Nữ Hoàng Tuyển Phu

Chương 179: Chương 179: Huynh đệ tương đối




Tẩm cung của nữ hoàng, Vân Cung.

Hàn Linh buông tấu chương trong tay, ấn đường nhăn lại, phần tấu chương này đến từ bên cạnh một cái đảo quốc Đông Bắc, tên là Lưu Li Quốc, một địa phương không lớn cũng chẳng nhỏ, tuy rằng đã thần phục với Thiên Phượng Quốc, trở thành nước phụ thuộc của Thiên Phượng Quốc, nhưng là người của bọn họ thái độ cực kỳ ngạo mạn, thường thường mà liền phái người tới khiêu khích, làm nàng rất là bực bội. Nhưng mà, người ta nếu đã cúi đầu xưng thần, mỗi năm đúng hạn tiến cống, vẫn không đến mức còn mang binh đi qua diệt quốc gia của người ta chứ? Không có biện pháp, người địa phương nhỏ, tư tưởng hẹp hòi, vẫn cảm thấy chính mình là thiên hạ đệ nhất, đây là một vấn đề thói hư tật xấu của dân tộc, trong khoảng thời gian ngắn rất khó chuyển biến.

Nói đến Lưu Li Quốc này, trước hết thường ở vùng duyên hải biên cảnh của Thiên Phượng Quốc quấy rầy khiêu khích, cướp bóc thuyền dân, cường bắt dân nữ dân phu, tin tức truyền tới triều đình, Hàn Linh liền phái Long Chi Dực tiến đến chinh phạt. Một cái đảo quốc nho nhỏ, trái lại cũng không tốt, Long Chi Dực sửng sốt là dùng thời gian một năm mới đánh hạ nó.

Hàn Linh từng tự mình đi trước Lưu Li Quốc tuần tra, muốn nhìn một chút cái quốc gia nhỏ này túm đến muốn mệnh đến tột cùng loại tính tình gì, sau khi đi một vòng, mới phát hiện tình huống Lưu Li Quốc và cuộc sống sinh hoạt của Triều Tiên thời cổ cực kỳ tương tự, theo như lời trong miệng bọn họ chính là tiếng Hàn. Hàn Linh ở hiện đại đã từng cùng không ít người Hàn Quốc nói chuyện làm ăn, vì thế, có một đoạn thời gian nàng cố ý học tiếng Hàn, để tránh bởi vì liên quan đến ngôn ngữ mà ăn mệt. Ở sau khi đánh hạ Lưu Li Quốc, Hoàng đế của bọn họ liền cúi đầu xưng thần với nàng, đáp ứng mỗi năm triều cống.

Hàn Linh biết phàm là người dị tộc, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn đồng hóa bọn họ rất khó, cho nên nàng không có dao động địa vị của Hoàng đế Lưu Li Quốc, mà là để lại rất nhiều văn nhân ở nơi đó truyền giáo văn hóa trung thổ, nàng rất tin chờ đến một ngày nào đó tất cả mọi người trên đảo bị văn hóa trung thổ dần dần hiểu rõ, như vậy đến lúc đó lại một lượt đưa bọn họ nạp vào Thiên Phượng Quốc liền trở nên nước chảy thành sông, mà bây giờ còn chưa phải thời cơ.

Mà Hoàng đế Lưu Li Quốc không an phận này lần này lại ra nan đề cho nàng, nói là muốn đưa vài vị hoàng tử và công chúa của bọn họ tiến đến Thiên Phượng Quốc cùng các hoàng tử công chúa của nàng giao lưu học tập, mặt ngoài nói là giao lưu học tập, trên thực tế chính là tới khiêu chiến khoe khoang. Trải qua nhãn tuyến của nàng dọ thám biết, nghe đồn mấy vị hoàng tử công chúa của Hoàng đế Lưu Li Quốc này đều là nhân trung long phượng, văn võ, tài mạo song toàn, ở Lưu Li Quốc đó là mỗi người ca tụng.

Sau nửa tháng, bọn họ liền sẽ tới Hàn Thành, cho nên trước mắt nàng không thể không nhằm vào bọn nhỏ của nàng thời gian tiếp theo sẽ chịu khổ, cái mặt này nàng nhưng ném không dậy nổi. Hai người con trai Hàn Tử Mặc và Hàn Tử Hiên này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nàng, nàng cũng không quá lo lắng, làm nàng đau đầu nhất chính là con gái bảo bối của nàng Hàn Tịch Dạ. Đứa con gái này cũng không biết là di truyền phẩm tính (phẩm cách và cá tính) của ai, văn võ đều không được, lại còn có ham chơi háo sắc, trừ bỏ lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp mê chết người, thật sự chọn không ra chỗ gì đáng giá khen ngợi. Nhớ tới nàng sắp cùng Trinh Dương công chúa của cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông Lưu Li Quốc người ta tỷ thí tài nghệ, Hàn Linh liền nhịn không được than thở, có thể nghĩ tới kết quả tỷ thí……

Nàng thở dài một tiếng, buông tấu chương.

Đạm Đài Phi Hiên đi đến nàng bên cạnh, khẽ nhìn lướt qua nội dung trong tấu chương, lại cười nói: “Linh nhi, không cần lo lắng, mấy đứa con của chúng ta cũng rất ưu tú, chưa chắc sẽ bại bởi đối phương.”

Hàn Linh nghiêng đầu dựa vào trên người hắn, thở dài nói: “Tử Mặc và Tử Hiên, ta là không lo lắng, chỉ có Tiểu Dạ Nhi quá mức ham chơi, cái gì đều không chú tâm học. Đổi lại thường lui tới ta cũng liền mặc kệ nó, để cho nó tự do tự tại mà trưởng thành, nhưng mà trước mắt, người ta tới cửa tới khiêu chiến, chàng nói Tiểu Dạ Nhi nhà chúng ta có thể so sánh đến qua người ta sao?”

Đạm Đài Phi Hiên mềm nhẹ mà trấn an nàng nói: “Nó là con gái của nàng, nàng hẳn là phải có tin tưởng nó mới đúng, không phải còn có thời gian nửa tháng sao? Thừa dịp mấy ngày này tập huấn cho nó một phen, Tiểu Dạ Nhi thiên tư thông minh, tin tưởng nhất định sẽ thành công thôi.”

“Thiên tư thông minh? Ta tại sao lại không thấy ra được? Ta xem thiên tư của nó đều dùng ở trên cạy góc tường của ta như thế nào.” Hàn Linh đứng dậy móc lấy cổ hắn, híp mắt chất vấn nói, “Chàng nói đi, nó có cùng chàng nhắc tới làm hắn phò mã của chàng hay không? Thẳng thắn thì khoan dung, kháng cự thì nghiêm trị, mơ tưởng tránh được đôi mắt của ta.”

Đạm Đài Phi Hiên ho nhẹ, nhìn xung quanh, thật đúng là để cho nàng đoán trúng, tiểu nha đầu kia chính là không ngừng một lần đùa giỡn với hắn. Thì ra hắn còn tưởng rằng chỉ là nhằm vào một mình hắn, sau lại khi mọi người sum họp ở bên nhau nói chuyện phiếm đề cập, mới biết tiểu nha đầu này thế nhưng đối với mỗi vị hoàng phu của mẫu hoàng nó đều đùa giỡn qua một phen.

Hàn Linh cố ý trêu đùa hắn nói: “Xem biểu tình này của chàng, liền biết đúng rồi. Chàng nói đi, chàng có dao động hay không? Có bị tiểu nha đầu câu hồn hay không?”

Đạm Đài Phi Hiên cười nhạo, ôm eo thon nhỏ của nàng, nói: “Nàng đây là đang ăn dấm của Tiểu Dạ Nhi sao? Tiểu Dạ Nhi thật là đáng yêu hơn nàng nhiều.” Hắn cười đến giảo hoạt.

Hàn Linh tàn nhẫn cắn một cái lên đôi môi mỏng của hắn, biểu thị khiển trách, thế nhưng nói nàng đáng yêu không bằng con gái của nàng? Quả thực tội đáng chết vạn lần!

Hôm sau sau khi hạ triều, Hàn Linh gọi ba đứa con vào một chỗ, tiến hành dạy bảo, ở đây còn có mười vị hoàng phu của nàng. Hai đứa con trai, một đứa kiệt ngạo khó thuần, anh tài ngút trời, một đứa đẹp như trích tiên, tuấn dật phi phàm, đều kế thừa khí chất đặc biệt có ở trên người phụ thân của bọn chúng, đương nhiên cũng có nàng bộ phận gien di truyền. Bọn họ đều là nàng kiêu ngạo, nàng thường thường lấy bọn chúng làm niềm kiêu ngạo, cho rằng là tác phẩm đắc ý nhất của đời này của mình. Lại quay đầu lại tới xem con gái của nàng, chợt vừa thấy, dung nhan kiều mỹ đáng yêu, không người nào không thích. Đợi ở chung lâu rồi, hiểu biết tập tính của nó, nàng cũng chỉ có lắc đầu thở dài phần.

“Mẫu hoàng, cổ của mẹ không thoải mái sao? Có cần con giúp mẹ xoa bóp hay không?”

Hàn Linh nhìn vẻ mặt nhiệt tâm hồn nhiên của con gái, có lẽ là nàng quá mức nghiêm khắc, cơ tuổi này như nó nên là thời thơ ấu không buồn không lo mà trưởng thành, ngây thơ trong sáng mới là bản tính của nó, nhưng mà trước mắt người của Lưu Li Quốc liền sắp tới rồi, nàng vẫn không thể cứ như vậy đẩy con gái ra làm mất mặt chứ?

Sau khi hạ quyết tâm, nàng ho nhẹ, nghiêm mặt nói: “Các con nghe đây, hôm nay gọi các con tới đây, chủ yếu là về chuyện Lưu Li Quốc sắp phái công chúa hoàng tử của bọn họ tới Thiên Phượng Quốc học tập giao lưu. Nghe nói mấy vị hoàng tử công chúa này đều vô cùng lợi hại, tài nghệ xuất chúng, văn võ gồm nhiều mặt. Lần này bọn họ tới chính là muốn cùng ba đứa con so đấu tài nghệ, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên mẫu hoàng đã góp nhặt một vài tin tức này, các con cố gắng ghi nhớ, cũng dễ có điều chuẩn bị tâm lý. Như Phong, chàng đọc đi.”

Hàn Như Phong tiếp nhận tấu chương trong tay, nhìn bọn nhỏ trước mắt mặt ngửa đầu yên lặng nghe, bắt đầu cất lời: “Lý Trinh Hi, Thái tử Lưu Li Quốc, mười hai tuổi, văn võ song toàn, am hiểu nhất chính là thuật cưỡi ngựa và tiễn pháp.

Lý Trinh Thái, Nhị hoàng tử Lưu Li Quốc, mười tuổi, lực lớn vô cùng, am hiểu nhất chính là vật lộn gần người và kiếm đạo.

Lý Trinh Minh, Tam hoàng tử Lưu Li Quốc, sáu tuổi, am hiểu nhất chính là cầm nghệ và thi họa.

Lý Trinh Dương, tiểu công chúa Lưu Li Quốc, sáu tuổi, cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ, đặc biệt am hiểu ca vũ và thêu thùa.

Trên đây, chính là tin tức cơ bản của mấy vị hoàng tử và công chúa Lưu Li Quốc.”

Hàn Linh tiếp theo lời hắn nói: “Chờ sau khi bọn họ đến rồi, sẽ chia ra cùng ba đứa các con tỷ thí, trước tiên các con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Nàng trong lòng lại nghĩ vẫn luôn cho rằng trẻ con ở hiện đại áp lực khá lớn, từ nhỏ liền phải thừa nhận rất nhiều chương trình học, còn phải đi học Olympic Toán, nghệ thuật, tiếng Anh việc học linh tinh nặng nề, rất là đáng thương. Ai ngờ tới cổ đại rồi, sinh ra lớn lên ở trong các hoàng tử công chúa Hoàng cung, áp lực việc học của bọn chúng cũng không thua gì trẻ con ở hiện đại chút nào. Trong nội tâm, nàng cũng không muốn cho con của mình nhiều áp lực như vậy, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo bọn chúng sinh ra lớn lên ở nhà đế vương? Sinh ra lớn lên ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn chúng nhất định phải trước thời gian học được gặp phải các loại khốn cảnh, nếu không, không tiến thì lùi, sau này bọn chúng có thể gặp phải gian nguy và khó khăn sẽ càng nhiều.

Hàn Tịch Dạ bẻ tay nhỏ, môi đẹp hơi dẩu, nghiêng đầu nói: “Mẫu hoàng, bọn họ có bốn người, chúng ta mới có ba người, vậy chẳng phải là rất không công bằng?”

Hàn Tử Mặc không để bụng mà nhướng mày nói: “Chỉ là dân của mấy cái tiểu quốc, một mình ta là có thể làm cho bọn họ thua toàn bộ nằm sấp xuống.”

Hàn Tử Hiên ở một bên rất là thâm trầm mà lắc đầu nói: “Chưa chắc, chưa chắc!”

Hàn Tử Mặc tức khắc nheo lại mắt, dùng ánh mắt uy hiếp, nhìn chằm chằm về phía hắn, nói: “Tử Hiên, đệ có ý gì?” Hàn Tử Hiên hơi nghiêng đầu, không để ý tới.

Hàn Tịch Dạ nhanh chân, chạy đến bên cạnh người Hàn Tử Hiên, lắc lắc tay hắn nói: “Hiên ca ca, huynh mau giúp muội bói một quẻ, xem muội có thể thắng Trinh Dương công chúa kia hay không?”

Hàn Tử Mặc cười nhạo nói: “Tiểu Dạ Nhi, vẫn là để cho Mặc ca ca thay muội bói một quẻ đi.”

“Mặc ca ca cũng biết bói toán?” Hàn Tịch Dạ đầu nhỏ nghiêng, vẻ mặt không tin.

Hàn Tử Mặc ra vẻ vê chỉ bấm đốt ngón tay, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Tính được rồi!”

Hàn Tịch Dạ ánh mắt cũng theo đó mà sáng lên, vội hỏi nói: “Thế nào?”

Hàn Tử Mặc cười gian hắc hắc một tiếng, dựng thẳng lên ngón trỏ lắc lắc nói: “Muội, thua chắc rồi.” Hàn Tịch Dạ nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt to của nàng, đôi má tức giận đến phình phình, nếu là có thể, nàng thật muốn dùng ánh mắt bắn chết hắn.

Hàn Tử Hiên ở một bên lại lần nữa rất là thâm trầm mà lắc đầu nói: “Chưa chắc, chưa chắc!”

Hàn Linh nâng má, rất là câm nín mà nhìn ba đứa con của nàng, đây là bọn nhỏ của nàng, mỗi người cá tính mười phần, quả nhiên cùng đứa trẻ của nhà khác không giống nhau!

“Được rồi, tóm lại từ ngày mai trở đi, cả ba đứa đều phải cố gắng chuẩn bị thi đấu thật tốt, ngàn vạn không cần ném mặt mũi của Thiên Phượng Quốc chúng ta! Đặc biệt là Tiểu Dạ Nhi, bắt đầu từ sáng mai, phải tiến hành huấn luyện chuyên môn với con.”

Hàn Tịch Dạ rất là ủy khuất mà lắc ngón tay nói: “Mẫu hoàng, con có thể không tham gia hay không?”

Hàn Linh xoa trán, nếu là có thể bỏ quyền, nàng cũng không muốn để cho nó tham gia mất mặt, nhưng mà người ta chính là hướng về phía tiểu công chúa của nàng tới, nàng có thể thế nào? Nhẹ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: “Đương nhiên không được, chẳng lẽ con muốn để cho người nước khác xem thường con?”

Hàn Tịch Dạ khờ dại bĩu môi nói: “Ta vốn dĩ liền nhỏ, không sợ bị người xem thường.”

Hàn Linh mắt trợn trắng, nói: “Chẳng lẽ con muốn nhìn mẫu hoàng mất mặt?”

“Mất mặt chính là mẹ, lại không phải con.” Hàn Tịch Dạ chớp chớp mắt, một bộ thần thái mình không liên quan, làm đáy lòng Hàn Linh phát điên. Không có biện pháp, chỉ có thể ra chiêu sát thủ, nàng đôi gương mặt tươi cười, đối với con gái nửa dỗ nửa dụ nói: “Nếu con thắng, mẫu hoàng liền tìm cho con rất nhiều soái ca ca tiến cung tới bồi con chơi, được không?” Nàng rất là khinh bỉ chính mình, thế nhưng dùng phương pháp như vậy tới dụ dỗ con gái, hơn nữa nàng cũng đã thu được ánh mắt rất là khinh bỉ của chư vị mỹ nam.

Hàn Tịch Dạ vừa nghe, hai mắt tức khắc tỏa ánh sáng, nắm chặt nắm tay nhỏ, liên tục gật đầu nói: “Được! Ta nhất định sẽ cố gắng!”

Toàn trường câm nín, thật là có mẹ này tất có con gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.