm lấy ngực, hai bàn tay lại nắm lấy hai chân chặt chẽ bao lại ở phía trước người. Phía sau lưng nàng ta toàn bộ đều bị xẻo sống, nhưng kỳ quái chính là nàng ta vậy mà không bỏ trốn hay phản kháng giống như những người khác, thoạt nhìn lại như là không nhúc nhích, kiên quyết chết ở trong tư thế này.

A Li chậm rãi vòng qua một vòng, trái tim nhảy lên thình thịch.

Trong lòng phụ nhân này, quả nhiên có giấu cái gói nho nhỏ.

“Pi —— pi ——” A Li cất giọng kêu Ngọc Li Hành.

Ngọc Li Hành đảo mắt liếc mắt một cái, con ngươi nhất thời kịch liệt co rút lại.

“Trong lòng nàng ta che chở một đứa trẻ.”

A Li vội vàng gật đầu, nhảy đến trên bờ vai của Ngọc Li Hành, vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn hắn.

Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh cũng vào rồi.

“Nhỏ như vậy, hẳn là không hơn hai tuổi, hi vọng là nữ đồng.” Diêu Khanh Khanh vô cùng trấn định, “Nam đồng khoảng hai tuổi thì rất khó nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng năng lực diễn đạt của nữ đồng thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“Pi!” A Li trừng mắt nhìn nàng ta, liếc mắt một cái.

Diêu Khanh Khanh cười cười: “Ngọc Thánh Quân tấm lòng nhân hậu, trong lòng chỉ nhớ đến an nguy của đứa nhỏ. Nhưng mà, dù sao cũng phải có người đem tìm cảm đặt sau lý trí, phá được án, bắt được hung thủ mới đem lại cho người bị hại sự an ủi lớn nhất đúng không?”

Giang Nhật Dật yên lặng gật đầu.

A Li tức giận đến ngực muốn nhảy lên cổ —— thừa dịp mình không được tiếng người, Diêu Khanh Khanh lại “bang “ cái đem cái nồi thánh mẫu đần độn đội lên trên đầu mình.

Nàng thật dễ dàng có thể phản bác lại Diêu Khanh Khanh —— quan tâm đứa nhỏ và chuyện phá án có xung đột sao? Có sao?! Nhìn thấy một người mẫu thân xả thân che chở cho con của mình, chẳng lẽ sẽ không có thể cảm động sao? Phá án không chờ được một hai giây xem xem đứa nhỏ này có sống sót hay không, để cho người mẫu thân chết đi kia mỉm cười nơi cửu tuyền sao?

Tiếc nuối là, con chim béo A Li chỉ có thể “Chiêm chiếp pi pi“.

Khi Diêu Khanh Khanh nói chuyện, Ngọc Li Hành đã đi đến trước mặt thi thể, ôn nhu mở hai cánh tay của xác chết phụ nhân cứng ngắc kia ra.

Một đứa trẻ nhỏ như mới sinh được quấn trong lớp vải bông màu trắng đang cúi đầu trong lòng mẫu thân, thoạt nhìn như đang ngủ vô cùng an ổn. Trên thân thể nho nhỏ dính không ít máu của mẫu thân, ngoài ra không phát hiện bất cứ ngoại thương gì.

Ngọc Li Hành nghiêng đầu liếc nhau với A Li.

“Pi, pi!”

A Li vẫy vẫy cánh nhỏ.

Ngọc Li Hành dè dặt cẩn trọng vươn tay, ôm trẻ mới sinh kia ra.

Vừa ôm đến, A Li liền phát hiện thân thể hắn chợt cứng lên một chút. Lòng của nàng hơi hơi trầm xuống, mỏ cũng khẽ khép lại.

Ngọc Li Hành lấy đứa trẻ mới sinh ra, mới phát hiện cổ nó đã bị cắn đứt.

Hoá ra mẫu thân này là bảo hộ xác chết của đứa nhỏ.

A Li cúi cái đầu lông lông xuống.

Ngọc Li Hành giao đứa trẻ mới sinh cho Giang Nhật Dật, ý bảo hắn xem miệng vết thương trên cổ đứa trẻ, ở đó còn dính một cọng lông khá rậm.

Giang Nhật Dật chỉ có thể nhíu mày nhận lấy, qua loa nhìn lướt một cái, sau đó tiện tay đem xác đứa trẻ mới sinh đặt lên trên giường, đầu ngón tay ngưng ra một dây leo màu xanh, cẩn thận đem cọng lông thú kia kéo ra.

“Nhìn thật quen mắt.”

Ba người một chim đối diện nhau một lát.

“Tuyết thú!”

“Tuyết thú!”

“Tuyết thú!”

“... Ô, pi!”

“Tuyết thú mặc dù không phải là yêu ma, nhưng thiên tư xuất chúng, gặp được máu xác thật vẫn có khả năng nhập ma rất cao.” Diêu Khanh Khanh nói, “Nếu như nói nơi này nuôi dưỡng Tuyết thú, hôm nay vừa đúng có một con nhập ma, trực tiếp đột phá vách tường thành phi ma, mang theo đồ tử đồ tôn của nó, diệt khẩu toàn bộ người trong ngôi nhà này sau đó đào tẩu, cũng coi như có lý.”

Nàng ta biết đề cập đến tên của Vân Dục Hưu trước mặt Ngọc Li Hành thì không chiếm được chỗ tốt nào, liền chỉ nói về sự việc.

“Không sai.” Giang Nhật Dật gật gật đầu, “Sư muội nói thật đúng.”

A Li hơi trề trề hai mảnh mỏ nhỏ.

Ngọc Li Hành lắc đầu nói: “Không. Nếu như Tuyết thú thành ma, một khi rời khỏi nơi này, chắc chắn chạm vào kết giới, bị thủ tiên phát hiện. Nhưng mà sự tình đã qua gần nửa ngày cũng không có bất kỳ nơi nào phát hiện dấu vết của yêu ma.”

“Nếu ta nói có lẽ là Vân Dục Hưu làm, Hành sư huynh lại mất hứng —— vậy Hành sư huynh lại có cao kiến gì hơn?” Ngữ khí của Diêu Khanh Khanh chợt cao lên.

“Không có.” Bộ dáng Ngọc Li Hành vẫn tự nhiên không chút để ý.

“Ngươi —— “

Ngọc Li Hành nói: “Lời nói ra mà bản thân còn không xác định được đúng sai, cần gì phải nói cho người khác nghe.”

Giang Nhật Dật lạnh lùng cười rộ lên: “Ngọc sư huynh cũng không cần tận lực nhằm vào người khác.”

Căn phòng tràn đầy máu tanh, không khí nhất thời căng thẳng đến cực điểm.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói thường thường vô kì.

“Xin hỏi Ngọc gia chủ, hôm nay giờ Thìn, ngươi ở nơi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.