Nông Kiều Có Phúc

Chương 167: Chương 167: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Ai ngờ Trần A Phúc nghe những lời kia cũng không kinh ngạc, càng không lập tức dập đầu cho bà ta như Trần lão phu nhân suy nghĩ, mà là đỡ Trần Danh ngồi trên mặt ghế.

Nàng đứng ở bên cạnh Trần Danh, mới không nhanh không chậm nói: "Trần lão phu nhân, bà nói chuyện đùa gì đâu, nếu như bà là thân tổ mẫu của ta, sao sẽ xuất tiền kêu người bán ta? Bà cũng đừng làm ra cái bộ dáng hiền lành này, bởi vì ta biết rõ bà không phải là người hiền lành. Nói cho bà biết, thân tổ mẫu của ta ở Hưởng La thôn, thân cha của ta ở chỗ này. Trần đại nhân cái gì, ta không biết, cũng không muốn biết. Không biết hôm nay bà tới nhà ta có chuyện gì, sẽ không lại là kêu ta rời khỏi Đường Viên, hoặc là để cha mẹ ta trói ta lại, cường gả đi? Nói cho bà biết, giấc mộng đẹp này của bà không thể trở thành sự thật."

Lão phu nhân không nghĩ tới Trần A Phúc sẽ nói như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng, vỗ tay vịn cái ghế một cái quát lên: "Làm càn! Thứ không có giáo dưỡng, ngay cả hiếu đạo tối thiểu nhất cũng không hiểu, Vương thị như thế nào lại dạy mày thành dạng này!"

Trần A Phúc liếc mắt, chế nhạo nói: "Hừ, còn nói ta không có giáo dưỡng. Ở trong nhà người khác hô to hét lớn, đây chính là biểu hiện có giáo dưỡng? Nói cho bà biết, nương ta dạy ta tốt lắm, ta đối với tổ mẫu, cha mẹ của ta, chính là cực kỳ hiếu thuận đây. Người trong thôn chúng ta cũng khen ta hiếu thuận hiểu lễ."

Lão phu nhân quả đấm nhéo nhéo, lại nói năng có khí phách: "Không được, khuê nữ thật tốt của Trần gia ta không thể để cho người ta dưỡng phế đi, A Phúc, mày phải theo tao đi về nhà."

Trần A Phúc kinh ngạc nói: "Về nhà? Đây chính là nhà ta, ta còn có thể trở về chỗ nào? Ở tại cái nhà này, có tình thương như núi của cha, có nương ôn nhu như nước, còn có đệ đệ thông minh, nhi tử hiếu thuận. Ta cũng không ngốc, sẽ vứt bỏ nhà tốt như thế, chui vào trong hang sói."

Nàng hôm nay cũng bất cứ giá nào rồi, muốn chọc tức cái lão tú bà này, lấy chút lợi tức giúp Vương thị và tiểu A Phúc chết đi. Nàng không phải là người của thời đại này, không có những giác ngộ thiên hạ không qua được cha mẹ. Huống chi, nàng cũng không phải là nguyên chủ.

Lão phu nhân nghe nàng nói nhà mình thành hang sói, quả thật lại tức giận, nâng cao thanh âm nói: "Người đến, đi, vả miệng cho ta, đánh thứ tiểu tiện nhân không biết tốt xấu."

Bà tử phía sau bà ta ngẩn người, kiên trì đứng ra đi đến Trần A Phúc.

Trần Danh hù dọa vội vàng đưa ra một cánh tay ngăn trở Trần A Phúc, nói: "Không được phép đánh A Phúc."

Trần A Phúc nói: "Cha yên tâm, đây là ở nhà chúng ta, trong sân còn có mấy hộ viện Đường Viên. Ai dám động đến con một đầu ngón tay, bảo đảm mấy người này đều ra không được cái cửa này."

Bà tử đi về phía nàng liền dừng lại bước chân, không dám động.

Đường di nương thấy lão phu nhân tức giận đến đã quên mục đích tới nơi này,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.