Niệm Niên Hữu Dư

Chương 54: Chương 54




131

Cấp cứu Nhâm Niệm Tư không thành công, giấy báo tử của cô đến tay Dư Hành, Dư Hành siết chặt tay, nội tâm cũng cực kỳ đau đớn.

Cô gái thanh tú hiền lành kia, rõ ràng còn trẻ tuổi tươi đẹp như thế, rốt cuộc không thể vui cười sức sống nữa, vĩnh viễn rời khỏi thế gian…

Về phần Văn Dung Chi, bởi vì bà ta lái xe đụng chết người, đây không phải là gây tai nạn giao thông mà là cố ý giết người trắng trợn, tính chất cực kỳ ác liệt!

Hơn nữa trước đó bà ta còn bắt cóc Nhâm Niệm Niên và Nhâm Niệm Tư, bản thân chạy trốn lệnh bắt giam, cho nên bị tuyên án chung thân, vĩnh viễn ở trong ngục không có ngày ra, sống không bằng chết.

Tưởng Xuyên Thành bị tuyên sáu năm tù, bây giờ đang bị cưỡng chế giam giữ.

Bệnh viện.

Nhâm Niệm Niên vốn gầy yếu, bây giờ còn có vết thương chồng chất, tạm thời không tính đến vết thương bên ngoài, nghiêm trọng nhất chính là chấn động não, xương sườn và cổ tay phải bị gãy, về tinh thần cũng bị đả kích rất lớn.

Khi mới vừa tỉnh lại, Nhâm Niệm Niên bị từng vòng băng vải cố định, nằm trên giường không nhúc nhích, anh cũng không nói một lời, trên mặt không có chút biểu cảm nào, hai mắt cũng dại ra, vô thần.

Hơn nữa mặc kệ bác sĩ và điều dưỡng ở bên cạnh nói cái gì, Nhâm Niệm Niên đều ngoảnh mặt làm ngơ, giống như đần độn.

Bọn họ cực kỳ sốt ruột, dù sao bây giờ Nhâm Niệm Niên rất yếu, lại là một dựng phu, sinh mạng nhỏ may mắn sống sót trong bụng anh cũng rất cần hấp thu dinh dưỡng. Nếu như Nhâm Niệm Niên vẫn ngẩn ra như thế, không ăn cũng không uống, chỉ dựa vào dịch truyền để duy trì thì thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Nhưng sau khi Dư Hành xuất hiện, tình huống lập tức xảy ra chuyển biến.

Nhâm Niệm Niên biết cử động còn biết mỉm cười, cũng sẽ há miệng ăn cơm Dư Hành đút, ngoài ra thì chỉ có thể dùng gật đầu và lắc đầu để biểu đạt ý nguyện của mình. Hai ba ngày sau, rốt cuộc Nhâm Niệm Niên cũng mở miệng, giọng nói anh khàn khàn, có hơi xấu hổ, câu nói đầu tiên là nói với Dư Hành ——

“Anh… Anh trai, anh thật đẹp.”

Lời còn chưa dứt, Dư Hành bỗng dưng giật mình.

Hắn nhớ nhiều năm trước khi học 11, lần đầu tiên bị Nhâm Niệm Niên gọi lên văn phòng, Nhâm Niệm Niên cũng đột nhiên khen hắn như thế.

Khi đó Nhâm Niệm Niên hiểu rõ thân phận của mình, là giáo viên lớn hơn Dư Hành bảy tuổi. Mà bây giờ Nhâm Niệm Niên lại cho rằng mình chỉ có bảy tám tuổi, lại xem Dư Hành như anh lớn.

Dư Hành bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không phải anh trai.”

“Hả?” Nhâm Niệm Niên chớp mắt nghi ngờ, vầy là sao? Rõ ràng trước mặt mình là một anh đẹp trai tuấn tú mà?

Anh không nghĩ ra, không nhịn được giơ tay trái không bị thương, cốc một cái vào trán.

Thấy thế, Dư Hành nhanh chóng cầm tay trái không ngoan ngoãn của anh, cũng nhẹ nhàng sờ trán Nhâm Niệm Niên: “Được rồi, nếu em thích thì cứ kêu vậy đi.”

Nhâm Niệm Niên ‘Vâng’ một tiếng, anh bị Dư Hành sờ có hơi ngượng ngùng, nhưng khóe miệng lại không tự chủ cong lên, ‘Anh trai’ trước mặt không chỉ đẹp, đối xử với anh còn rất dịu dàng.

Biết được Nhâm Niệm Niên xảy ra chuyện, Khâu Tòng Quân, còn có Hứa Phiên Phiên và Thái Hàm đều chạy tới.

Đáng tiếc Nhâm Niệm Niên không nhận ra bọn họ, nhìn mấy người đã từng là học sinh của anh đang đứng trước mặt, anh mờ mịt nháy mắt, nhưng cảm thấy tự dưng thân thiết, lần đầu tiên nhìn bọn họ đã thấy có thiện cảm.

Đương nhiên, Nhâm Niệm Niên có thiện cảm nhất, dường như là ‘Vừa gặp đã yêu’, chính là Dư Hành.

Bởi vì Dư Hành quá đẹp trai!

Thỉnh thoảng Nhâm Niệm Niên sẽ khẽ đảo mắt, đánh giá Dư Hành trên dưới trái phải, thấy thế nào cũng thích.

Không biết vì sao, anh vẫn hay nhìn chằm chằm Dư Hành, chỉ cần có thể thấy Dư Hành, trong lòng anh liền ngọt ngào, cực kỳ sung sướng.

Rõ ràng ngay cả tên mình cũng quên, nhưng Nhâm Niệm Niên lại nhẹ nhàng kéo tay Dư Hành: “Anh trai, anh… Anh tên gì?”

Dư Hành ngây người, lật lòng bàn tay Nhâm Niệm Niên: “Dư Hành, anh tên Dư Hành.”

“Dư… Dư, Dư cái gì?”” Nhâm Niệm Niên nhất thời không hiểu, chữ phía sau rốt cuộc là héng* nào?

( 余衡 pinyin của 衡 là héng, pinyin của 橫 cũng là héng)

“Dư Hành.”

Dư Hành lặp lại, còn dùng bút viết lên giấy.

Nhâm Niệm Niên nhìn hai chữ ‘Dư Hành’ trên giấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ tên này cũng dễ nghe, anh cũng không hiểu tại sao lại thích.

“Dư… Dư Hành? Cũng có thể là…” Nhâm Niệm Niên lẩm bẩm tên Dư Hành, sau đó thuận miệng kêu to: “Tiểu Dư Nhi! Tiểu Dư Nhi ha ha ha.”

Dư Hành lập tức sửng sốt.

Hiện tại nhiều lần nghe Nhâm Niệm Niên lễ phép gọi ‘Dư tiên sinh’, cái xưng hô quen thuộc lúc ban đầu, Dư Hành vốn cho rằng đời này sẽ không thể nghe Nhâm Niệm Niên gọi ra miệng, ai ngờ…

Nhìn thấy phản ứng của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên luống cuống: “Cái… Cái này có phải quá ngốc không? Cho nên anh không thích, vậy ‘Tiểu Dư’ thì sao?”

Hiện tại Nhâm Niệm Niên nói quả thực giống như năm đó.

Đúng là anh vẫn như cũ, vẫn là thầy Niên Niên.

Bởi vì Dư Hành im lặng từ nãy tới giờ nên Nhâm Niệm Niên cũng im miệng không dám lên tiếng, sợ mình nói sai cái gì chọc Dư Hành tức giận.

Anh suy nghĩ một chút, kỳ thực ‘Tiểu Dư Nhi’ và ‘Tiểu Dư’ đều rất kỳ quái, hẳn phải gọi ‘Anh Dư’ mới đúng, sao anh lại mở miệng kêu vậy nhỉ, giống như đã thành thói quen.

“Em muốn gọi anh là gì cũng được.” Dư Hành chậm chạp nói.

“Thật vậy sao?” Hai mắt Nhâm Niệm Niên sáng ngời: “Dư… Dư Dư? Cái này thế nào, Dư Dư, sau này em có thể gọi anh như vậy không?”

Dư Hành gật đầu, Nhâm Niệm Niên vẫn luôn không thay đổi, luôn thích đặt nickname và tên tắt cho người khác.

“Em không nhớ tên mình sao?” Ánh mắt Dư Hành biến đổi.

“Tên em á?” Nhâm Niệm Niên lắc đầu, có hơi sầu não nói: “Em mắc bệnh, những chuyện này không nhớ được, nhưng em nghe bác sĩ và điều dưỡng luôn gọi em là ‘Nhâm tiên sinh’.”

“Ừ, em tên Nhâm Niệm Niên, Nhâm, Niệm, Niên…” Dư Hành vừa nói vừa dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay trái Nhâm Niệm Niên: “Đây là tên em, sau này phải nhớ rõ.”

“Vâng.” Nhâm Niệm Niên gật đầu không ngừng, bỗng nhiên lại hỏi: “Bình thường Dư Dư gọi em thế nào?”

Lúc này, đôi mắt sáng ngời của Nhâm Niệm Niên lóe một cái, tràn đầy mong đợi, nhìn đôi mắt như vậy, Dư Hành liền nghĩ đến ‘Thầy’, ‘Thầy Niên Niên’ và gọi thẳng tên ‘ Nhâm Niệm Niên’ cũng không quá thích hợp, cho nên nhất thời không trả lời được.

Thấy Dư Hành không trả lời, Nhâm Niệm Niên kéo một tay Dư Hành, chậm rãi viết xuống lòng bàn tay hắn —— Niên Niên.

“Niên Niên…” Dư Hành nhẹ giọng gọi.

“Ừ ừ ừ!” Nhâm Niệm Niên cười cong cong mặt mày, vui vẻ nóii: “Êm tai! Dư Dư, nói từ trong miệng anh thực sự quá dễ nghe.”

Trong nháy mắt Dư Hành rất muốn hôn Nhâm Niệm Niên.

Trong tim hắn, sẽ nhân lúc không chú ý mà rung động chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của Nhâm Niệm Niên.

Trước kia là như vậy, bây giờ cũng là như vậy.

132

Bên Hạ Sênh nhanh chóng nhận được tin tức Nhâm Niệm Niên mang thai.

Cô lại mời bác sĩ chuyên nghiệp giúp Nhâm Niệm Niên kiểm tra một lần, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng phân tích đại khái nguyên nhân.

Mặc dù trước khi thành niên, cơ quan sinh sản của Nhâm Niệm Niên đã bị thuốc ảnh hưởng dẫn đến khó thụ thai, nhưng trải qua một thời gian dài chậm rãi hồi phục, hơn nữa anh ngưng dùng thuốc ức chế, cũng quan hệ tương đối nhiều, cho nên mới ngoài ý muốn mang bầu.

Chẳng qua thể chất Nhâm Niệm Niên đặc thù, rất khó có bầu, mấy tháng nay nhất định phải dưỡng thai đàng hoàng, lỡ đâu xảy ra chuyện gì làm sảy thai, không chỉ tổn thương thân thể mà tương lai Nhâm Niệm Niên cũng thực sự khó mang thai lần nữa.

Bác sĩ có lòng nhắc nhở Hạ Sênh và Dư Hành rất nhiều, sau khi Hạ Sênh nói cám ơn liền phái người tiễn bác sĩ.

“Tiểu Hành, có phải cháu còn chưa đánh dấu thầy Nhâm phải không?” Hạ Sênh hỏi, một Omega chưa bị Alpha đánh dấu mà đã mang thai, vậy phải ăn nói như thế nào, không danh cũng không phận.

Dư Hành gật đầu: “Phải.”

Nói như vậy, nếu như muốn đánh dấu một Omega, vậy cần phải trong thời kỳ phát tình của Omega, dương vật Alpha trực tiếp đi sâu vào trong khoang sinh sản, tạo kết trong thân thể Omega, đồng thời cắn gáy, như vậy mới có thể thuận lợi hoàn thành đánh dấu.

Trước khi xác định tình cảm xác thực của Nhâm Niệm Niên, hắn không muốn dễ dàng đánh dấu Nhâm Niệm Niên.

“Bây giờ thầy Nhâm đã thành như vậy, sau này cháu định làm gì?”

Dư Hành lấy ra hộp nhỏ chứa nhẫn, hắn vốn chuẩn bị nhẫn cầu hôn, bởi vì lần bắt cóc này nên không thể thành công đưa ra.

“Chờ anh ấy tỉnh táo, cháu sẽ kết hôn với anh ấy. Sau khi bình an sinh con, cháu cũng sẽ đánh dấu anh ấy.”

“Nếu như cậu ấy vẫn không khôi phục, cả đời đều là dáng vẻ này thì sao?”

“Nếu như vậy thì cũng không sau, dù sau cháu sẽ ở cạnh anh ấy cả đời này.”

Hạ Sênh than thở, không nói thêm nữa: “Cháu chăm sóc cậu ấy cho tốt đi.”

Dư Hành cử hành tang lễ cho Nhâm Niệm Tư, bởi anh trai Nhâm Niệm Niên còn đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, cũng mất đi ký ức, cho nên toàn bộ quá trình đều là Dư Hành thay thế Nhâm Niệm Niên, xử lý tất cả.

Bởi vì hai anh em không còn người thân nào khác, Dư Hành tổ chức lễ truy điệu cũng không lớn bao nhiêu, mà là đơn giản hóa. Hắn đưa Nhâm Niệm Tư đi hỏa táng, sau đó lập bia.

Ngày đó lất phất mưa phùn, Nhâm Niệm Niên cũng có thể xuống giường đi bộ, Dư Hành nắm tay anh, dẫn anh đi tới mộ em gái cúng bái.

Nhìn ảnh chụp cô gái trên bia mộ, tuy rằng Nhâm Niệm Niên không nhớ nổi cô là ai, nhưng nước mắt không kiềm chế được chảy xuống. Chờ Dư Hành buông hoa, vừa quay đầu lại nhìn Nhâm Niệm Niên ở đằng sau, người này đã sớm rơi lệ đầy mặt.

Dư Hành hoảng hốt, nhanh chóng lau nước mắt thay Nhâm Niệm Niên: “Đừng khóc, em gái em thấy cũng sẽ khổ sở.”

“Thì ra cô ấy… Là em gái em sao?” Nhâm Niệm Niên nỉ non, lại giương mắt nhìn Dư Hành trước mắt: “Dư Dư, còn anh? Anh là gì của em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.