Như Nguyệt Như Thu

Chương 12: Chương 12




“Đúng vậy, là vì cái gì?” Nguyệt Thu Triệt nằm ở trên giường, nhìn chỗ nằm trống trơn bên cạnh, trong lòng cảm thấy mất mát, mỗi buổi sáng phụ thân đều mỉm cười nói với mình “sớm an”, cũng không hỏi phụ thân đi đâu, hắn nghĩ thầm phụ thân khẳng định là bề bộn nhiều công việc, cho nên mình không được yếu đuối chạy đi tìm phụ thân, dù sao hắn cũng là Dương Vũ Phong, kiếp trước người thân không quan tâm hắn, bằng hữu vì thân phận của hắn nên luôn luôn cẩn thận, e sợ đắc tội với hắn, cuộc sống như vậy thật vô vị.

Nhưng Nguyệt Thu Triệt biết rõ ràng vì sao mình muốn học tập mọi thứ, bởi vì hắn không muốn giống như kiếp trước, hữu danh vô thực, sau lưng luôn bị cười nhạo châm chọc. Hắn biết, hắn phải mạnh lên, mạnh đến nỗi không ai dám cười sau lưng hắn. Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn không thể trở thành nhược điểm của phụ thân, căn cứ vào những lời người trong Nguyệt Thanh cung nói, phụ thân hắn rất mạnh, mạnh đến nỗi không ai có thể trụ được quá năm chiêu, cho nên hắn không thể bảo hộ phụ thân, nhưng hắn cũng không thể trở thành nhược điểm của phụ thân.

——————————————————-

Nguyệt Thu Triệt đã bảy tuổi, mỗi ngày đều như vậy, hắn sau khi luyện công xong liền đến lương đình – nơi hai người lần đầu tiên gặp nhau, tìm Nguyệt Như Tuyết, hắn sẽ nghe phụ thân đánh đàn, xua tan cảm giác mệt mỏi. Nhưng hôm nay, phụ thân không có ở đó, hắn quay về Tuyết Triệt tìm, nhưng vẫn không thấy.

“Ảnh, phụ thân ở đâu?” Nguyệt Thu Triệt nhíu mày, lãnh đạm hỏi.

“Bẩm Thiếu chủ, Cung chủ ở Thủy Các.” Ảnh quỳ xuống bẩm báo lại cho Nguyệt Thu Triệt. Từ nửa năm trước, Nguyệt Như Tuyết liền lệnh cho ảnh âm thầm bảo hộ Nguyệt Thu Triệt. Nguyệt Thu Triệt cũng biết bản thân mình không có năng lực tự bảo về nên đã đáp ứng.

Nghe được phụ thân ở Thủy Các, trong lòng Nguyệt Thu Triệt liền cảm thấy phiền muộn, trước kia hắn luôn không bước chân khỏi Xuân Các, sau này khi cùng ở với phụ thân thì ngoại trừ Tuyết Triệt và Thu Phong viện, hắn cũng rất ít đến những nơi khác. Hắn nhìn thoáng qua Thủy Các, ngoại trừ nhà thì phần lớn đều là hồ, tiếp tục cước bộ, tiến lên phía trước.

Bởi vì không quen thuộc nơi này, hắn đành phải lãnh đạm hỏi một nha hoàn: “Cung chủ đang ở đâu?”

Nha hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Nguyệt Thu Triệt, liền kinh sợ đứa nhỏ này có mỹ mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nghĩ tới mình là nha hoàn thân cận của cơ thiếp được sủng ái nhất – Yến Liễu tiểu thư, không khỏi vênh vênh tự đắc, ngẫm lại ở tại nơi này ai cũng phải nể mặt Yến Liễu tiểu thư vài phần, thế mà một đứa trẻ dám vô lễ với mình, trong lòng thập phần tức giận.

Trên thực tế cũng khó trách người ở Thủy Các không biết Thiếu chủ Nguyệt Thanh cung – Nguyệt Thu Triệt, tại Nguyệt Thanh cung, nhiều người chỉ biết cung chủ có một hài tử, nhưng không biết đứa bé bộ dáng thế nào.

“Ngươi cho ngươi là ai? Cung chủ ở đâu ngươi có thể quản sao? Không suy nghĩ xem chính mình có bao nhiêu cân lượng.” Nha hoàn bên cạnh Yến Liễu cũng chính là Lâm Nhi, chống nạnh, châm chọc nói.

“Ngươi là ai?” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên hỏi.

“Ta, hừ, ta là nha hoàn của Yến Liễu tiểu thư!” Lâm Nhi đắc ý dào dạt nói.

“Yến Liễu là ai?” Vẫn là thanh âm lãnh đạm, lại có thể lờ mờ nghe ra vài tia không hờn giận.

“Hừ, Yến Liễu tiểu thư là người ngươi có thể hỏi sao! Vậy ngươi nghe cho kĩ đây, Yến Liễu tiểu thư là người đang được Cung chủ sủng ái nhất, hiện tại Cung chủ đang ở trong phòng của tiểu thư!” Nếu Lâm Nhi là một người biết quan sát, thì khẳng định người trước mặt này không đơn giản như nàng nhận thấy, thử hỏi có người nào ở Nguyệt Thanh cung lại có thể ra vào tự nhiên, lại có phong thái như vậy, riêng cách ăn mặc của Nguyệt Thu Triệt đã có thể nhận ra hắn không phải người tầm thường.

“Nga, nguyên lai là một con cáo mượn oai hùm!” Nguyệt Thu Triệt khinh thường nói, lúc hắn còn là Dương Vũ Phong đã thấy quá nhiều.

“Ngươi…” Lâm Nhi nghe hắn vũ nhục chính mình, tức giận không chịu nổi.

“Phòng Yến Liễu ở đâu?” Nguyệt Thu Triệt vẫn không thèm quan tâm nữ tử trước mặt đang tức giận, tiếp tục thản nhiên hỏi, phụ thân lại ở trong phòng nữ nhân, bởi vậy mà bỏ quên mình, khiến cho lòng hắn càng cảm thấy bi ai.

“Ngươi…” Lâm Nhi nhìn thấy trước mặt rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, thật sự nhịn không được, liền giơ tay lên. Có ý định cho hắn một cái tát.

“Từ từ.” Một âm thanh khiến Lâm Nhi dừng lại động tác, đồng thời cũng quay đầu về hướng thanh âm truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.