Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 196: Chương 196: Học không được cách ngừng yêu em (6)




Một lần xa nhau, cách mấy núi sông, anh và cô, từ đó về sau, khó có thể gặp lại.

Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, khẽ cụp một cái mí mắt xuống, sau đó đọc được Tống Thanh Xuân đáy lòng thế nhưng đang tại nghĩ những thứ này quá khứ, còn mang theo một chút lo lắng: đang êm đẹp cô tại sao lại nói nói chơi không thường xuyên bằng trước kia, cái này không phải là rất rõ ràng kéo ra chuyện không vui trước kia sao? Ngộ nhỡ Tô biến thái vì vậy mà khó chịu, trách cô tối hôm qua về muộn thì làm thế nào?

Bởi vì hai người kéo dài cũng không có nói chuyện với nhau, bên trong phòng không khí có chút ngưng trệ.

Tô Chi Niệm chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm trò chơi, vì muốn làm dịu không khí, cũng vì muốn gỡ bỏ đáy lòng lo lắng của cô, chủ động mở miệng, tìm chuyện dời đề tài: “Người kia chơi trò chơi, hiện tại cấp bao nhiêu?”

Tống Thanh Xuân có chút không được tự nhiên, nghe anh nói, im lặng trong chốc lát, mới nhẹ giọng đáp: “Cấp 183.”

“Thật cao.” Tô Chi Niệm khép máy vi tính của Tống Thanh Xuân lại, đặt ở một bên, tư thế thanh thản tựa vào đầu giường, giống như đang nói chuyện phiếm, giọng nói mặc dù hơi lạnh, lại không áp bức như ngày thường: “Tôi thật lâu cũng không có chơi, đều quên mình đến cấp bao nhiêu. . . . . .”

Thật ra thì không phải rất lâu không có chơi, sau khi bị cô kéo xuống, cái trò chơi này anh không hề động vào nữa.

Anh của ban đầu, sở dĩ sẽ vẫn chơi cái trò chơi này, cũng chỉ là bởi vì cô. . . . . .

Đáy mắt Tô Chi Niệm hiện lên vẻ thương cảm, im lặng ba giây, còn nói: “. . . . . . Tôi nhớ được trò chơi kia đã nâng cấp* (*ra phiên bản mới) hai lần rồi nhỉ?”

“Ừ. . . . . .” Có lẽ nhìn Tô Chi Niệm ôn hòa, giống như là không bị ảnh hưởng về chuyện cô mới vừa nhắc tới, Tống Thanh Xuân cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nói cũng nhiều hơn: “. . . . . . Chỉ là các ác chủ bài đều không có gì thay đổi, nhưng có một ít phó bản rất khó đánh, có lúc chơi thật lâu mới có thể đánh thắng, hôm nay tôi qua được một cửa ải rồi, cũng đánh gần nửa tháng.”

“Khó như thế sao?” Tô Chi Niệm hỏi ngược lại một câu, cũng không chờ Tống Thanh Xuân đáp lại, liền nói một câu “Tôi xem thử một chút”, sau đó liền mở máy vi tính của cô lên, vào cửa sổ trò chơi, nhìn xuống nhiệm vụ Tống Thanh Xuân đã vượt qua, quay đầu hỏi: “Là cửa này sao?”

Tống Thanh Xuân có chút không rõ Tô Chi Niệm muốn làm cái gì, hai mắt nghi ngờ nhìn anh, mới khẽ gật đầu một cái.

“Cô chờ một lát. . . . . .” Tô Chi Niệm vừa nói, một tay vừa gõ lên bàn, giống như là đang nghiên cứu thứ gì đó, nhìn khoảng mười lăm phút, lại đi xuống một software, bắt đầu đưa mật mã vòa trong máy vi tính.

Tống Thanh Xuân an tĩnh đứng ở một bên, không có quấy rầy anh, bởi vì những thứ anh truyền vào trong máy vi tính đó, cô hoàn toàn không hiểu, cho nên liền nhàm chán đặt lực chú ý lên trên bình nước truyền dịch.

Đợi đến khi truyền dịch xong, bên trong phòng chỉ còn lại tiếng đánh máy của Tô Chi Niệm.

Tống Thanh Xuân nhẹ giọng nói: “Ngài Tô, tôi giúp anh rút kim.”

Tô Chi Niệm “Ừ” một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, chưa từng rời mắt.

Tống Thanh Xuân đứng ở bên cạnh giường, nhanh chóng rút kim, sau đó cầm bông băng đặt ngay lên trên mu bàn tay của Tô Chi Niệm.

Lòng bàn tay của cô, vừa vặn phủ lên trên ngón tay của anh, động tác gõ bàn phím của Tô Chi Niệm dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Xuân năm giây, mới quay đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Tống Thanh Xuân dán băng keo cá nhân trên mu bàn tay

Tô Chi Niệm xong, vừa chuẩn bị đứng lên, Tô Chi Niệm liền ngừng động tác, nói: “Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.