Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 371: Q.4 - Chương 371: Phiếm Vân Chu




Dịch giả: Hoangtruc

Tay nắm trường kiếm sắc bén, Từ Ngôn cau mày trừng mắt nhìn tiểu công chúa đang dựa vào đầu vai hắn ngủ cả buổi. Rốt cuộc hắn không xuống tay được.

Tuy dưới thủy lao này không còn ai, có giết người cũng thần không biết quỷ không hay, Từ Ngôn vẫn không cách nào ra tay được.

Kiếm này là của Sở Bạch, tiểu công chúa bên cạnh lại là cháu ruột của Sở Bạch. Dù lòng dạ Từ Ngôn ngoan độc cỡ nào,cũng không nỡ hạ một kiếm này xuống.

Coi như xui xẻo đi vậy, ai bảo mình làm sư thúc người ta, còn làm anh rể người ta làm gì…

Từ Ngôn rất phiền muộn, mấy năm nay ở Đại Phổ và Tề quốc, hắn gom về một đống thân phận. Có điều hai thân phận mới có ngày hôm nay với hắn đều chí mạng mười phần.

Đang suy nghĩ xem có nên truyền dạy Ích Vân thức của sư phụ cho đám nam nhân thiên hạ vốn luôn đặc biệt có hảo cảm với công chúa hay không, Từ Ngôn bất chợt nghe được tiếng ngáy như heo ngáy, lại ngay sát bên tai.

Liếc xéo mắt nhìn qua gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn bên đầu vai, Từ Ngôn nhếch miệng, thầm nói: “Hóa ra công chúa cũng ngáy, còn vang dội hơn ta nhiều. Thật là cùng một đức hạnh với heo…”

Phát hiện ra một kẻ còn ngáy vang hơn cả mình, lòng Từ Ngôn cảm thấy thăng bằng hơn không ít. Sau đó hắn cảm thấy tiếng ngáy dường như không phát ra từ trên người Sở Linh Nhi, mà là từ phía sau đầu mình.

Phía sau là tường đá lạnh như băng… Từ Ngôn nghi hoặc nghiêng tai lắng nghe. Lần này rõ ràng, đó là tiếng heo kêu.

Khò khè… khò…khè…!

Tiếng heo vui sướng gọi vang ngay phía sau bức tường đá, nghe rõ ràng mồn một.Mà thật ra tiếng heo ngốc nghếch kêu này là thứ Từ Ngôn quen tai vô cùng.

Ngoại trừ Tiểu Hắc, hắn chưa từng thấy có con heo nào khác kêu lên đầy vui mừng như vậy được đấy!

”Tiểu Hắc?”

Từ Ngôn vừa hỏi, đất cát phía sau lưng hắn đột nhiên văng tung tóe, rồi một cái đầu heo từ sau lớp tường đá thò ra.

”Tiểu Hắc?”

Nhìn thấy Tiểu Hắc chui vào được trong thủy lao, Từ Ngôn lập tức vui sướng. Hắn bất chấp cả Sở Linh Nhi, ôm lấy Tiểu Hắc vui mừng nói: “Ngươi vào bằng cách nào, đào hang?”

Khò khè… khò…khè…!

“Hảo huynh đệ! Trở về ta sẽ mời ngươi một bữa tiệc to, ha ha!”

Quả nhiên thật sáng suốt khi mang theo Tiểu Hắc! Từ Ngôn vui mừng không thôi, quên mất chuyện mình vừa mất ba năm thọ nguyên. Dù sao hắn còn trẻ, lúc này mới chỉ là Trúc Cơ cảnh, coi như đời này không thể kết thành Hư Đan thì cũng sống tới trăm tuổi. Nếu hắn mất đi ba tuổi cũng không đáng vào đâu, còn sống rời hỏi thành Linh Thủy này mới là mấu chốt.

Không thể moi ra tình hình cục diện thành Linh Thủy lúc này từ miệng heo, chẳng qua Từ Ngôn tin rằng thông lộ do heo huynh đệ của mình đào ra tuyệt đối sẽ không thông tới tử địa.

”Tiểu Hắc, chúng ta đi!”

Ngắm nghía thông lộ Tiểu Hắc đào ra một phen, Từ Ngôn lập tức quyết định nhanh chóng rời khỏi thủy lao này.

Thông đạo không lớn, một tên mập mạp có thể không đi ra được, nhưng thân hình Từ Ngôn lại không cường tráng, chui đi vào rất vừa vặn. Hơn nữa độ dốc thông đạo không quá lớn, chỉ hơi nghiêng dần xuống sâu bên dưới,cho nên sẽ không xuất hiện tình huống leo được lên nửa đường lại bị trơn tuột đi xuống.

Nói đi là đi. Tiểu Hắc mở đường, Từ Ngôn theo sau chui vào thông đạo. Hắn cũng mặc kệ Sở Linh Nhi. Dù sao đường ra đã có sẵn, sau khi tỉnh lại thì nàng công chúa điện hạ kia có thể leo ra ngoài được.

Chậm rãi bò lên, tâm tình Từ Ngôn càng lúc càng thỏa mái. Nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu mình, Từ Ngôn càng hăng say bò lên. Chẳng qua đang bò bò, hắn phát hiện sau lưng lại xuất hiện tiếng động sàn sạt. Nhìn lại, lập tức tâm tình thư thái của hắn đã tiêu tán không còn chút gì.

“Anh rể… bò chậm lại một chút, đợi Linh Nhi nữa nha!”

Sở Linh Nhi vẫn theo sát sau lưng Từ Ngôn, cách hắn cũng chỉ chừng hai trượng. Nàng này là muốn Từ Ngôn cõng theo nàng đi ra ngoài.

“Ta đi ra ngoài xem xét động tĩnh trước, kiểm tra xem có nguy hiểm không. Trước hết cô cứ chờ ở đây. Thân thể công chúa cành vàng lá ngọc, không thể mạo hiểm!”

Từ Ngôn nghiêm mặt lường gạt nói. Đáng tiếc người ta không tin, còn nhanh chóng bò lên, túm lấy được ống quần hắn.

“Buông ra! Cô là yêu tinh hại người!” Từ Ngôn giận dữ, đỏ mặt tía tai quát:“Được rồi, ta mang cô ra ngoài, buông tay! Túm quần nữa là tuột á!”

Leo ra ngoài thành thì mặt mày Từ Ngôn đã tái nhợt lại.

Bên ngoài không có ai, chiến trường cách nơi này hơn một dặm. Hơn nữa ngoài thành đã không còn Man tộc, tất cả đều là quân binh Đại Phổ. Chẳng qua quần của Từ Ngôn đã bị túm đến rách bươm cả.

Nhìn bộ dáng mình chật vật, quần áo không đủ che kín thân, Từ Ngôn rất có xung động muốn giết người. Công chúa đối diện hắn lại đỏ hồng khuôn mặt, đưa tay che hai mắt, đầy vẻ hối lỗi: “Ta không nhìn thấy gì cả, thật sự!”

“Được rồi, đừng đeo bám theo ta nữa. Từ hôm nay trở đi, chúng ta mỗi người một đường mà đi thôi!”

Cảm nhận gió lạnh gào thét dưới chân, Từ Ngôn không khỏi rùng mình, bắt đầu lục tìm các xác chết gần đó.

Tay trần không coi vào đâu, nhưng phần dưới hở hang phô phang hắn không thể chịu được.

“Anh rể, hay ta cho huynh mượn tạm áo choàng che người.” Sở Linh Nhi liếc nhìn qua khe hở các ngón tay nhìn Từ Ngôn, hảo tâm nói.

“Không cần đâu!” Từ Ngôn phẫn nộ gầm thét: “Ta thích mát mẻ!”

Vù ~~~

Một cơn gió tuyết kéo tới, Từ Ngôn không thể chịu đựng được mát mẻ thêm nữa, nhanh chóng phi thân lướt qua một bên. Mà công chúa mảnh mai kia cũng không chậm chân, dù sao cũng có thân thủ Tiên Thiên ngũ mạch. Từ Ngôn khẽ động, Sở Linh Nhi cũng lập tức chạy theo sau đi ra ngoài.

Gió tuyết là từ đầu tường thổi tới, làm Từ Ngôn tưởng đã bị người ta phát hiện ra, cho nên mới chạy ra xa.

Nhìn về phía đầu tường không một bóng người, Từ Ngôn mới thở phào, rồi nhìn về phương hướng xa xa. Vận dụng mắt trái, hắn có thể nhìn thấy rõ trận doanh bên phía Đại Phổ. Nhìn thấy thuyền lớn lơ lửng giữa không trung, Từ Ngôn không khỏi kinh ngạc.

”Tu Hành Giả! Chẳng lẽ là người bên Kim Tiền tông đến?”

Từ Ngôn bị những chiếc thuyền lớn lơ lửng trên không trung làm cho thật khiếp sợ, đồng thời không ngừng kinh ngạc thì thào.

”Đó là Phiếm Vân chu, là phi hành Pháp Khí rất rất lớn. Hình như trên thuyền còn có người đứng, nhìn không rõ là đang mặc quần áo thế nào?” Sở Linh Nhi kiễng chân lên nhìn về phía xa xa.

“Một lão già, mặc trường bào màu vàng đậm, nhìn qua rất khí phách. Bên cạnh lão còn có một cái gương nhỏ lơ lửng.” Sở Linh Nhi không nhìn rõ, nhưng Từ Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng, bật thốt trả lời.

“Mặc trường bào vàng đậm chỉ có thể là trưởng lão, hẳn là người của Sở Hoàng sơn.” Sở Linh Nhi tò mò nhìn nhìn Từ Ngôn, hỏi: “Mắt ngươi nhìn rất tốt nha, ta không nhìn tới mà sao ngươi lại nhìn ra được chứ?”

“Ta có tám con mắt đấy!” Từ Ngôn tức giận lầm bầm một câu, rồi lại hỏi: “Sở Hoàng sơn? Không phải là người Kim Tiền tông sao? Lai lịch của Sở Hoàng sơn thế nào?”

“Là một nhánh của Kim Tiền tông nha, Sở Hoàng sơn là nơi tu luyện của người Sở gia chúng ta. Hoàng gia gia cũng cư ngụ ở Sở Hoàng sơn.” Sở Linh Nhi lại không e dè gì mấy chuyện ẩn dấu của Hoàng gia, nói rất chi tiết.

“Là cái lão khốn nạn kia?”

Chẳng qua gọi cha của sư huynh mình là lão khốn nạn cũng không phù hợp cho lắm, Từ Ngôn bèn sửa lại: “Lão già ở đầu thuyền kia là gia gia của cô sao? Nhìn tuổi tác cũng không quá già a.”

Sở Linh Nhi lắc đầu, nói: “Không phải là Hoàng gia gia, lão nhân gia người không dễ gì xuất quan. Hẳn là trưởng lão nào đó ở Sở Hoàng sơn.”

“Xem ra thế lực Sở gia các cô không nhỏ a.” Từ Ngôn nhìn đám cao thủ Trúc Cơ đồng loạt lao vào thành, không khỏi hâm mộ: “Hóa ra Hoàng tộc cũng có nhiều cao thủ như vậy, bọn họ đều họ Sở?”

“Đệ tử Sở Hoàng sơn không nhất định đều phải họ Sở. A… tuyết lại rơi rồi!”

Theo tiếng kinh hô của Sở Linh Nhi, một cơn gió tuyết kéo đến. Lúc này Từ Ngôn nhìn rõ ràng, gió tuyết kia không phải từ trên trời rơi xuống, mà là từ trên tường thành xuất hiện. Hơn nữa càng lúc càng thổi lớn, càng lúc càng mịt mù. Chỉ trong chốc lát, gió tuyết từ tường thành đã bay ra tán loạn, như một cơn bão tuyết quét tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.