Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 93: Q.1 - Chương 93: Không quá mười bước.




“Em thành thực quá!” Cậu rất khách khí nói, “Có điều, so với trước kia đáng yêu hơn không ít.” Ngữ khí thoáng chuyển, không rõ là nói móc cô hay đang khen ngợi cô nữa.

“Cảm ơn!” Dư Châu lặng lẽ ghé vào trên lưng cậu ta, đã đổi qua ba người, không nói chi các anh, kỳ thật, bản thân cô cũng mệt chết đi được.

“Em rất nặng hả?” Nhìn về phiá trước, cô lại hỏi một vấn đề vô cùng rõ ràng. Cô rất béo, đương nhiên sẽ rất nặng, giày vò Dư Dịch cùng Đan Gia Dật thành cái dạng kia, cô không mập chẳng lẽ do bọn họ quá gầy.

“Vẫn tạm được.” Tả Tư Viêm cong môi, “Thật ra, em không mập, chỉ là không nhìn rõ là gầy thôi, so với một con voi, thật ra vẫn là nhẹ.”

Hai mắt Dư Châu trợn trừng, miệng người này, đúng là quá độc địa rồi.

“Em yên tâm, em không đè chết anh được đâu, anh chắc chắn sẽ trụ được, ở chặng đường cuối cùng này, để anh đi.” Một lát sau, Tả Tư Viêm mở miệng nói, anh ta so với nhóm Dư Dịch, dường như khỏe hơn nhiều, ít nhất, còn có thể kiên trì đến bây giờ. Cậu có thể trêu đùa cùng cô nhóc này tự nhiên như vậy, nhưng, chỉ có chính cậu biết rõ, cậu đã dùng nhiều khí lực thế nào mới có thể để mình nói chuyện được như vậy.

Dư Châu, so với tưởng tượng của cậu còn nặng hơn nhiều.

“Cám ơn, còn có…” Nghe xong lời Tả Tư Viêm nói, Dư Châu vẫn luôn trầm mặc, đến khi cô ngẩng đầu lên, cậu mới nghe được câu cám ơn kia, khóe môi cong cong, khiến cho cậu rất có cảm giác thành tựu, chỉ là, nếu không nghe câu nói tiếp theo của cô có phải sẽ khiến sắc mặt cậu không cứng lại như vậy không

“Cám ơn, còn có, rất xin lỗi cái chân của anh.” Dư Châu hào phóng xin lỗi, cô chỉ cảm thấy có lỗi với cái chân của anh ta, còn về phần cá nhân nào đó, dường như đã bị tách khỏi cái chân của chính mình rồi.

Quả nhiên là cái đức hạnh này, Dư Châu bây giờ, có lòng ghi hận rất nặng, Tả Tư Viêm câm nín, cậu hiện tại cần tiết kiệm chút sức còn mà cõng cô đấy, nếu không, sẽ tức giận đến đau hông mất, đến lúc đó sẽ làm con nhóc này ngã xuống, không phải lo cô nhóc này đau mà cậu sợ bị cô đè chết. Sức nặng như vậy, nếu thực sự đè xuống, hậu quả vô cùng đáng sợ, cũng không biết những năm này cô ăn cái gì mà lớn được thành như vậy.

Phía trước, Kính Nguyệt Sâm lại đứng yên tại chỗ không đi, cậu ta ôm Thẩm Vũ Âm rất thong dong, dường như việc ôm thêm một người không chút ảnh hưởng nào đến cậu cả, cậu ngừng lại đã lâu, bắt đầu từ Dư Dịch, cho đến bây giờ là Tả Tư Viêm, cậu đều nhìn thấy rõ, con người trầm lại, hàng lông mi dài chớp nhẹ che đi một phần ánh mắt, lộ ra tia sáng thần bí khó lường.

Dù kiên trì cũng có ích lợi gì chứ, Dịch, Đan Giật, còn có Viêm, vì một đứa mập, không đáng.

“Sâm học trưởng, bọn họ sắp đuổi tới rồi.” Ánh mắt Thẩm Vũ Âm khẩn trương nắm chặt áo trước ngực Kính Nguyệt Sâm, cô thật không ngờ, Dư Châu lại có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho nhiều người chịu cõng cô ta như vậy, thể trọng kia đã có ba người chịu qua, thật không thể hiểu nổi nhóm các học trưởng nghĩ gì, chẳng lẽ hiện nay đang thịnh hành việc thể hiện sức mạnh của mình qua việc cõng người béo sao? Thật sự quá khó hiểu rồi.

Có điều, bây giờ cô cũng không quan tâm vấn đề này, mà là, nhờ ba người kia, khoảng cách giữa bọn cô càng ngày càng gần rồi, trận đấu vừa rồi cô đã mất mặt, nếu bọn cô bây giờ cứ như vậy mà thua, vậy, từ nay về sau, cô phải mang rổ lên che mặt mà đi mất, dù sao, thua trước một kẻ tất cả mọi thứ đều không bằng mình, thật khiến người ta tức giận đến ói máu. Hơn nữa, cũng cực kì mất mặt.

Huống chi còn liên quan đến Sâm học trưởng, điều này, càng khiến cô khó chịu hơn nữa.

“Sẽ không!” Kính Nguyệt Sâm ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Khả năng của Viêm đã đến cực hạn rồi, kiên trì không quá mười bước nữa đâu.” Cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa hề di chuyển.

“A, là như vậy sao ạ?” Thẩm Vũ Âm khó hiểu nhìn hướng hai người đang nặng nhọc tiến lên kia.

Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng hoài nghi bất kì lời nói nào của Kính Nguyệt Sâm, nhưng, hiện tại, cô thật không hiểu sao anh ấy có thể cho rằng như vậy, rõ ràng, bọn họ đang tiến đến ngày càng gần. Tuy bọn họ đi vô cùng chậm, nhưng, mỗi lần bước đi đều cực kì vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.