Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 156: Q.3 - Chương 156: Chương 18: Vứt ra




Editor: KInh thuế

“Đồ ăn mẹ tôi làm có ngon không?” Dư Châu cố tình trầm giọng xuống từ mẹ tôi. Nói cho cô ta biết, cô là Dư Châu, cô họ Dư, Hứa Nhu là mẹ cô, không phải mẹ Thẩm Vũ Âm.

“Mẹ làm…” Cô theo thói quen mở miệng, nhưng nhìn đến tia cười lạnh nơi khóe miệng Dư Châu lại cứng rắn nuốt trở lại, tiếng mẹ này cô đã gọi nửa năm, cũng đã thành thói quen, nhưng nhìn đến khóe miệng trào phúng của Dư Châu…coi thường, khinh bỉ, cô cảm giác như bị tát thẳng vào mặt.

“Bạn Thẩm à, nếu ăn xong rồi cũng nên rời đi dii. Nhà chúng tôi có chút chuyện, không tiếp được người ngoài.” Dư Châu uống một ngụm canh, Dư Dịch khoanh tay đứng cạnh xem, giống như đang xem một vở kịch giữa hai người họ.

Nửa năm nén giận, nửa năm nhẫn nhục, Châu Châu sẽ giúp bọn họ đòi lại đầy đủ.

Cậu cũng quá nhu nhược rồi, nếu Châu Châu còn chưa trở lại, có lẽ, cậu sẽ đói mà chết hoặc là bị chọc cho tức điên mất.

“Tôi không đi.” Thẩm Vũ Âm nắm chặt tay, nửa năm qua cô đã quen rồi, cô mà đi, sẽ phải đi đâu, quay lại nhà mình, lúc đầu là cô tự muốn tiến vào Dư gia, bây giờ, nếu như lại trở về, lại quay về làm một Thẩm Vũ Âm không có gì cả sao, bây giờ có ai trong trường không biết cô ta là công chúa Dư gia, nếu cô đi, vậy, cô còn mặt mũi nào đi học, còn mặt mũi nào đi gặp Sâm học trưởng.

Cho nên, cô không thể, thật sự không thể đi, bây giờ ra đi, cô còn chỗ nào có thể đi chứ.

Nhưng đây lại là nhà của người khác, cô chiếm vị trí của người khác, cô có thể ở lại được sao?

Dư Châu đặt đũa xuống, khóe môi xinh đẹp nhếch lên, “Bạn Thẩm, bạn nghĩ mình là ai vậy, chỉ là hàng nhái lại thôi, bây giờ tôi đã trở về, bạn còn muốn ở lại đây, nhà tôi cũng chưa rảnh rỗi nuôi người dưng như vậy.”

Đồng tử Thẩm Vũ Âm co rụt, bây giờ Dư Châu quá mạnh mẽ, chỉ cần bị ánh mắt của cô ta quét qua, cô đã cảm thấy phát run, không phải sự áp đảo về hình thể như trước, Dư Châu đã gầy, nhưng lại càng khiến người khác e sợ, áp lực. So với lúc trước béo còn đáng sợ hơn bội phần.

Cô là hàng nhái.

“Dư Châu, cô quên rồi hả, cô không được trở về mà.” Thẩm Vũ Âm chợt nhớ ra, cô chỉ có thể bám víu vào lý do này, cũng chỉ có điều kiện này, cô ta vì sao phải ra đi, tất cả mọi người đều biết rõ, cho nên, cô ta không thể trở về, bởi vì, Sâm học trưởng cùng nhà Kính Nguyệt sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Hứa Nhu siết chặt tay Dư Phẩm Thành, trên mặt ngập tràn lo lắng. Dư Phẩm Thành cầm lại tay bà, cho bà một ánh mắt yên tâm.

Dư Dịch vẫn thản nhiên, Dư Châu chắc chắn có biện pháp, nếu không, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không tùy tiện quay trở lại. Thậm chí, đối mặt tranh đua trực tiếp với Thẩm Vũ Âm, trước kia, Dư Châu vừa béo vừa ngốc, bây giờ lại có chút thông minh, sắc sảo hơi quá.

Có lẽ, cô vốn không ngốc, chỉ là cậu vẫn luôn không chú ý cô mà thôi.

“Phải không?” Dư Châu vẫn ngồi, có điều, nụ cười hơi biến đổi, tựa cười mà không nhìn Thẩm Vũ Âm, Thẩm Vũ Âm kinh hãi nhìn vẻ đùa cợt trong mắt Dư Châu.

“Bạn Thẩm à, sự việc kia thật ra thế nào, tôi biết cô biết.” Giọng nói Dư Châu rất nhẹ, nhưng, lọt vào tai Thẩm Vũ Âm, lại là âm điệu cảnh cáo.

“Cô muốn đẩy tôi xuống, chỉ là không ngờ chính mình bị ngã xuống.” Dư Châu đứng dậy, cả người mang theo cảm giác lạnh lẽo, khiến mặt Thẩm Vũ Âm càng thêm nhợt nhạt.

Cô thật không ngờ, cô ta lại nói ra, cô vẫn cho rằng, cô ta không dám, cô chưa từng nghĩ đến, chuyện này cuối cùng lại từ miệng cô ta tiết lộ ra.

Vài đạo tầm mắt chiếu thẳng lên người cô, cô khẽ rụt người lại, cô ngẩng đầu, trên mặt cha con nhà họ Dư là băng lạnh, trong mắt Hứa Nhu là không thể tin, sau đó chậm rãi chuyển thành thất vọng, thất vọng sâu sắc.

Dư Dịch có xúc động muốn xông lên bóp chết đứa con gái này, đứa con gái ti bỉ này, cho đến giờ vẫn luôn lừa bọn họ, không chỉ khiến bọn họ tự trách áy náy còn khiến Dư Châu phải ra đi, em gái cậu nửa năm qua đã phải trải qua cuộc sống khó khăn vất vả cỡ nào chứ.

Còn khiến nhà họ Dư khép nép đủ bề với nhà Kính Nguyệt nửa năm, chỉ bởi vì, Dư Châu đã đẩy cô ta xuống dưới, bản thân cậu đúng là chịu uất ức mà.

“Đến đây thôi, hàng nhái à, tôi đưa cậu ra.” Dư Châu nhanh chóng đứng trước mặt Thẩm Vũ Âm, cả người tràn ngập ngạo khí, vươn tay tóm lấy cổ áo Thẩm Vũ Âm, cô ta lớn lên điềm đạm đáng yêu, nước mắt rưng rưng động lòng người, đáng tiếc, cô không phải con trai, càng không học được cái gì thương hoa tiếc ngọc, cho nên cô chỉ biết ném cô ta đi cho nhanh.

Nhìn Dư Châu dễ dàng nhấc Thẩm Vũ Âm lên bằng một tay, cô gầy như vậy nhưng sức mạnh không yếu chút nào.

Dư Dịch nhường đường, Dư Châu nhấc Thẩm Vũ Âm ra ngoài, về phần tại sao cô ta không vùng vẫy, có lẽ bị dọa đến ngu người rồi. Dù sao, đả kích lớn vậy, cô ta vẫn chưa tiếp nhận nổi.

Dư Châu một tay nhấc Thẩm Vũ Âm, một tay mở cửa, nhanh chóng, ném người.

Bịch một tiếng, Thẩm Vũ Âm đã bị ném trên mặt đất, khuôn mặt vẫn ngây ra nhìn Dư Châu, từ nơi mông truyền đến cảm giác đau đớn nói cho cô biết, cô bị Bàn Tử trước kia, bị một cái bao cỏ ném đi, không phải mời, cũng không phải đuổi, mà là bị ném ra ngoài.

Dư Châu chép miệng, vỗ vỗ đôi tay, sau đó rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại trước mặt Thẩm Vũ Âm, đại cáo thành công, Dư Châu nghiêng đầu bước đi, ngẩng đầu, bốn phía là khung cảnh quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, đây là nhà cô.

Cô chỉ vừa đến mấy tháng, đã phải rời khỏi nửa năm.

Nhà, một từ ấm áp biết nhường nào.

Cô trở lại phòng khách, cha mẹ và Dư Dịch vẫn đứng lặng như cũ, dường như còn chưa tiêu hóa nổi việc cô trở về, sự thật nửa năm trước hay Thẩm Vũ Âm đã bị đuổi đi, nhưng thiếu đi một người dưng, dường như thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ không cần trưng ra khuôn mặt giả tạo nữa.

Dư Châu bước đến bên bàn cơm, đã lâu cô chưa được ăn món ngon như vậy.

Cô ngẩng đầu, chớp mắt ngạc nhiên: “Cả nhà nhìn con làm gì, mọi người không đói sao?” Cả bàn đồ ăn ngon như vậy cô không muốn lãng phí đâu, nhớ lại quãng thời gian vừa qua, cô chưa có một ngày nào được nếm đồ ăn như này.

Cho nên, mọi người không ăn thì cô ăn, nếu cả nhà cảm thấy chỉ nhìn thôi cũng no được bụng,…vậy không ăn cũng không sao nha.

Tuy bị Thẩm Vũ Âm ăn qua, nhưng, cũng còn rất nhiều đồ, cả một bàn như vậy, cô không kén chọn gì, có thể ăn no bụng là tốt rồi.

Ba người còn lại lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quay lại chỗ ngồi của mình, vẫn là bốn người, nhưng đây mới thực sự là gia đình bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.