Nợ Âm Khó Thoát

Chương 235: Chương 235: Sông máu




Lẽ nào đây chính là ‘ý chí sao? Thật không thể xem thường.

Nếu là tôi, thực lực còn yếu, không chống đỡ được thì nghe còn có lý, nhưng thực lực của Mễ Trần đã là cảnh giới Tiên Thiên, đủ để chứng minh, thứ gọi là ý chí thực không đơn giản.

Cảm nhận được những luồng khí đen từ dưới chân bắt đầu lan lên trên người mình, linh khí trong người tôi bắt đầu vận hành, chuẩn bị phòng ngự khí đen.

Nhưng ngay chính lúc này, cả người tôi giật thót một cái, bởi vì tôi phát hiện linh khí trong người căn bản không thể vận hành nổi, nói chính xác hơn, là trong người tôi đã không còn chút linh khí nào.

Thậm chí tôi còn không tìm thấy khí hải của mình, đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đây là ảnh hưởng mà ‘ý chí’ gây ra sao?

Tôi bắt đầu có chút hoảng loạn, bởi vì tôi phát hiện, khí đen đã quấn chặt lấy đùi tôi, vẫn đang không ngừng lan tiếp lên bên trên nữa, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.

Muốn hét lớn, hoặc làm chút gì đđ, nhưng cơ thể của tôi căn bản không thể động đậy, thậm chí đến cả âm thanh còn không phát ra được khỏi miệng, cũng chính là nói, hiện tại tôi chỉ có thể đứng im chờ chết.

Từ từ, khí đen đã bao trùm tôi vào bên trong, tôi phát hiện cơ thể mình đang có thay đổi.

Làn da của tôi đã bắt đầu biến thành màu đen, cho dù thằng ngốc cũng biết, những điều này không bình thường, mà trên bàn tay tôi, không ngờ đã bắt đầu mọc ra những chiếc móng tay dài đườn đen sì.

Đây? Đây là tình trạng của cương thi? Lẽ nào tôi đang biến thành cương thi sao?

Không, nhất định không được, tôi không thể biến thành cương thi, cho dù có chết, tôi cũng không muốn biến thành quái vật như cương thi, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Nhưng hiện tại tôi hoàn toàn tìm không ra cách để thoát khỏi tình trạng này, mà thay đổi trên người tôi, lại vẫn chưa hề dừng lại, da khắp người đã đen sì sì, thậm chí còn cứng đờ.

Ngay chính lúc này, tôi bỗng phát hiện bản thân có thể động đậy ròi, không sai, vừa rồi tôi cảm thấy lòng bàn tay mình hơi co lại, cũng là do chính tôi tự khống chế.

Nhận biết được tình trạng này, hai cánh tay tôi bắt đầu tự cào lên cơ thể mình, muốn cào rách lớp da đã biến thành màu đen, thậm chí hiện tại, tôi còn chẳng hề cảm thấy đau đớn.

Nhưng ngay sau đó, tôi bỗng khựng lại, bởi vì tôi phát hiện ra một chuyện khác, những chuyện đang xảy ra hình như rất quen mắt?

Vạn Sơn, trong đầu tôi hiện ra tình trạng của ông ta khi nãy, ông ta cũng không ngừng tự cào nát da nát thịt của mình.

Mà những gì bây giờ tôi đang làm, chẳng phải giống hệt với Vạn Sơn sao? Mà khi trước tôi và Mễ Trần cũng đã nhìn thấy, trên người Vạn Sơn, không xảy ra tình trạng kỳ lạ nào, cứ giống như là tự ông ta đã phát điên.

Nếu tình trạng hiện giờ của tôi cũng giống Vạn Sơn, vậy thì chính là nói, những gì tôi đang nhìn thấy, có lẽ đều là giả?

Ảo cảnh?

Tôi không kìm được nhớ ngay tới lúc ở trong cục số chín, cũng là ảo cảnh, nhưng không thể không nói, ảo cảnh trong này so với ảo cảnh trong cục số chín, chân thực gần như nhau.

Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ không động đậy, ý chí? Thứ gọi là ý chí có lẽ là đang làm xáo trộn thần trí con người, từ đó khiến con người tự sinh ra ảo giác.

Nếu đã vậy, tôi còn đi quan tâm làm gì?

Khí đen trên người mỗi lúc một dày đặc, gần như đã bao vây kín người tôi, nhưng tôi lại chẳng phản kháng.

Bởi vì trên người tôi không hề có cảm giác gì, dựa vào lẽ thường mà nói, khí đen chui vào trong cơ thể tôi, vậy ít nhất cơ thể cũng phải cảm nhận được gì đó, nhưng hiện tại lại không thấy gì.

Điều này càng thêm chứng minh suy đoán của tôi, đây chính là ảo cảnh.

Tôi nhắm chặt mắt lại, ném hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đi, không nghĩ gì nữa.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, phát hiện, khí đen trên người đã hoàn toàn biến mất, tôi vẫn đang đứng trong thông đạo, Mễ Trần đứng bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh lại, anh ta cũng thở phào một cái.

- Phù, tôi còn cho rằng cậu còn phải mất một lúc nữa.

Mễ Trần nhìn tôi, cười nói, nghe vậy tôi không biết nó gì, xem ra Mê Trần đã thoát ra khỏi ảo cảnh sớm hơn tôi, tôi nhìn Vạn Sơn đang nằm dưới đất, lúc này cả người ông ta thịt nát máu tuôn, rõ ràng đã không còn sức sống.

Trần Ngọc và đệ tử môn phái âm thi thì hình như đã đi tới lối ra, tôi và Mễ Trần cũng mau chóng chạy tới.

Trước lúc đi tôi đưa mắt ra sau nhìn, bộ dạng của vài người khác lúc này giống hệt với Vạn Sơn kia, nhưng không còn cách khác, chỉ tự bản thân mới đi được ra khỏi ảo cảnh, trừ phi có người phá hủy luồng ý chí trong này đi, bằng không, chẳng ai giúp được bọn họ.

Vốn dĩ có chín người, nhưng hiện tại chỉ còn lại bốn người có thể đi ra khỏi nơi này.

Vạn Sơn đã chết, còn bốn người khác, cũng lành ít dữ nhiều, nơi này chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm dình dập, thật là một nơi mà người thường không thể lui tới.

Nhìn thông đạo trước mặt, tôi không khỏi cảm thán một câu, lần này hơn trăm người đi vào trong thánh địa, nhưng cuối cùng thực sự sống sót trở ra ngoài, cũng không biết còn lại bao nhiêu.

Đến lối ra, tôi nhìn thấy đệ tử môn phái âm thi và Trần Ngọc đang đứng ở đằng trước, sau khi tôi và Mễ Trần tiến vào trong lối ra, phát hiện trước mắt chúng tôi xuất hiện một cây cầu treo.

Bên dưới cầu treo, không ngờ lại là một con sông, quan trọng nhất là, nước trong sông không ngờ lại đỏ như máu, nhìn vô cùng đáng sợ, thậm chí sau lưng tôi bỗng dưng cảm thấy lạnh toát.

Bởi vì tôi cảm nhận được mùi khí huyết sát khiến người ta kinh hãi từ bên trong con sông này.

Độ nồng nặc của khí huyết sát, không hề kém cạnh so với khí huyết sát của mười viên trân châu Huyết Sát trong thành cổ bên dưới Nop Lor.

Không, nói chính xác hơn, khí huyết sát ở trong này, còn nồng nặc hơn cả Nop Lor.

Nhưng khí huyết sát ở nơi này rốt cuộc đến từ đâu?

Mễ Trần bỗng nhíu mày, đi lên trước, nhìn xuống bên dưới cây cầu treo.

- Con mẹ nó, sao tôi cứ có cảm giác bên dưới kia toàn bộ đều là máu tươi?

Nói đến đây, tôi thấy ánh mắt của Mễ Trần bắt đầu nặng nề, Trần Ngọc kia mặt mày cũng rất u ám, nhìn xuống bên dưới.

- Cứ cho rằng không phải toàn bộ, nhưng chỉ e cũng là quá nửa, đây mới đúng là máu chảy thành sông, thánh địa này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?

Trong tiếng nói của Trần Ngọc, xen lẫn chút kinh ngạc, hình như không ngờ rằng, bên dưới thánh địa của môn phái âm thi, lại sẽ có thứ như thế này.

Tôi xoay đầu, nhìn đệ tử môn phái âm thi bên cạnh, hiện tại, đến gã còn lộ ra biểu cảm vô cùng kinh hãi, xem ra, gã cũng không biết dòng sông máu này là như thế nào.

Chuyện này cũng có thể hiểu, bởi vì môn phái âm thi đã bị diệt vong mấy chục năm, mà tên đệ tử môn phái âm thi trước mặt đây chỉ sợ là đồ đệ của một tên nghiệp chướng của môn phái âm thi tháo chạy được ra bên ngoài mà thôi.

Đến ngay cả sư phụ gã cũng chưa chắc biết được một số chuyện, gã càng không biết.

- Chúng ta trước mắt tạm thời đừng nghiên cứu thứ này nữa, cái cầu treo này qua kiểu gì? Có huyền cơ gì không? Mà quan trọng nhất là, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ngã xuống dưới sông, vậy hậu quả sẽ như thế nào?

Tôi nhìn sông máu trước mắt, nhàn nhạt cất tiếng, huyết sát, lại là huyết sát, trong đầu tôi cứ vang vảng những suy nghĩ này.

Vốn dĩ tôi đã liên tưởng nơi đây với thành cổ bên dưới Nop Lor kia, nhất định có liên quan với nhau, sau đó tôi cứ lần lượt gặp phải những nơi giống nhau, hiện tại, lại là một con sông máu kỳ dị, còn mang toát ra luồng khí huyết sát vô tận.

Trong này, rốt cuộc có liên quan gì?

Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra hay nơi có liên quan gì với nhau, cách nhau xa đến vậy, rốt cuộc là thứ gì có thể liên kết hai nơi lại với nhau?

- Tôi thử cảm ứng một chút, không cảm thấy trên cầu có nguy hiểm gì, hoặc là, cầu treo này chỉ đơn thuần dùng để đi qua cầu mà thôi.

Trần Ngọc nhàn nhạt cất lời, nói xong, đã thấy cô ta bước lên trước một bước, nhìn dáng vẻ, chắc là muốn đi qua cầu treo?

Thấy vậy lòng tôi cũng đoán già đoán non, hành động như vậy cũng quá liều lĩnh rồi, cho dù thế nào, có lẽ cũng nên giải thích nhiều thêm chút mới được chứ.

Nhưng không đợi tôi nói nhiều, một bàn chân của Trần Ngọc đã bước lên trên cầu treo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.