Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 107: Chương 107: Về sau nó tên là cây gạo!




Bí: LÀM MỘT CHƯƠNG RỒI NGHỈ TẾT ĐÊ!!!!!!

THÂN ÁI CHÚC MỪNG NĂM MỚI TOÀN THỂ BÀ CON CÔ BÁC NHÓE! ><><><

Trúc thái lát xào cùng thịt cá trong thời gian ngắn nên trừ bỏ thịt cá vẫn tươi ngon, lại bảo trì một chút độ giòn của trúc, nhưng lại tăng thêm một chút tính dai, cắn vào hơi dùng lực.

Khác với thịt xào trúc, dùng canh xương hầm nấu trúc thịt cắt miếng giống như ăn mì sợi, cảm giác giòn giòn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một chút vị mềm, chính xác mà nói càng giống như sợi mì được nấu qua, nhưng thật ra lại hút no vị thịt của nước canh, ăn vào phi thường không tồi.

Khôn cũng cảm thấy trúc thịt này ăn khá được, nấu cùng cái gì đều sẽ biến thành vị của cái đó, quan trọng là sau khi nấu có thể cắn dễ dàng, chắc chắn tiểu ấu tể dưới năm tuổi có thể ăn được: "Tiếu Tiếu, cái này có thể giống quả trân châu và củ từ trở thành món chính được không?"

Một ngụm cá nướng, một ngụm trúc thịt lá, Đinh Tiếu ăn đến vui vẻ vô cùng, nghe Khôn hỏi như vậy, lập tức nuốt xuống thức ăn trong miệng trả lời: "Hẳn là có thể đi, em ăn vào gần giống như ăn mì, nhưng thứ này tính hàn, ăn nhiều không tốt. Nếu người bụng luôn không thoải mái tốt nhất cũng đừng ăn."

Khôn khó hiểu: "Tính hàn là gì?"

"Ách..." vấn đề này thật là tương đối có trình độ, Đinh Tiếu tổ chức một chút ngôn ngữ, sau đó trả lời: "Hàn chính là lạnh, ăn mấy thứ này cũng có phần lạnh, ví dụ thịt lão hổ ăn nhiều anh có cảm thấy thực nóng hay không?"

Khôn gật đầu: "Cho nên thịt lão hổ thịt chính là tính nhiệt?"

Đinh Tiếu giơ ngón cái lên: "Năng lực lý giải thực mạnh, đại khái là vì người nơi này không giống quê nhà em, em chưa từng thấy qua có ai ở nơi này bị tiêu chảy, nhưng đồ vật tính hàn nếu trong thân thể tì vị không tốt là không thể ăn nhiều, nếu không thực dễ dàng tiêu chảy. Đương nhiên đồ vật tính nhiệt mỗi ngày ăn cũng không tốt, thực dễ dàng nổi mụn trên mặt, hoặc là miệng lưỡi khô, miệng bị nhiệt, nếu không chính là đi đại tiện không thoải mái vân vân."

Khôn theo bản năng sờ sờ gương mặt mình, không cảm giác được hiện tượng nổi đậu, một cử động này trực tiếp khiến Đinh Tiếu cười to: "Anh sờ cái gì vậy! Em cũng chưa nói trên mặt anh mọc mụn! Dạ dày giống đực lão hổ bọn anh là dạng gì? Nơi này của chúng ta, mỗi người đều là ăn thịt mà lớn lên, phỏng chừng lực thừa nhận với những gì em nói cũng không giống nhau, không cần lo lắng."

"Người ở quê em biết thực nhiều, nhưng đồ ăn không có độc cũng phải ăn cẩn thận như vậy, thật không thoải mái. Vừa thấy liền biết chỗ các em không thiếu đồ ăn." Khôn cảm thán.

Đinh Tiếu hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ có người không vì lo lắng ấm no mới sẽ đi chú ý loại vấn đề này. Kỳ thực ở thế giới quê em, vẫn là có rất nhiều người mỗi ngày đều vì cơm ăn áo mặc mà bôn ba. Mà thường thường bọn họ thu hoạch được không tương xứng với giá trị lao động bọn họ bỏ ra. Còn nơi này của chúng ta, nỗ lực thu thập sẽ có đồ ăn và trái cây, nỗ lực săn thú sẽ có thịt ăn và da thú làm quần áo. Chỉ cần tự mình động thủ là có thể có nhà ở. Em càng thích cuộc sống nhàn nhã tự tại như hiện tại, thật tốt nha!"

Khôn tiến tới hôn một cái lên khuôn mặt đang tươi cười của Tiếu Tiếu: "Về sau sẽ càng tốt!"

Dập tắt lửa bếp đá, lại dùng đất đá lấp đi hố bếp, sau khi Khôn đem rọ tôm đặt trong sông xong hai người mới hướng tới sườn núi đi đến.

Đi vào sơn động bọn họ muốn dừng chân tối này, Đinh Tiếu quan sát từ trong ra ngoài một vòng. Bên trong rất rộng, hơn một trăm mét vuông, còn thêm năm cái hang nhỏ. Hang lớn nhất cũng đến hai mươi mét vuông, ở gần cửa động. Đinh Tiếu liền quyết định ở chỗ này, thứ nhất là diện tích không lớn không nhỏ, Khôn ở bên trong không nghẹn khuất, bản thân mình cũng không cảm thấy trống trải, thứ hai khoảng cách gần cửa động cũng có chỗ tốt, không khí lưu thông tốt, bên ngoài vạn nhất có tình huống gì cũng có thể chạy trốn nhanh một chút. Còn có một nguyên nhân lớn nhất là trong cái hang này có một cái đài đất thiên nhiên có thể dùng làm giường.

Đối với ở trong cái hang nhỏ nào Khôn không có ý kiến:"Ta đi kiếm chút cỏ khô về, túi hùng hoàng này cho em để đuổi trùng phòng rắn, nhưng không nên rải quá nhiều."

Mùa xuân đã là mùa mà các loại sâu nhỏ bắt đầu sống lại, nói thật Đinh Tiếu tuy rằng là lớn lên ở ngoại thành, khi còn nhỏ cũng không thiếu bắt sâu chơi. Nhưng càng lớn liền càng với loại trò chơi này cách xa, không thể nói là có bao nhiêu sợ, nhưng tóm lại nhìn thấy liền không thoải mái là được rồi. Cho nên, cậu mới đem hùng hoàng rải đến chỗ trải giường chiếu mà cậu chọn, liền thấy bên cạnh đài đất chui ra không ít sâu. Nhưng cậu cũng phát hiện một việc kỳ quái, đám sâu này bò đi cư nhiên đều là vòng qua mình, chẳng lẽ từ khi mình ăn cục đá kia vào còn thêm một công năng bách độc bất xâm...

Không đúng, là dị năng bách trùng bất xâm đi?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không đúng a, khi mình xuyên qua tới Thanh Sâm, năm ngày đều sinh hoạt trong rừng, cũng hoàn toàn không bị con muỗi nào tới gần. Theo lý thuyết khi đó là vào cuối thu mát mẻ, là thời kỳ đám muỗi hung hăng ngang ngược, chẳng lẽ thế giới này không có muỗi? Không đúng! Này phải hỏi Khôn mới được!

Khôn trở về ôm theo một bó cỏ khô thật lớn, sau đó rất quen thuộc mà đem chúng trải thêm đài đất.

"Sáng mai ta đi săn thú, muốn ăn gì?"

Đinh Tiếu một bên trải thảm da thú, một bên trả lời: "Anh săn gì em liền làm cái đó, nào còn chọn làm gì."

Khôn cười: "Đó là vì Tiếu Tiếu nhà ta làm gì ăn cũng ngon!"

Đinh Tiếu bĩu môi: "Lời nịnh này một chút ý nghĩa cũng không có, đúng rồi Khôn, nơi này chúng ta có muỗi không? Chính là người bị châm một cái liền xưng vù lên."

Khôn gật đầu: "Đương nhiên là có a! Ghét muỗi nhất, nhưng hiến tế có thể chế dược đuổi muỗi, lấy về nhà treo lên, muỗi liền không vào nhà. Nhưng ở ngoài nhà luôn bị muỗi cắn, rất ngứa. Em bị muỗi cắn?" Chính là mùa này muỗi hẳn là không cắn người a!

Đinh Tiếu lắc đầu: "Không phải, em vừa rồi khi rải hùng hoàng phát hiện không ít sâu nhỏ từ đài đất bò ra, nhưng đám sâu này đều vòng qua em, còn có, em tới hơn nửa năm, trên người chưa từng bị muỗi cắn lần nào. Trước kia em rất thu hút muỗi."

Nhìn vẻ mặt lo lắng cùng khó hiểu của bạn lữ nhà mình, Khôn nhịn không được nở nụ cười. Đi tới ôm Đinh Tiếu ngồi lên "giường", nhẹ nhàng mà sờ khuôn mặt Tiếu Tiếu: "Em là người được Thần Thú chúc phúc, những con muỗi đó sao dám tới gần em."

Đinh Tiếu dơ tay ôm cổ Khôn: "Em cũng không có tật xấu hy vọng muỗi sâu tới gần em như vậy, Em chỉ là không rõ, anh nói có thể hay không là vì đồ ăn ở quê nhà em không tốt, cho nên từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị mà đám muỗi này ghét?" Đây là ý tưởng duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra trước mắt. Thử nghĩ xem, đồ ăn vặt nào của người hiện đại mà chả có chất phụ gia, cho dù ăn cũng không nguy hại, các loại hóa chất đều trong phạm vi an toàn cho phép, nhưng chắc chắn sẽ có tích lũy trong thân thể đi? Ở cái hoàn cảnh nguyên thủy này, phỏng chừng những độc tố tích lũy đó sẽ có tác dụng đuổi trùng cũng không chừng.

Khôn cúi đầu liếm cần cổ Đinh Tiếu, hơn nữa còn dùng sức mà hít mấy hơi: "Hương vị mà muỗi chán ghét? Không sao, ta thích, thích nhất!"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh đừng liếm, ngứa! Anh muốn biến thành đại muỗi à!"

Khôn ngẩng đầu, lộ ra mỉm cười mà trước nay không thường biểu hiện ra: "Ta cũng có thể tạo ra nốt đỏ nha!" Nói xong lập tức vùi đầu hạ thủ~

Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến: "Ngô...làm, làm gì vậy! Em...em muốn đi nhặt củi! A! Đừng sờ loạn! Em còn phải, phải nấu nước..."

Khôn ca sẽ để mỹ vị tới tay tuột mất sao? Đương nhiên là không! Nhưng lời bạn lữ nói hắn vẫn là tuân theo.

"Sờ một chút, xong rồi ta đi nhặt củi nhóm lửa đun nước." Vì thế...hết thảy cứ như vậy tiếp tục.

Cái gì? Các ngươi thật sự cho rằng chỉ sờ soạng một chút? Ngây thơ!

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đinh Tiếu phát hiện Khôn không ở trong động. Đống lửa cạnh "Giường" đã dập tắt, nhưng bên trên còn treo một bình tỏa ra hơi nước nóng.

Chống đỡ ngồi dậy, Đinh Tiếu ai điếu một chút cho cái eo và chân đáng thương của mình. Không biết tên hỗn đản Khôn này từ nơi nào học xong chiêu số mới, đùi đều sắp bị bong da! Nhưng mà...cái loại cảm giác này thực sự rất giống khi chân chính kết hợp một chỗ...ách...phi!!! Mới sáng sớm đã nghĩ những cái này làm gì! Đều do Khôn, vừa rời khỏi nhà một ngày đã không thành thật. Cũng may không phải làm đến cùng, nếu không mình chắc bị tê liệt luôn quá. Ngẫm lại...ngày sau của mình liền có chút không kham nổi!!!

Dùng ống trúc múc chút nước ấm rửa mặt đánh răng, Đinh Tiếu xoa eo đứng ở cửa động nhìn ra bên ngoài. Cách đó không xa bờ sông có một tầng sương mù, lại kết hợp với rừng trúc, cảm giác thực sự có một loại nhân gian tiên cảnh, tâm tình lập tức thoải mái, có một loại xúc động muốn hét to một hơi.

Nhưng cậu cũng không có tật xấu như vậy, nơi này tuy nói cách khu an toàn không xa, nhưng dù sao cũng là rừng rậm nguyên thủy, mình lại đem sói dẫn tới cửa.

Quay lại trong động, đem trúc thịt còn dư lại hôm qua lấy ra. Ngửi mùi không bị hỏng, nhưng cắn vào một cái lại cứng hơn hôm qua không ít, xem ra thứ này chỉ thích hợp ăn ngay. Thôi, đem chỗ dư này cắt thành miếng nhỏ nấu một lát, đủ cho mình dùng bữa sáng. Không biết Khôn có thể săn được con gì về, nhưng hẳn là có thể thu hoạch một ít tôm.

Nghĩ đến Tôm, Đinh Tiếu nhịn không được nuốt nước miếng, thật lâu không được ăn, mà cố tình cậu lại là một người thích ăn tôm nhất. Đương nhiên, tôm sông và tôm biển hương vị khác nhau, nhưng mặc kệ là loại nào cậu cũng đều thích. Cái gì mà tôm cay tê, bạch chước tôm, tôm chiên, tôm viên vân vân, trên cơ bản chỉ cần là món có tôm cậu đều thích ăn.

Khi Khôn trở về trên người không mang theo bất luận con mồi gì, nhưng sọt tre lại đựng không ít đồ vật. Tiếu Tiếu cảm thấy có chút đói ngẩng đầu nhìn hắn: "Không săn được con nào?"

Khôn lắc đầu: "Săn được một đầu bạo nha heo, đặt ở bờ sông, chúng ta đi qua làm." Nói xong hắn đem sọt tre dỡ xuống đưa tới trước mặt Tiếu Tiếu: "Cái này là khi săn thú nhìn thấy, tuy đều không có độc, nhưng cũng không có người lấy ăn, em nhìn xem."

Sọt tre đựng không ít thực vật, có đồ vật to bằng nắm tay cứng cứng, bộ dạng xấu xí không nhìn nổi, hơn nữa vừa nhìn đã biết bị mộc hóa, thiên nhãn đối với thứ này rất khinh thường, trực tiếp cho ba chữ "Không thể ăn". Còn có một ít cỏ dại tươi non, thực sự có mấy loại rau dại có thể ăn, nhưng phần lớn đều giống như rau đắng, chỉ có một loại hình dáng rất giống đậu mèo, ăn vào trong miệng lập tức tinh thần tỉnh táo không ít.

Vì thiên nhãn không biểu hiện loại cây này tên là gì, Đinh Tiếu liền đặt cho nó cái tên là "Hương Đậu mèo", thật đúng là vì hình dáng của nó rất giống đậu mèo. Cậu quyết định nhất định phải trồng một ít thứ này trong sân vườn nhà mình, khi xào rau gần xong rải một chút lên nhất định có thể tăng thêm vị, so với mùi của hương hương thảo còn thanh đạm hơn nhiều.

Từ trên xuống dưới, một đống lớn đồ vật đặt ở cùng nhau cảm giác thật đúng là không ít.

Nhìn xuống tận cuối giỏ, Đinh Tiếu bị một nhánh cây xuất hiện trước mắt trấn kinh. Nhánh cây này chia thành ba nhánh, mỗi một nhánh đều có một hàng quả dài hơn hai mươi phân. Loại trái cây này rất nhỏ, tầm bằng hạt gạo được nấu chín. Bề ngoài rất giống là hạt điều thu nhỏ, thiên nhãn nói cho cậu loại thực vật này tình bình vị cam, có công hiệu cường thân kiện thể bổ trung ích khí, quan trọng nhất chính là có thuộc tính "chống đói"!

Đinh Tiếu không chờ nổi mà đem nhánh cây này tách ra, dùng tay tháo xuống một quả nhỏ, hai ngón tay cậu nhẹ nhàng nghiền một chút, vỏ ngoài khô ráo của trái cây liên bong ra toàn bộ, lộ ra nhân quả màu vàng nhạt bên trong.

Đem nhân quả bỏ vào trong miệng, lập tức một mùi thơm quen thuộc của cơm gạo khuếch tán trong miệng. Đinh Tiếu cảm động đến nước mắt đều đảo quanh hốc mắt. Mẹ nó, này tuy không phải lúa, nhưng lại có hương vị tương tự như gạo a! Rốt cuộc, rốt cuộc xem như tìm được gạo thương nhớ đã lâu, rốt cuộc xem như có thể nấu cơm ăn với rau xào rồi! Nhân sinh a, ngươi nói ngươi sao lại tốt đẹp như vậy!!

Khôn thấy hai mắt Đinh Tiếu đỏ ngầu, tưởng thứ này rất khó ăn, vì thế lập tức tiến lại gần: "Làm sao vậy? Khó ăn như vậy sao?" Thứ này hắn đã ăn thử qua, tuy cắn vào một chút cũng không thoải mái, nhưng sau khi nhai còn có một chút ngòn ngọt, không đến mức khó ăn như vậy a??

Đinh Tiếu lập tức xoa xoa mắt: "Cái gì chứ! Sao có thể khó ăn được! Hương vị của cái này gần giống với lúa mà em bảo anh tìm! Thứ này tìm được ở đâu? Còn có bao nhiêu?!"

Lúa mà Tiếu Tiếu luôn nhớ mãi không quên chính là hương vị này? Xem ra vẫn là phải qua tay Tiếu Tiếu chế tác, bằng không cho dù chỉ ăn một chút cũng không được. "Loại đại thụ này có rất nhiều, chim rất thích mổ loại trái cây nhỏ này!"

Cư nhiên là đại thụ?! Chẳng lẽ đây là phương thức sinh trưởng của gạo ở Thú Thế? Hãn! Nhưng thôi, có nhiều là được. Moa ha ha ha ha ha ha, lúc về mình phải trông nhiều cây này mới được!

"Phụ cận còn bao nhiêu? Em đều muốn!"

Nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn lữ, Khôn cũng hưng phấn theo: "Phụ cận có rất nhiều, em đều muốn sẽ rất nặng, bằng không trở về lại hái đi?"

Đinh Tiếu bẹp miệng: "Vậy được rồi, nhưng ít ra phải trích đầy một túi, anh động thủ đi!" Hừ hừ, lần này ra ngoài thật là có giá trị! Quá đã!

Khôn đầy mặt sủng nịnh gật đầu: "Ừ, ta động thủ, chúng ta trước đi ăn cơm sáng, ăn xong rồi lại mang em đi hái loại trái cây này."

Đinh Tiếu lập tức gật đầu đồng ý: "Được! Chỗ nhánh cây này cũng có thể thu được một bát nhỏ, nấu với thịt trúc thành cháo đi, đi đi đi, chúng ta mau đi bờ sông, nhìn xem có tôm vào trong rọ tôm hay không!"

Khôn đem mấy loại thực vật không ăn được ném vào hang nhỏ sau cửa động, sau đó cõng lên sọt tre.

"Tiếu Tiếu, loại trái cây này thực sự giống với gạo mà em nói sao? Ăn vào có chỗ tốt nào với cơ thể?"

Đinh Tiếu cười ha ha mà trả lời: "Tuy rằng ta không xác định bọn chúng có giống nhau hay không, nhưng hương vị thì không khác mấy. Hơn nữa loại trái cây này ăn vào có thể cường thân kiện thể, người thân thể suy yếu ăn vào có thể gia tăng khí lực. Lát nữa chúng ta có thể dùng thử chỗ này nấu cháo xem thế nào. Đúng rồi, loại đại thụ này cũng không có tên, bằng không về sau gọi nó là cây gạo đi!" Đại thụ sinh ra gạo, cỡ nào dễ hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.